ÂM DƯƠNG

Chương 80: Ngọt ngào


Mọi người chạy ra khỏi phòng giám sát, phát hiện dưới tầng có một khung ảnh, ảnh bên trong đã không còn, chỉ còn lại khung ảnh trống, khung ảnh đập vỡ cửa kính rơi xuống, bốn phía quanh khung ảnh đều có mảnh vỡ thủy tinh, bảo vệ không dám đứng phía dưới mảnh vỡ, ai biết liệu có thứ gì lại đột nhiên rơi xuống nữa hay không.


"Cái này hình như là từ văn phòng phó tổng?" Một bảo vệ nhỏ tiếng nói, những bảo vệ khác chắc chắn gật đầu: "Chính là văn phòng phó tổng."


Vì Châu Thanh Dã vừa tới làm đã mua một bộ khung ảnh, còn mời cao nhân chỉ điểm vị trí chỗ để, cho nên bọn họ đều nhớ rõ, vệ sĩ sửng sốt: "Vậy ảnh đâu?"


Bức ảnh bên trong không cánh mà bay, nhìn vô cùng đáng sợ.


Bảo vệ vừa muốn đưa khung ảnh cho Thẩm Khinh Vi và Ngân Tranh, phát hiện bên cạnh đã không còn ai, anh chàng gãi đầu: "Đại sư đâu?"


Hai người lớn đùng đùng như thế, sao nói biến mất là biến mất? Những bảo vệ khác bốn mắt nhìn nhau, nhanh chóng chạy vào phòng giám sát, nhìn thấy Thẩm Khinh Vi và Ngân Tranh trong thang máy, hai người chuẩn bị lên trên.


"To gan quá nhỉ, như thế mà cũng dám lên." Trong âm thanh của người đàn ông mang theo sự sợ hãi rõ ràng, anh ta nuốt nước bọt nói tiếp: "Ngộ nhỡ thật sự có ma quỷ..."


"Đừng nói nữa." Một người đàn ông trạc tuổi khác vỗ lên đầu anh ta: "Chưa gặp ma mà bị cậu dọa chết rồi."


Người đàn ông bị đánh bĩu môi, nhìn về phía Thẩm Khinh Vi và Ngân Tranh, hỏi: "Hai người họ đang làm gì thế?"


Ngân Tranh và Thẩm Khinh Vi đứng trước cửa thang máy, nhìn chằm chằm, Thẩm Khinh Vi hỏi: "Sư tỷ, chị đang nhìn gì thế?"


"Chị đang nghĩ, trước đó vệ sĩ nói thang máy luôn trong thang trạng thái ấn nút mở cửa, rốt cuộc là vì sao?"


Thẩm Khinh Vi cũng từng nghĩ tới vấn đề này, không chỉ có thang máy, còn có âm thanh chuyển dịch trong văn phòng, nhưng cô không nghĩ ra đầu mối, ngón tay Ngân Tranh ấn lên nút mở cửa, cảm giác tiếp xúc lạnh lẽo.


Hai người tập trung, đi vào trong, vệ sĩ nhìn qua camera cũng thấp thỏm, Thẩm Khinh Vi và Ngân Tranh không bật đèn, cho nên trong màn hình cũng tối đen, chỉ có thể nhìn thấy bóng hai hai người, hai người đi đứng rất thong thả, nhưng trong phòng giám sát lại đứng ngồi không yên, ngay cả quét qua chậu cây trong góc cũng run rẩy không thôi.


Hai người xuyên qua phòng Thư kí đi tới phòng làm việc của phó tổng, khi mở cửa văn phòng phó tổng ra, một cơn gió ấm thổi đến, Thẩn Khinh Vi nhìn sang, cửa sổ có một chiếc lỗ bị đập vỡ, cô nói: "Sức lực của người này rất lớn."


"Chỉ là không biết ban nãy trốn ở đâu."


Chắc chắn là ở tầng này, vì lên tầng mười lăm và mười sáu chỉ có thể đi thang máy, cửa cầu thang bộ đã bị niêm phong, chỉ có thể ở tầng này, nhưng Thẩm Khinh Vi và sư tỷ không phát hiện, điều này khiến hai người có chút kì quái.


Sắc mặt Ngân Tranh bình tĩnh, thư kí đi tới bên cửa sổ nhìn xuống, không nhìn rõ thứ gì, đen đặc, thỉnh thoảng có một ánh phản quang từ kính, lạnh lẽo, Ngân Tranh thu lại ánh mắt, Thẩm Khinh Vi ở bên cạnh hỏi: "Chúng ta bảo vệ sĩ lên đây tìm cùng nhé."


Chắc chắn người còn ở tầng này, chắc chắn đi thang máy sẽ bị quay được, Ngân Tranh không do dự: "Đi đi."


Thẩm Khinh Vi xuống dưới phòng giám sát một mình, vệ sĩ nhìn thấy cô xuống lũ lượt hỏi: "Sao rồi?"


"Để lại hai người ở đây quan sát camera, những người khác lên trên với tôi."


Vệ sĩ anh đẩy tôi tôi đẩy anh, Thẩm Khinh Vi lắc đầu: "Không có ma."


Lời này vừa cất lên, mọi người sửng sốt: "Hả?"


Không có ma? Sao có thể chứ?


Mọi người nghi hoặc nói: "Thật sự không phải ma à?"


Thẩm Khinh Vi nói: "Thật sự không phải, đi thôi, lên trên tìm xem."


Nghe cô nói như thế, những người khác cũng yên tâm hơn nhiều, đi theo Thẩm Khinh Vi lên trên, bảo vệ đứng trong thang máy đẩy người bên cạnh: "Tôi đã nói không có ma rồi mà, chắc chắn là có người làm loạn, công ty chúng ta vừa xây xong, không chừng chính là đối thủ gây chuyện."


"Tôi cũng nghe nói những công ty khác muốn vời người của công ty mình, không chừng chính là bọn họ làm."


"Ai biết được, bây giờ vì tiền, chuyện gì mà không dám làm."


Thẩm Khinh Vi nghe bọn họ thảo luận, khẽ cười: "Tôi nói không phải ma, nhưng tôi cũng không nói là người mà."


Mọi người: ...


Chủ đề suy đoán đột nhiên dừng lại, trong thang máy lan tràn cảm giác trầm lặng kì quái, trái tim vừa được thả lỏng của mọi người lại thấp thỏm, giống như xe đổ đèo, trong đó có một người trẻ tuổi nhất hỏi: "Cái gì... cái gì gọi là không phải người?"


Thẩm Khinh Vi nhìn anh chàng, không lên tiếng.


Trên thế giới này ma quỷ rất nhiều, tinh quái cũng không ít, Tiểu Ngọc mà bọn họ gặp được là một trong số đó, Triệu Bình khởi nghiệp bằng ngọc cổ, chính là có chút gốc gác với những thứ đồ cũ, nếu thật sự công ty xuất hiện vấn đề gì, cũng không kì quái.


Nhưng những bảo vệ này bị dọa tới nhũn chân, Thẩm Khinh Vi nói: "Yên tâm đi, thứ đó sẽ không làm hại các anh đâu."


"Sao... sao có thể bảo đảm chứ?"


Thẩm Khinh Vi nói: "Nếu muốn hại các anh, thì đã ra tay từ lâu rồi."


Mục đích dường như là đang hù dọa. Lần đầu tiên xuất hiện lấy đồ, đã dọa thư kí, sau đó thư kí lại gọi bảo vệ, nếu thứ đó thật sự có ý định hại người, thì sớm đã ra tay với thư kí phát hiện nó.


Cho nên chắc chắn không phải muốn hại bọn họ, nhưng tại sao phải dọa thư kí, rồi lại dọa bảo vệ, thậm chí tối nay còn đập vỡ cửa kính, mục đích là gì?


Thẩm Khinh Vi tập trung tinh thần, những người khác nghe thấy cô nói vậy, hình như cũng không quá sợ hãi nữa, chủ yếu nhất là có Thẩm Khinh Vi và Ngân Tranh ở đây, đặc biệt là Ngân Tranh, toàn thân mạnh mẽ chính trực, đứng bên cạnh thư kí liền có dũng khí vô hạn.


"À, nếu nói như thế, có phải là thứ đó?" Một vệ sĩ trong số họ nhỏ tiếng nói, giống như bị thứ gì đó nghe thấy, Thẩm Khinh Vi quay đầu: "Cái gì?"


"Chính là... chính là một khối ngọc mà một thời gian trước tổng giám đốc Triệu đấu giá được, còn đang ở công ty."


"À! Tôi nhớ ra rồi, chính là khối ngọc thuần đó đúng không?"


Thẩm Khinh Vi nhìn về phía bọn họ: "Ngọc thuần?"


"Ừ." Thang máy tới nơi, bảo vệ lần lượt ra ngoài, Thẩm Khinh Vi hỏi: "Ngọc thuần gì?"


"Chính là thời gian trước có một phiên đấu giá, tổng giám đốc Triệu đấu giá được một khối ngọc, nói là có từ mấy trăm năm trước rồi, chúng tôi cũng chưa được nhìn."


"Tôi cũng nghe nói, ngọc đó được đấu giá lúc nào nhỉ?"


"Chính là mấy ngày sau khi công ty chính thức mở cửa, tổng giám đốc Triệu không có thời gian đi, bảo phó tổng Châu đi đấu giá."


Thẩm Khinh Vi gật đầu: "Vậy ngọc đâu?"


"Có lẽ là ở văn phòng tổng giám đốc Triệu."


Thẩm Khinh Vi cảm giác tìm được một đầu mối trong mớ thông tin hỗn loạn, bắt đầu thuận lợi, cô nhìn thời gian, nhắn tin cho Yên Nhược, không ngờ Yên Nhược vẫn chưa ngủ, lập tức gọi điện thoại lại.


"Đúng thế, thời gian trước mẹ tôi đấu giá được miếng ngọc." Yên Nhược nói: "Nhưng đã tìm người xem qua, không vấn đề gì."


Không chỉ không vấn đề, mà hơn nữa còn là một miếng ngọc vô cùng tốt, dưỡng người.


Thẩm Khinh Vi hỏi: "Ngọc đâu?"


"Ở công ty, tôi hỏi mẹ tôi xem để trong két bảo hiểm nào đã."


Thẩm Khinh Vi: ...


Có tiền có khác, một văn phòng nhỏ bé, đặt mấy két bảo hiểm.


Khi Yên Nhược đi hỏi, Thẩm Khinh Vi đi tới cạnh Ngân Tranh, tóm lượt sự việc, Ngân Tranh nhíu mày: "Ngọc?"


Nếu là linh ngọc hoặc thứ gì đó được nuôi dưỡng ra từ ngọc, cũng có khả năng này, nhưng Ngân Tranh cứ cảm thấy có gì đó không đúng, thư kí không lên tiếng, chỉ nghe Thẩm Khinh Vi tìm được tung tích miếng ngọc từ chỗ Yên Nhược.


"Văn phòng phó tổng, mẹ tôi nói sau khi đấu giá xong, phó tổng xin nghỉ phép rồi, nên đặt ở chỗ ông ấy, còn chưa lấy về."


Thẩm Khinh Vi gật đầu, không phải đúng rồi sao.


"Cậu đợi lát, tôi gọi điện cho phó tổng hỏi xem thế nào."


Thẩm Khinh Vi chờ không mấy phút, Yên Nhược gọi điện thoại lại: "Không ai nghe máy, có lẽ là ngủ rồi."


"Hay là hai người cứ trực tiếp tìm đi, có thể tìm được là được."


Thẩm Khinh Vi cúp điện thoại, sau đó cùng Ngân Tranh và nhóm bảo vệ vào trong văn phòng phó tổng, cô nói: "Tìm ngọc, không được bỏ qua bất kì ngóc ngách nào."


Những người khác vừa sợ hãi vừa căng thẳng, nhưng có Ngân Tranh và Thẩm Khinh Vi ở văn phòng, suy cho cùng cũng không hoảng sợ tới thế, bọn họ mở ngăn kéo lục tìm hộp đựng ngọc, còn cả hai giá đứng bên cạnh kệ sách, tỉ mỉ quan sát, tìm kiếm từng ngăn kéo, Thẩm Khinh Vi phát hiện sau khi Ngân Tranh vào trong liền đứng bên cửa sổ, cơn gió ấm áp thổi vào qua ô cửa sổ vỡ, cô không hiểu: "Sư tỷ, chị nhìn gì thế?"


"Nhìn tấm kính vỡ này." Ngân Tranh nói: "Em có phát hiện gì không?"


Thẩm Khinh Vi nghe Ngân Tranh nói như thế liền đi tới ô cửa sổ, nơi bị vỡ nằm ở chính giữa, vết toác lan ra tứ phía, ở giữa là một chiếc lỗ lớn, thông thường loại kính này đều được gia công sắt hàn, theo lí mà nói không thể tùy ý vỡ nát như thế, Thẩm Khinh Vi quay đầu: "Sức lực của cái thứ này lớn lắm nhỉ?"


"Nhìn góc độ." Ngân Tranh nói: "Em cảm thấy nó đứng ở chỗ nào ném ra ngoài?"


Nói như vậy là đủ để Thẩm Khinh Vi hỏi ra, cô đứng trước cửa sổ, mô phỏng mấy góc độ, nhưng phát hiện không đúng, quá thấp, đối với Thẩm Khinh Vi mà nói, chỗ vỡ của cửa sổ này có góc độ quá thấp, trừ phi cô không dùng tư thế ném.


Thẩm Khinh Vi nghĩ tới đây, một suy nghĩ lóe lên, đột nhiên cô ngồi xổm xuống, sau đó vo tròn giấy tờ giấy trắng, ném ra ngoài, từ độ cong, góc độ, vừa hay rơi qua chỗ vỡ trên cửa sổ.


"Quỳ ném?" Thẩm Khinh Vi hiếu kì: "Tại sao?"


"Không phải quỳ ném." Ngân Tranh nói: "Chỉ là nó chỉ cao tới đây."


"Cái gì?" Thẩm Khinh Vi nhíu mày.


Ngân Tranh nói: "Là trẻ con."


Còn về là được thai nghén từ ngọc, hay là đứa trẻ đã qua đời của phó tổng, thì chưa rõ, hiện tại điều cần tìm hiểu là, tại sao "đứa trẻ" này lại hù dọa văn phòng Thư kí?


Thẩm Khinh Vi nói: "Ngày mai bảo phó tổng tới đây một chuyến là biết."


Ngân Tranh cũng nghĩ như thế, thư kí gật đầu, nói: "Tối nay không tìm được, thì thôi không cần tìm nữa, ngày mai để tự nó tới tìm chúng ta."


Thẩm Khinh Vi gật đầu, vừa định bảo bảo vệ không cần tìm nữa, liền nghe thấy tiếng hô của bảo vệ: "Có phải là cái này không?"


"Là cái này đúng không?"


Một bảo vệ trẻ tuổi cầm chiếc hộp gấm màu đỏ, kích thước khá nhỏ, dưới ánh đèn trắng, chiếc hộp còn đỏ hơn màu máu, anh chàng cầm chiếc hộp đứng trước mặt Thẩm Khinh Vi và Ngân Tranh: "Có phải cái này không?"


Những người mồm năm miệng mười: "Nhìn giống lắm."


"Không chừng là cái này, nhìn hộp đã biết đồ đắt tiền rồi."


Ngân Tranh đưa tay nhận lấy chiếc hộp, tuy bên ngoài được phủ một lớp vải đỏ, nhưng đặt trong lòng bàn tay lại lạnh lẽo, vệ sĩ thấy Ngân Tranh cầm lấy liền thở ra một hơi, nói: "Lạnh chết mất."


Thẩm Khinh Vi cũng hiếu kì chạm vào chiếc hộp, quả thật lạnh toát.


Cô nhìn sang Ngân Tranh, biết quá nửa chính là thứ này.


"Mở ra xem thử không?" Bảo vệ đề nghị, vừa sợ hãi vừa căng thẳng nhưng cũng rất hiếu kì, chiếc hộp không khóa, chỉ có nắp và đế chồng lên nhau, Ngân Tranh không quan tâm những người khác nói gì, sắc mặt thư kí bình tĩnh lạnh lẽo, ánh mắt lạnh lùng nhìn chiếc hộp, rất lâu sau đặt tay lên nắp, bốn bề yên lặng chỉ nghe thấy tiếng cạch, sau đầu bảo vệ đột nhiên tê dại, bọn họ đứng sát gần nhau, chăm chăm nhìn chiếc hộp.


Sắc mặt Ngân Tranh tự nhiên mở ra, không có ngọc cổ, cũng không có chuyện kì quái, chỉ có một chiếc hộp rỗng, bảo vệ thở phào, vừa định nói chuyện, liền nhìn thấy Ngân Tranh rút ra một tấm ảnh từ đáy hộp.


Trên bức ảnh, chính là ảnh chụp chung một nhà ba người của phó tổng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi