ÂM HÔN: NGỦ CÙNG QUỶ


Trong lòng tôi cười nhạo lời nói của anh ta, vì cơ thể tóc da này đều là cha mẹ cho, toàn cơ thể của tôi đều thuộc về cha mẹ tôi, nhưng mà ngoài mặt tôi vẫn tỏ ra dịu dàng ngoan ngoãn gật đầu.

Anh ta gội đầu cho tôi rồi tắm rửa cho tôi, cho đến khi lau khô toàn bộ cơ thể của tôi xong, sau đó mới rời đi.

"Hải Yến… cậu ở đây làm gì vậy hả?"
Tôi vội vàng đẩy Tần Hải Yến ra phòng khách, không ngờ là cậu ấy lướt qua tôi như một con cá chạch giảo hoạt rồi chạy thẳng về phía phòng tắm.

"Oái, sao thế này chứ, vừa rồi tớ rõ ràng nghe được tiếng rên của cậu, tại sao bên trong lại không có ai?" Tần Hải Yến cau mày.


"Cậu mới rên đó! Tớ chỉ tắm rửa ở bên trong mà thôi, là tiếng nước đó.

"
"Thật không? Không thể nào?"
Tần Hải Yến không tin vào ma quỷ nên quay trở lại tìm lần nữa mới chịu từ bỏ.

Cậu ấy là một người, lớn gan tim cũng thô, có điều vừa quay đầu lại là quên ngay chuyện này, rồi bước tới kéo tôi ra ngoài cửa, "Chúng ta nhanh chóng xuống xem hiện trường tai nạn xe cộ vào tối hôm qua đi, tớ nghe nói ngoại trừ tớ và cậu thì tất cả người còn lại đều chết hết rồi.

"
"Không thể nào, tớ rõ ràng thấy có rất nhiều người xuống xe mà!!!" Rõ ràng là tôi đã nhìn thấy như thế.

"Chắc là cậu hoảng loạn nên nhìn nhầm đó, việc này lên báo luôn rồi, đợi lát nữa cậu đến đại sảnh mà xem.

"
Điều mà Tần Hải Yến nói không phải là không có khả năng xảy ra, chuyện ly kỳ xảy ra trên người tôi đâu còn hiếm đâu?
Tôi thật sự không thể ở lại chỗ này tiếp nữa, tôi nắm lấy tay Tần Hải Yến đi về phía trước, "Hải Yến này, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi nơi này, cậu xem lần đầu tiên chúng ta đến đây đã xảy ra chuyện như vậy, nơi này quá tà môn rồi.


"
"Chúng ta rời đi kiểu gì hả, hộ chiếu đã bị ngọn lửa thiêu rụi trong tai nạn xe rồi mà, chúng ta cứ chờ người của công ty đến đón là được rồi!"
Nghe cậu ấy nói xong, tôi như là bị sét đánh, đợi công ty phái người đến đón thì cũng phải đợi đến ngày mai mới đến đây được, vậy buổi tối hôm nay chúng tôi vẫn phải ở lại trong khách sạn này ư?
"Đến cũng đã đến rồi, hơn nữa chúng ta là tìm được đường sống trong chỗ chết đó nên tại sao không vui vẻ đi hưởng thụ một lần chứ, thẻ ngân hàng của tớ vẫn còn ở trên người nè, cho nên chúng ta tìm một chỗ rút tiền trước đã!!"
Lúc đi ngang qua sảnh khách sạn, tôi nhặt một tờ báo ở cửa, bản tin về vụ tai nạn vào tối hôm qua đã chiếm cả một trang báo, dòng tiêu đề đỏ tươi như máu đâm vào mắt tôi.

"Toàn bộ đoàn du lịch Thuận Nghệ gặp tai nạn xe ly kỳ, chỉ có hai người may mắn sống sót?"
Từ từ, hình như có chỗ nào đó không thích hợp, "Hải Yến, đoàn du lịch của chúng ta bao gồm Liễu Sương Sương, phải không? Chỉ còn hai người chúng ta may mắn sống sót, vậy Liễu Sương Sương chẳng phải cũng đã chết ư?"
Tần Hải Yến nghe tôi nói xong cũng kinh ngạc, tuy rằng ngày thường giữa chúng tôi và Liễu Sương Sương không có cảm tình gì nhưng tốt xấu gì cũng là cùng nhau đến, Tần Hải Yến đoạt lấy tờ báo trong tay tôi và bắt đầu tìm kiếm, "Ở đây có danh sách tử vong…"
Còn chưa nói dứt lời, Tần Hải Yến đã giống như bị điện giật mà vứt ngay tờ báo xuống đất, vẻ mặt trắng bệch, nói với tôi, "Đã chết… Liễu Sương Sương đã chết…"
"Thật sự đã chết ư?"
Tôi không tin muốn nhặt tờ báo lên xem rốt cuộc là có chuyện gì đã xảy ra, nhưng Tần Hải Yến đã nắm lấy bàn tay vươn ra của tôi, "Đừng nhìn, cô ta thật sự chết rồi, ngày mai về nước cậu sẽ biết thôi, chúng ta nhanh chóng chạy đến cái chùa cái miếu nào đó vái lạy đi.


"
Từ thời còn học Đại Học, đại tiểu thư Liễu Sương Sương đã không xem tôi vừa mắt, lúc vào công ty vẫn luôn vô cớ nhắm vào tôi, bây giờ cô ta chết rồi, có khi nào vào buổi tối sẽ đến tìm tôi gây rắc rối không.

Hai ngày này thật sự đã xảy ra quá nhiều chuyện, còn có cả chuyện phía sau người Lãnh Triết Lăng xuất hiện quỷ hồn, nên tôi cùng Tần Hải Yến đi đến ngôi chùa nổi tiếng nhất Phuket, nghe nói trong chùa có Long Bà(1) rất linh nghiệm.

Ghi chú:
1, Long Bà là cách gọi của một nhà sư, người này vẽ bùa, làm phật bài!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi