ÂM DƯƠNG NHÃN VÀ THIÊN SƯ TIỂU THƯ

"Hắn đáng chết! Bọn họ đều đáng chết! Toàn bộ phải xuống Địa Ngục!"

Trên sân thượng, ngoài trừ bốn người họ ra, lại có thêm một người. Là Trần Tử Lâm gầy gò nhu nhược, đầu cúi thấp nhìn rất âm u, nhưng giọng nói là của Lâm Nhạc. Người khác nhìn vào sẽ nghĩ hắn bị "tâm thần phân liệt".

Triệu Thiên Thành run cầm cập từ dưới đất bò dậy, trốn sau lưng Sư Âm. Đúng là không có tiền đồ, làm người khác phát bực. Là người ai cũng sợ chết, phản ứng bản năng không có gì lạ. Còn có hai người đến xem trò vui, kiêm muốn chết. Nơi này đáng tin nhất chỉ có vị thiên sư xinh đẹp, tuy tính tình rất xấu, nhưng thà bị nàng đánh còn hơn té lầu chết như Lâm Nhạc.

Sư Âm ném bỏ đầu lọc, giẫm lên dập tắt. Cánh tay đẹp đẽ chụp lấy người sau lưng, Triệu Thiên Thành không biết chị gái này làm sao có sức mạnh lớn như vậy, xách thằng con trai to xác tựa như xách con mèo. Ngày hôm nay, hai lần bị nàng nắm quăng ra ngoài! Sư Âm thiên sư này đúng chẳng có gì tốt.

Mục tiêu của Lâm Nhạc là Triệu Thiên Thành, Sư Âm cũng không giúp hắn. "Nàng" chẳng ngu dại gì xáp lá cà cùng Sư Âm. Trần Tử Lâm ngẩng đầu, gương mặt xám đen, rất dọa người, nhìn chẳng có sức sống. Ánh mắt hung ác trừng Triệu Thiên Thành, tiếp đó nhào về phía hắn.

"A ~~ đừng tới đây ~~~" – Triệu Thiên Thành kinh hoàng, hai tay che mặt, không dám nhìn.

Trần Tử Lâm xừa xông tới trước mặt hắn, dưới chân phát ra một luồng ánh sáng vây hãm thân thể. Lâm Nhạc ở trong cơ thể hắn kêu lên thảm thiết, hai tay ôm lấy đầu, gương mặt đau đớn trở nên rất đáng sợ.

"Ta giết ngươi! Thiên sư thối! Thả ta ra!"

"Lâm Nhạc đủ rồi, bỏ đi. Đây là chuyện của mình không quan hệ gì đến cậu!"

Giọng nói của Trần Tử Lâm và Lâm Nhạc đan xen lẫn nhau, gương mặt nhìn rất đau đớn.

"Oa ~ oa, đại sư, đó là gì vậy? Nhìn rất lợi hại!" – Đào Tuyết Ương thấy chiêu mới, đến bên cạnh Sư Âm hỏi.

"Quỷ nhập vào người phiền chết được, sợ linh hồn Lâm Nhạc sẽ giết chết Trần Tử Lâm, trước tiên phải ngăn nàng lại. A, dùng cái này đánh 'nó'! – Sư Âm lại không biết lấy ở đâu ra một cây gậy trên thân vẽ những ký hiệu kỳ lạ.

"Cái gì đây?" – Đào Tuyết Ương tò mò cầm lấy.

"Nó có thể đánh linh hồn Lâm Nhạc văng ra, tôi không muốn làm hư móng tay. Các người đến đây để đứng chơi à?" – Sư Âm tư thế như nữ vương từ trên cao nhìn xuống, có người để sai, tội gì khiến bản thân vất vả.

"Đánh người! Việc thô lỗ như vậy em không làm được! Tiểu Lương cố lên!" – Đào Tuyết Ương đem cây gậy đưa cho Lương Ưu Tú đứng kế bên, nàng đôi khi cũng nhớ mình là "thục nữ" cơ đấy.

Lương Ưu Tú cầm cái gậy kì lạ kia, mắt nhìn hai nàng, tốt nhất là nghe lời, nếu không hắn sẽ bị dần một trận tơi tả.

Trần Tử Lâm vẫn đang ra sức giẫy giụa, cào xé khuôn mặt muốn rách ra, giọng nam – nữ không ngừng đang xen mà hét lên. Lương Ưu Tú đánh bạo đến gần, giơ gậy lên đập xuống. Cú đánh đầu tiên không mạnh, vì cây gậy có vẽ ấn chú nên tác dụng với quỷ, Trần Tử Lâm ngồi xổm xuống, Lâm Nhạc kêu gào.

Lương Ưu Tú cắn răng, thẳng tay đập thêm một cú, làm "nàng" thêm đau đớn. Đào Tuyết Ương thấy linh hồn Lâm Nhạc nhập vào Trần Tử Lâm đang bị ép ra ngoài. Lương Ưu Tú đập thêm một cái cuối cùng, Lâm Nhạc văng ra khỏi người Trần Tử Lâm. Sư Âm lập tức đem Trần Tử Lâm kéo ra, chỉ còn Lâm Nhạc trong trận pháp.

Trần Tử Lâm đã lấy lại được thân thể, tấm thân gầy yếu vẻ mặt còn chút xanh vì sợ. Rất nhanh phục hồi, căm hận trừng mắt nhìn Lâm Nhạc.

"Mình nói rồi chuyện của mình không cần cậu quan tâm! Tại sao cậu lại giết Hứa Kiến Hàng? Tại sao? Mình bị thế nào cũng không phải chuyện của cậu!!! Hắn không thích mình, tổn thương mình, mình cũng sẽ không thích cậu. Càng không vì cậu giết hắn mà cảm kích! Tại sao cậu không đi đầu thai? Tại sao cứ ở đây làm gì?" – Trần Tử Lâm gần như cuồng loạn hét lên, không muốn nhìn thấy Lâm Nhạc.

"Lần sau diệt quỷ có thể đơn giản hơn không?" – Sư Âm thiếu kiên nhẫn, chờ xem "bộ phim" khi nào kết thúc. Lần này đúng là phiền, còn hại nàng phải bày trận, biết lằng nhằng như vậy thà dùng bùa đánh một phát cho cả hai đi đầu thai sớm bớt chuyện.

" Tình yêu rất là vĩ đại đúng không?" – Đào Tuyết Ương hai mắt ngấn lệ nhìn Sư Âm, hi vọng vị thiên sư không nhân tính này giống người bình thường một chút.

"Mình vì cậu làm nhiều như vậy, toàn do mình tự làm tự chịu!" – Lâm Nhạc bắt đầu phát điên la lên, sân thượng trong nháy mắt nổi lên âm phong.

Ba giờ sáng, là thời gian Âm – Dương luân chuyển, âm khí rất thịnh, nếu ra ngoài vào lúc này, đụng phải quỷ thì xem như khỏi sống.

Lâm Nhạc oán niệm rất lớn, lại được trời giúp, trận pháp của Sư Âm không chống đỡ được bao lâu. Sư Âm cũng đoán được "nàng" sẽ chọn thời điểm này ra tay, nếu "nàng" đã không muốn đầu thai, cũng không thể để "nàng" tiếp tục làm chuyện ác.

Sư Âm cầm một lá bùa, bắt đầu niệm chú, nếu Lâm Nhạc không muốn đi, thì cả kiếp này cũng đừng mong đi. Thần chú chưa niệm xong, lại lần nữa bị Đào Tuyết Ương phá đám.

"Chờ chút! Lâm Nhạc, Trần Tử Lâm là quan tâm cậu, tại sao cậu không hiểu? Hắn không khi vọng cậu vì hắn mà làm chuyện ác. 'Nhân quả tuần hoàn', bọn Hứa Kiến Hàng làm sai nhất định sẽ bị trừng phạt, cậu không thể vì loại người như bọn họ mà hủy hoại chính mình. Trần Tử Lâm hi vọng cậu đừng xen vào để an tâm đi đầu thai nên mới nói vậy. Bây giờ, cậu tỉnh ngộ vẫn còn kịp!" – Đào Tuyết Ương mặc lùn hơn, yếu hơn Sư Âm, nhưng vẫn ra sức đứng chắn trước mặt, hướng Lâm Nhạc nói to.

Lâm Nhạc nghe xong, oán khí có phần dịu bớt, Đào Tuyết Ương thừa cơ hội khuyên "nàng". Bởi vì quá yêu Trần Tử Lâm, muốn vì hắn mà báo thù. Cái chết của "nàng", làm người ta thấy đáng tiếc. Chỉ vì chữ tình mà "nàng" giết người, nhưng cũng không phải tội ác khó tha. Đào Tuyết Ương chỉ mong đừng vì chuyện không đáng mà "nàng" bỏ mất cơ hội đầu thai. Cũng như Tiểu Khiêu trong nhà nàng, vì chưa tìm được hung thủ nên tích tụ oán khí, nhưng nếu như có thể nàng vẫn mong muốn Tiểu Khiêu sẽ có kết quả tốt.

"Kiếp này không được, thì cơ hội còn ở kiếp sau. Nếu như đại sư đánh cậu hồn phi phách tán, cậu thật sự cái gì cũng không có!"

Lâm Nhạc đang hóa rồ liền trở nên bình tĩnh, Đào Tuyết Ương làm cho nàng tỉnh ngộ. Yêu lâu như vậy, cho dù chết cũng không muốn công sức của mình đã bỏ ra tiêu tan trong phút chốc.

Sư Âm niệm chú xong, vẫn đem lá bùa trong tay phóng về phía Lâm Nhạc. Đào Tuyết Ương có cản cũng không cản được, chú văn trên lá bùa tản ra xoay quanh chỗ Lâm Nhạc đứng. Lâm Nhạc ngửa đầu kêu lên thê thảm, một đám sương mù màu đen từ trong thân thể "nàng" tràn ra. Phượng Hoàng lại lần nữa đem sương mù đen hấp thu.

Đào Tuyết Ương ngạc nhiên, sau khi khói đen biến mất Lâm Nhạc trở về dáng vẻ trước khi chết, tóc dài, khuôn mặt thanh tú, ăn mặc đẹp đẽ. Trên người cũng không còn oán khí.

"Đại sư, thì ra chị không phải là muốn đánh tan 'nàng'! Em biết chị là người tốt!" – Đào Tuyết Ương kích động nhào tới ôm chặt Sư Âm.

"Tránh ra, tôi không muốn bị truyền nhiễm sự ngu ngốc của cô!" – Sư Âm dùng sức đẩy Đào Tuyết Ương ra, nhưng nha đầu này như tấm da trâu dính sát vào.

"Để cho em ôm chị một chút, đại sư, chị nhận em làm đệ tử đi!"

"Thả ra ngay, nhận thứ ngu ngốc như cô hạ thấp danh dự của tôi!" – Chưa bao giờ cùng người khác gần gũi đến vậy, Sư Âm phát bực. Đừng để nàng dùng đến tuyệt chiêu.

"Cám ơn mọi người! Tử Lâm, lần này mình thật sự rời đi. Mình hi vọng sau khi đầu thai sẽ chờ được cậu. Kiếp sau chúng ta gặp lại, kết quả sẽ không phải thế này!" – Lúc Lâm Nhạc cười cũng rất ưa nhìn, như nữ sinh bình thường tràn đầy sức sống. Lúc trước, khi xuất hiện vì duy trì hình dạng lúc chết lại là có oán niệm, khiến người khác hoảng sợ.

Không nghĩ đến thế trận bày sẵn, toàn bộ đều bị Đào Tuyết Ương phá hoại, như diễn một vở hài kịch. Sư Âm đối với nha đầu này cũng chẳng nhích thêm được chút hảo cảm nào. Lỡ lần sau đồ ngốc lại làm càng, ai biết được sẽ xảy ra chuyện gì.

Lâm Nhạc cười với mọi người nói "hẹn gặp lại". bên cạnh nàng bỗng nhiên có thêm hai người. Một người áo sơ mi đen, quần jean rách vẻ mặt nhìn rất dữ. Một người mặc áo sơ mi trắng, quần bò nụ cười rất ôn hòa. Trên người quấn một vòng dây xích, "áo đen" thì cầm cái khóa, "áo trắng" cầm một quyển sổ ghi chép. Cả hai ngoại hình cao ráo, rất đẹp trai, nhìn qua cách ăn mặc như một ban nhạc rock. Chỉ là đột nhiên xuất hiện có chút giật mình, hơn nữa chỉ có Sư Âm và Đào Tuyết Ương nhìn thấy.

"Hai người là Hắc Bạch Vô Thường?" – Đào Tuyết Ương vui mừng. Nhìn hai anh chàng đẹp trai, ăn mặc hiện đại, lại kêu "tên" này thật là chẳng hợp logic.

Mặc áo đen trắng trừng mắt nhìn nàng, tỏ vẻ khó chịu: "Bây giờ là thế kỷ 21, không thể thay đổi fashion được sao? Phàm nhân các người nên sửa lại hình tượng của bọn ta. Ai nói 'Hắc Bạch Vô Thường' thì sẽ có cái lưỡi dài quấn cổ ma quỷ lôi đi? Ta tên 'Bạch Tất An' lần sau kêu bậy bạ, ta liền câu hồn ngươi đi luôn!"

Họ "Bạch" mặc màu đen, họ "Hắc" mặc màu trắng. thật đúng là thú vị.

"Khi còn bé, lúc bà ngoại mất em nhìn thấy hai người một lần. Hai người vẫn rất đẹp trai nha!" – Đào Tuyết Ương lần đầu thấy họ là lúc bà ngoại mất, khi đó nàng còn rất nhỏ. Hắc Bạch Vô Thường trên TV so với hai người này đúng là chẳng liên quan gì nhau.

"Ngươi được di truyền Âm Dương Nhãn từ bà ngoại đúng không? Bảo vệ tốt bản thân." – Mặc áo trắng, Hắc Vô Cứu nói chuyện rất ôn hòa, làm người ta có cảm giác dù ở ngoài ngàn dặm cũng bị kéo trở về.

"Này, Hắc Vô Cứu đừng nói nhãm nữa! Phải đi rồi!" – Bạch Tất An từ đầu đến chân đều nóng nảy, rất không kiên nhẫn.

Lương Ưu Tú thấy Đào Tuyết Ương nói chuyện với không khí, tò mò cầm lấy máy ảnh. Bạch Tất An và Hắc Vô Cứu chớp mắt đã đứng bên cạnh hắn, xóa hết dữ liệu trong máy. Giữ lại những hình ảnh không thuộc về trần gian, chẳng tốt đẹp gì.

Dù sao Lương Ưu Tú cũng đã nhìn thấy họ rồi.

"Đã lâu không gặp!" – Hắc Vô Cứu nói, vẫn ôn hòa cười với Lương Ưu Tú, thần bí khó hiểu.

- ----------------

Càng edit thấy tài văn chương của mình tệ thật nhỉ -_-

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi