ÁM HIỆU TÌNH ĐẦU

Có lẽ bởi vì vẻ chán ghét trên mặt Dư Trì thể hiện quá rõ ràng, Dung Hoa nhất thời không biết nên nói gì, cảm thấy tươi tỉnh lên một chút. Thường ngày Thịnh Ly có rất nhiều người hâm mộ nhỏ tuổi, đây là lần đầu tiên cô thấy có nam sinh không nể mặt Thịnh Ly.

Cô đưa mắt nhìn qua Thịnh Ly, cảm thấy bộ dạng này chỉ là muốn bắt nạt nam sinh vị thành niên, không giống có thể có loại tâm tư khác.

"Vậy cũng không được." Dung Hoa cự tuyệt như cũ.

Thịnh Ly ngẫm nghĩ, mở miệng liền nói dối: "Còn hai ba tháng là cậu ấy khai giảng mà. Trước đó chị cũng nghe qua rồi, mười mấy tuổi đầu cậu ấy đã trà trộn vào nhóm diễn viên quần chúng, hôm qua còn ở bên đó ngồi chờ nữa kia. Chị xem dáng vẻ này có thể diễn cái gì chứ? Thi thể sao?"

Bỏ qua biểu cảm lạnh nhạt trên mặt Dư Trì, cô đường hoàng nói tiếp: "Mùa hè oi bức thế này mà nằm đất mấy tiếng đồng hồ sẽ cháy da, cậu ấy tranh thủ nghỉ hè kiếm việc làm thêm, em đây là giúp người ta."

Nói xong, cô hếch mày với Dư Trì: "Có đúng không?"

Dư Trì chết lặng: "Đúng, cảm ơn chị."

Dung Hoa nhíu mày, vẫn muốn nói gì đó.

"Em yêu đương chị không cho, em muốn bao nuôi tiểu thịt tươi chị cũng không cho. Ngày tháng ở đoàn phim nhàm chán như thế, lẽ nào em không thể tìm chút thú vui à?"

Thịnh Ly bước tới trước, khoé miệng cong lên, ngữ khí tràn đầy uỷ khuất.

"Đều là nghệ sĩ dưới tay chị, Lộ Tinh Vũ náo loạn thế nào chị đều nhịn, em cái gì cũng không làm mà chị còn tức giận. Cẩn thận em trả lại chị một nhát dao lớn."

Dung Hoa cả ngày bị Lộ Tinh Vũ làm tức giận đến phát điên, tâm tình lao lực quá độ: "Bỏ đi, chị lười quản em, em tự biết chừng mực."

Thịnh Ly đưa mắt nhìn xe rời đi, vừa quay đầu muốn đùa giỡn Dư Trì hai câu.

Đối phương đã nhấc bước bỏ đi.

Đi nhanh như thế, sợ cô ăn mất hay sao?

_____

Sáu giờ năm mươi phút sáng hôm sau.

Thịnh Ly ngồi trong phòng hoá trang, thợ trang điểm cẩn thận kiểm tra khuôn mặt cô: "Còn có mấy đốm nhỏ li ti chưa hết, nhưng cũng không ảnh hưởng đến dung nhan của chị, hoá trang lên là không thành vấn đề."

Mở đầu của《 Giang Sơn Quyển 》, Thịnh Ly diễn nữ chính Vân Lan người sinh ra trong một hào môn bị thảm sát, cô là người duy nhất trốn thoát được. Phân đoạn này đã từng quay qua, là trước thời gian cô nằm viện.

Hiện tại tiếp tục quay đến phân cảnh thoát thân của cô, vì là liều mạng bỏ trốn nên tất nhiên tạo hình không thể đẹp. Hôm nay, cô hoá trang thành một nam nhân đi bụi, hoà vào đoàn xe và đám thương nhân đi ngang qua, cưỡi ngựa chạy trốn đến nước láng giềng.

Thịnh Ly hơi ngẩng mặt, để cho thợ trang điểm tuỳ ý hoá trang.

Liếc nhìn điện thoại, đã là bảy giờ năm phút.

Dư Trì vẫn chưa đến, không phải bị lời nói hôm qua của cô hù doạ rồi chứ?

Một tiếng sau, Thịnh Ly hoá trang xong.

"Dư Trì, sao cậu lại đứng ngoài cửa?"

Thịnh Ly vừa đứng dậy, nghe thấy âm thanh từ bên ngoài của Viên Viên, hướng tới liếc nhìn. Ngay cả góc áo của Dư Trì cũng không nhìn thấy, chỉ nghe được giọng anh trầm ngâm nói: "Vào trong không tiện nên tôi chờ bên ngoài. Có chuyện gì cần tôi làm không?"

Viên Viên không quyết định được, quay đầu cầu cứu: "Ly Ly..."

Thịnh Ly đi tới cửa, trông thấy Dư Trì lười biếng đứng dựa bên cạnh. Anh hôm nay đội mũ lưỡi trai màu đen, tai nghe một bên đeo lên, một bên còn lại rủ xuống ngực. Thịnh Ly nhìn anh, hỏi: "Cậu tới lúc nào?"

Ánh mắt Dư Trì dừng trên người cô mấy giây, quay đầu nhìn phía trước, nhàn nhạt đáp: "Bảy giờ."

"Vậy cậu không biết chít* một tiếng?"

*chít: âm thanh nhỏ, ý của chị là sao anh không ra hiệu là mình đã đến.

"Chít."

"..."

Thịnh Ly ngẩn ngơ vài giây, trực tiếp cười với Viên Viên.

Viên Viên dừng một chút, phụ hoạ ha ha hai tiếng.

Dư Trì nhíu mày, không phải cô kêu anh nói sao?

"Cậu làm sao, lại đáng yêu như thế."

Thịnh Ly cười đến chảy nước mắt, vui vẻ thưởng thức vẻ tức giận của Dư Trì. Cảm thấy giữ anh bên cạnh làm trợ lý, quả là sáng suốt.

Thợ trang điểm đi tới, hỏi: "Đây là ai vậy?"

Thịnh Ly thu lại ý cười, nghiêm trang nói: "Em trai này vừa thi xong Đại học, nhân lúc nghỉ hè muốn làm thêm ở đoàn phim, chị Dung liền sắp xếp cậu ấy khoảng thời gian này làm trợ lý cho tôi."

Nhìn sắc mặt Dư Trì không tốt, cô phất tay.

"Cậu đến đạo diễn bên đó chờ tôi đi."

Dư Trì một khắc cũng không muốn lưu lại, gật đầu rời đi.

Hôm trước Dư Trì có đến đoàn phim, hầu hết mọi người đều gặp qua, nhưng thấy hôm nay anh lại đến nữa thì đặc biệt tò mò, đến làm gì nhỉ? Có điều, anh đứng bên ngoài địa điểm quay phim, không phận sự miễn vào.

Cho tới khi Thịnh Ly cùng Viên Viên từ phòng hoá trang đi đến, mới đem anh vào cùng.

Liên quan đến Dư Trì, Viên Viên thống nhất trả lời theo Thịnh Ly, còn tự giác che đậy bồi thêm vài câu: "Bởi vì Dư Trì nhất định muốn bồi thường viện phí và tiền thuốc men, Ly Ly nhìn cậu ta vẫn là học sinh nên bỏ qua. Nhưng Dư Trì cảm thấy có lỗi, vừa khéo chị Dung đang muốn tìm trợ lý cho Ly Ly nên để cậu ta đến giúp đỡ, việc kia coi như cũng xí xoá."

Có một lần, lời này bị Dư Trì nghe được toàn bộ.

Cái chuyện đổi trắng thành đen này đến trợ lý cũng chuyên nghiệp, anh thấy Thịnh Ly đừng nên gọi là "Thịnh Bạch Tuyết" nữa, kêu "Thịnh Bạch Liên*" còn tạm được.

*Bạch Liên: chỉ người đạo đức giả.

Buổi trưa kết thúc công việc, Dư Trì không muốn đụng mặt nhân viên giao hàng, càng hông muốn để cho mẹ anh và Giang Đông Mẫn biết thời gian gần đây anh làm việc tại đoàn phim, đành đeo tai nghe đi ra ngoài.

Bước đến ngoài cửa nhà vệ sinh liền nghe thấy tiếng đàm tiếu của người khác, nhân vật chính trong câu chuyện trùng hợp chính là anh.

Là nhóm diễn viên quần chúng người bản địa, đang cùng với một anh lớn trong đoàn phim hút thuốc bên trong.

Quần chúng bản địa: "Là mẹ ruột, không phải cha ruột. Đều nói có cha dượng là có mẹ kế, thế nhưng Dư Trì..."

Anh ta dừng chút, lại nói: "Có điều, Dư Trì là đứa trẻ có chính kiến, nhất quyết không nhận tiền của dượng. Lúc còn nhỏ, cậu ta ở trong nhóm diễn viên quần chúng với chúng tôi. Khi đó, chúng tôi chỉ diễn phụ hoạ đằng sau hoặc là thi thể, tiền lương rất ít, một ngày khoảng trăm tệ. Nhưng cậu ta thì khác, có khí chất, ngoại hình lại đẹp trai. Đoàn phim nào muốn diễn viên nhí ưa nhìn đều tới tìm cậu ta, chính là vai diễn nam chính lúc nhỏ..."

Dư Trì tới cửa, nhàn nhạt mở miệng: "Chú Ngô, chú đâu phải là cô Ngô đâu, bát quái nhiều như vậy."

Chú Ngô kia sặc thuốc, lúng túng cười: "Lâu, lâu rồi không thấy cháu, nhớ đến chuyện cũ, tuỳ tiện nói vài câu."

Sau đó, những người vừa nói chuyện phiếm rời đi.

Dư Trì tiến vào rửa tay, lúc ra tiếp tục đi về phía ngoài.

Đoàn phim vừa vặn kết thúc quay chụp, đang di chuyển đồ nghề tới bên đây.

Bước chân anh khựng lại, ngẩng đầu nhìn trước mặt.

Thịnh Ly mặc y phục nam nhân, cưỡi ngựa đi tới, rất hiên ngang.

Mặc đồ cổ trang vào mùa hè rất vất vả, hơn một ngày rưỡi quay chụp dưới cái nắng gay gắt là một thử thách lớn với diễn viên. Đã lâu rồi Thịnh Ly mới quay phim cổ trang vào tháng 6, cô có NG một vài cảnh, lại phơi nắng hai ba tiếng, lúc này có chút hoa mắt chóng mặt.

Nguỵ Thành cũng cưỡi ngựa, ở bên cạnh nói một câu với cô. Nhưng cô không nghe rõ, quay đầu hỏi: "Thành ca, anh vừa nói gì? Thật xin lỗi, em nghe không rõ."

"Anh nói là Dư Trì, trợ lý mà em đem tới."

Nguỵ Thành thoáng nhìn về hướng Dư Trì.

"Anh nhớ ra rồi. Sáu, bảy năm trước anh đến đay quay phim, đoàn làm phim tìm một cậu bé diễn vai lúc nhỏ của anh. Đạo diễn có để cậu ấy diễn vào cảnh, kĩ năng không tồi, rất có thiên phú diễn xuất. Hai ngày trước trông có chút quen mắt, nhất thời không nhớ ra được. Cho đến sáng nay nghe trợ lý nói qua, mới biết hồi nhỏ cậu ấy tham gia nhóm quần chúng, đột nhiên mới nhớ lại. Trưởng thành rồi nhưng mặt mũi không thay đổi, vẫn giống như hồi xưa nên hôm nọ phát giác quen thuộc."

Thịnh Ly rất nhanh tỉnh táo lại, vội hỏi: "Là bộ phim nào vây?"

"《Hoa Sát》, phim chỉ cắt ra phần diễn một hai phút." Nguỵ Thành cười, "Cái này đối với nhóm quần chúng là cơ hội rất lớn, mà cậu ta biểu hiện rất tốt. Lúc đó còn tưởng có người mắt nhìn thấy ngọc, đem cậu ta đi ký hợp đồng. Thật không nghĩ tới."

Thịnh Ly nhìn qua bên Dư Trì, không biết nên bộc lộ cảm xúc gì.

Cô... còn cho rằng anh chỉ diễn được vai thi thể.

Nguỵ Thành lại nói: "Có lẽ có người tìm đến, nhưng là cậu ấy không muốn gia nhập giới này."

"Hẳn là vậy đi."

Lòng Thịnh Ly tràn đầy nghi hoặc.

Dư Trì tuổi tác không lớn, ngược lại tâm tư thâm trầm, bí mật cũng không ít.

Người bình thường cùng ảnh đế như Nguỵ Thành diễn chung, không phải đều muốn khoe khoang hay sao? Huống hồ, anh còn diễn vai ảnh đế lúc nhỏ! Đến cả cô, lúc biết mình sắp diễn chung với Nguỵ Thành, còn háo hức liên tiếp mấy đêm.

Coi như khiêm tốn không khoe khoang, vậy cũng không cần kín mồm kín miệng gì cũng không nói thế chứ?

Trở về phòng nghỉ, chuyện đầu tiên Thịnh Ly làm là đứng trước điều hoà quạt, điên cuồng bôi thêm kem chống nắng.

Bôi xong lại đi nhìn gương, mặt mũi vẫn còn tốt nhưng cô vẫn lo lắng: "Viên Viên, chị không có đen đi chứ?"

"Không đâu. Hè năm ngoái chúng ta quay một tháng ở biển, chị không đen đi chút nào." Viên Viên nhìn cô, cúi đầu đem cơm trưa dọn đi xong, hơi buồn bực, "Ly Ly, hôm nay chuyện gì chị cũng không để cho Dư Trì làm. Vậy cậu ta tới làm gì?"

"Vẫn chưa nghĩ đến." Thịnh Ly hờ hững nói, "Chị Dung không phải nói chị giống như bao nuôi tiểu thịt tươi sao? Vậy đem nuôi trước đã."

Viên Viên ngẩng đầu.

"... Dư Trì trở về rồi."

Thịnh Ly sửng sốt quay lại.

Quả nhiên, Dư Trì đang đứng ngoài cửa, xem sắc mặt đại khái cũng nghe được lời cô nói.

"Đến ăn cơm đi." Thịnh Ly điềm nhiên như không nói, đột nhiên nhớ tới chuyện gì, cười một chút: "Ăn xong giúp tôi khớp lời thoại."

Dư Trì nhíu mày, không miễn cưỡng, đi tới ngồi xuống.

Con trai tuổi này lượng ăn rất lớn, anh cúi đầu ăn cơm, bộ dạng không muốn để ý đến người khác.

Thịnh Ly trước đó say nắng chóng mặt, hiện tại không có khẩu vị, ăn được một nửa liền buông đũa. Cô cầm điện thoại tìm kiếm trên Baidu dàn diễn viên của bộ phim 《Hoa Sát》, thông thường diễn viên lớn nhỏ trong phim đều có thông tin.

Cô kéo đến cuối cùng, không tìm thấy tên của Dư Trì.

Ngược lại, tìm được một tấm ảnh nam chính hồi nhỏ trong phim.

Ảnh động pixel, thoạt nhìn xác thực có điểm giống Dư Trì, nhưng bởi vì phong cách ăn mặc là cổ trang nên không xác định được.

Cúi đầu nhìn bức ảnh gần hơn nữa, lại ngẩng đầu nhìn chằm chằm Dư Trì, có ý đem người bên cạnh và diễn viên nhí trên sân khấu so sánh.

Một phút sau, Dư Trì giống như bị cô nhìn chằm chằm đến mất kiên nhẫn, ngẩng đầu nói: "Chị có phải có ý tứ với tôi hay không? Có thì nói thẳng, muốn ngủ cùng, giá cả thương lượng."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi