ÂM DƯƠNG NHÃN VÀ THIÊN SƯ TIỂU THƯ

"Hôn Âm, nữ vương ACasa hình như đang cố ý trêu chọc chúng ta, chắc vì ngày tháng trôi qua quá buồn chán thôi. Chị đừng để tâm" - Đào Tuyết Ương cố gắng làm cho Sư Âm bình tĩnh. Dù sao đó cũng là nữ vương Vampire, trứng chọi đá, đánh không lại còn trọng thương. Chẳng may còn bị cắn một phát, chẳng phải nàng sẽ có một cô bạn gái là Vampire sao.

"Cô bé cho rằng chuyện làm vương phi cũng là đùa sao?" - ACasa nhìn thẳng Đào Tuyết Ương nói, cười như không cười. Không thể biết được là đùa hay thật.

"Cô dám nói lại lần nữa!" - Sư Âm lại muốn nhào tới tiếp tục đánh. Chỉ cần chuyện liên quan đến Đào Tuyết Ương, Sư Âm không thể giữ được bình tĩnh. Huống chi cô ấy nhiều lần khiêu khích, mơ tưởng đến nha đầu ngốc của nàng, tức là tự tìm đường chết.

"Lần đầu tiên gặp mặt, liền muốn người khác làm vương phi của mình thật không có logic. Nữ vương ACasa cô thích tôi chỗ nào?" - Đào Tuyết Ương khống khổ nói. Nàng nhớ rõ mình làm gì có cái "mị lực" lớn như vậy. Từ nhỏ đến lớn, Đào Tuyết Ương không có cái số người gặp người thương. Người khác nhìn thấy nàng, lập tức tránh xa thì còn nghe được.

"Tôi không thích cô." - ACasa nhún vai nói, gương mặt ngây thơ vô số tội.

Đào Tuyết Ương nghe thấy lời này, dù là người tốt cũng muốn nổi giận. Nhưng nàng thuộc trường phái "yêu hòa bình", nếu không đã lập tức nổi điên. Đúng là muốn khiêu chiến mà.

"Vương phi của ACasa và người nữ vương ACasa thích là hai khái niệm khác nhau. Vương phi là người có tư cách phù hợp, nhưng không có nghĩa là người nữ vương thích." - Laila đứng một bên giải thích. Nàng lúc nào cũng giữ được trạng thái bình tĩnh.

"Hiểu rõ tôi nhất vẫn là thợ săn Laila." - ACasa tán dương.

"Thành ngữ Trung Quốc có câu, biết người biết ta."

"Nhưng làm vương phi đâu thể là con người? Lại nói, tôi đâu có mạnh mẽ gì,có chỗ nào thích hợp trở thành vương phi?" - Đào Tuyết Ương vẫn rất lịch sự truy hỏi. Nàng thật không hiểu, nếu tuyển chọn người phù hợp, dù thế nào cũng không đến lượt nàng. Tuy Đào Tuyết Ương có thể mượn được sức mạnh của Đại Tự Nhiên, nhưng đụng chuyện cũng chỉ là một đống bùn đạp là bẹp dí.

"Cô bé quá xem thường bản thân mình rồi. Một con người mạnh mẽ, không phải xem người đó đánh gục bao nhiêu người. Cô bé có một linh hồn thuần khiết, dòng máu chảy trong người cô bé mang sức mạng không thể tưởng tượng nổi. Cho nên, mấy con Vampire đó vì sức mạnh này buộc phải bại lộ thân phận. Nhưng vì cô bé quá lương thiện, nên sức mạnh này không mang tính chất hủy diệt, cũng không có uy hiếp đối với tôi. Cô bé ở bên cạnh tôi, làm vương phi là biện pháp tốt nhất để phòng vệ. Cái này gọi là hai bên cùng có lợi."

"Tôi đã có người yêu, sẽ ở bên nhau suốt đời. Kiên quyết không làm vương phi." - Đào Tuyết Ương ôm chặt một cánh tay Sư Âm. Về mặt tình cảm, Đào Tuyết Ương rất kiên định, so với bảo toàn tính mạng, thì thà cùng sống chết với Sư Âm. Nếu cố gắng được sống, nhưng phải xa Sư Âm, thì sống có ý nghĩa gì? Đào Tuyết Ương không phải loại người tham sống sợ chết.

"Nhất định không làm!" - Sư Âm ôm chặt Đào Tuyết Ương, nhìn chòng chọc ACasa.

Cặp tình nhân này đúng là suy nghĩ ngây thơ, nhưng lại rất đáng yêu.

"Vậy là thỏa thuận không thành, chúng ta đi thôi. Lãng phí thời gian ở đây, thôi thì nhờ thợ săn tiểu thư dạy cho mấy chiêu đối phó Vampire." - Sư Phù bực bội, chỉ muốn nhanh đi về nhà. Dù có nói thêm cái gì cũng vô ích, đối phương cũng không có ý định giúp bọn họ. Sư Phù biết, khi ACasa nói ra điều kiện, Sư Âm đã muốn rời khỏi đây.

"Cậu nghĩ thời gian ở bên tôi là lãng phí sao?" - ACasa dùng đôi mắt màu đỏ nhìn thấu tâm can. Nàng là nữ vương, tất nhiên có thể đọc tâm.

Sư Phù nhìn ACasa có chút ngẩn người, liền hiểu ý: "Chúng tôi ở trong này lâu như vậy, khi đi ra khỏi đây những con Vampire khác sẽ không dám manh động. Ý cô là thế đúng không?" - Sư Phù không ngốc, khi nghe ACasa hỏi liền nghĩ đến điều này. Nhưng: "Tác dụng thì có đấy, nhưng không lớn. Chỉ có thể tạm thời bảo vệ được Tiểu Đào."

"Vậy thì phải xem lựa chọn của các người."

"Chúng ta thường xuyên đến đây là được rồi." - Một hình ảnh trên đầu Đào Tuyết Ương sáng lên, nàng cảm thấy đây là biện pháp tốt. Đến đây thường xuyên có ý nói lên "chúng tôi quen biết", có người che chở đám Vampire kia chắc không dám làm loạn.

"Có cái gì tốt!" - Bạn gái đại nhân không vui, gõ đầu Đào Tuyết Ương. Đến đây vài lần thế nào cũng bị lừa gạt làm vương phi, thích thì đi theo người ta đi.

Vòng vo mãi, chả đâu vào đâu. Hay là đi lên phía trên quán cafe nhìn thử, có thể có Vampire sợ kết giới, nhưng làm cách nào giải quyết êm đẹp chuyện này đây? Ai biết phía bên kia, cách nữa vòng Trái Đất, có bao nhiêu con Vampire tồn tại. Lại sẽ có một đám khác vì sức mạnh bay qua Trung Quốc.

Không đợi bọn họ tìm được phương án, thì bên ngoài có chuyện xảy ra. Anh chàng phục vụ vừa dẫn bọn họ xuống đây, tiến lại gần nữ vương nói thì thầm gì đó, ACasa chớp mắt đã biến mất. Mọi người không biết chuyện gì, chỉ nghe phía trên có rất nhiều nữ sinh thét chói tai, mọi người lập tức chạy lên.

Trong quán cafe cảnh tượng hỗn loạn không thể tả, tất cả cô gái đều bị dọa sợ. Quán cafe được bày trí tao nhã, bây giờ bị mọi người chạy tán loạn làm rối tung, giống như tập đoàn đòi nợ đồng thời ập tới. Trên đất nằm la liệt thi thể các cô gái, người đầy máu. Vài phút trước là một quán cafe, bây giờ biến thành đại hội giết chóc, mấy cô gái kia cũng không ngờ, cứ tưởng là soái ca hóa trang Vampire, nhưng lại bị hút máu thật.

"Trời ạ, đánh nhau sao? Có người dám đến địa bàn của nữ vương lộng hành à?" - Đào Tuyết Ương hoảng sợ nhìn cảnh tưởng trước mặt, khách chạy tán loạn, dưới đất đầy máu tươi. Không phải nói chỗ nữ vương Vampire rất an toàn sao? Còn nói nếu bình an ra khỏi đây, sẽ không con Vampire nào dám động đến bọn họ. Nhìn xem, người ta đến tận cửa phá hoại rồi kìa.

"Ở cạnh chị, không được đi lung tung. Trong này cũng chưa an toàn đâu." - Sư Âm nắm chặt tay Đào Tuyết Ương, nhỏ giọng nói.

Những anh chàng phục vụ, toàn bộ đang đứng chắn trước mặt bọn họ. Có năm con Vampire xông vào, trắng trợn phá hoại. Có những cô gái chưa kịp chạy, bị bọn chúng trực tiếp ném thẳng ra ngoài, nhưng chê bọn họ vướng tay vướng chân.

ACasa nổi giận, đọc thầm vài câu, thi thể của những cô gái bốc cháy. Đào Tuyết Ương muốn mở miệng nói, Laila liền giải thích: "Các cô ấy đã chết, hỏa thiêu để ngăn không biến thành Vampire. Những con Vampire vừa xông vào đây, ngay cả tôi cũng không nắm chắc phần thắng. Có điều gì đó kì lạ, mấy người mau chạy đi." - Laila đã rút ra cây kiếm bạc, chuẩn bị chiến đấu. Những cong Vampire trước mặt rõ ràng mạnh hơn rất nhiều so với đám rác rưởi lúc trước.

"Chúng tôi nghe được nữ vương đã thức dậy, cố ý đến đây hỏi thăm" - Tên dẫn đầu lên tiếng.

"À ha, lễ chào hỏi thật long trọng. Ngay cả năm vị trưởng lão cùng đến đây, thật có thành ý." - ACasa nói xong, nụ cười đã biến mất, thay bằng gương mặt tức giận. Giơ tay, những cái bàn xung quanh bay lên, đập thẳng lên người bọn chúng. Ngọn lửa chiến tranh bùng nổ.

"Các người chạy mau." - Laila đẩy Sư Âm và Đào Tuyết Ương qua một bên, tham gia cuộc chiến.

Sư Âm kéo theo Đào Tuyết Ương chạy dọc bức tường, Sư Phù yểm trợ phía sau, Bạch Vũ vẫn đi theo nhưng không thèm quan tâm. Chuyện thế gian, trời định sẵn, hắn không muốn nhúng tay vào. Muốn rời khỏi đây cũng không phải chuyện dễ, năm trưỡng lão Vampire hợp lực tạo phản, không phải dễ đối phó.

Năm trưỡng lão không để ý đến chuyện phản bội nữ vương, cũng không muốn buông tha mồi ngon trước mắt, hai người trong số đó đuổi theo Sư Âm và Đào Tuyết Ương. Đào Tuyết Ương theo Sư Âm chạy ra khỏi quán cafe, liền nghe một tiếng thét đau đớn của ACasa trong quán vọng ra. Đào Tuyết Ương do dự, Sư Phù đang ở phía sau cố gắng hổ trợ bọn họ. Sư Âm an ủi: "Cô ấy là nữ vương, sẽ không chết. Chị không thể mất em."

ACasa tức giận nhìn lưỡi dao sắc bén đang đâm xuyên qua ngực mình. Dù nàng là nữ vương, bị một cây kiếm bạc rửa qua nước thánh đâm xuyên tim, sẽ bị suy yếu. Nếu trái tim không kịp phục hồi, thì ACasa không chống nổi một đòn.

ACasa nhìn tên thuộc hạ phản bội mình, dùng lửa thiêu hắn tan thành tro. Nhưng đó là sức lực cuối cùng của nàng, ACasa ngã xuống, Laila đỡ lấy nàng.

"Không nghĩ rằng ngay cả thuộc hạ trung thành của tôi cũng phản bội tôi. Chỉ ngủ một giấc, thế giới đã thay đổi."

"Tôi đưa cô ra khỏi đây."

ACasa nhìn Laila cười mỉa mai, một nữ vương Vampire lại được thợ săn Vampire cứu. Còn người hầu cận luôn trung thành với nàng, bây giờ lại đẩy nàng vào chỗ chết. Lòng người điên đảo.

Còn lại những thân tín khác của ACasa đang chống lại trưởng lão, nhưng sức mạnh cách nhau quá xa, từng người bị đốt thành tro. Laila móc ra một thứ nho nhỏ, ném về phía trưởng lão, một tiếng nổ vang lên, Laila ôm ACasa phá cửa sổ nhảy ra ngoài.

Bên trong quả boom có chứa một ít nước thánh, khi nổ tung vẫn có chút sát thương với Vampire, có thể làm mấy tên trưởng lão suy yếu, nhưng không lâu. Nữ vương bị đâm xuyên tim bị thương nặng hơn rất nhiều.

"Không ổn rồi. Tôi cần máu, rất nhiều máu để chữa vết thương." - Đi được một nữa, ACasa ngừng lại nói, nàng đang muốn Laila lựa chọn. Nếu muốn cứu ACasa, thì Laila phải cho nàng hút máu. Nhưng nếu ACasa lạm sát vô tội, Laila nhất định sẽ đi săn nàng. Thừa dịp đang bị thương, ACasa muốn áp chế Laila.

"Cũng là tôi cứu cô, cho nên tôi sẽ không giết cô. Hút máu của tôi đi."

"Đùa à? Cô là thợ săn đó."

"Cho dù biến thành Vampire, tôi vẫn có thể làm thợ săn. Cô không thể ngã gục, nếu thông thiên hạ đại loạn."

"Khi đã quyết định, cô không thể quay đầu."

"Tôi rất tỉnh táo."

ACasa nhìn Laila, màu đỏ của mắt càng thêm rực rỡ, nhe nanh cắn vào cổ Laila. Trong đầu ACasa có rất nhiều hồi ức xuất hiện, nàng nhìn thấy chính mình đang đứng trên không, xinh đẹp, cao ngạo. Đó là lần đầu tiên, ACasa nói chuyện với nữ thợ săn Vampire, tay cầm kiếm, Laila.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi