ÂM DƯƠNG TÂN NƯƠNG


Ánh nắng cuối cùng vụt tắt, tà dương trải dài trên hiên nhà, màu lá ngoài thềm cũng bị nhuộm đỏ.
Châu phu nhân nhìn chúng tôi:
"Trời cũng đã tối, hay là hai người ở lại dùng bữa đi, cũng xem như là tiện cho việc điều tra."
Tôi và Tô Nhi cùng nhau bàn bạc, cuối cùng cũng quyết định sẽ ở lại đêm nay.
Sau khi dùng bữa xong, Châu phu nhân đi đến phật đường tụng kinh gõ mỏ.

Tôi và Tô Nhi cùng nhau về phòng nghiên cứu kĩ từng chi tiết được ghi trong gia phả.
Tô Nhi nhìn đi nhìn lại ba chữ đó, ánh mắt bỗng nhiên trầm ngâm:
"Giếng? Có khi nào liên quan đến giếng hoang mà ông đã nhắc trước lúc xuống núi."
Tôi bỗng nhiên nhận ra lời Tô Nhi nói rất đúng:
"Đúng rồi.

Hôm sau chúng ta đi đều tra thử."
Tô Nhi gật đầu.
Ngoài cửa sổ bắt đầu nổi gió, gió nổi lên từng đợt mang theo khí trời vụt qua khe cửa, thổi vào trong phòng.

Tô Nhi rùng mình một cái:
"Cơn gió này sao lại lạnh đến vậy!"
Tôi gật đầu cảm thấy cơn gió này đột nhiên lạnh đến thấu xương:
"Để anh đóng cửa xổ lại."
Tôi xoay ngồi đóng cửa sổ, nhưng vừa quay đầu đi cửa xổ đã bị gió thổi mở toang.
Gió ngày càng thổi mạnh, cửa sổ liên tục đập vào nhau tạo ra những âm thanh chói tay vô cùng.
Tô Nhi dặm chân tức giận:
"Muốn thổi chết người hay sao?"
Tô Nhi vừa dứt lời gió càng thổi mạnh, mạnh đến độ cửa sổ có thể bay ra ngoài bất cứ lúc nào.

Tô Nhi giật mình, hai tay bịt miệng lùi về phía sau:
"Sở Lăng, có phải em nói gì sai không."
Tôi chau mày, giọng nói có phần nặng hơn:
"Xem ra cơn gió này thổi rất lạ thường."
Tô Nhi ngây ngốc nhìn tôi gật đầu.
Bỗng nhiên đèn trong phòng vụt tắt, Tô Nhi và tôi sợ hãi nhắm mắt.

Khi bình tĩnh mở mắt thì một luồng ánh sáng đã chiếu gọi căn phòng.
Đập vào tầm mắt của chúng tôi là cô bé Quỷ Hồn lúc trước, nó vẫn cầm theo đèn lồ ng trắng, ánh mắt cứ vô hồn như vậy.

Tôi giật mình hỏi:
"Cô bé là em à?"
Nó im lặng nhìn tôi, tôi thì cảm thấy không còn sợ hãi với cô bé ấy nữa.

Tô Nhi từ phía sau nói lên một câu:
"Em gái, em muốn làm gì?"
Cô bé xoay đầu, ánh mắt của nó trở nên hung tợn, từ lần đầu gặp mặt cho đến giờ đây là thái độ đáng sợ nhất của nó:
"Ngươi vốn dĩ càng không nên xen vào chuyện này."
Lúc trước nó câu trước, câu sau đều rất ngoan ngoãn gọi tôi một tiếng ca ca giờ đây lại dùng lời lẽ khó nghe để nói.

Đúng! Chu Diêu và tôi vốn đã tách nhau, có lẽ nó không nhìn thấy sự tồn tại của Chu Diêu nên mới như vậy với tôi.
Nói xong, cô bé cầm theo đèn lồ ng trắng bay xuyên qua cửa xổ, tôi và Tô Nhi vội chạy theo cô bé đi thẳng về hướng hậu viện của Chu gia rồi thân ảnh cô bé từ từ biến mất trong màn đêm tĩnh mịch, giờ đây trước mặt tôi là một chiếc giếng cạn, chắc đây là chiết giếng ông nội nhắc đến.
Tô Nhi lấy đèn lồ ng được treo trong đình viện, đem đến soi rọi cho tôi, men theo ánh sáng nhỏ nhoi nhìn vào trong giếng.
Trong giếng vốn dĩ tối đến không thấy gì bỗng nhiên phản chiếu lại ánh đèn của chúng tôi, Tô Nhi giật mình đèn lồ ng trong tay cũng theo bản năng rơi xuống.
Khi không còn ánh sáng, trong giếng lại tối đen như mực, tôi nhỏ giọng nói:
"Tô Nhi đừng sợ, đem đèn rọi vào trong giếng giúp anh."

Tô Nhi cẩn thận đem đèn lồ ng đi về phía miệng giếng, nhờ vào ánh sáng len lỏi của chiếc đèn tôi cũng thấy rõ những vật trong đó, giếng không quá sâu trên miệng giết được cột lấy ba sợ dây đỏ còn dán rất nhiều phù chú phút tạp mà tôi chưa từng thấy.
Tôi vừa đưa tay định chạm vào thì bị Tô Nhi ngan cản, khuôn mặt em ấy đầy lo lắng:
"Sở lăng anh định làm gì?"
Tôi nhìn em ấy cười nhẹ một cái trấn an rồi quết định đưa tay kéo lấy dây đỏ xem vật được treo là gì.
Thời gian như bị chậm lại khi tôi vừa chạm tay vào, từ trong giếng lấy ra được chiếc gương đồng.

màu sắc cũng đã bị thời gian mài mòn cho cũ kỹ,
Tô Nhi quan sát chiếc gương, sau đó mù mờ nhìn tôi:
"Sao trong giếng lại có thứ này?"
Chiếc gương không lớn nằm trọn vẹn trong lòng bàn tay tôi, tôi dùng tay gỡ những sợ chỉ đỏ trên chiếc gương xuống rồi nói với Tô Nhi:
"Hoá ra ánh sáng lúc nãy là phản chiếu từ vật này."
Cạch...
Bỗng nhiên một thứ gì đó từ sau lưng chiếc gương rơi xuống mặt đất, mà khi nhìn kỹ lại tôi mới biết đó là một chiếc trâm cài bằng gỗ, nhìn qua thì nó được điêu khắc hình hoa đào rất tinh xảo.
Tôi hạ thấp người vừa chuẩn bị chạm vào thì chiếc trâm cài vốn dĩ làm bằng gỗ lại không giá mà lên.

Tô Nhi vội dàng kéo tay tôi lui về phía sau:
"Sở Lăng, cẩn thận."
Lúc này tôi định thần nhìn lại, thì ra chiếc trâm cài đã nằm trên tay một cô gái.
Cô gái mặc một bộ cổ phục màu đỏ viền vàng, từng mũi kim đường chỉ đều tỏ ra tinh xảo nhưng so với nhan sắt của cô gái thì không tính là gì khuôn mặt nhỏ mũi cao mắt phượng nhìn vào cảm giác tựa cười tựa không.

Cô ấy rất quen mặt.
Đúng, chính là Ngô Mệnh, cô ta như thể tấm lụa đung đưa trong gió.

Từ trên cao giọng nói vang xuống rất rõ ràng:
" Cũng có chút bản lĩnh đó nhưng thứ đồ này nên thuộc về ta.


Tiểu pháp sư, ngươi và ý trung nhân của mình tốt nhất nên bớt lo chuyện bao đồng đi, ta đây không muốn chia rẻ uyên ương đâu."
Nói đến đây rồi mà tôi còn không biết mình bị lợi dụng nữa thì cũng quá ngốc rồi:
"Là cô dẫn dụ tôi đến đây để lấy ra thứ này, đến cùng cô muốn làm gì?"
Cô gái chỉ dùng ánh mắt thẳng lặng nhìn về phía tôi, bang đêm gió mát nhưng tôi lại đổ mồ hôi ướt cả lưng.
Tôi biết cô ta bây giờ không còn nhận nhầm mình là Chu Diêu, nên tôi tiếp tục hướng về phía không trung, nói lớn:
"Ngô Mệnh, Chu Diêu thật sự rất yêu cô.

Tại sao cô không thử một lần nghe rõ tâm sự của anh ta."
Không biết câu nói nào của tôi chọc giận cô ấy, tôi vừa nói xong gió từ từ thổi mạnh nhưng rồi cô ấy cười lên như nghe thất chuyện gì buồn cười lắm.
Cô ta từ trên không trung, mắt đỏ bừng bừng, phất tay một cái, tôi như thể bị một luồng sức mạnh vô hình đẩy về phía sau:
"Đừng nhắc kẻ vô tình vô nghĩa đó, nghe hắn giải thích à? Chẳng khác nào đang kêu ta nghe chuyện của những tên lừa đảo ngoài chợ cả."
Tô Nhi cũng nói giúp Chu Diêu vài câu:
"Ngô Mệnh, tôi tuy sống không lâu bằng cô, cũng tự biết bản thân không hiểu rõ ái tình bằng cô.

Nhưng tôi thấy được dù thế nào Chu Diêu cũng rất yêu cô đến hiện tại Chu Diêu vẫn còn chưa tin tưởng mọi chuyện này đều là một tay cô làm."
Ngô Mệnh cười lớn, tiếng cười làm rung chuyển cảnh vật xung quanh:
"Tiểu muội muội, không ai nói với cô ngây thơ như vậy sẽ bị người khác lừa đó."
Tô Nhi không hề sợ hãi, lại mạnh miệng nói tiếp:
" Ngô Mệnh cho dù cô có hận Chu Diêu đi chăng nữa thì cô cũng không cần lôi kéo những kẻ vô tội vào chuyện này chứ, tôi biết cô đáng thương hơn đáng trách, nhưng tại sao cô không cho Chu Diêu một cơ hội chứ."
Ngô Mệnh liếc mắt một cái, cơ thể Tô Nhi bỗng nhiên bay về phía Ngô Mệnh, dù tôi có phản ứng nhanh cỡ nào cũng không thể giữ lại.
Ngô Mệnh nhìn Tô Nhi, dò xét một lượt:
"Ba lần bốn lượt nói giúp tên lừa gạt đó như vậy, biết rõ chuyện của ta và hắn.

Nói, có phải các ngươi quen biết với hắn có đúng không?"
Cô ta càng nói, bàn tay càng siết chặt cổ Tô Nhi, Tô Nhi khó thở đến không nói được tiếng nào.
Mắt thấy sự tình như vậy, tôi liền nhanh chống trả lời:
"Có quen biết, cô mau thả cô ấy ra."
Lửa giận của Ngô Mệnh lên đến đỉnh điểm, trời bắt đầu chớp tối gió thổi bay khắp nơi khuôn mặt Tô Nhi cũng đã trở nên xanh xao:
"Nói, tên bạc tình đó đang ở đâu?"

Tôi vừa muốn cứu Tô Nhi, vừa muốn giữ chữ tín, liền biện ra một câu:
"Tôi thì làm sao biết cậu ta ở đâu chứ từ khi tách khỏi cơ thể tôi thì cậu đã biến mất rồi"
Ngô Mệnh cười khinh, bàn tay như muốn nghiền nát Tô Nhi:
" Còn không chịu nói thật, nhưng nếu hắn biết bằng hữu gặp nạn, chắc chắn sẽ xuất hiện.

Chi bằng ta giết đi cô ta để dụ hắn."
"Đừng " Tôi hét lớn
Lúc này trong đầu liền nhớ đến Di thần phù mà ông nội đưa, tôi liền lấy nó từ trong túi đưa cho Ngô Mệnh:
"Chỉ cần dùng lá phù này sẽ triệu được hồn của Chu Diêu, cô chỉ cần thả Tô Nhi tôi sẽ đưa cho cô".
Ngô Mệnh ánh mắt phứt tạp nhìn lá phù tay cũng từ từ buông lỏng Tô Nhi ra.

Tôi thừa cơ hội này nhào đến ôm lấy Tô Nhi:
"Thân Tại Ẩn Thành Không"
Lập tức tôi và Tô Nhi tựa như biến mất khỏi nơi đó, mà khi mở mắt mới phát hiện.

Chúng tôi đã ở phật đường của Châu gia.
Tô Nhi ôm cổ ho khan rất lâu, khuôn mặt tái nhợt khiến tôi có chút đau lòng.

Tôi vỗ lưng Tô Nhi, nói:
"Là lỗi của anh, anh lần nào cũng không bảo vệ được em."
Tô Nhi phất tay ra hiệu không sao.

Nhưng làm sao tôi có thể không tự trách mình được cơ chứ.
Năm lần bảy lượt khiến cô ấy rơi vào nguy hiểm như vậy, tôi đúng là đáng hận mà.
Có lẽ phật đường trang nghiêm, linh khí lại mạnh nên đã qua nữa canh giờ mà Ngô Mệnh vẫn không đuổi đến.
Tôi và Tô Nhi vẫn cứ khư khư ở đây, không rời nữa bước đến khi trời sáng.
Cuối cùng lại thoát khỏi nanh vuốt nữ quỷ thêm một lần nữa, nhưng trâm cài đã bị lấy đi, chỉ còn mỗi chiếc gương.
Chiếc gương bằng đồng không có gì đặt biệt bên trên thành gương có khắc một đôi uyên ương, phía sao chiếc gương thì có khắc một vài chữ bị phai, hình như là tên của Chu Diêu và Ngô Mệnh.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi