ÂM DƯƠNG NHÃN VÀ THIÊN SƯ TIỂU THƯ

(Hai tháng sau)

"Mặc dù nói cần thời gian, nhưng hai tháng lâu quá!!"

"Tỷ tỷ, chị bình tĩnh lại."

"Hai tháng trước đệ cũng nói như vậy, tiểu tử thúi."

"Người bình thường bị bỏng nặng toàn thân chỉ có nước chết, còn sống là may mắn rồi. Chị không muốn da dẻ em ấy hồi phục bình thường sao? Tiểu Tuyết Yêu đóng băng em ấy lại, cũng là để người khác không quấy rầy."

"Cái con yêu quái chết tiệt đó cố ý."

"Này, không phải cô ấy thích Tiểu Đào sao?"

"Yêu quá sinh hận."

"......."

Hai chị em đang tranh cãi, đột nhiên có âm thanh cái gì đó đang vỡ ra, là băng vỡ. Những sợi dây leo quấn quanh Đào Tuyết Ương chậm rãi giãn ra, băng trên người nàng từ từ nứt vỡ. Dây leo lại đan vào nhau, tạo thành một cái ghế mây nâng Đào Tuyết Ương lơ lửng không trung, nàng đang nghiêng người dựa vào. Quần áo đã bị cháy rụi, nhưng làn da đã khôi phục hoàn toàn.

Đào Tuyết Ương mở mắt ra nhìn thấy Sư Âm. Nước mắt chảy ra, xoa cái bụng rồi nói hai chữ kinh thiên động địa: "Em đói!"

Sư Âm bị Đào Tuyết Ương làm cho dở khóc dở cười. Đây mới đúng là người yêu ngu ngốc của nàng, vì đón tiếp Đào Tuyết Ương trở về, Sư Âm làm một bữa tiệc lớn.

"A, a...úng la ược óng ại...( Đúng là được sống lại)" - Đào Tuyết Ương ăn như hổ báo, trong họng ngốn đầy thức ăn nói.

"Em ăn từ từ. Vừa mới sống lại, nếu như bị nghẹn chết thì lỗ một trận. Chị đồng sinh cộng tử với em, lại phải chết vì bị nghẹn, có chết cũng không xuống Địa Phủ. Ăn xong, vào phòng, cởi sạch sẽ để chị nhìn một chút." - Sư Âm đang vỗ lưng Đào Tuyết Ương, tránh cho em ấy bị nghẹn chết.

Đào Tuyết Ương nghe xong, nuốt hết thức ăn xuống, mắc cỡ lấy tay che ngực: "Ôi! Đừng có gấp như vậy mà." - Sư Âm thật sự muốn ấn đầu Đào Tuyết Ương xuống đĩa thịt bò xào.

"Em bị ngốc à, chị là muốn xem còn chỗ nào bị thương hay không."

"À ~~"

"Em đang thất vọng cái gì đấy."

"Chị không yêu em."

"Em ở đâu lụm được cái kết luận đó vậy! Người yêu vừa mới khỏe lại, liền lôi kéo làm chuyện không đàng hoàng, bộ điên sao?"

"Chị có thể phát điên, em cũng có thể từ chối."

Sư Âm nhìn chằm chằm Đào Tuyết Ương. Sau ba giây, yên lặng đứng lên rồi nói: "Không yêu."

Đào Tuyết Ương lập tức ôm chặt Sư Âm: "Hôn Âm, em sai rồi."

"Khốn nạn! Em vừa đi mở cửa, hai người liền diễn cái trò gì vậy hả? X đêm khuya X muốn em gặp X mộng à!" Sư Phù muốn phát điên rồi. Cặp đôi ngu ngốc này có thể tha cho hắn, để hắn làm người đàn ông chân chính được không?

"Đệ, tỷ tỷ của em muốn chia tay chị." - Đào Tuyết Ương chơi chưa đủ, chỉ vào Sư Âm rồi nói với Sư Phù.

Trong lòng Sư Phù thét gào, ai là đệ của em! Tỷ tỷ, chị quản bạn gái của mình đi.

"Nếu em thích! Tối nay chị sẽ lâm hạnh em."

Sư Phù nắm chặt quần áo của mình. Tỷ tỷ, sự thông minh của chị đã bị ai đó quăng cho ch* ăn rồi.

"Đào học tỷ." - Sư Phù lúc nãy ra mở cửa, khách tới chơi đang lúng túng đứng một bên. Tưởng rằng sẽ thấy được cảnh tràn đầy tình cảm chúc mừng Đào học tỷ sống lại, tại sao vừa đến vẫn là cái cảnh gà bay chó chạy này? Lương Ưu Tú nghe được tin tức, học tỷ vừa chết đi sống lại có phải thật không? Học đệ vô cùng hoài nghi.

"Tiểu Lương ~~~~" - Đào Tuyết Ương đã lâu không thấy học đệ yêu dấu. Giang rộng đôi tay, chuẩn bị nhào lại ôm, bị Sư Âm nắm cổ áo kéo về.

Cuối cùng, đành phải yên phận ngồi trên ghế salong tán dóc. Học tỷ, học đệ tính ra đã hai ba tháng không gặp, ở giữa còn xảy ra nhiều chuyện, Lương Ưu Tú chút nữa là không còn gặp lại Đào Tuyết Ương. Bây giờ đến thăm, thấy Đào học tỷ nhảy nhót tưng bừng, những chuyện Sư Phù kể có thật không vậy.

"Không ngờ lúc em không có thời gian tới đây, lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, nghe thôi đã thấy sợ. Đại nạn không chết, tất có hậu phúc, sau này đào học tỷ sẽ có nhiều may mắn."

"Kỳ thực, chị còn sống đến lúc này đã thấy mình tốt số, đặc biệt là gặp lại mọi người. Cảm thấy cuộc đời của mình không gì tốt hơn, gặp phải nguy hiểm, chỉ cần có mọi người chị sẽ thấy an tâm mà vượt qua." - Đào Tuyết Ương cười nói. Chết đến hai lần, có vài thứ bình thường đã trở nên đáng trân trọng.

Lương Ưu Tú nhìn Đào Tuyết Ương rồi cũng cười theo. Quả nhiên, Đào học tỷ hắn quen biết, lúc nào cũng tràn đầy sức sống, tiến lên phía trước. Có nhiều người cảm thấy, Đào Tuyết Ương luôn đụng phải ma quỷ, toàn gặp phiền phức, chết đi có thể vui vẻ hơn. Nhưng cũng chỉ có học tỷ của hắn, đem những thứ người khác xem là phiền phức, trở thành những việc tích cực.

"Phải rồi, ACasa và Vi Vi bọn họ thế nào rồi? Lỵ Hương cũng trở về rồi sao? Em đã ngủ bao lâu vậy?" - Đào Tuyết Ương sực nhớ, khi tỉnh lại đã không biết hiện tại là ngày tháng bao nhiêu, những người khác sao rồi.

"ACasa và Laila tiếp tục mở quán cafe, Vi Vi cũng ở lại đó, xem chừng ACasa muốn bồi dưỡng một trong hai thành vương phi. Con Tuyết Yêu kia đã về nhà, còn nói sau này không gặp lại." - Câu cuối cùng, Sư Âm còn đang ngập ngừng không biết có nên nói hay không, không nói thì tốt hơn sao?

"Thật đáng tiếc, chia tay không lời từ biệt. Mà ACasa mở quán cafe ở đâu vậy? Tiểu Lương, cậu theo chị một chuyến."

"Được."

"Chị đi cùng em."

Đã biết, khi Đào Tuyết Ương ăn uống no đủ sẽ lại chạy ra ngoài, nghe nàng hỏi cũng biết nàng muốn làm gì, Sư Âm cũng không ngăn, tốt nhất là đi theo. Ba người đi ra khỏi nhà, để lại Sư Phù thu dọn tàn cuộc.

Ba người vừa đi, chuông cửa lại vang lên. Sư Phù ảo não đi ra mở cửa, liền nhìn thấy cái người tóc bạc trắng, đẹp trai vượt hẳn người thường đang đứng trước cửa. Còn nở nụ cười hỏi Sư Phù có muốn hẹn hò hay không? Sư Phù nổi giận đóng sầm cửa lại. Con Hồ Ly chết tiệt, làm ơn tha cho tôi được không? Sống hai mươi bốn năm, tự nhiên lại gặp một tên thần tiên rãnh rỗi hết sức. Đã nói là thần tiên cửa đâu có ngăn được, Bạch Vũ đang đứng chờ Sư Phù thu dọn bãi chiến trường, xong rồi đi hẹn hò với hắn.

- ---------------------- 0 0 0 ---------------------

Vi Vi đang ngồi trên quầy tính tình buồn chán nâng cằm, mấy vị khách đến đây toàn khen nàng đáng yêu, làm nàng rất khó chịu. Làm ơn, tôi lớn hơn mấy người cả trăm tuổi đó, vì thân thể không thể nào lớn lên thôi. Nhưng vĩnh viễn Vi Vi không có cách nào chứng minh, nàng là một người lớn. Vi Vi nhìn ra cửa, vừa đúng lúc có một cô gái tóc cột cao, vài cọng tóc mai che trước trán bước vào. Cô gái có nụ cười ấm áp, cả đời này Vi Vi không thể quên, ánh mắt lóe lên một tia kích động, nhưng liền bình tĩnh. Nàng là một người đã hơn trăm tuổi, không phải cô bé bảy tám tuổi.

"Hoan nghênh quý khách." - Vi Vi rời khỏi quầy thu tiền, đi tới trước mặt Đào Tuyết Ương chào đón.

"Chúng ta là người quen cả mà." - Đào Tuyết Ương cười hì hì với Vi Vi.

"Người quen thì miễn phí!" - Không thể nào, bà chủ ACasa vì Đào Tuyết Ương mà xuất hiện. Những cặp tình nhân nhìn thấy ACasa, chút nữa là chia tay, dù là ai cũng không thễ chịu được bạn trai của mình si mê nhìn cô gái khác. Vampire có mị lực thật đáng sợ.

"Miễn phí suốt đời sao? Ha ha" - Đào Tuyết Ương đúng là được voi đòi tiên.

"Nếu cô bé suốt đời đến đây, tôi sẽ miễn phí."

Lương Ưu Tú lần đầu tiên nhìn thấy người được gọi là nữ vương Vampire. Quả nhiên, Vampire toàn là những sinh vật đẹp mê người, chỉ cần đứng tại chỗ nhìn không cần làm gì, Lương học đệ đã đỏ mặt, tim đập. Còn cô bé khoảng chừng bảy tám tuổi này chính là Vi Vi, theo lời kể của Sư Phù, là người đã cắn Đào Tuyết Ương. Lương Ưu Tú không dám xem Vi Vi là đứa trẻ, trên thực tế tuổi của cô ấy có thể làm tổ mẫu của hắn. Kế bên Vi Vi, là một Vampire từ trên xuống dưới một màu đen, là Laila. Nhưng có vẻ cô ấy không thích Vampire.

Nói chung, đi theo Đào Tuyết Ương, lúc nào cũng sẽ gặp được mấy người bạn không phải người, đây là cảm giác rất kích thích. Có trời mới biết Đào Tuyết Ương là loại người chứa trong cơ thể cái tính chất đặc biệt gì, đi cùng với nàng, đều có thể gặp mấy chuyện li kỳ hay những người kỳ lạ. Đôi lúc có gặp nguy hiểm, nhưng so với cuộc sống nhàm chán bình thường, những kỷ niệm đó cũng không tệ lắm.

Bọn họ ngồi xuống, nói chuyện với nhau rất lâu. ACasa còn nói, nàng đã đi tìm Brenda, đánh cho ả một trận. Chặn đứng cái miệng dối trá của ả, nếu không chẳng biết sau này ả còn nói dóc chuyện gì. Đào Tuyết Ương nhìn thấy Laila khi nghe ACasa kể về Brenda có vẻ không vui. Sư Âm và Đào Tuyết Ương lên tiếng hỏi, nhưng dùng là dùng Độc Tâm Thuật nói thầm vào lỗ tai Laila. Laila cũng vui vẻ thừa nhận, nàng không ngại nói ra cảm giác của chính mình.

Đại nạn không chết, cuộc sống có vẻ trở nên tươi sáng hơn, Đào Tuyết Ương đã thay đổi được thói quen tự đâm đầu vào chỗ chết của mình. Nếu không đi đến quán cafe của ACasa, thì trốn trong nhà viết tiểu thuyết, thậm chí còn chạy đi mượn Sư Phù cuốn Bách Khoa Toàn Thư Huyền Học để nghiên cứu. Sư Âm nghi ngờ, bộ Đào Tuyết Ương chuẩn bị tu tiên sao? Em ấy xem cuốn Bách Khoa Toàn Thư Huyền Học, toàn là thần chú để làm gì?

Cho tới một ngày, mới sáng sớm Đào Tuyết Ương đã rất vui vẻ nhìn Sư Âm.

"Hôn Âm, chị đi với em tới Tinh Linh đảo bắt Thụ Linh."

"Hả? Em đang nói cái quái gì vậy?" - Sư Âm không biết Đào Tuyết Ương nói cái gì. Em ấy đã thấy cái gì trong cuốn Bách Khoa Toàn Thư vậy?

"Em thấy sức mạnh thiên nhiên có một khuyết điểm, chính là nếu không có thực vật ở xung quanh, em sẽ không thể sử dụng. Mà chấp nhận ký khế ước với em chỉ có thực vật, gió nè, đất nè, nước nè em đều không xài được. Vì vậy, nếu ở đánh nhau ở trên cao xác định em là đứa vô dụng. Trước đây em không quan tâm, nhưng bây giờ mạng của chị đã nằm trong tay em, cho nên em muốn đi bắt một con Thụ Linh. Cùng với nó ký khế ước."

"Nghe thì rất được đó, nhưng Tinh Linh đảo chỉ có trong truyền thuyết, em muốn đi đâu tìm? Với lại, nó là tinh linh thì cần gì phải ký khế ước với em, để em sai bảo." - Sư Âm đánh vỡ sự tích cực của người yêu, nhưng đây là sự thật. Mấy con tinh linh đó tính cách chả tốt đẹp gì, với lại chỉ thấy ghi trong sách, đi đâu tìm.

"Chị quên nhà mình có một hiện thân của Đôraêmon à. Trong Bách Khoa Toàn Thư Huyền Học có ghi chép vị trí Tinh Linh đảo. Nhờ Tiểu Phù dùng thuật chuyển đổi không gian đưa chúng ta đi."

"Đào Tuyết Ương, dạo này em vùi đầu ở nhà nghiên cứu nên thông minh ra, hay bị mặt trời đốt tới đầu óc được khai sáng?"

"Em bình thường rất thông mình mà, cảm ơn."

Sư Phù căn cứ vào vị trí được ghi chép lại trên Bách Khoa Toàn Thư, rồi vẽ một cánh cửa, quả nhiên chính là Tinh Linh đảo. Nếu người nào không hiểu rõ, sẽ không thể tìm thấy hòn đảo này. Nơi này có rất nhiều tinh linh, Đào Tuyết Ương đứng phân loại từng con, nàng muốn bắt con nào có tính cách ôn hòa nhất.

Đào Tuyết Ương vừa bước chân vào Tinh Linh đảo, đã bị một sợi dây leo quấn lấy chân, treo ngược nàng lên không trung. Bị treo ngược, Đào Tuyết Ương nhìn thấy bóng một con tinh linh có cánh, tóc màu xanh lục, lúc ẩn lúc hiện.

"Con người, ngươi đến Tinh Linh đảo làm gì?"

"Tôi tới để tìm một Thụ Linh, tôi không phải người xấu, có gì chúng ta từ từ nói chuyện. Có thể thả tôi xuống được hay không? Bị chổng ngược làm tôi nhức đầu quá, Hôn Âm ~~~" - Đào Tuyết Ương vẩy tay với Sư Âm cầu cứu. Nhưng Sư Âm không thèm quan tâm, cùng Sư Phù đứng một bên xem kịch hay. Phải tự bản thân Đào Tuyết Ương thuyết phục được Thụ Linh mới có tác dụng.

"Ngươi tìm Thụ Linh để làm gì? Ta chính là Thụ Linh, ngươi muốn làm gì hả?" - Thụ Linh đạp Đào Tuyết Ương một cước, làm nàng lắc lư không ngừng.

Đào Tuyết Ương vừa bị chổng ngược, còn bị lắc đến choáng váng mặt mày. Đành sử dụng sức mạnh của tự nhiên, làm dây leo trói chân nàng buông lỏng ra. Tiếp theo lại có một sợi dây leo khác đến đỡ Đào Tuyết Ương.

"Con người ngu ngốc này cũng có tài đấy chứ, để xem ngươi làm được gì." - Thụ Linh đúng là tính khí không tốt, sô vố dây leo đang hướng thẳng về Đào Tuyết Ương. Đào Tuyết Ương co giò chạy thẳng đến một cây đại thụ, núp vào, rồi biến những lá cây xung quanh thành lưỡi dao sắt bén chặt đứt những sợi dây leo.

Đào Tuyết Ương chỉ là tự vệ, nhưng Thụ Linh lại xem đó là lời khiêu chiến, muốn đánh một trận.

"Này, ngươi làm ơn bình tĩnh lại. Tôi đến đây muốn tìm ngươi để làm cộng sự, không có ác ý!" - Đào Tuyết Ương cuống cuồng giải thích. Nhưng Thụ Linh hoàn toàn không nghe lọt lỗ tai.

Xung quanh Đào Tuyết Ương, từng đóa hoa to lớn rực rỡ bắt đầu nở rộ. Những đóa hoa kia như có sự sống, đồng loạt phun chất dịch có tính ăn mòn vào Đào Tuyết Ương. Ch* đẻ! Đừng có đùa, làn da của nàng vừa mới được trở lại bình thường, nếu lại bị ăn mòn đúng là thê thảm! May mắn có những chiếc lá to, che chắn Đào Tuyết Ương khỏi những chất dịch này.

"Chúng ta không thể bình tĩnh nói chuyện sao?"

Đào Tuyết Ương theo chủ nghĩa hòa bình, nếu có thể ngồi xuống nói chuyện, thì không nên đánh nhau. Thế nhưng, Thụ Linh không có ý muốn nói chuyện hòa nhã, Đào Tuyết Ương lơ là cảnh giác, bị một dây theo cứng cáp đánh bay ra ngoài, bị cho ăn đất. Đào Tuyết Ương yên lặng phun ra đất cát và mấy cây cỏ dại trong miệng, dù là người tốt cũng phải nổi giận với sự phá phách của Thụ Linh. Đừng có giẫm lên đầu người khác được không? Như thế làm tổn thương lòng tự trọng đó.

- -------------------

Câu Sư Phù nói có chữ "X" bản gốc nhé, mình cũng chả biết đó là câu gì, cứ dịch đại theo ý mình thôi. Xin lỗi mình dốt Trung ngữ T_T

Tinh Linh: có nghĩa là linh hồn thuần khiết của thiên nhiên. Họ không có ý nghĩ xấu xa cũng không hại người. Thụ Linh ở đây là linh hồn của cây, Sư Âm nói tinh linh có tính cách không tốt đẹp, bởi vì nó rất thích phá người khác.

- ---

Cuối cùng đã post xong 10 chương, mắt muốn quáng gà luôn, ngộ độc văn chương *hự*.

Chúc mọi người cuối tuần vui vẻ, mình đi tịnh dưỡng cặp mắt đây T_T.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi