ÂM HÔN: NGỦ CÙNG QUỶ


"Cô cho rằng cô xứng sao? Cô không phải cũng giống như tôi, biến thành Lam Nhi của tôi!! Cô muốn cơ thể Lãnh Triết Lăng, đúng không? Cho dù hiện tại tôi trả lại cho cô, thì đó cũng chỉ là một cái xác chết mà thôi, để qua được tới mấy ngày nữa sẽ bị thối rữa, dù là như vậy cô cũng muốn à?”
Tôi ôm gò má bị đánh đến sưng đỏ, nhìn Lãnh Thiên Ngạo ở trước mắt, không kìm được nước mắt để nó chảy xuống, bất kể là như thế nào thì tôi cũng không thể chấp nhận, Lãnh Triết Lăng dịu dàng sẽ biến thành Lãnh Thiên Ngạo.
"Anh trả lại cơ thể Triết Lăng..."
"Chức năng tim của cơ thể này đã hỏng từ lâu, cho dù Lãnh Triết Lăng trở về cũng sẽ chấm dứt tuổi thọ vào tối nay." Lãnh Thiên Ngạo nói xong, khoác âu phục chú rể màu trắng lên người, sau đó lại đi lại chỗ tôi, rồi giơ tay ra sờ lên gò má của tôi.
"Cô có biết không, là Lãnh Triết Lăng cầu xin tôi hãy tiến vào cơ thể của mình, bởi vì chỉ có tôi mới có thể biến cô dâu ngày hôm nay thành cô, đây là di nguyện (di nguyện: tâm nguyện của người sắp chết để lại) cuối cùng của Lãnh Triết Lăng."
Nói xong, anh ta cởi từng cái từng cái cúc áo trước ngực tôi, sau đó, nhặt lên váy cưới trên mặt đất và khoác lên người tôi.
Tôi hiện tại ngoài trừ khóc cũng không biết nên làm gì cả, nếu như đây thật sự là di nguyện của Lãnh Triết Lăng, thì sao tô có thể cự tuyệt, nhưng vì sao lại cố tình là Lãnh Thiên Ngạo ở trong cơ thể anh ta.
Tôi giống như một người gỗ, bị Lãnh Thiên Ngạo đẩy ngồi xuống trước bàn trang điểm, anh ta dùng ngón tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt của tôi, "Nghe lời đi, đây là do kiếp trước cô nợ tôi.



Lãnh Thiên Ngạo nói xong, đi qua lay người Tần Hải Yến, đánh thức cậu ấy rồi kéo đến trước mặt tôi, "Trang điểm cho cô ấy.”
Tần Hải Yến ngơ ngác lắc lắc đầu, vừa nhìn tôi mặc váy cưới, thì suýt nữa lại ngất xỉu, cậu ấy không khống chế được mà thét chói tai, "Mộng Mộng, cậu bị làm gì vậy? Sao cậu lại mặc áo cưới của cô dâu? ”
"Bởi vì hôm nay cô ấy chính là cô dâu." Lãnh Thiên Ngạo nói xong đi tới ngồi trên mép bàn trang điểm, dùng ánh mắt dịu dàng nhìn tôi, dáng vẻ này khác với dáng vẻ hung ác lúc đánh người.
Tôi hung dữ nhìn thẳng vào mắt anh ta, rồi quay sang nhìn Tần Hải Yến ở trong chiếc gương lớn, "Hải Yến, giúp tớ trang điểm, tớ muốn gả cho Lãnh Triết Lăng.


Lúc nói đến ba chữ Lãnh Triết Lăng, tôi cố tình nhấn mạnh, không ngờ được là Lãnh Thiên Ngạo không thèm để ý, còn giơ tay lên xoa xoa đầu tôi, rồi cười vô cùng ôn hòa, "Như vậy mới đúng, em trang điểm trước đi, anh ra ngoài tiếp khách.”
Lãnh Thiên Ngạo vừa đi, thì Tần Hải Yến vội vàng chạy tới, "Mộng Mộng cậu điên rồi à, ngay cả tớ cũng nhìn ra được, người đàn ông này không phải là Triết Lăng.



"Dù là vậy, cậu cũng không thể gả cho anh ta, nếu Liễu Sương Sương tỉnh lại, không phải sẽ tìm cậu liều mạng à!" Tần Hải Yến sợ hãi nhìn Liễu Sương Sương đang hôn mê, lúc trước, Liễu Sương Sương vì hôn sự này mà hao tổn tâm trí.
"Không có sao đâu, tớ sẽ xử lý."
Nói xong, tôi cầm khăn giấy ướt lau nước mắt trên mặt, cố gắng nở nụ cười nhìn Tần Hải Yến, "Trang điểm cho tớ đi, tớ muốn làm một cô dâu xinh đẹp nhất.”
Mặc dù Tần Hải Yến lo lắng, nhưng cuối cùng vẫn không lay chuyển được tôi, đành phải ngoan ngoãn trang điểm cho tôi.
Chờ đến khi trang điểm xong, ngay cả tôi cũng bị chính mình làm cho kinh diễm (kinh diễm: kinh ngạc, ngỡ ngàng trước cái gì đó rất đẹp), người ta đều nói con gái lúc được gả đi là đẹp nhất, quả nhiên là thế.
"Mộng Mộng, cậu phải suy nghĩ kỹ, ra khỏi cửa này sẽ không có đường quay đầu." Tần Hải Yến túm chặt lấy cánh tay của tôi.
Tôi cảm kích nhìn Hải Yến, rất chắc chắn gật đầu với cậu ấy: "Cậu yên tâm, tớ sẽ không sao đâu, Triết Lăng đối với tớ tốt như vậy, trước kia, anh ta cũng muốn tớ gả cho anh ta mà.”
"Nhưng người đàn ông bây giờ không phải..."
"Được rồi, cậu đừng nói nữa, đã đến lúc rồi, cậu mau dẫn tớ ra ngoài đi!"
Chúng tôi đẩy cửa ra, nhân viên phục vụ đã chờ sẵn ở cửa, dẫn chúng tôi đi thẳng đến chỗ cô dâu phải bước vào.

Tôi vừa đi ra thì nhạc cũng nổi lên, Tần Hải Yến dìu tôi đi trên thảm đỏ, bởi vì trên đầu tôi có phủ khăn che nên vẫn chưa có người nào phát hiện ra việc cô dâu bị đánh tráo, nhưng nhìn ánh mắt u ám của Lãnh Thiên Dực thì có lẽ ông ta đã đoán ra.
Thủ tục diễn ra rất suôn sẻ, cho đến khi cái khăn trùm được vén lên, khán giả ở dưới sân đều sục sôi, có một người phụ nữ đang nghị luận về việc tôi đến từ đâu.
"Mọi người hãy im lặng nào!"
Lãnh Thiên Ngạo hắng giọng đi lên trước, thân thể cao lớn cao ngất đứng thẳng ở đó, khí thế này liền làm mọi người áp lực, cho nên tất cả mọi người đều yên tĩnh lại, chỉ có mấy người nhà họ Liễu lải nhải xông lên, thì bị vệ sĩ ngăn lại.
"Vừa rồi lúc tôi đi vào hậu trường, phát hiện cô dâu đã đào hôn (đào hôn: trốn khỏi đám cưới) chỉ để lại một chiếc váy cưới này, cho nên tôi tiện tay túm một người phụ nữ khác để kết hôn với tôi." Anh ta vừa nói vừa vòng một tay ôm eo tôi và kéo tôi vào lồng ngực của anh ta.
"Cậu đang nói nhảm gì đó? Sương Sương không đào hôn." Cha của Liễu Sương Sương hiển nhiên rất hiểu con gái mình.
Thế nhưng Lãnh Thiên Ngạo cũng không thèm nhìn ông ta, nói tiếp, "Mặt mũi của nhà họ Lãnh bị các người chà đạp như vậy rồi, cho nên tôi cũng không cần khách sáo với các người, kế tiếp là hôn lễ của tôi và vị tiểu thư Lưu Mộng Mộng này, mời những người không liên quan rời đi."
Nói xong, Lãnh Thiên Ngạo giơ tay lên, "Dọn dẹp!”
Lãnh Thiên Ngạo nói như vậy như thể là đặt chậu phân lên đầu nhà họ Liễu, tuyệt tình quá.
Vệ sĩ nhanh chóng bước tới, "Khách nhà họ Lãnh xin mời đứng sang bên trái, khách nhà họ Liễu xin mời đứng sang bên phải.



Không còn nghi ngờ gì nữa, bằng thế lực và tài lực của nhà họ Lãnh, cộng với việc Lãnh Thiên Ngạo vừa nói lý do như thế nên tất cả mọi người đều sang bên phe nhà họ Lãnh, chỉ có vài người thân của nhà họ Liễu không phục mà làm ồn ào.
"Lãnh Thiên Dực, đây là con trai tốt của ông đó, hôm nay ông nhất định phải cho nhà họ Liễu chúng tôi một lời giải thích."
"Sương Sương của tôi đâu, các người giao con gái của tôi ra đây!"
Lãnh Thiên Dực nóng nảy khi bị hỏi liên tục, liền vỗ mạnh lên bàn và đứng dậy, "Tôi còn muốn Sương Sương của các người cho chúng tôi một lời giải thích, hôm nay chính nó muốn đào hôn bỏ chúng tôi ở nơi này, nếu nó không muốn gả, cũng có rất nhiều người muốn gả vào nhà họ Lãnh chúng tôi, từ nay về sau con dâu của nhà họ Lãnh chúng tôi là vị tiểu thư Lưu Mộng Mộng này!”
Nói xong, Lãnh Thiên Dực nhìn tôi đầy ần ý.
Hơ hơ, Lãnh Thiên Dực này cũng không phải là loại người lương thiện gì, tôi sợ rằng ông ta đã cảm giác được điều không bình thường từ trên người Lãnh Triết Lăng, cho nên mới thuận nước đẩy thuyền, giữa một đạo sĩ gà mờ của phái Mao Sơn ở bên cạnh.
Người của nhà họ Liễu rất nhanh bị đuổi ra ngoài, hôn lễ tiếp tục diễn ra.
Sau khi lễ cưới kiểu Tây kết thúc thành công thì không cần lập tức vào động phòng, Lãnh Thiên Ngạo giống như một thương nhân (thương nhân: Người làm ăn kinh doanh trong giới thương mại) khéo léo bưng ly rượu đế cao đi trong đám người, mỗi một cử chỉ giơ tay nhấc chân đều u nhã làm người ta say mê, rất nhanh ở bên cạnh anh ta đã xuất hiện một đám thiên kim danh môn (con gái trong nhà quyền quý), một đám đó bao vây và liên tục nháy mắt với anh ta.

Cái quỷ gì đây, Lãnh Thiên Ngạo không cho tôi cảm giác là một người chồng, mà giờ anh ta lại còn rất hưởng thụ cảm giác mập mờ với những người phụ nữ khác, đúng là làm người ta tức chết mà, mà bây giờ, anh ta còn đang ở trong cơ thể của Lãnh Triết Lăng - là chồng của tôi, thì sao tôi có thể để anh làm xằng làm bậy?
Cho nên, tôi đang định đi qua chỗ Lãnh Thiên Ngạo để xử lý anh ta, thì đột nhiên có người dùng ly rượu đụng nhẹ vào ly rượu của tôi, tôi quay đầu lại nhìn thấy đó là Lãnh Thiên Dực..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi