[ÂM DƯƠNG SƯ ĐỒNG NHÂN][CẨU CÁO] ĐỘ TA

Đệ tứ thập ngũ thoại

1

Non sông 8,800 dặm, phàm trần 440 kỵ.

Nay kỵ thắp nến

- ----------------------

Thôn này tên là thôn Nhật Khế

Người ta đồn trước đây có một vị thần du ngoạn nhân gian ngẫu nhiên đi ngang qua vùng này, thấy nơi đây long sơn ngưng thủy, là một mảnh đất lành, bèn vung phất trần khắc lên vách đá trước mặt hai chữ "Nhật Khế", ý là nơi thái dương nghỉ ngơi (Nhật: thái dương, mặt trời, Khế: nghỉ ngơi)

Một thời gian sau, nơi này hình thành một thôn trang nho nhỏ, nam cày ruộng nữ dệt vải, cuộc sống cũng coi như yên vui

Sau đó, vị thần kia lại dẫn bạn của mình tới nơi này, hai vị thần cùng chơi đánh cược số người của thôn, vị thần kia đã có chuẩn bị từ trước, chỉ nhìn qua loa một cái, nói: "Ba trăm ba mươi ba người"

Bạn của vị thần đó tỉ mỉ đếm, ba trăm ba mươi ba người, không hơn không kém

Vị thần đó đang đắc ý, chợt thấy một đứa trẻ chui ra từ bụi cỏ, trên búi tóc còn mắc một cọng lá xanh nhạt, ngoác miệng cười tươi rói với vị thần nghiêm nghị đoan chính.

Khuôn mặt tươi cười thiếu một cái răng cửa ấy, lại làm mất mặt thần linh

Vì vậy gió nổi mưa phun, sấm chớp ầm ầm, thần linh giận tím mặt, hạ lệnh mỗi một trăm năm thôn Nhật Khế cần dùng một người "dư thừa" làm tế phẩm cúng cho thần linh, nếu không tuyết trắng trên núi cao sẽ mang tuyết lở đến, nước chảy róc rách dưới dòng sông sẽ hóa thành sóng thần, tuyết lớn chôn vùi chúng sinh, hồng thủy hủy hoại tất cả.

Từ đó, đến cuối mùa thu mỗi một trăm năm, người trong thôn sẽ tụ lại một chỗ, tiến hành bầu phiếu toàn thôn, chọn ra tế phẩm, giết chết, tế thần

2

- Nhưng mà, - Tiểu Dực ngồi khoanh chân bên cạnh nam nhân, hỏi - Mọi người làm sao biết người "dư thừa" kia là ai chứ?

Thiếu niên ôm một bụng nghi vấn chỉ muốn được trút ra, liên tiếp hỏi: "Hơn nữa mọi người cùng nhau dọn đi không phải tốt sao? Ở lại cái nơi này, không dưng tự nhiên phải lãng phí một sinh mạng, lẽ nào họ không thấy rất kì quái sao?"

- Vị thần kia cũng thật khó hiểu, rõ ràng là thần, không phải nên thương xót chúng sinh hay sao?

Yêu Hồ đang tựa lưng vào tường bỗng bật cười thành tiếng, nửa người y chìm trong bóng tối, ánh nến run rẩy chập chờn như ẩn như hiện, mờ mờ rọi lên vẻ mặt y: "Nếu như nhân từ, thì đã không phải thần. Thần sẽ không thiên vị bất kì kẻ nào bên ngoài, chỉ quan tâm tới buồn vui của chính mình"

Yêu Hồ nói với giọng mỉa mai, Tiểu Dực khó hiểu nhìn Yêu Hồ, lúc này nam nhân kia cũng cười khẩy, nói: "Bởi vì bọn họ thích thú"

- Nếu như thật sự giống như truyền thuyết nói, vậy thì sợ rằng có tìm khắp thiên hạ cũng không tìm được nơi nào tốt như vậy để ở lại, sao bọn họ có thể cam lòng bỏ đi?

Tiểu Dực nhớ tới cảnh tượng ấm áp lúc hoàng hôn, đúng là hơi có chút cảm giác của nơi đào nguyên tiên cảnh

- Lúc đầu, họ nói là chọn ra kẻ phạm tội để trở thành tế phẩm

Thiếu niên tròn mắt, ngắt lời nói: "Vậy rất tốt mà"

Nam nhân nhìn cậu thật sâu, đôi mắt phản chiếu ánh lửa đang nhảy múa, nhưng lại bị bóng tối chiếm lấy: "Nhưng một ngôi làng nhỏ như vậy, trong thôn ai cũng biết nhau, quan hệ họ hàng dây mơ rễ má, nhà nhà cái ăn cái mặc đều như nhau, cũng không ai cần phải đi trộm cắp"

Đại Thiên Cẩu đã lờ mờ có đáp án, hắn rũ mắt, chăm chú gảy ngọn nến sắp tắt

Tiểu Dực nghiêng đầu suy nghĩ một lát: "Như vậy chẳng phải là không chọn được?"

Nam nhân cười như có thâm ý, nụ cười lạnh lẽo giống như hàn đàm thu thủy, buốt giá khiến người ta run rẩy

- Ngoại trừ trộm cắp, trên đời này vẫn còn có vô số vô số tội lỗi khác

3

Thiếu niên vô thức lùi về phía sau một chút, kéo giãn khoảng cách giữa hai người.

Nam nhân cũng nhận ra Tiểu Dực sợ hãi, lạnh lùng cầm lấy hộp gỗ trên bàn dài, hộp làm bằng gỗ lê, nước sơn cũ kỹ, nhìn bề ngoài hơi giống hộp đựng đồ trang điểm của thiếu nữ nhưng chế tác thô sơ hơn nhiều, cũng cồng kềnh hơn không ít, đột ngột đặt trên bàn

- Trong hộp, là thư tuyệt mệnh của mỗi một tế phẩm, viết lại nguyên nhân vì sao bọn họ bị chọn thành tế phẩm. Đúng rồi, bởi vì phương pháp tế thần sẽ được báo trước, nên có vài người cũng viết cả cách chết của mình vào

Có lẽ vì nguyên nhân tâm lý, Tiểu Dực đột nhiên cảm thấy hộp gỗ kia càng thêm nặng nề, đè nặng trước ngực cậu, khiến cậu không thở nổi: "Trong đó... đều viết như thế?"

Gió đêm thổi lung lay ván cửa sắp đổ, quạ trên tàng cây kêu lên chói tai, ánh nến lay động như sắp tắt, nam nhân ưỡn ngực, giùng giằng muốn đứng dậy, nhưng hai tay bị trói làm hắn không đứng được. Tiểu Dực vốn muốn tới đỡ hắn dậy, nhưng ánh mắt ớn lạnh của hắn rõ ràng là cự tuyệt sự giúp đỡ của cậu. Vì vậy cậu chỉ đành cứng đờ ngồi đó, hai tay không biết phải làm sao nắm chặt ống quần, nhìn nam nhân giãy giụa chật vật giống như con cá sắp chết, thật đáng buồn.

Hai người khác ngầm hiểu với nhau, Đại Thiên Cẩu vẫn chăm chú gảy bấc nến sắp tàn, Yêu Hồ đưa tay cuộn cuộn lại phần tóc buông trước ngực mình, rồi lại thả ra.

Một lát sau, nam nhân cuối cùng cũng lảo đảo đứng dậy được, nghiêng ngả dựa vào tường đá, mở miệng nói: "Mấy bức thư bên trong, phần lớn chữ viết đều thấm đẫm nước mắt, nhìn không rõ lắm, có một hai bức còn nhuốm máu"

- Chỉ là... - hắn dừng lại một chút, thở hổn hển rất lâu mới nói tiếp, dường như lúc nãy đứng dậy đã khiến hắn mất rất nhiều sức -...Vẫn có thể đọc được

4

- Mấy bức chữ viết viết xiêu xiêu vẹo vẹo như giun -- đó là của người già ốm yếu trong thôn viết, bọn họ mắc bệnh nặng, hoặc tự nguyện, hoặc bị ép, bị người nhà cùng dân trong thôn đưa đi treo cổ trong rừng

- Trong đó có một bức chữ viết xinh đẹp nhất, là của một cô nương mười sáu tuổi viết, lẻ tẻ viết hơn mười trang giấy

Thiếu niên tròn mắt ngạc nhiên: "Thiếu nữ đang độ xuân đẹp nhất cũng sẽ trở thành tế phẩm?"

Nam nhân nói: "Hình như nàng ta là tế phẩm của hai trăm năm trước, trước đây nghe người già trong thôn còn nhắc qua, nói là vẻ ngoài của nàng ta cực kì xinh đẹp, lại giỏi âm nhạc, nam nhân trong thôn đều quê mùa, không ai có thể xứng đôi với nàng"

Tiểu Dực càng khó hiểu, nam nhân kia thấy vậy tiếp tục nói: "Vị cô nương như thiên tiên kia đã viết rõ lý do mình bị trục xuất trong thư"

- Lúc đầu chỉ là chuyện phiếm linh tinh giết thời gian của đám nữ tử trong thôn, họ nói nàng cả ngày không chịu chăm chỉ làm việc, chỉ lo bôi son trát phấn, mới có thể đẹp như vậy. Bọn họ giống như phường du côn lỗ mãng, ngồi ở bờ ruộng lớn tiếng cười nhạo thiếu nữ đi ngang qua, nói nàng đi đường yểu điệu lả lơi như vậy là cố ý khoe khoang làm dáng. Các nữ nhân ấy nói to hơn bình thường gấp bội, cố ý muốn cho nam nữ đi qua đều nghe rõ mới vừa lòng

- Lòng người không bình lặng như nước, rất nhanh đất bằng đã nổi gió. Các nam thôn dân nghe xong chuyện đàm tiếu, ánh mắt nhìn nàng càng thêm quỷ dị, giống như muốn ăn sống nàng. Nàng chỉ nghĩ là do mình nghĩ nhiều, ai ngờ tới thời điểm bầu phiếu, cả thôn đều chọn nàng.

Ánh nến càng lúc càng trở nên mờ nhạt, Đại Thiên Cẩu cuối cùng cũng đành chịu, thở dài, không gảy nữa. Tiểu Dực cảm thấy rét run, cậu nghe thấy giọng mình run rẩy hỏi: "Vậy nàng kia.. đã chết như thế nào?"

- Trong thư nàng viết, mọi người nói sẽ làm một buổi hôn lễ cho nàng, nhưng cụ thể như thế nào, lúc viết thư nàng vẫn chưa biết - Giọng nói của nam nhân nhuốm chút uể oải - Chỉ là ta có nghe các người già kể lại, nàng ấy chết rất thê thảm

Tóc đen như thác bị kéo đứt, khuôn mặt như ngọc bị vật sắc nhọn rạch lên, máu thịt be bét, mọi người thậm chí còn không thể phân biệt nổi khuôn mặt cùng gáy của nàng, áo cưới đỏ thẫm bị người ta ép mặc vào lại bị ép lột xuống, ruột chảy ra từ hạ thân. Ngày đó, toàn bộ nữ nhân trong thôn thành người chứng hôn, mà toàn bộ nam nhân trong thôn đều thành tân lang.

Tiểu Dực nhẹ nhàng "A" một tiếng, giống như đá chìm đáy biển, không thể nào lấp đầy đại dương mênh mông

5

Nam nhân lạnh nhạt nhìn cậu một cái, tiếp tục nói: "Một trăm năm trước, người bị chọn làm tế phẩm, là một nam nhân hơn 40 tuổi"

- Nam nhân kia, dường như vô cùng khó hiểu với việc tại sao mình lại trở thành tế phẩm, một tờ giấy trắng, tất cả đều là hỏi tại sao

Lúc này, nam nhân áo lam tựa như có cảm giác, vừa liếc nhìn ngọn nến trên bàn, vừa nhìn về góc tường tối đen, như thể có thể nhìn xuyên qua thuật ẩn thân, nhìn thấy Đại Thiên Cẩu cùng Yêu Hồ

- Ngươi nói đi - Tiểu Dực nhìn theo tầm mắt của hắn đang nhìn về phía sư phụ mình, lo hắn nhận ra điều gì, nên vội vàng giục

- Hắn không ngừng hỏi, hắn hỏi, chỉ là hắn không thích danh lợi mà thôi, có tội gì? Hắn hỏi, chỉ là hắn không thích nịnh nọt mà thôi, có tội gì? Hắn hỏi, chỉ là hắn không thích nữ nhân mà thôi, có tội gì?

- Trước khi đề tên, hắn hỏi, "Không giống với người bình thường, có tội gì?"

Thiếu niên ngây ngẩn, không nói được gì

Nhưng nam nhân vẫn lặp lại câu hỏi trong lá thư kia, hết lần này đến lần khác

Hắn đặt câu hỏi với khoảng không trầm mặc. Trả lời hắn, là sự trầm mặc càng đáng sợ hơn*

6

Gió gào thét bên ngoài, tràn vào phòng từ khe cửa, giống như một bàn tay lớn đùa giỡn một ngọn lửa yếu ớt

Đột nhiên Tiểu Dực hỏi: "Như vậy ngươi thì sao?"

- Ta? - Giọng nói của nam nhân có chút ngạc nhiên, đêm nay hắn kể rất nhiều về tình cảnh bi thảm của những người khác, nhưng vẫn chưa nhắc đến chính mình. Nến trên bàn đã gần như cháy hết, giọt sáp cuối cùng chảy xuống giá cắm nến. Sáp nến cũ tích thành một đống dày, đã chứng kiến vô số "tế phẩm" bị nhốt vào, lại bị mang đi

- Ta sao?

Thiếu niên gật đầu thật mạnh: "Phải"

Nam nhân hơi mỉm cười, ánh mắt phản chiếu ánh nến yếu ớt trên bàn: "Chỉ là ta ở trước mặt bọn họ, nói những người đó vô tội mà thôi"

- Thiếu nữ xinh đẹp cũng vậy, nam tử không giống người thường cũng vậy, còn có những người già ốm yếu cũng vậy, bọn họ đều vô tội

- Đám người đó luôn miệng nói phải chọn ra tế phẩm, đó chẳng qua chỉ là một thứ trò chơi tàn sát quỷ quái

Tay Yêu Hồ dừng lại, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm nam tử đứng dựa lưng vào góc tường, thở dài: "Thất phu vô tội, hoài bích có tội"

Đại Thiên Cẩu ôm Yêu Hồ vào lòng, để y tựa vào lồng ngực ấm áp của mình

Thiếu niên lại nhỏ giọng hỏi: "Vậy thư tuyệt bút của ngươi viết cái gì?"

Nhắc tới đây, nam nhân bỗng có chút ngại ngùng đáp: "Ta chỉ viết một câu"

Lách tách vài tiếng, ngọn nến trên bàn cuối cùng cũng tắt lịm. Trong phòng rơi vào bóng tối bao trùm, gió thổi ào ào bên tai, tựa như muốn cùng hắc ám nuốt chửng bọn họ

Giữa khoảnh khắc ấy, câu nói kia nhẹ nhàng lọt vào tai của mọi người, tiếng gió thổi đã át cả tiếng hắn, nhưng câu nói kia lại giống như một thanh búa, nặng nề nện vào trong lòng mọi người

- Ta sẽ trở lại như tuyết lở

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi