ÂM HÔN: NGỦ CÙNG QUỶ


"Chồng tôi bị tai nạn giao thông qua đời, nhưng tôi luôn cảm thấy anh ấy vẫn ở bên cạnh tôi, cầu xin đại sư cho tôi gặp anh ấy một lần.

Giá cả có thể thương lượng."
"Tôi muốn gặp lại người vợ đã chết một lần, mong đại sư giúp đỡ, điện thoại xxxxxxxx."
Tôi đọc đại hai bài viết, tất cả đều là muốn tìm tôi hỗ trợ gọi hồn để hỏi chuyện, tôi vốn nghĩ rằng mọi người sẽ cho rằng đây là mê tín dị đoan, nhưng không ngờ cũng có không ít người tin, thấy bọn họ thành khẩn như vậy, tôi xúc động cũng muốn giúp.
Tôi lập tức lấy điện thoại di động ra gọi đi một cuộc.

Điện thoại kết nối là giọng nói của một người đàn ông, "Xin chào, xin hỏi..."
"Xin chào, tôi là pháp sư của diễn đàn Mao Sơn tiên nhân, trên diễn đàn nhìn thấy tin nhắn của anh, bị cảm động bởi tình cảm của anh dành cho vợ, nên tôi quyết định giúp anh gặp cô ấy một lần."
Tôi vừa nói vừa nhịn không được nhíu mày, cảm thấy giọng nói của người đàn ông này sao có chút quen quen.
Nghe nói tôi sẽ hỗ trợ, đối phương liền kích động nói, "Xin hỏi làm sao có thể gặp được đại sư đây, giá cả có thể thương lượng.”
"Anh đến Tứ Hợp viện số 81 thôn Hà Phi, núi Đông Pha.


Đến đây tìm tôi.

Nhớ mang theo tấm séc.”
"Được được, tôi lập tức đến." 
Lần đầu tiên thu tiền giúp người khác làm việc, nên tôi có chút khẩn trưởng ở trong lòng.

Nhưng sư phụ cũng đã nói qua, chúng ta sống trên thế giới này mà không có tiền là không được, cho dù tôi có nhà họ Lãnh chống đỡ cũng không thể không kiếm tiền, kiếm chút tiền giúp sư phụ cũng tốt.
Thành phố L này cũng không rộng lắm.

Nếu như lái xe thì ước chừng một giờ là sẽ đến nơi, tôi vội vàng dọn dẹp phòng, thuận tiện đem tất cả bình chứa xác tiểu quỷ đặt vào trong tủ, làm như vậy sẽ không doạ người ta.
Nhưng tôi không ngờ đến là tôi bị đối phương doạ.
"Mộng Mộng ơi, bên ngoài có người nói là nhận được điện thoại từ diễn đàn có một đại sư bảo tới nơi này, là cô gọi à?"
Lỗ Gia Minh vẫn buồn ngủ mắt nhập nhèm gõ cửa phòng tôi, tôi vội vàng mở cửa, "Đúng vậy, sư huynh anh mời anh ta vào đi."
Không lâu sau, sư huynh đã mời người nọ đi vào, mà khi tôi nhìn thấy người kia, thì sợ ngây người, đối phương cũng kinh ngạc, "Mộng Mộng, sao lại là em?"
"Anh? Anh là người nhắn tin trên diễn đàn hả?”
"Là anh, em là đại sư gọi điện thoại cho anh?"
"Ha ha, đúng là em."
Tôi cười gượng hai tiếng dẫn anh họ vào trong, mời anh ta ngồi xuống, đúng là quá châm chọc mà, đến cả số của anh họ mình mà tôi cũng không có, hôm nay đúng là một trò hề.
Anh ta cũng rất kinh ngạc khi biết tôi là đại sư, không biết anh ấy có hoài nghi năng lực của tôi không nhỉ?
"Mộng Mộng, sao em lại trở thành đại sư vậy?"
"Đó là một câu chuyện dài, em cũng không có thời gian giải thích cặn kẽ từng chút một cho anh nghe, nhưng không có máy khoan kim cương thì không thể sống bằng nghề đồ gốm mà cho nên anh có yêu cầu gì thì em cũng có thể giúp anh, chỉ là có một chuyện mà em không biết có nên nói cho anh nghe không?"
"Là chuyện gì?" Anh ta vừa quan sát toàn bộ căn phòng vừa hỏi.
"Lúc chị dâu vừa chết, anh bị bệnh nặng phải nhập viện, anh còn nhớ không? Đúng vào đầu thất của chị ấy, chị ấy đã biến thành quỷ lệ trở về muốn lấy mạng anh, là em cùng sư phụ em bắt tay chế phục chị ấy, và chị ấy đã bị đánh đến hồn phi phách tán, bây giờ anh đến tìm em cũng không thể gặp được chị dâu ạ.”

Tôi thở dài ở trong lòng, bây giờ anh mới biết hối cải, có trễ quá không?
"Chẳng trách, cô ta không đến tìm anh nữa, hoá ra là Mộng Mộng em giúp anh tiêu diệt cô ta, thực sự rất cảm ơn em, con mụ xấu xa đó muốn lấy mạng của anh!" Anh trai tôi vừa nhắc tới chị dâu là lại hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Tôi lập tức thắc mắc, điều này hoàn toàn khác với tình cảm sâu nặng được thể hiện trong tin nhắn của anh ta mà!!
"Anh, anh không phải đối với chị dâu..."
"Mộng Mộng, em hiểu lầm rồi, anh không hề có chút tình cảm nào với chị dâu của em.

Anh muốn nhờ em giúp anh gặp Lục Hoa, là người phụ nữ bị chị dâu của em hại chết, ở trong lòng anh, chỉ có Lục Hoa mới là người vợ chân chính của anh."
Vừa nhắc tới người phụ nữ tên là Lục Hoa kia, ánh mắt độc ác của anh tôi trở nên dịu dàng, chan chứa đầy tình cảm, tôi không biết nên nói cái gì cho phải.

Truyện Quan Trường
"Anh, anh không bị hồ đồ chứ, em là em gái anh nên mới nói, anh có chị dâu rồi mà ở bên ngoài còn nuôi đàn bà khác, đó là do anh sai, nên chị dâu tìm anh để báo thù thì em có thể hiểu được, sau này anh đừng phụ người phụ nữ nào nữa." Tôi nói thẳng.
"Em gái à, khi em còn rất nhỏ đã rời khỏi nhà, nên em không biết, anh căn bản không hề yêu chị dâu em, là cô ấy thích anh, quấn lấy anh, đòi kết hôn với anh, anh chết cũng không thuận theo, thì cô ta liền vận dụng quan hệ trong gia đình muốn phá hỏng công ty nhà mình, em biết cha của anh rồi đó, tiền tài chính là dục vọng, ông dùng hết mọi biện pháp buộc anh đồng ý."
"Còn có loại chuyện này?" Từng nghe nói con gái bị ép gả, nhưng đàn ông bị buộc kết hôn thì là lần đầu tiên tôi nghe nói.
"Lục Hoa là mối tình đầu của anh, hơn nữa khi cô ấy mười tám tuổi đã là người phụ nữ của anh, trong lòng anh vẫn không thể buông bỏ được, cho nên anh mới vụng trộm ở cùng cô ấy, không ngờ điều đó lại hại cô ấy, anh chỉ muốn gặp cô ấy một lần nữa để nói lời xin lỗi."
Anh ta nói xong, nước mắt ầng ậng, tôi không khỏi thở dài ở trong lòng, hoá ra hôn nhân cũng không đại biểu cho tình yêu. 
Dù sao chị dâu đã chết, Lục Hoa cũng đã chết, ai đúng ai sai cũng không cần truy cứu nữa, người còn sống vẫn phải sống cho tốt, hơn nữa anh tôi bây giờ tàn tạ, vĩnh viễn sống trong đau khổ, coi như cũng là bị trừng phạt.

Dù gì anh ta cũng đến rồi, nên tôi vẫn giúp cho.
Tôi đi tới chỗ ngồi thiền và ngồi xuống, bày gạo nếp ra, bắt đầu thắp lên hương khói, vừa giảng giải cho anh tôi, "Anh, người đã chết rồi, nếu như chị ta đối với dương gian không còn lưu luyến thì rất nhanh sẽ được đi đầu thai, nếu Lục Hoa uống canh Mạnh Bà và qua Cầu Nại Hà rồi, thì em cũng không giúp được anh."
"Cô ấy sẽ không, cô ấy chắc chắn đang ở dưới đó chờ anh."
"Em đi xem một chút đây, anh ở đây chờ đi." Nói xong, tôi gọi A Nô ra thay tôi canh giữ nơi này.
Sau đó tôi bấm ngón tay một cái để tính toán và biết cửa âm hôm nay mở ở hướng Nam, tôi rắc một nắm gạo nếp, cửa âm liền xuất hiện, một con chó đen lắc đầu vẫy đuôi đang chờ tôi.
Hồn phách của tôi xuất ra khỏi cơ thể, sau đó, tôi phân chia bánh màn thầu máu cho con chó đen rồi đi theo nó đến âm giới.
Quỷ canh cửa đứng ở đằng xa đã nhìn thấy tôi, tôi vội vàng lấy vàng bạc ra.
"Lâu rồi mới gặp, Mộng Mộng, cô mà không đến thì hai anh em chúng tôi chẳng còn tiền để đánh bạc."
"Sai đại ca lại nói đùa, người tẩu âm cũng không phải chỉ có một mình tôi, làm sao có thể thiếu người đến hiếu kính các anh chứ?" Có quan hệ tốt với quỷ sai là không tồi, tôi ở lại trò chuyện với bọn họ hai ba câu.
"Cô mới bắt đầu học tập tẩu âm, còn có rất nhiều điều cần học tập, mà cô nghĩ âm giới chúng tôi chỉ rộng có nhiêu đây thôi sao?"
"Thập Điện Diêm La, cô có từng nghe nói qua chưa? Nơi này chỉ là địa bàn của A Mũi Đại Địa Ngục Bình Vương dưới đá Ốc Tiêu ở Tây Nam mà thôi.”
Hai tên quỷ sai tôi một lời anh một câu, vừa giơ tay về phía tôi..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi