ÂM DƯƠNG PHÙ - LẠP PHONG ĐÍCH THỤ

Lý Du bị đá vào mông, cậu thanh niên quát: “Đi nhanh lên, lề mề gì, muốn c.h.ế.t à?” Lý Du vội vã tăng tốc, bên cạnh Mạc Liên Thành và Thạch Quang Sinh cũng chạy như gió, thật không thể tưởng tượng nổi vì trên người họ còn bị trói.

 

Bên cạnh bụi cây nhỏ có khoảng mười người. Khi thấy Lý Du và những người khác đến, không ai nhìn họ, chỉ tiếp tục làm việc của mình.

 

Mặc dù trời đã tối nhưng Lý Du vẫn thấy rõ trong nhóm này có vài người đàn ông ngoại quốc. Họ nổi bật với bộ râu lộn xộn và cơ bắp cuồn cuộn, nhìn là biết không phải dạng vừa. Dưới gốc cây có hai người đang thì thầm nói chuyện. Khi thấy ba người Lý Du bị dẫn đến, họ lập tức ngừng nói, ánh mắt đổ dồn vào bọn họ.

 

Hai người dưới gốc cây là một nam và một nữ. Người nam khoảng từ ba mươi đến bốn mươi tuổi, thậm chí có thể là năm mươi. Vì người này để râu ngắn, trông rất thô kệch. Đôi mắt hắn ta sáng rực, dường như đang phát ra ánh sáng trong bóng đêm lạnh lẽo, không quá giống với người đã lớn tuổi.

 

Còn người nữ thì có vẻ trẻ hơn. Trông chỉ khoảng mười bảy, mười tám tuổi. Dáng dấp không phải là đẹp nhưng lại rất dễ nhìn. Với mái tóc ngắn và trang phục đầy đủ, cô nàng trông rất oai phong.

 

“Cậu nhóc, dám nhắm vào ngôi mộ Đường này, gan thật lớn. Lại còn mang theo những tay sai như vậy để trộm mộ... vậy mà vẫn còn sống đến giờ.” Người nạp được gọi là Vũ thúc nhìn ba người vài lượt, cuối cùng ánh mắt dừng trên Lý Du, giọng nói rất bình tĩnh.

 

Lý Du không nói gì. Hơn nữa, anh còn hơi thắc mắc, lần này đi trộm mộ anh vốn chỉ là đi theo cho có, người đưa ra quyết định là Mạc Liên Thành, sao lại đến lượt anh nói chứ? Nhưng thấy ánh mắt của Vũ thúc có chút kỳ lạ, Lý Du liền ngước mắt nhìn về phía Mạc Liên Thành.

 

Nhưng khi thấy gã, Lý Du suýt chút nữa thì há hốc miệng. Gã này đã rụt đầu lại, làm ra vẻ ngu ngốc. Ánh mắt thường ngày sắc sảo giờ đã biến mất, thay vào đó là vẻ ngây ngô. Còn Thạch Quang Sinh thì miệng há hốc, nước bọt chảy ra, trông không khác gì một kẻ ngốc... Không trách gì Vũ thúc lại đi hỏi Lý Du.



 

“Tôi, tôi nghĩ, đây là một hiểu lầm...” Lý Du ấp úng nói: “Ngài đừng để hai gã này lừa, chính bọn chúng đã lừa tôi đến đây trộm mộ!”

 

Hai tên này thật không biết xấu hổ, Lý Du cũng không còn giữ thể diện gì nữa. Anh một mạch kể lại những chuyện mình đã trải qua, như việc bị mất ví và giấy tờ trên tàu, rồi lại bị hai người này dẫn dắt vào nơi núi rừng hoang vắng...

 

Vũ thúc nghe xong thì có vẻ ngạc nhiên, còn cô gái bên cạnh nghe Lý Du kể lể đầy phẫn uất, cố nén tiếng cười. Nhưng vai cô nàng thì cứ nhúc nhích, rõ ràng bị câu chuyện kỳ quặc của anh chọc cười.

 

“Tiểu Lý, làm người phải có lòng dạ tốt, tôi đâu có không trả lương cho cậu, không phải đã nói rõ rồi sao? Lần này chúng ta chia ba phần...” Thấy Lý Du nói càng hăng hái, nhiều chỗ còn đổ lỗi lên đầu mình, Mạc Liên Thành cũng không thể giả ngốc thêm được nữa. Hắn vội vàng phản bác.

 

“Đủ rồi.” Vũ thúc cất tiếng quát, không tức giận nhưng toát lên vẻ uy quyền. “Cậu gọi là Mạc Liên Thành phải không? Nói đi, các cậu sao lại nhắm vào ngôi mộ cổ này? Nơi đây không phải là chỗ mà mấy tên trộm vặt có thể tìm thấy.”

 

Mạc Liên Thành thở dài, biết mình không thể trốn tránh. Gã lườm Thạch Quang Sinh đang còn chảy nước miếng, Thạch Quang Sinh vội vàng lau đi, cũng đã trở lại bình thường.

 

Dù sao lời giải thích của Mạc Liên Thành cũng tương tự như khi gã giải thích với Lý Du trong ngôi mộ. Nhưng chi tiết hơn một chút.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi