ÁM HIỆU TÌNH ĐẦU

Trăng thanh gió mát, nhà hàng đồ nướng bên kia phố không khí vô cùng nhộn nhịp.

Hàng trăm người trong đoàn phim ngồi chật kín hàng nướng từ trong ra ngoài, ông chủ rất nhanh đem bàn ghế bày lên cả vỉa hè. Cũng may đạo diễn Lưu đã cho người đặt trước, bằng không từng này khách không những không có chỗ, mà đồ ăn cũng chả đủ.

Nhóm sản xuất phim và diễn viên chính ngồi bên trong nhà hàng, có điều hoà mát lạnh. Bên cạnh Thịnh Ly là Trình Tư Khởi, người đóng nữ thứ. Hai người trước kia từng đóng phim truyền hình cùng nhau, quan hệ xem như khá thân thiết.

Đêm nay Trình Tư Khởi mới tới Ảnh Thị thành, nhìn mấy nam diễn viên ngồi bên ngoài, hai mắt sáng rực quay sang hỏi Thịnh Ly: "Người mà tiếp nhận vai Dương Lăng Phong của Phong Húc là ai thế?"

Thịnh Ly liếc theo ánh mắt cô, bàn ghế bên ngoài tương đối thấp, Dư Trì ngồi trên chiếc ghế đẩu, đôi chân dài hơi khuỵu xuống. Anh nghiêng đầu nói chuyện vói người bên cạnh, thần sắc bình thản.


Thịnh Ly cười: "Làm sao chị biết là cậu ấy?"

"Vừa nhìn liền nhận ra, dáng dấp đẹp trai nhất."

Trình Tư Khởi lớn hơn Thịnh Ly ba tuổi, nhưng tài nguyên không tốt bằng Thịnh Ly, trước kia đã từng diễn qua không ít phim thần tượng. Cô nhìn Dư Trì, đến gần Thịnh Ly thấp giọng nói: "Chính là kiểu, học bá hoặc là giáo bá trong truyền thuyết. Em nhìn khí chất hoàn hảo trên người cậu ta xem, với vẻ ngoài này mai sau nhất định sẽ bùng nổ. Nếu như chị trẻ lại vài tuổi, nhất định sẽ theo đuổi cậu ta."

Thịnh Ly: "......"

May mắn là tuổi tác chị lớn, nếu không thì chị tiêu rồi, có giành cũng giành không nổi với em.

Sáng sớm mai còn phải quay phim, Thịnh Ly không dám ăn nhiều, rượu cũng không dám uống, sợ ngày mai tỉnh dậy sẽ bị sưng phù. Ăn được vài miếng tôm hùm đất, cô đã hạ đũa xuống. Cầm nước súc miệng đi tới phòng vệ sinh, chưa kịp vào cửa đã bị Viên Viên đuổi theo chặn lại.


Viên Viên chỉ vào nhà vệ sinh, nói: "Tối nay có thể đông người quá, nhà vệ sinh rất bẩn. Đợi lát nữa về khách sạn rồi súc miệng sau."

Thịnh Ly nghe thế xong, đột nhiên không muốn vào nữa. Cô ghé sát vào tai Viên Viên, nói nhỏ: "Lát nữa chị đi trước, em cùng mọi người ăn uống no nê hẵng trở về nhé, có gì gửi tin nhắn."

"Chị, chị đi đâu?"

Viên Viên đầy cảnh giác nhìn cô, lòng có dự cảm xấu.

Quả nhiên, Thịnh Ly ranh mãnh cười: "Em nói xem, Viên Viên của chị."

Viên Viên: "......"

Đừng gọi thế nữa.

Vừa gọi "Viên Viên của chị" liền biết là nữ thần nhà cô muốn đi đối ám hiệu rồi.

Một lúc sau, Thịnh Ly chào tạm biệt đạo diễn và nhóm diễn viên, cầm túi rời đi.

Người trong đoàn phim quá đông, thịt nướng và tôm hùm đất trước tiên phục vụ cho nhóm sản xuất phim, sau đó đồ ăn lên theo thứ tự từ phải sang trái, bên trái ngoài cùng chỉ đặt ba chiếc bàn và một ấm trà. Dư Trì đang cầm tách trà, ngẩng đầu liền thấy Thịnh Ly cúi người đi vào xe bảo mẫu.


Động tác tay hơi dừng lại, điện thoại trong túi quần rung lên.

Thịnh Ly: 【 Em về nhà đợi anh trước. 】

Dư Trì nhanh chóng tắt màn hình, đem trà trong tách uống cạn. Trước đó ở trên xe, Thịnh Ly đã hỏi xin khoá nhà của anh. Anh đặt tách trà xuống bàn, hơi nhếch miệng. Dư Trì, mày căng thẳng gì chứ? Lại chờ đợi điều gì? Hay là đang sợ hãi?

Người bên cạnh hô: "Bàn chúng tôi sao vẫn chưa có đồ nướng a! Chậm vậy!"

Phục vụ lớn tiếng đáp: "Tới liền tới liền!"

Dư Trì mở một lon bia, lúc uống hết thì đồ ăn cũng được dọn lên. Dư Trì không động đũa, uống hai lon bia, sau đó cầm di động lên, nói với người cùng bàn: "Mọi người từ từ ăn, tôi có chút việc đi trước."

_____

Hai người chân trước chân sau rời đi, cách nhau chưa đầy hai mươi phút.

Đứng ở dưới lầu, Dư Trì đã trông thấy căn phòng của anh từ xa đã sáng đèn, rèm cửa cũng được đóng lại. Anh bất động tại chỗ một lúc, hai chú mèo hoang bên đường kêu lên vài tiếng, anh mới hít một hơi thật sâu, nhấc bước đi về phía cầu thang.
Anh đứng trước nhà, đưa tay lên gõ cửa.

Trong căn phòng, Thịnh Ly đang ngồi khoanh chân trên sofa, trên đùi là chiếc máy tính mới. Cô không rành về công nghệ lắm, mất gần hai mươi phút mới thiết lập được các bước theo hướng dẫn trên Baidu. Vừa cài đặt xong mật mã thì nghe thấy tiếng gõ cửa.

Nhanh như vậy đã về rồi sao?

Cô không di chuyển, cầm di động gửi tin nhắn thoại cho Dư Trì, hỏi: 【 Anh trở về rồi? 】

Dư Tiểu Trì: 【 Ừm. 】

Thịnh Ly đem máy tính đặt sang một bên, khẽ cười đứng dậy, lại gửi tin nhắn thoại đi: 【 Vậy đối ám hiệu đi. 】

Cô đi dép trong nhà, hướng ra phía cửa. Đôi dép là của Dư Trì, kích cỡ quá to so với chân cô. Dư Trì đứng ở hành lang yên tĩnh bên ngoài, lờ mờ nghe được tiếng bước đi của cô lê trên sàn.

Dư Trì đúng là phục rồi, không hiểu sở thích này của cô là dạng gì, miễn cưỡng ghi âm, thấp giọng nói: 【 Em nhất định phải dùng cái ám hiệu điên rồ đó sao? 】
Thịnh Ly đứng sau cánh cửa, nhàn nhạt đáp: 【 Anh không thích cái đó? Vậy chúng ta có thể đổi cái khác, anh muốn đổi thành gì? 】

Dư Trì không muốn suy nghĩ về những loại ám hiệu nhàm chán như thế.

Cũng không muốn kêu một tiếng "chít".

Ding---

Tiếng chuông điện thoại người bên trong vang lên.

Thịnh Ly cúi đầu nhìn.

Dư Tiểu Trì:【 Không phải muốn nhìn cơ bụng sao? Không mở cửa thì anh đi đây. 】

Tim Thịnh Ly phút chốc lỡ nhịp. Cô nghĩ thầm, quên cái ám hiệu kia đi, chị đây muốn xem cơ bụng nha!

Khoá mở ra.

Ngoài cửa, Dư Trì một tay đút túi quần, tay còn lại cầm điện thoại, nhìn cô hai giây rồi bước vào.

Phòng khách vốn nhỏ đến mức thoáng qua cũng nhìn được bên trong, Dư Trì vừa bước vào liền thấy chiếc máy tính đặt trên sofa và hộp carton vứt trên sàn.

Thịnh Ly đóng cửa, nhìn theo ánh mắt của anh, chủ động nói: "Em giúp anh cài đặt máy tính xong xuôi rồi, mật khẩu là sinh nhật của em."
Chiếc máy tính đó là Dư Trì miễn cưỡng nhận lấy từ cô, căn bản không có ý định sử dụng. Thịnh Ly làm vậy xem như là cố tình, cô chạy đến ôm anh, ngẩng đầu nhìn: "Đã đăng ký rồi, không thể trả lại được nữa. Đây là quà đính ước, không cho phép đổi trả. Sau này dùng máy tính mới, biết chưa?"

Dư Trì cảm giác bản thân bị cô nắm trong lòng tay, bất luận có chống cự hay giả vờ bình tĩnh thế nào, kết cục vẫn là không thành.

Anh cúi đầu, nhận thua: "Được."

Thịnh Ly đột nhiên hỏi: "Sinh nhật em ngày bao nhiêu?"

"Ngày 21 tháng 11."

Thịnh Ly hài lòng gật đầu, định kiễng chân hôn anh thì điện thoại trên bàn rung lên.

Cô buông Dư Trì ra, vừa đi tới vừa than thở: "Nếu lại là Chu hoàng hậu thì em nhất định sẽ đem cô ấy kéo vào danh sách đen."

Hai chữ "Dung Hoa" nhấp nháy trên màn hình.
Đã hơn mười một giờ rưỡi, Dung Hoa nếu như không có chuyện thường sẽ không gọi cho cô vào giờ này. Cô liếc nhìn Dư Trì, có chút cắn rứt lương tâm nói: "Người đại diện của em, anh đừng nói gì nhé."

Dư Trì gật đầu, bước vào phòng ngủ để cô nhận điện thoại.

Thịnh Ly dựa vào cửa phòng ngủ, ánh mắt dính chặt lên anh: "Chị Dung, có chuyện gì sao?"

"Ngày mai là sinh nhật Lộ Tinh Vũ, em nhớ đăng Weibo chúc mừng."

Dung Hoa nói thẳng vào vấn đề, "Hiện tại là 11 giờ 30 phút rồi, nửa tiếng nữa là qua ngày. Nếu em vẫn chưa ngủ thì đăng bài."

Khi mới ký hợp đồng với Dung Hoa, cả hai người tuổi tác còn nhỏ, tính cách cũng đơn thuần. Khi đó mối quan hệ rất tốt, tình cảm đúng là thân thiết như chị em một nhà. Mỗi năm nếu không trùng lịch trình, còn tổ chức sinh nhật cùng nhau.
Nhưng hai năm trước, kể từ khi Lộ Tinh Vũ đem tư tưởng yêu đương và bị cô từ chối, cậu ta bắt đầu buông thả bản thân hẹn hò và qua đêm bừa bãi. Dung Hoa một mực theo sau dọn dẹp đống hỗn lộn đó, còn cô hết lần này đến lần khác làm công cụ tẩy trắng cho cậu ta.

Hai năm nay đúng là phiền phức, mỗi lần đến cậu ta tới sinh nhật Dung Hoa phải nhắc nhở, cô mới miễn cưỡng đăng Weibo chúc mừng.

Đã 5 năm liên tục đăng bài, nếu như năm nay không đăng, khẳng định sẽ lại có đủ loại tin đồn.

Dư Trì cầm một bộ quần áo, đi ngang qua Thịnh Ly.

Trong nhà anh chỉ có một đôi dép, bây giờ bị Thịnh Ly đi mất, anh đành trực tiếp đi chân trần vào phòng tắm.

Thịnh Ly quay đầu nhìn, tâm trí sớm đã rời xa.

Dung Hoa thấy cô im lặng không đáp, lại thuyết phục: "Bộ phim này của em còn hai đến ba tháng nữa mới đóng máy. Hiện tại vẫn chưa có tác phẩm nào lên sàn, phim truyền hình mà Trình Tư Khởi đóng chính gần đây rất hot, tiếng tăm và xếp hàng đều không tồi. Mặc dù hiện tại cô ta chỉ làm nền cho em, nhưng độ nóng và danh tiếng của em cũng cần bảo trì. Nếu không sớm muộn gì sẽ có ngày bị đè bẹp xuống."
Thịnh Ly biết nơi này cách âm không tốt, sợ Dung Hoa nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm, bước vào phòng ngủ đem cửa khép hờ lại.

Ngồi trên giường, nói nhỏ: "Đăng Weibo thì được, có điều chắc chắn sẽ không chúc đúng giờ. Cũng đâu phải là bạn trai em, việc gì phải đúng ngày mới chúc mừng? Cậu ta lấy cái phúc khí đó ở đâu ra!"

Cô hừ lạnh, nói tiếp: "Có phải cái tên nhóc Lộ Tinh Vũ đấy lại gây chuyện?"

Dung Hoa cười: "Không có, gần đây khá là an phận, chỉ ở nhà nghiên cứu kịch bản."

An phận?

Không phải thật sự đang thủ thân đi?

Tiếng nước trong phòng tắm mơ hồ truyền tới, Thịnh Ly vội vàng che micro. Sợ Dung Hoa nghe thấy điều gì, khẩn trương nói cô chuẩn bị đi ngủ, đem điện thoại tắt đi.

Thịnh Ly ngồi trên giường rung chân, đôi dép rộng tuột khỏi chân, rơi xuống sàn nhà.
Cô cúi đầu liếc mắt nhìn qua, dòng nước tí tách như suối nhẹ nhàng thấm vào màng nhĩ.

Xỏ chân vào dép, bước đến cửa phòng tắm.

Căn nhà không lớn, vài bước liền tới.

Tiếng nước ngừng chảy, trên cửa kính không có sương mù nào.

Cô khoanh tay trước ngực, đột nhiên mở miệng: "Dư Trì, anh tắm nước lạnh à?"

Dư Trì: "......"

Bàn tay đang lau tóc của anh dừng lại, xoay đầu về phía cửa.

Thịnh Ly không nghe thấy tiếng đáp lại, cười cười: "Đừng căng thẳng, em mang dép vào cho anh thôi."

Nói rồi, đem dép cởi ra, đá qua, đầu dép chạm vài cửa kính.

"Rầm" hai tiếng, quả là kíƈɦ ŧɦíƈɦ với Dư Trì, một người toàn thân không mảnh vải ở trong.

Anh treo khăn tắm lên, thanh âm hơi khàn khàn: "Không cần, em đi đi."

Chân Thịnh Ly có mang hai chiếc tất màu trắng, nghe thấy sự căng thẳng của anh, lập tức cảm thấy bản thân đứng trên thế thượng phong. Cô nắm tay cửa, ngập ngừng hỏi: "Dư Tiểu Trì, anh có chốt cửa trong không?"
"........."

"Không có, phải không?"

"........."

"Em cho anh mười giây để mặc quần áo, đế đến mười là em mở cửa."

"........."

"10, 9, 8, 7......."

Sắc mặt Dư Trì là một vẻ không nói nên lời, vội đem chiếc quần thể thao kéo lên, tay nắm chặt chiếc áo phông còn chưa kịp mặc, lúc cô đếm đến "1" thì anh nhanh chóng đưa tay chốt cửa.

Cạch---

Bên ngoài, Thịnh Ly đem cửa mở ra, nhưng không nhúc nhích.

Cô nhíu mày: "Em trai Dư Trì, sợ rồi sao?"

Yết hầu Dư Trì khẽ lăn, tay chống sau cửa. Hít sâu vào một hơi, đưa tay lên nắm cửa vặn ngược lại ổ khoá: "Em thử lại xem."

Thịnh Ly: "......."

Cô đưa tay lên.

Cạch, cánh cửa mở ra.

Xem như Thịnh Ly đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng giờ phút này cả mặt không khỏi đỏ bừng lên.

Thân trên của Dư Trì, vai rộng eo thon, cơ bắp trên người tuyệt đối không phải là kiểu cố ý đi tập luyện mà thành. Đường cơ bụng săn chắc, lộ rõ vẻ mê người. Quần thể thao màu đen kéo đến hông, tay phải cầm chiếc áo phông màu trắng. Cả mặt hờ hững nhìn cô, toàn thân toát ra một vẻ vừa lãnh đạm vừa nhiệt huyết.
Anh nhìn cô, trầm giọng hỏi: "Nhìn đủ chưa?"

Đương nhiên là chưa đủ!

Cơ thể thiếu niên nóng bỏng thế này, chỉ nhìn thôi sao đủ?

Thịnh Ly tiến lên một bước, ôm chặt anh. Đại khái là vừa mới tắm nước lạnh, làn da anh vẫn còn hơi mát mẻ, bàn tay Thịnh Ly bất giác run nhẹ, tim đập rất nhanh.

Cảm giác giống như đang chơi đùa với lửa, chỉ sợ sơ suất một chút, là đem chính mình làm bỏng.

Càng thế này, càng hồi hộp phấn khích.

Cô ngẩng đầu, ánh mắt như muốn dụ dỗ người khác: "Dư Trì, hôn em."

Dư Trì cúi đầu nhìn cô, đáy mắt có phần chật vật. Nhưng có chật vật bao nhiêu, cũng không đủ để chống đỡ lại sức quyến rũ của cô.

Anh để áo phông lên bồn rửa mặt, tay đặt lên eo cô, đem cả người đối diện kéo vào phóng tắm. Sàn nhà đầy nước, tất Thịnh Ly cũng ướt theo. Cô cào nhẹ sau lưng anh, bất mãn nói: "Tất em ướt rồi, lát nữa mang cái gì đây? Anh..."
Giọng nói đứt quãng, Dư Trì ôm lấy mặt Thịnh Ly, giây tiếp theo cúi đầu trực tiếp ngăn lại sự phàn nàn của cô.

Nụ hôn lần này, vừa mãnh liệt vừa điên cuồng, mang theo tính chiếm hữu sâu sắc và sự trả thù nông nổi.

Anh hoàn toàn làm chủ thế trận, không cho Thịnh Ly một chút cơ hội để thở.

Rất lâu sau, Dư Trì vùi đầu vào cổ cô thở dốc, âm điệu trong giọng nói vô cùng trầm thấp: "Em, đừng trêu chọc anh."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi