ÂM HÔN: NGỦ CÙNG QUỶ


Tôi trực tiếp ném dây sắt có gai đó đi, rồi giữ lấy cơ thể nhỏ bé của nó và nhấc lên, "Nhóc điên rồi sao? Hay là thích chịu ngược.

Nhóc xem tay chân của mình thành thứ gì rồi, thế mà còn muốn trói mình lại?”
Tề Quân vừa thấy tôi ném mất dây sắt gai, thì nước mắt gấp gáp chảy ròng ròng, "Bà nhanh chóng trói tôi lại, bằng không mẹ sẽ giết tôi, tôi thật sự sợ bà ấy lại tiêm cho tôi một số thứ gì đó, đau quá, đau quá, Tề Quân không dám không nghe lời nữa.”
Đứa nhỏ này hoàn toàn hoảng sợ còn đang nói sảng, thông qua lời nói của nó thì tôi đã đoán ra đại khái.

Có thể là Trần Kha phát rồ dùng Tề Quân làm thí nghiệm.
Hồi tưởng lại lúc trước khi rút máu, động tác kia của cô ta rất thành thạo lại không có chút đau lòng nào cả, cô ta hoàn toàn có khả năng làm thế với nó.
"Tề Quân đừng sợ, dì dẫn con đi tìm chú Thiên Ngạo, có chú Thiên Ngạo ở đây, mẹ con sẽ không dám làm gì con đâu."
Nói xong tôi trực tiếp ôm Tề Quyết lên, đứa nhỏ kia không ngừng giãy dụa thậm chí muốn động tay với tôi.

Nó không chịu rời khỏi phòng này, dữ tợn giống như một con sói hoang phát cuồng, tôi không có biện pháp đành phải dẫn Thiên Ngạo đến.
Thiên Ngạo vừa nghe việc nó trải qua, lúc này sắc mặt tái mét đi.

Anh ta liền gầm lớn một trận với Tề Quân, "Con lại đây cho chú!!”
Tề Quân bị dọa cả người run rẩy, vội vàng di chuyển bước chân đi về phía Trước Thiên Ngạo, Thiên Ngạo liền bắt lấy cánh tay nhỏ bé của Tề Quân một phen, lực tay rất mạnh, làm cho sắc mặt Tề Quân thay đổi vì đau đớn.
"Con hẳn là nhớ rõ là chú Thiên Ngạo đã cứu con ra khỏi căn cứ của thi quỷ phải không?"

Tề Quân vội vàng gật gật đầu.
"Tề Quân con đã chết rồi, vào căn cứ thi quỷ bị người ta cải tạo, con bây giờ chỉ là thi quỷ mà thôi, không phải người nữa.

Cho nên con không có cha mẹ, Trần Kha chẳng qua chỉ coi con là một vật thí nghiệm mà thôi, con không cần đi theo bên cạnh cô ta nữa, đến chỗ này với chú.”
"Vật thí nghiệm?" Tề Quân đọc nhẩm ba chữ này rồi cả người của nó run lên, giống như là nhớ tới những ngược đãi không phải người kia.
Thiên Ngạo nói rất tàn nhẫn, nhưng đó là sự thật, huống chi người kia còn là mẹ ruột của Tề Quân, cứ để tiếp tục như vậy sẽ làm cho nhân cách của Tề Quân càng vặn vẹo hơn.
"Đúng vậy, con chính là vật thí nghiệm, sau này không cần làm vật thí nghiệm của ai nữa, đến chỗ chú Thiên Ngạo, cùng anh trai Ngoan Mậu chơi đùa." Thiên Ngạo nói xong cũng mặc kệ Tề Quân đồng ý hay không, liền ôm nó vào lòng một phen.
Lúc xoay người đi ngang qua trước mặt tôi, anh ta cố ý dừng bước, "Tề Quân không cần Trần Kha, căn cứ này cũng không cần cô ta, anh sẽ thông báo cho anh ba xử lý, chuyện của sư phụ, em cũng không cần đau khổ nữa.”
Nói xong, Thiên Ngạo ôm Tề Quân rời đi, để lại một mình tôi ở trong phòng.
Ý của anh ta là, Trần Kha hôm nay có đi mà không có về?
"He he thú vị đây, có thể chết dưới tay Vưu Tích, cô ta cũng được cái phúc từ tám đời tu luyện đó!" Tôi đóng sầm cửa lại và trở về phòng.
Ở trong phòng tôi ngưng thần ngồi thiền, Vưu Tích chính là quỷ do tôi khống chế, nên tôi khẳng định có thể cảm nhận được anh ta!
Tôi ngưng thần nín thở, cố gắng tập trung pháp lực toàn thân tại mi tâm, đột nhiên một bóng đen xông vào, khiến tôi sợ tới mức tôi nhăn mày lại, nhìn kỹ hóa ra là A Nô.
"A Nô, anh ở đâu, sao lâu như vậy không trở về!"
"Chủ nhân, cuối cùng cũng liên lạc được với ngài, lúc trước phụng mệnh đi Bình Sơn điều tra, không ngờ là ở chỗ đó đụng trúng đạo sĩ có đạo pháp cao cường, tôi bị giam giữ ở Ông Trung, Lãnh Triết Lăng, anh ta nói sẽ cứu tôi, để tôi chuyển lời cho cô, vào mười lăm tháng này anh ta sẽ kết hôn cùng Liễu Sương Sương sau đó hoàn toàn tiếp quản Liễu thị."
"Triết Lăng á? Anh ta quyết định liên thủ với chúng ta sao?”
"Anh ta còn bảo tôi nói cho ngài biết, Hàng Thi không thấy đâu, trước mắt căn cứ chỉ có con trai nuôi thứ hai của ông ta là Mạc Trát Tà."

"Hàng Thi bọn họ đi đâu, còn mấy đứa con khác của ông ta đâu?"
Tôi bức thiết phải hỏi, nhưng lời nói của tôi giống như đá chìm xuống biển rộng, không còn có hồi âm nữa.
Ngay khi tôi chuẩn bị thu hồi pháp thuật, một vũng máu đỏ nhuộm mắt tôi, ngay sau đó chính là gương mặt đẹp không tùy vết của Vưu Tích, vừa nhìn thấy tôi liền nhếch môi cười nhạt, "Không ngờ cô lại đến giám sát tôi, đến xem đi tôi tặng cho cô món quà gì đây."
Nói xong anh ta dịch người sang, tôi thấy Trần Kha ngã trên mặt đất, trên đầu có một lỗ máu thật lớn, có lẽ là do ma trượng Vưu Tích gây ra, tầm mắt Trần Kha nhìn về phía tôi, nơi đáy mắt là màu đỏ máu có oán độc, không cam lòng.
Chỉ vài giây sau, cái cổ cứng ngắt của cô ta đã mềm nhũn xuống, ngã xuống đất chết không nhắm mắt rồi chậm rãi hóa thành bãi máu.
"Anh giết cô ta?"
"Thiên Ngạo bảo tôi giết, là cô bảo nó làm thế, vừa lúc tôi cũng tương đối chán ghét người phụ nữ này."
Vưu Tích nói xong vỗ vỗ tay, nghiêng đầu nhìn tôi, "Tôi sẽ bỏ qua việc hôm nay, nhưng nếu sau này cô lại dám giám sát tôi, thì cũng đừng trách tôi không khách sáo.”
"Anh yên tâm, chỉ một lần này!"
Nói xong tôi lập tức thu công, cả người mất hết sức lực tựa vào cái bàn phía sau, thật không thể tin được Trần Kha cứ như thế mà chết rồi!
Người phụ nữ kia làm nhiều chuyện xấu, tôi đã nghĩ qua ngàn vạn cách giết chết cô ta, nhưng cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới lại để cô ta chết thoải mái như vậy, cái này để cô ta được lợi rồi.
Tôi vừa mới kết thúc việc làm xong, không bao lâu, thì Thiên Ngạo đã tiến vào, "Đã giải quyết Trần Kha xong.”
"Em biết rồi, vừa rồi có cảm giác được."
"Nhìn sắc mặt của em có hơi không vui, là cảm thấy như vậy là cô ta được lợi sao?"
Người hiểu tôi chỉ có Thiên Ngạo, tôi cười khổ lắc đầu, "Không phải có lợi hay không lợi, thi quỷ chết thì không còn gì cả, tất cả những gì cô ta dày công chuẩn bị đều mất sạch, có cái gì tàn nhẫn hơn với việc mất sạch chứ.”
"Thật tốt khi em có thể nghĩ như vậy, anh để cho Ngoan Mậu mang theo Tề Quân đi ra ngoài chơi rồi, hy vọng hai đứa bọn nó có thể trở thành bạn bè."
"Thiên Ngạo, anh yên tâm đi, chỉ cần Tề Quân không tùy tiện làm em bị thương nữa, em sẽ coi nó như con của mình." Tôi vội vàng nói, lời nói vừa rồi của Thiên Ngạo, ngụ ý là muốn cho tôi cùng Tề Quân trở thành bạn.

Từ giây phút vừa rồi khi phát hiện Tề Quân trong phòng Trần Kha bị như vậy thì tất cả thù hận trong lòng tôi đều dời lên người phụ nữ Trần Kha kia, tôi sẽ bao dung với nó giống như đối với Ngoan Mậu vậy, mặc kệ lúc trước Tề Quân đã làm cái gì, chỉ cần sau này nó là một đứa nhỏ tốt, như vậy là được rồi.
Thiên Ngạo hài lòng gật gật đầu.
Thừa dịp anh ta tới, tôi đem tin tức vừa rồi nhận được từ A Nô nói cho anh ta biết, Thiên Ngạo nghe xong liền nhăn mày không nói gì.
"Có muốn tấn công căn cứ Bình Sơn không?" Nếu như không cứng rắn tấn công, vậy thì chỉ có thể thuyết phục anh hai.
Nghe nói anh hai nhân yêu đối với Thiên Ngạo là vô cùng tốt, lần trước thậm chí không có động tay với chúng tôi, chắc hẳn là có thể thuyết phục anh ta nhỉ?
Thiên Ngạo lắc đầu, "Không phải, anh đang nghĩ Hàng Thi đã đi đâu, nếu như muốn nhanh chóng biến tất cả mọi người thành thi quỷ, có biện pháp gì tốt hơn không, nếu như nghĩ đến cái này, hẳn là biết Hàng Thi đi đâu.”
"Những loại virus đó phải được tiêm mới có thể sinh ra hiệu quả."
"Rất đơn giản, giống như chúng ta tiêm vắc-xin phòng bệnh vậy, hầu như tất cả mọi người trên cả nước đều đã tiêm qua." Tôi chỉ là thuận miệng nói ra, nhưng sau khi nói ra những lời này ngay cả chính tôi cũng khiếp sợ.
Thiên Ngạo càng kích động vỗ vỗ bả vai tôi, "Mộng Mộng, một câu của em có thể đánh thức người trong mộng.


"Hi hi em cũng đột nhiên nghĩ ra thôi, anh nói xem Hàng Thi sẽ chọn con đường này sao?"
"Rất có khả năng, chuyện này giao cho anh đi làm, anh cũng sẽ bảo anh ba đi Bình Sơn khuyên bảo anh hai, em cùng Đặng Khải, Tần Hách bọn họ nghĩ biện pháp giải quyết thi quỷ của tập đoàn Hành Vũ cùng Liễu thị là được."
Binh chia làm ba đường?
Trước mắt ngoại trừ cái này không còn biện pháp nào tốt hơn, tôi gật đầu.
Vào buổi tối hôm đó Thiên Ngạo liền dẫn theo Trịnh Viễn Phàm đi tỉnh, cha của Trịnh Viễn Phàm sắp xếp xe đến thủ đô, nghe nói kho vắc xin lớn nhất cả nước đang ở thủ đô.
Bên anh ba không cần ai trợ giúp, Thiên Ngạo sau khi rời đi thì anh ta cũng rời đi theo.
Trước khi đi, Thiên Ngạo đem Tề Quân giao phó cho Ngoan Mậu, hai đứa nhỏ ở bên ngoài chơi đến khuya mới trở về, Tề Quân vẫn bị Ngoan Mậu kéo về.
"Sao trễ như vậy rồi các con mới trở về, mẹ không phải nói bên ngoài rất nguy hiểm sao, chung quanh căn cứ này còn có cạm bẫy, trận pháp do mẹ bố trí, nếu con không cẩn thận xông vào thì làm sao bây giờ?" Tôi bắt lấy Ngoan Mậu tét vào mông nó bốp bốp hai cái.
Ngoan ngoãn ôm mông bất mãn oán giận, "Là em trai không muốn trở về, nên con đánh một trận với nó, Tề Quân đánh cược nếu nó thua thì mới trở về.”

Tề Quân vẫn cúi đầu không nói lời nào, tầm mắt cảnh giác nhìn bốn phía, thỉnh thoảng liếc về phía phòng thí nghiệm của Trần Kha.
"Tề Quân con không cần sợ hãi, Trần Kha đi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ rồi, tạm thời sẽ không trở về, cũng có thể vĩnh viễn sẽ không trở về."
Không thể trách đứa nhỏ này hung ác, có trách chỉ trách nó đã trải qua quá nhiều chuyện.
"Được rồi, thời gian không còn sớm, sau này các con ngủ cùng một chỗ đi, sau này không cho phép hai đứa đánh nhau nữa, nghe thấy không?"
"Yeah! Cảm ơn mẹ."
Ngoan Mậu vui vẻ nhảy dựng lên, kéo tay Tề Quân bỏ chạy, vừa chạy vừa nói, "Trong phòng anh có rất nhiều tiểu quỷ, anh giới thiệu bọn họ cho em biết, buổi tối chúng ta có thể cùng nhau chơi..."
Tôi bất đắc dĩ lắc đầu, làm trẻ con chính là tốt vậy đó, suốt ngày chỉ biết chơi.
Sau khi trở lại phòng, nhìn chỗ Thiên Ngạo hay nằm, trong lòng tôi không khỏi lo lắng cho anh, lần này đi thủ đô, anh có đụng phải Hàng Thi không.
Thiên Ngạo làm nhiều chuyện phản bội Hàng Thi như vậy, ông ta còn hạ thủ lưu tình với Thiên Ngạo như trước nữa không?
Vừa nghĩ đến Thiên Ngạo chỉ dẫn theo tên con ông cháu cha ăn chơi Trịnh Viễn Phàm kia, tôi liền một trăm lo không yên, trằn trọc hơn nửa ngày không ngủ, thật khó khăn mới ngủ thiếp đi, đột nhiên có tiếng ầm ầm, đất rung núi lay động, tôi còn tưởng rằng là động đất.
Sau đó chuông cảnh báo vang lên, tất cả mọi người trước tiên ăn mặc chỉnh tề, tôi vừa mở cửa phòng Tần Hách liền vội vàng chạy đến.
"Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Không biết, nghe thì giống như là tiếng pháo nổ.

Tôi tới muốn cô phái mấy tiểu quỷ đi ra ngoài xem xét một chút." Tần Hách chau mày, anh ta đương nhiên là biết tầm quan trọng của sự tình, pháo nổ chính là vũ khí trọng yếu dùng cho chiến tranh, ngay cả tường đồng vách sắt cũng có thể oanh xuyên tạc, đừng nói đến thành lũy này của chúng tôi.
Ngoan Mậu cùng đám tiểu quỷ còn chưa ngủ, vừa nghe thấy tiếng động liền như ong vỡ tổ chạy ra đây, tôi tiện tay chộp lấy một đứa ném từ cửa sổ ra ngoài, "Con đi ra ngoài xem tình huống gì, rồi lập tức trở về hồi báo!”
"Mẹ ơi, hay là để con đi đi!" Ngoan Mậu chủ động xin ra trận, làm bộ muốn nhảy ra ngoài.
Tôi vội vàng nắm lấy cánh tay của thằng bé, "Con không thể đi, mẹ cảm giác được quỷ khí rất mạnh.”
Editor: Tôi đoán là anh cả của Thiên Ngạo đến..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi