ÂM DƯƠNG

Chương 86: Ngọt ngào


Yên Nhược chậm chạp quay lại, khi tới bên cạnh Thẩm Khinh Vi và Ngân Tranh, Thẩm Khinh Vi đang cầm kem trong tay, là Ngân Tranh mua cho cô, Yên Nhược đổ mồ hôi đầy trán, Ngân Tranh thấy vậy đưa chai nước lạnh cho cô nàng, Yên Nhược cảm kích nói: "Cảm ơn sư tỷ, sư tỷ thật tốt."


Ân cần như thế, cô nàng cũng sắp yêu sư tỷ mất rồi.


Thẩm khinh Vi ngang ngược ôm lấy Ngân Tranh, hỏi Yên Nhược: "Cậu mua gì về thế?"


"À, chút đồ thôi." Yên Nhược nói: "Tặng hai người."


"Chúng tôi?" Thẩm Khinh Vi sửng sốt: "Tặng chúng tôi cái gì?"


Yên Nhược há miệng: "Thì... thì là quen biết nhau vậy rồi, cũng chưa từng tặng quà gì tử tế cho hai người, hai người lại sắp đi rồi, tôi không được mua chắc?"


Thẩm Khinh Vi nghe những lời này, coi như thả lỏng, gật đầu: "Được, là gì?"


Yên Nhược cười: "Bí mật."


"Đợi về rồi xem."


Thẩm Khinh Vi cũng không để tâm, đi sau Yên Nhược ra khỏi Hoan Lạc Cốc, Ngân Tranh đứng bên Thẩm Khinh Vi, thỉnh thoảng chỉnh vạt áo cùng tóc tai cho cô, ánh mắt dịu dàng mà bình tĩnh.


Trên đường về Yên Nhược lảm nhảm không ngừng: "Hai người không thích ăn lẩu à, mỹ thực trên đời đấy!"


"Tiếc là ngày mai hai người đi rồi, nếu không tôi có thể dẫn hai người đi chợ đêm, hai người không biết đấy, chợ đêm chỗ chúng tôi náo nhiệt lắm."


"Còn cả bên Hoan Lạc Cốc..."


Nhiều lời, Thẩm Khinh Vi không nghe nổi nữa, tìm quả táo trong túi nhét vào miệng Yên Nhược, Yên Nhược ăn táo, trên xe coi như trở nên yên tĩnh, Ngân Tranh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, Thẩm Khinh Vi hỏi: "Sư tỷ, chị nhìn gì thế?"


Ngân Tranh nhìn ra bên ngoài, nhàn nhạt nói: "Chiều tà."


"Chiều tà có gì đẹp chứ." Thẩm Khinh Vi không hiểu, Yên Nhược giả vờ giả vịt nói một câu: "Chiều tà đẹp vô hạn, chỉ là cận hoàng hôn."


Ngân Tranh quay mặt nhìn cô nàng một cái, đáy mắt không rõ ý tứ.


Thẩm Khinh Vi xùy một tiếng, nhìn Yên Nhược: "Có ý thơ vậy à?"


Yên Nhược tiếp nhận ánh mắt của hai người, không khống chế được cười lên, Ngân Tranh nhìn bọn họ ồn ào cũng cong khóe mắt.


Rất nhanh liền về tới nhà họ Yên, Yên Nhược nhích tới bên tai Thẩm Khinh Vi hỏi nhỏ: "Có cần tôi chuẩn bị bữa tối giúp hai người không?"


Thẩm Khinh Vi lắc đầu: "Không cầu đâu."


"OK." Yên Nhược chớp mắt: "Hiểu rồi, từ từ hưởng thụ."


Người kia xảo trá đẩy Thẩm Khinh Vi, Thẩm Khinh Vi còn làm bộ làm tịch ho một tiếng, rồi vào biệt thự nhỏ với Ngân Tranh.


Điều hòa trong biệt thự nhỏ đang bật, tiếng gió lạnh ù ù thổi, Thẩm Khinh Vi run lên một cái, cô nói: "Em đi điều chỉnh nhiệt độ điều hòa cao lên một chút."


Nói xong liền đi tìm điều khiển, đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó lại đặt xuống, nói với Ngân Tranh: "Hay là em và sư tỷ ôm nhau?"


Ngân Tranh quay đầu nhìn cô, sắc mặt bình tĩnh, dáng vẻ nhẹ tựa mây bay, Thẩm Khinh Vi thấy vậy nhưng vẫn muốn kéo Ngân Tranh tới, cùng sa đọa với mình.


Tất cả tiến triển không gượng gạo như trong tưởng tượng của Thẩm Khinh Vi, cô tới gần Ngân Tranh, ôm lấy cô ấy, hôn xuống, Ngân Tranh không hề phản kháng, mặc cho cô tự tung tự tác, Thẩm Khinh Vi không khống chế được, trực tiếp ôm người kia vào phòng.


"Chơi cả ngày rồi, đi tắm trước đã." Ngân Tranh ngồi trên giường, đột nhiên lên tiếng, Thẩm Khinh Vi cũng cảm thấy có chút dinh dính, lập tức gật đầu: "Em đi lấy quần áo."


Nói xong nhìn về phía Ngân Tranh: "Hay là chúng ta cùng..."


Ngân Tranh đưa ánh mắt sang, Thẩm Khinh Vi sặc một tiếng, không nói tiếp, mặt đỏ bừng bừng.


Đợi tới khi Thẩm Khinh Vi vào nhà vệ sinh, Ngân Tranh mới quay lại phòng khách, nhặt chiếc túi xách trên sô-pha lên, lấy một viên thuốc tròn màu trắng bên trong ra, một viên thuốc rất xinh xắn, long lanh trong suốt, Ngân Tranh biết tác dụng của thuộc, cho dù Tiểu Ngọc không nói nhưng cô ấy cũng biết, phàm là uống viên thuốc này vào, sẽ không có khả năng hồi phục kí ức.


Phải để Thẩm Khinh Vi uống sao?'


Ngân Tranh nắm viên thuốc trong lòng bàn tay, nóng bỏng, sau lưng bất ngờ truyền tới âm thanh: "Sư tỷ?"


Cô ấy khựng người, đặt viên thuốc vào trong túi, quay đầu: "Tắm xong rồi à?"


Thẩm Khinh Vi mặc bộ đồ ngủ mỏng manh, cố tình quyến rũ Ngân Tranh, còn không mặc cả đồ lót, Ngân Tranh đặt túi xuống, nghe thấy Thẩm Khinh Vi hỏi: "Chị đang nhìn gì thế?"


Cô đi tới, thấy chiếc túi bên cạnh Ngân Tranh, nói: "Có phải đang ngắm quà Yên Nhược tặng không?"


Quà? Lúc này Ngân Tranh mới nhớ ra món quà ban nãy Yên Nhược tặng hai người, cô ấy không lên tiếng, Thẩm Khinh Vi kéo Ngân Tranh ngồi xuống, đột nhiên mùi hương ngọt ngào phả tới, giống như đang ngâm trong kẹo đường, khắp nơi đều là vị ngọt.


Thẩm Khinh Vi nói: "Là gì nhỉ, sao lại..." Còn chưa nói ra hai chữ thần bí, cô lại tìm được một thứ màu đen trong túi, Thẩm Khinh Vi nhíu mày: "Cái gì đây?"


Đợi tới khi bản thân nhìn rõ, liền mặt đỏ tía tai, là đồ lót gợi cảm, Thẩm Khinh Vi kéo ra, nói: "Còn không che được mông, có gì đẹp chứ?"


Ngân Tranh bị lời của Thẩm Khinh Vi chọc cười, đáy mắt nhuộm lên vui vẻ, Thẩm Khinh Vi nhìn Ngân Tranh, thấy cô ấy vui vẻ hiếm thấy, vô thức cắn răng.


Không lâu sau, đợi Ngân Tranh tắm rửa xong, ra khỏi nhà vệ sinh, liền nhìn thấy Thẩm Khinh Vi đang nằm trong chăn, quấn rất chặt chẽ, cô ấy hỏi: "Khinh Vi? Sao thế?"


Thẩm Khinh Vi nói: "Chị tắm xong chưa?"


Ngân Tranh dùng khăn khô lau tóc, gật đầu, Thẩm Khinh Vi nói: "Vậy chị ngồi gần lại đây chút."


"Gì cơ?" Ngân Tranh đi thẳng tới bên giường, ngồi xuống, vừa giơ tay lên liền thấy Thẩm Khinh Vi vén chăn lên, Thẩm Khinh Vi đang mặc bộ đồ lót gợi cảm, da dẻ trắng trẻo kết hợp cùng màu đen, cực kì mê hoặc, đặc biệt là ngực Thẩm Khinh Vi lớn, dường như không bao bọc được, cả phần eo lộ ra bên ngoài, ánh mắt Ngân Tranh nhìn tới thoáng trầm xuống.


"Sao thế?" Thẩm Khinh Vi không khỏi buồn bã: "Có phải là không đẹp đúng không?"


"Em đã nói cái này không có tac dụng gì rồi mà, ngay cả che mông..."


Ngân Tranh nghiêng mắt liền nhìn thấy bờ mông Thẩm Khinh Vi, quả thật cô ấy không nhịn được nữa, dùng chăn quấn lấy Thẩm Khinh Vi, không lên tiếng, mặt đỏ tía tai, Thẩm Khinh Vi tưởng rằng Ngân Tranh không thích, đang ảo não bản thân không nên tin Yên Nhược, liền nhìn thấy vành tai ửng đỏ của Ngân Tranh.


Đột nhiên Thẩm Khinh Vi nhích lại gần, gọi: "Sư tỷ."


Ngập đầu óc Ngân Tranh là dáng vẻ Thẩm Khinh Vi mặc bộ đồ kia ban nãy, mê người vô cùng, như yêu tinh chui vào lồng ngực cô ấy, đang đốt cháy chỗ này đốt cháy chỗ kia, Ngân Tranh ổn định hô hấp, không để ý tới Thẩm Khinh Vi, đang định đứng dậy lại bị Thẩm Khinh Vi đưa tay ra ôm lấy.


"Sư tỷ." Đôi vai mềm mại cọ lên cổ Ngân Tranh, đôi tay đang thõng trước ngực cô ấy, lắc qua lắc lại, không biết đầu ngón tay cố ý hay vô tình, thỉnh thoảng chạm vào ngực Ngân Tranh, Thẩm Khinh Vi còn chơi xấu vẽ vòng tròn.


Sắc mặt Ngân Tranh biến hóa: "Khinh Vi."


"Ừm?" Thẩm Khinh Vi hỏi: "Sư tỷ không thích như vậy à?"


Ngân Tranh im lặng, không thích sao? Không, cô ấy rất thích, thậm chí Ngân Tranh còn hi vọng Thẩm Khinh Vi có thể to gan hơn chút nữa, dường như Thẩm Khinh Vi cảm ứng được, thật sự đưa tay ra trực tiếp sờ lên, khi hai tay Thẩm Khinh Vi ôm lấy đôi gò bồng đảo trước ngực Ngân Tranh, Ngân Tranh mặt đỏ tía tai, quay đầu muốn nhìn Thẩm Khinh Vi, Thẩm Khinh Vi ở sau lưng cô ấy không hỏi han gì, trực tiếp hôn lấy Ngân Tranh.


Hơi thở cả hai quấn lấy nhau, hô hấp hỗn loạn, hương đàn hương thoang thoảng trùm lên mùi ngọt ngào nồng đượm, động tác của Thẩm Khinh Vi chậm rãi lại dày vò, hai người không ai có kinh nghiệm, đặc biệt là Ngân Tranh, hoàn toàn phản ứng theo bản năng, Thẩm Khinh Vi vận dụng những kĩ năng thỉnh thoảng xem được, tiếc là một thứ là lí luận tri thức, một thứ là kinh nghiệm thực hành, hoàn toàn không giống nhau, cho nên lực tay không biết nặng nhẹ, ngực Ngân Tranh liền đỏ ửng một mảng, đều là bị xoa nắn mà thành.


Thẩm Khinh Vi bất cẩn cúi đầu liếc một cái, lập tức đau lòng nói: "Sư tỷ, chị có đau không?"


"Xin lỗi, em sẽ nhẹ tay hơn."


Đứa trẻ này! Ngân Tranh nói: "Không đau."


Thẩm Khinh Vi không tin, bản thân sắp khóc ra rồi, Ngân Tranh an ủi cô: "Thật sự không đau."


"Thật không đau à?" Thẩm Khinh Vi chọc lên khoảng da đỏ ửng, rưng rưng muốn khóc: "Vậy có cảm giác gì?"


Thẩm Khinh Vi vừa chạm vào, giống như có luồng điện chạy qua, kích thích cơ thể Ngân Tranh rụt lại, Thẩm Khinh Vi dường như hiểu ra, cô đưa tay ra, chọc lên đỉnh nhũ, Ngân Tranh khẽ nỉ non.


Giống như mở được chốt, Thẩm Khinh Vi không học tự thông suốt, ra tay có chừng mực hơn, hai tay như con bướm, bắt đầu nhảy múa trên cơ thể Ngân Tranh, Ngân Tranh vốn vẫn còn lí trí để ứng phó với Thẩm Khinh Vi, mấy phút sau toàn bộ sức lực hoàn toàn biến mất, mặc cho Thẩm Khinh Vi làm loạn.


Thẩm Khinh Vi giống như đứa trẻ hiếu kì, hôn lên từng tấc da tấc thịt của Ngân Tranh, khi phát hiện được điểm mẫn cảm của cô ấy sẽ dừng lại mấy phút, suốt nửa tiếng đồng hồ, cô đã vuốt ve triệt để Ngân Tranh, chỉ cần Ngân Tranh kéo lấy tay Thẩm Khinh Vi, Thẩm Khinh Vi liền hôn liền liếm lên chỗ da đó, chọc cho Ngân Tranh muốn phản kháng cũng không có sức lực.


"Khinh Vi."


Âm thanh của Ngân Tranh biến điệu, trước kia Thẩm Khinh Vi từng tưởng tượng Ngân Tranh dùng đủ loại âm thanh để gọi mình, hiện tại thật sự gọi, Thẩm Khinh Vi có một loại cảm giác hoang mang không chân thực, loại cảm giác hoang mang này khiến cô cắn lên xương hông của Ngân Tranh, nơi đó đột nhiên có thêm mấy vết răng, màu sắc rất rõ ràng,


Thẩm Khinh Vi có chút phiền muộn, đã nói phải khống chế được lực, nhưng cô không nhịn được.


Ngân Tranh không để tâm, nhưng Thẩm Khinh Vi giở tính trẻ con kéo lấy tay cô ấy, đặt lên eo mình, da dẻ thiếu nữ mịn màng, chiếc eo thon thả, tay Ngân Tranh đặt lên trên lại trượt xuống, Thẩm Khinh Vi nói: "Chị chọc đi."


"Gì cơ?" Nhất thời Ngân Tranh không phản ứng kịp, Thẩm Khinh Vi nói: "Em cắn chị đau, chị chọc lại đi."


Ngân Tranh hiểu ý, cười rồi đặt tay lên xương hông của Thẩm Khinh Vi, khi Thẩm Khinh Tưởng tưởng rằng Ngân Tranh sẽ chọc mình, Ngân Tranh lại dùng sức, ngồi dậy, tầm mắt ngang bằng với cô, mấy giây sau, cô ấy cong lưng xuống, hôn lên khoảng da ấy.


Cảm giác thiêu đốt nóng bỏng đột nhiên ập tới, nội tâm Thẩm Khinh Vi tích tụ thành ngọn lửa, càng cháy càng vượng, cô không hề nghĩ ngợi nắm lấy hai má Ngân Tranh, hung hăng hôn lấy cô ấy.


Đầu lưỡi liều mạng dây dưa, Thẩm Khinh Vi linh hoạt mút hút lấy từng chút mật ngọt cùng không khí trong cơ thể Ngân Tranh, khi Ngân Tranh không nhịn được muốn thở dốc, Thẩm Khinh Vi lại đè hai tay cô ấy xuống, đè bên gối, đẩy ngã Ngân Tranh.


Trên sàn nhà là quần áo ngủ cùng đồ lót gợi cảm bị xé rách, hai người trong chăn thành thật thẳng thắn, chỉ có đôi tay thò ra khỏi chăn, đặt ở bên gối, một cánh tay khác đang đè lấy cánh tay còn lại.


Trong chăn truyền ra âm thanh: "Sư tỷ, chị có nóng không?"


"Không nóng."


"Nhưng em nóng." Người đó dùng ngữ điệu nũng nịu mềm mại nói: "Sư tỷ, em muốn ăn kem."


"Chị không..."


Còn chưa nói xong, âm thanh đột nhiên biến điệu, kìm nén lại vui vẻ, còn cả những run rẩy không thể khống chế, trúc trắc lọt ra ngoài chiếc chăn mỏng.


Dưới chiếc chăn mỏng có chút chút động tĩnh, có người tiến vào, lùi ra, trập trùng không ngừng, có người hai tay sống chết giữ chặt lấy hai mép gối, duỗi thẳng lưng, hai chân run rẩy, đầu ngón chân co chặt, sau đó nặng nề rơi xuống.


Những động tĩnh đó, ngay cả những âm thanh thút thít cũng bị chiếc chăn mỏng màu trắng nuốt trọn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi