ÂM HÔN KHÓ CHIA LÌA



Dù là xác chết đã thối rửa thành nước, hay xác bị giòi bọ cắn nuốt thì vẫn để lại dấu vết trên xương cốt.

Ý trong lời nói của chị Dương là thịt không phải tự nhiên thối rữa, như thể máu thịt bị tách bằng một biện pháp nào đó.

Tần địa sư lúc này cũng thổn thức, đi dạo cùng chúng tôi vài vòng cũng không tìm được dấu vết nào khác, chỉ phải bắt đầu từ ba con gái một con trai của Hà Thúy Miêu thôi, dù sao Hà Thúy Miêu biến mất thì con trai con gái của bà ta cũng nên quan tâm một chút chứ?Nhưng Tần địa sư dẫn theo chúng tôi hỏi tất cả người trong thôn thì không ai biết cách liên lạc với con trai và con gái của bà ta, hơn nữa trong lời nói còn lộ ra giọng điệu không tốt.

Chồng của Hà Thúy Miêu là độc đinh(*), cha mẹ chồng của bà ta đều đã chết, còn nhà mẹ đẻ của bà ta cũng không có ai.

(*)Con trai duy nhất trong nhà.

Bà ta ở một mình trong thôn đã qua nhiều năm như vậy, tôi thật sự không biết bà làm như thế nào mà sống được.


Chị Dương đã điều tra hộ khẩu nhà Hà Thúy Miêu, nói là mượn hệ thống công an điều tra và bảo tôi cùng Tề Sở về trước.

Đầu mối này hoàn toàn bị chặt đứt, chuyện anh em nhà họ Tằng cũng không có manh mối gì, tra về những thi thể kia thì phần lớn đều là người bị bọn người Tề Cường lấy nội tạng, số ít là tràn ra từ lò hoả táng, tổng cộng có hơn 500 xác, ngẫm lại ngày đó chúng tôi ở trên đường cao tốc thế mà lại bị nhiều thi thể như vậy bao vây, dưới đáy lòng của tôi không khỏi tê dại.

500 người ấy, có thể phát động một cuộc chiến rồi!Thảo nào hôm đó sương mù dày đặc đến khoảng mấy cây số, nếu mà sương mù không rộng như vậy thì chắc sẽ hoàn toàn không che đậy được nhiều thi thể đó.

Rốt cuộc là ai đã thả ra nhiều thi thể như vậy, chúng tôi không rõ nhưng có thể xác định được đó không phải do đám người Lục Tư Tề làm.

Chị Dương không có cùng chúng tôi trở về, tôi tạm biệt với Tần địa sư cũng bảo ông ấy có việc gì thì gọi điện thoại cho tôi.

Trên đường Tề Sở trầm mặc không nói, phỏng chừng cũng là vì việc của Hà Thúy Miêu, đối với anh ta mà nói thì ở trong lòng đã tạo thành đả kích không nhỏ, tôi cũng không tiện hỏi thăm chuyện cá nhân riêng tư của anh ta, nên chỉ phải trầm mặc theo.

Về đến nhà, Nam Nhã đang một mình chăm sóc cho hai con hồ ly con, cũng đã chuẩn bị xong cơm cho chúng tôi.

Cơm nước xong, Tề Sở lập tức trở về phòng, cũng không muốn nói thêm gì.

Tôi ngượng ngùng cười cười với Nam Nhã, duỗi tay ôm qua một con hồ ly con, nhìn Nam Nhã nói: "Gần đây bận quá, chưa chiêu đãi cô được gì.

""Người một nhà mà!" Nam Nhã nhìn tôi cười cười, đùa với hồ ly con làm nó lăn lộn trên bàn, rồi nhìn tôi trầm giọng nói: " Thiên Hữu(*) sắp xuất viện rồi, tôi phải trở về chăm sóc nó, mấy ngày nay hai hồ ly con đều có thể tự mình uống sữa rồi, cũng không cần phiền toái gì nữa, Đại Bạch có thể làm, cô không cần quá nhọc lòng.

"(*)Đứa con nuôi của Nam Nhã hay còn gọi là trời phù hộ.

Cô ngẩng đầu nhìn cô ấy, ở trong lòng đột nhiên có chút mất mát, giống như nhà ở vốn náo nhiệt, lại quay trở về với an tĩnh.


"Tôi xin lỗi.

" Tôi giữ chặt tay của Nam Nhã, cười khổ nói: " Tôi không giúp đỡ được gì, việc cũng chưa được giải quyết.

""Chúng ta không phải như một bộ phim truyền hình, sẽ có đại kết cục, cuộc sống ấy mà chính là như vậy, hợp hợp tan tan, cũng không có một cái kết nào là vừa mắt.

" Nam Nhã vỗ vỗ tay của tôi, cười thấp thấp nói: "Tôi ở trong thành phố, nếu có rảnh tới tìm tôi chơi.

"Cô ấy nhìn mọi chuyện từ trước đến nay tương đối sáng suốt, khi làm bạn với kim chủ cô ấy biết bản thân muốn cái gì, khi rút lui, có thể dùng thực lực để lật đổ kim chủ, sau đó tới sự kiện đồng tử, cô ấy nghĩa vô phản cố(*) hỗ trợ.

(*)đại loại là vì chính nghĩa, đạo nghĩa, ko do dự, ko quay đầu nhìn lại.

Nam Nhã ôm hai hồ ly con về, Đại Bạch lập tức há mồm ngậm lấy, liền bị cô ấy gõ đầu một cái.

Đêm đó Nam Nhã phải rời đi, tôi cùng Tề Sở làm một bàn đồ ăn chiêu đãi cô ấy, đến cùng lại phát hiện mấy đồ ăn này đều là do người ta mua.


Cô ấy lái xe đi ngay trong đêm, dường như chỉ vì muốn đợi tôi và Tề Sở về để nói một tiếng mà thôi, này cũng là trách chúng tôi, suốt ngày chạy ra bên ngoài, hoàn toàn coi người ta như bảo mẫu.

Sau bữa tối, tôi cùng Tề Sở uống trà, nhìn Đại Bạch mang theo hai đứa con chạy loạn ở trong sân, vừa thảo luận về chuyện của Hà Thúy Miêu.

"Rất nhàn nhã sao?" Mặc Dật không biết xuất hiện từ khi nào, y đi từ trong phòng ra, duỗi tay liền ôm tôi vào trong ngực, rồi uống một ngụm nước từ cái cốc mà tôi đã uống qua, mím môi, rồi trầm giọng nói: "Đang nói tới chuyện gì? Nhìn bộ dáng hai người rất thâm sâu.

"Tôi nói chuyện của Hà Thuý Miêu cho y nghe, rồi nghi hoặc nói: "Theo suy nghĩ ban đầu của hai chúng em, làm người ta bất tử được chia ra làm ba bước, một là Lục Linh chế đồng tử, lấy tử tương đại, trốn tránh câu điệp của địa phủ; hai là đổi nội tạng, sửa lại cơ quan chức năng của cơ thể cho tốt; nhưng chúng em hiện tại có lẽ tiếp xúc tới bước thứ ba rồi, là những thi thể của người chết đó cùng với âm hồn.

Hơn nữa sợ là còn liên quan đến chuyện vay mượn nợ âm? Anh nói xem là ai đã đưa những manh mối này tới tay em?"----Nay chắc không kịp chương còn lại rồi mai tiếp nhé.

Editor: AlissaCập nhật 15/2/22 tại Việt Nam Overnight.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi