ÁM HIỆU TÌNH ĐẦU

Mười một giờ tối, Thịnh Ly ra khỏi phòng tắm, bắt đầu lục tủ tìm quần áo. Thời trang của cô nổi tiếng trong giới, thường được người hâm mộ và các fashion blogger săn đón. Sau một hồi tìm tới tìm lui, cô mới lấy ra một chiếc quần short denim màu trắng. Thay quần áo xong xuôi, cô hỏi Viên Viên: "Mặc thế này được không?"

Viên Viên liếc nhìn đôi chân dài trắng nõn lại thẳng tắp của cô, lắc đầu: "Đôi chân này cũng bắt mắt quá rồi!"

Thịnh Ly cau mày: "Vậy chị cũng không thể mặc quá xấu, thế này đi, đưa chiếc khăn choàng kia cho chị."

"Chờ chút." Viên Viên chạy ra ngoài, một lúc sau quay lại trên tay có đem chiếc áo sơ mi kiểu dáng nam sinh, "Mặc cái này đi, hơi xấu một chút."

Thịnh Ly đem áo mặc vào, xoay người một vòng: "Đã được chưa? Viên Viên của chị?"

Viên Viên cau mày, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Sao vẫn đẹp vậy nhỉ?"


"Thịnh Ly dù có mặc bao tải thì vẫn đẹp." Thịnh Ly nhướng mày, đội mũ và đeo khẩu trang lên, "Được rồi, đừng trưng bộ mặt đưa đám đó ra nữa, chị sẽ cẩn thận. Dù bị chụp được, chúng ta cũng tự xoay sở một chút, sẽ không có chuyện được đâu."

Viên Viên còn có thể nói được gì?

Đều trách Lộ Tinh Vũ đột nhiên nhắc đến Thịnh Ly, nếu không Thịnh Ly ở đây yên ổn đóng phim, sẽ chẳng có dưa để cư dân mạng đào bới, cũng không bị đám chó săn bám đuôi. Hiện giờ tình huống bắt buộc, không thể không đề phòng, xe bảo mẫu chắc chắn không thể trực tiếp lái đến tiểu khu.

Thịnh Ly cùng Viên Viên đi thang máy xuống tầng 1, lão Lưu đã chờ sẵn trong xe bảo mẫu. Bên cạnh là xe riêng của Nguỵ Thành. Xe rất to, vừa vặn che mắt người khác.

Hai phút sau, xe bảo mẫu rời đi.


Nửa phút sau, chiếc SUV màu đen cũng chầm chậm lăn bánh.

Ba phút sau, Thịnh Ly đi vòng qua chiếc xe riêng, hạ thấp mũ, tiến đến bãi đỗ xe.

Cô ở bên đường quét mã một chiếc xe đạp.

Lần cuối cùng đạp xe là trong chương trình tạp kỹ năm ngoái, ai có thể nghĩ tới chứ? Ngôi sao đang nổi tiếng Thịnh Ly quét mã xe đạp công cộng vào lúc nửa đêm để đến thăm em trai nhỏ.

Cô đem túi thuốc bỏ vào giỏ xe, bắt đầu lái đi, lúc đầu vẫn chưa thích ứng được, loạng choạng không vững.

Đêm hôm khuya khoắt, đường cái không một bóng người, hàng cây đung đưa theo gió, đèn đường mờ ảo. Thịnh Ly đã rất lâu rất lâu không một mình đi trong đêm tối, nhất thời có phần sợ hãi. Tai nghe bluetooth lúc này truyền đến giọng nói từ Viên Viên: "Ly Ly, chị đang ở đâu rồi?"

Thịnh Ly từ xa nhìn thấy hai chiếc xe trước mặt, lòng an tâm ít nhiều, đạp xe đi thẳng: "Chị xuất phát rồi, đã nhìn thấy xe chúng ta ở trước, không sao đâu."


Mười lăm phút sau, Thịnh Ly dừng xe đạp dưới cổng toà nhà mà Dư Trì ở.

Toà nhà cũ cao nhất là tầng 12, không có thang máy, đèn cảm ứng bằng âm thanh cũng không nhạy. Thịnh Ly mỗi bước chân dậm xuống cầu thang đều bị chính mình làm cho cảm động, cô tâm huyết nỗ lực đến đây một chuyến, đều chỉ để thăm Dư Trì.

Thịnh Ly leo đến tầng 10, mệt không chịu được dựa vào tường, nói với người trong tai nghe.

"Viên Viên chị tới rồi. Tối về phát hồng bao cho em."

Viên Viên ở bên kia lải nhải nhắc nhở vài câu, sau đó cúp máy.

Thịnh Ly thở hổn hển, đem áo sơ mi cởi ra nhét vào trong túi. Giơ tay tính gõ cửa, ngẫm nghĩ lại đổi sang gọi điện thoại, nhạc chuông vang lên một hồi mới có kết nối.

Trong điện thoại, giọng Dư Trì trầm thấp khàn khàn, hơi bực bội vì bị đánh thức: "Ai?"
Thịnh Ly: "......"

Ngủ rồi sao, còn sức ngồi dậy không?

Vài giây sau, Thịnh Ly nhẹ nhàng lên tiếng: "Dư Tiểu Trì, mở cửa cho chị."

Trong phòng ngủ tối om, Dư Trì ngẩn người nằm trên giường một lúc, sau đó đột nhiên ngồi dậy, cầm điện thoại nhìn màn hình.

Tối hôm qua sốt cao, cổ họng nóng rát, sợ ảnh hưởng đến tiến trình của đoàn phim, buổi chiều anh đến bệnh viện truyền nước, hi vọng có thể nhanh khỏi bệnh.

Tám giờ tối trở về nhà, uống xong vài viên thuốc liền ngủ thiếp đi. Đến giờ đầu vẫn còn hơi choáng váng, nhìn thấy hai chữ "Thịnh Ly" trên màn hình, cả người như bừng tỉnh.

Đêm khuya 22 giờ 38 phút.

Dư Trì bật đèn đầu giường, đứng dậy rời giường. Căn phòng rất nhỏ, từ phòng ngủ chỉ vài bước là ra đến cửa nhà. Anh đứng cạnh cửa, bởi vì căn hộ đã cũ nên cách âm không tốt, có thể nghe thấy bất kỳ động tĩnh nào bên ngoài.
Người đứng ở hành lang giậm chân một cái, ánh sáng hiếm hoi lọt qua khe cửa.

Ngoại trừ quay phim, Thịnh Ly chưa từng đến căn hộ nào cũ kỹ như vậy, đèn lúc mở lúc tắt, quan trọng nhất là, có muỗi!

Cô lại giậm chân, biết người bên trong đã tỉnh, đưa tay gõ cửa: "Nhanh mở cửa, bên ngoài có muỗi."

Dư Trì nhìn thoáng qua khe cửa, dựa vào tường khẽ cười, khàn khàn hỏi: "Muốn vào sao?"

Thịnh Ly: "......"

Cô đột nhiên nhớ đến một chuyện, thầm nghĩ, anh không phải muốn cô nói ra ám hiệu mới mở cửa chứ?

Đã bệnh như vậy rồi, còn có sức ghi hận sao?

Cô đáng thương nói: "Tôi không dễ gì mới đến được đây, cậu nhanh mở cửa đi."

"Chị có phải quên gì rồi không?" Dư Trì uể oải nhắc nhở, bởi vì cổ họng khàn đặc, lời nói ra nghe có vài phần lưu manh, "Tôi từng nói qua, nếu chị đến tìm tôi, nhớ ra ám hiệu."
Thịnh Ly: "......"

Cô nhìn chằm chằm vào cánh cửa trước mắt, ngẩng mặt lên trời thở dài.

Cuối cùng cũng hiểu ra một chuyện, thường trêu chọc người khác sẽ có ngày trả lại gấp đôi.

Cô cười như không, hỏi: "Ám hiệu gì?"

Dư Trì: "Ám hiệu là chị tự đặt, quên rồi sao?"

Thịnh Ly: "......"

Lúc đó cô chỉ muốn đùa anh một chút, mới cố ý nói ra ám hiệu đó.

Dư Trì lạnh lùng chế nhạo: "Hay là, nhiều ám hiệu quá, không nhớ được cái nào là với tôi?"

"Nói cái gì thế? Chị chỉ đối ám hiệu với duy nhất cậu."

Thịnh Ly cười nhẹ, cúi người gãi bắp chân, sau đó đứng lên, cúi đầu nhượng bộ.

"Chít!"

"Chít chít chít chít chít chít!"

"Được rồi chứ? Mãn nguyện chưa?"

"Mở cửa nhanh! Không mở tôi báo cảnh sát a!"

Dư Trì cong môi, xoay chốt, đem cửa mở ra.

Cửa mới mở một chút, Thịnh Ly đã nghe đằng sau có một tiếng "Cạch" vang lên, kèm theo tiếng càu nhàu không vui của người đàn ông trung niên: "Ai ở bên ngoài chít chít chít thế?". Cánh cửa sau lưng mở ra, Thịnh Ly sửng sốt, sợ bị người ta bắt gặp, ngay lúc Dư Trì vừa mở cửa cô liền hốt hoảng chạy vào ôm chầm anh. Dư Trì mất cảnh giác, lùi sau một bước.
Người đàn ông đối diện một tay dựa vào nắm cửa, nhìn anh chằm chằm.

Dư Trì đối diện ánh mắt anh ta, rất nhanh đem Thịnh Ly ôm vào lòng, nâng tay đóng cửa lại, đem Thịnh Ly áp lưng lên cửa.

Sầm-----

Âm thanh lớn vang lên.

Đêm hôm, hành lang phát ra thứ âm thanh rõ ràng, nếu như chưa ngủ, khẳng định toàn bộ toà nhà đều có thể nghe được.

Trầm mặc hai giây.

Người đàn ông bực dọc mắng mỏ, giải thích với vợ: "Nửa đêm nửa hôm, tôi nghe có gì ở cửa kêu chít chít chít, định báo cảnh sát, tưởng xảy ra chuyện gì. Ai ngờ là bạn gái của soái ca nhà đối diện tìm tới. Tình nhân trẻ bây giờ vui đùa cũng phải có giới hạn a, đêm hôm có biết như vậy là phiền đến người khác?"

Nói xong, sầm một tiếng, cũng đóng cửa lại.

Thịnh Ly bị Dư Trì đè vào cửa, hơi thở đình trệ, tim đập thình thịch không kiểm soát, ngẩng đầu nhìn Dư Trì.
Dư Trì vẫn đang ôm cô, cảm xúc trong mắt có phần phức tạp.

Anh mím môi, hai tay đặt trên eo cô thả lỏng. Vừa định đứng thẳng dậy, Thịnh Ly đã vòng tay qua cổ anh, nâng cằm anh lên, đôi mắt phát sáng đặc biệt câu dẫn người khác. Thanh âm cô rất nhỏ: "Làm gì vậy anh chàng đẹp trai? Bạn gái vất vả đến tìm anh, lạnh lùng như vậy được hay sao?"

Dư Trì: "......"

Anh cúi đầu nhìn, giọng nói khô khốc: "Vậy chị muốn tôi thế nào? Như thế nào mới không lạnh lùng, chị dạy tôi?"

Một câu "Chị dạy tôi" khiến người khác thật chua xót.

Thịnh Ly bị hơi thở trong trẻo của thiếu niên vây quanh, tim đập nhanh, không biết có phải bởi vì sinh bệnh hay không, cô cảm giác thái độ Dư Trì đối với cô dung túng hơn trước. Thịnh Ly nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm của anh, nghĩ đến mục đích cô vất vả đến đây, chẳng phải chỉ để nhìn anh, để thừa lúc anh đang yếu thế mà xông vào hạ gục hay sao.
Vì vậy, cô nghiêng người về trước mỉm cười, thấp giọng trêu chọc: "Đương nhiên là hôn tôi, sau đó đem tôi ôm lên giường..."

Lòng nghĩ, anh chắc chắn không dám.

Giây tiếp theo, trời đất rung chuyển, cả người bị bế dậy.

Thịnh Ly trợn tròn mắt kinh ngạc, tay giữ cổ anh. Cửa phòng ở ngay bên cạnh, Dư Trì thân cao chân dài, mấy bước liền trở về phòng.

"Cậu..."

Ngay khi Thịnh Ly định thần trở lại, chưa kịp nói hết câu, đã bị anh ném lên giường.

Dư Trì cũng đi lên, chống đỡ trên người cô.

Đầu giường là gỗ, khung giường cũng là gỗ, đại khái không chắc chắn lắm, hai người vừa động đậy liền "ầm" nhẹ một tiếng. Thịnh Ly toàn thân choáng váng, ngăn không nổi nhịp tim rối loạn. Cô thở hổn hển, đối diện với con mắt sâu thẳm của anh, cảm giác chột dạ truyền từ đầu xuống ngón chân, cả người mềm nhũn.
Ánh đèn đầu giường phản chiếu căn phòng ngủ nhỏ, Thịnh Ly khô khan nuốt nước bọt, bối rối nhìn Dư Trì, thế nào cũng không nghĩ đến Dư Trì lại có thể chấn động người ta như vậy!

Vậy mà anh lại dám...

Dư Tri hai tay ôm đầu cô, đè lên mái tóc đen mềm mại, yết hầu chậm rãi lăn dọc, giọng nói khàn khàn: "Chị có phải cho rằng tôi không dám?"

Thịnh Ly: "......"

Cô quả thật nghĩ như vậy.

Dư Trì: "Tôi có gì mà không dám, chỉ là muốn hay không."

Thịnh Ly sửng sốt nhìn Dư Trì, một lúc lâu không nói ra lời.

Chuông điện thoại bên cạnh đột ngột vang lên.

Thịnh Ly giật mình.

Cả người hơi động, bời vì điện thoại nằm cạnh eo cô, vừa rơi ra khỏi túi quần.

Dư Trì liếc nhìn, màn hình hiện "Chu hoàng hậu".

Chu Tư Noãn, người vài năm trước hại Thịnh Ly nằm viện, khiến cô bỏ lỡ buổi thử vai điện ảnh. Dư Trì cuối cùng liếc sang Thịnh Ly, đứng dậy xuống giường, đi thẳng ra bên ngoài. Thịnh Ly nằm ngây ngốc trên giường hai giây, mò mẫm điện thoại, nhận cuộc gọi.
Chu Tư Noãn: "Cậu đang gọi điện với ai thế? Lâu vậy mới nghe máy."

"Không có ai cả..." Cô xuống giường, "Muộn rồi gọi cho tớ làm gì?"

"Muộn rồi cậu không phải nên ngủ sao?"

Thịnh Ly ra ngoài cửa, căn phòng rất nhỏ nhưng đầy đủ tiện nghi, một gian bếp với bộ bàn ăn nhỏ màu trắng. Phòng khách ánh sáng lờ mờ, Dư Trì mặc áo phông trắng, quần thể thao xám, dáng người cao ráo. Anh đang dựa vào bàn uống nước, uống hết lại rót thêm một ly.

Hoàn toàn mất đi sự hung hãn ban nãy, toàn thân sạch sẽ thanh khiết.

Cô muốn hỏi vừa rồi rốt cuộc anh có ý gì, đáp qua loa với Chu Tư Noãn: "Đang đi săn."

"Đi săn? Săn ai?" Chu Tư Noãn hào hứng hỏi.

Thịnh Lý thờ ơ đáp: "Không nói cho cậu."

Chu Tư Noãn đoán cô hẳn lại đi trêu đùa người khác, đổi chủ đề: "Tối qua Weibo của Lộ Tinh Vũ là thế nào? Cậu cùng hắn ước hẹn ba tháng chuyện gì?"
"Cậu mất mạng sao? Chuyện tối qua hiện giờ mới hỏi? Hot search đều đã xuống."

"Thật sự là mất mạng, nơi quay phim mạng không được tốt, Weibo vào không nổi. Cậu có phải có chuyện giấu tớ không? Gửi tin nhắn đều không trả lời!" Chu Tư Noãn hừ lạnh, "Cậu cùng Lộ Tinh Vũ ước hẹn cái gì mà không thể nói cho người khác?"

Thịnh Ly: "Lộ Tinh Vũ bịa ra đấy."

Dư Trì đặt cốc nước xuống, lạnh nhạt nhìn Thịnh Ly.

Thịnh Ly: ????

Vừa rồi còn đem cô ném lên giường, giờ trưng bộ mặt lạnh lùng này là có ý gì?

"Tớ có chuyện, cúp đây." Thịnh Ly nói với Chu Tư Noãn.

"Đêm hôm có chuyện gì được?"

"Lên giường." Thịnh Ly lạnh nhạt đáp, "Cậu đừng làm phiền bọn tớ nữa."

Cô cúp máy xong, Chu Tư Noãn rất biết phối hợp không gọi đến nữa, bù lại khủng bố tin nhắn Wechat.

Dư Trì thờ ơ nhìn cô, Thịnh Ly đến trước mặt anh, nhíu mày cười: "Không tiếp tục sao?"
"Chị đến thăm tôi hay tới tìm tôi lên giường?"

Dư Trì hạ tầm mắt nhìn cô, bởi vì đã uống chút nước nên cổ họng không còn khô khan như trước.

Thịnh Ly không quên bản thân là tới thăm bệnh, túi thuốc trước đó làm rơi bên ngoài đã nhặt vào để lên bàn, nhưng trên bàn đã có sẵn thuốc và cả một quyển bệnh án. Cô gỡ túi ra nhìn, bên trong là thuốc hạ sốt, thuốc đau họng.

"Hôm qua cậu sốt?" cô ngẩng đầu hỏi.

Dư Trì nhàn nhạt ừ một tiếng.

Thịnh Ly lại hỏi: "Hiện tại còn khó chịu không?"

"Không khó chịu."

Dư Trì đi qua cô, ngồi xuống ghế sofa, uể oải đưa mắt nhìn túi thuốc, lòng có phần ngứa ngáy. Lần trước cô đem anh lừa đến khách sạn, lần này đổi lại là cô tới đây, còn ra ám hiệu điên rồ kia cùng nhau.

Còn cả...

Anh đem cô ném lên giường.

Có lẽ do phát sốt, cả lý trí lẫn đầu óc anh đều bị thiêu rụi.
Thịnh Ly ngồi xuống cạnh anh, khẽ cười: "Nếu như không khó chịu, chứng tỏ đầu óc vẫn còn tỉnh táo, cậu có nhớ vừa rồi đã làm gì không?"

Dư Trì nhìn cô: "Rất rõ. Tôi không bị mất trí nhớ."

Thịnh Ly nhìn anh mấy giây, chuyển vị trí ngồi xuống bên dưới, nhíu mày: "Đã như vậy rồi, không muốn cùng tôi yêu đương?"

Dư Trì nhìn người trước mặt, thấp giọng hỏi: "Chị muốn yêu bao lâu?"

Chuyện này sao có thể chắc chắn mà nói trước?

Thịnh Ly sững sờ, rất nhanh nghĩ đến chuỗi hành vi cặn bã gần đây của mình, tự xét lại bản thân, sau đó ôm mặt anh nhìn thẳng: "Đừng lo, cậu cùng chị ở một chỗ, chị nhất định sẽ yêu thương cậu. Chỉ có cậu được bỏ mặc chị, thế nào?"

Lời nói này từ miệng của cô, nửa thật nửa giả, không đáng tin.

Nhưng Dư Trì không tránh né ánh mắt cô, dù biết cô đang đùa giỡn với anh, anh vẫn là thua triệt để rồi.
"Được."

Hả?

Đồng ý rồi?!

Thịnh Ly trừng mắt, không tin nổi.

Dư Trì nhìn cô một mặt kinh ngạc, lòng nghĩ quả nhiên cô lại muốn trêu đùa anh, lạnh mặt gạt tay quay đầu đi nơi khác.

Thịnh Ly hoàn hồn, vừa mới đồng ý liền lật mặt không nhận người nữa sao?

Cô vội vàng ôm lấy cổ anh. Chóp mũi Dư Trì chạm nhẹ vào mặt cô, hai người hơi thở hoà quyện, trực tiếp nhìn nhau.

Lại trở về cảm giác đêm hôm trước ở trên xe, môi đối phương kề sát bên cạnh, chỉ một chút là có thể hôn. Thịnh Ly hai tay khoá chặt lấy cổ anh, tầm mắt dịch chuyển về đôi môi mỏng, nhẹ nhàng ngẩng đầu chạm môi anh.

Dư Trì nhìn bóng người phủ dưới mi, thấp giọng ngoan ngoãn nhắc: "Anh bị cảm."

Trái tim Thịnh Ly không kìm được rung lên, lời tiếp theo mang theo chút khiêu khích: "Vậy anh hôn em một cái, xem có lây hay không?"
Giây tiếp theo, người nọ lật ngược tình thế, đem cô nằm xuống ghế sofa. Hơi thở Dư Trì tiến lại gần, mang theo một chút liều lĩnh cùng kíƈɦ ŧɦíƈɦ, cúi đầu hôn cô đầy mãnh liệt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi