ÁM SÁT ĐỐI TƯỢNG LÀ HỒ LY

Xem xong thư sư phụ, ta thật sự rất bực mình. Dù rằng, vẫn có một chút ngạc nhiên mừng rỡ... nhưng nghĩ đến vẫn thấy tức hộc máu á!
Người này vì yêu mà giả chết vứt bỏ mái nhà vứt bỏ tiêu sái, giấu giếm ta bao nhiêu năm qua, hại ta khóc hết nước mắt! Ah, ta còn đau khổ quằn quại trước mộ bia hắn, dập đầu quỳ lạy, đốt giấy tiền vàng mã đốt quần áo đốt tỳ nữ đốt sư nương, nói chuyện tâm sự với cái bia mộ, giống như đồ khùng vậy!
Chẳng trách sư huynh rời đi, trở về liếc nhìn lấy một cái cũng không, còn tưởng hắn nhẫn tâm, bây giờ mới hiểu hắn thật ra ngay cả trái tim cũng không có, biết chân tướng mà không nói với ta, luôn cười nhạo ta! Sớm biết từ đầu ta bán luôn nhà cửa Ngạo Thiên môn cho rồi, còn mấy chậu hoa lan thì đem cho Sài bà làm củi!
Một vị quận chúa cũng thế, lại thông đồng bọn họ gạt ta! Thật tức chết mà!
"Vẫn còn giận thiếp, vẫn chưa chịu để ý đến thiếp?"
Người đã bị ta lãnh lạc hai ngày cẩn thận kéo ống tay áo ta, thả giọng mềm nhũn.
"Thiếp cũng vì sợ nàng không tiếp nhận được, mới luôn không dám nói. Hơn nữa đâu phải chuyện này giải thích dễ dàng là được, thiếp vẫn luôn không tìm được cơ hội thích hợp để nói với nàng a."
Gạt người! Không tin mấy lời hoa ngôn xảo ngữ của nàng! Ta mặt lạnh như cũ không để ý tới nàng.
Quận chúa thở dài, ngồi vào bên cạnh ta.
"Bây giờ biết cũng chưa muộn, sư phụ nàng còn sống, nàng nên vui vẻ mới đúng. Đợi qua thêm một thời gian ngắn thiếp sẽ tìm các nàng về, nhé?"
Không tốt. Người ta bây giờ có đôi có cặp trải qua cuộc sống tiêu dao, đi tìm làm cái gì, sư phụ như vậy còn mặt mũi nào gặp lại ta sao?
Ta chính khí hào hùng chống cự lại giọng nói ôn tồn mê người mềm mại như nước của nàng, dưới ánh mắt nóng bỏng tiêu sái đứng dậy, sãi bước rời cửa tìm Thiện Trung so tài công phu, bỏ nàng lại phía sau gọi ta cũng không quay đầu không liếc nhìn.
Bỗng nhiên ta sinh ra ảo giác mình là kẻ phụ bạc.
Nhưng cảm giác thầm ma sát với chua chát sinh ra sự thoải mái này là chuyện gì xảy ra~
Thật ra hai ngày này quận chúa ủy khuất ta đều nhìn thấy, mỗi lần gặp nàng đều dùng đôi mắt ti hí u oán mềm mại một bộ muốn nói lại thôi đó nhìn ta, lúc nào cũng cảm thấy có chút không đành. Còn Đại Phương với Sở Linh hai tên liều chết hộ chủ này càng không cần phải nói, bây giờ các nàng chỉ cần nhìn thấy ta, vẻ mặt liền lộ rõ bất mãn cùng địch ý, hung lạnh đến mức giống như tùy thời đều có thể rút kiếm đâm ta vậy. Ngay cả vú Trương cũng như ăn phải cái gì, bắt đầu các loại giảng đạo giảng pháp gần xa, tóm lại chính là không cho ta sắc mặt tốt.
Haiz, chiến tranh lạnh với người yêu một chút cũng phải chĩa áp lực lớn với ta như vậy. Không cho con hồ ly nào đó bài học không được, ai kêu nàng chuyên lừa gạt ta.
Lần này tuyệt đối không thể mềm lòng!
Vì vậy đến tối, ta dứt khoát cường thế, không về tẩm điện ngủ, trực tiếp ngủ ở điện kế bên.
Nằm ngủ một mình trên chiếc giường xa lạ, bên cạnh lạnh lẽo trống trãi, trong hơi thở cũng không có hương thơm quen thuộc. Ừm.... thấy hơi không quen. Vẫn là lần đầu tiên chủ động chia phòng với quận chúa, thấy thấp thỏm cực kỳ, thấy không được ổn định.... nhưng rất ít khi ta có thể đi được nước này, ta không thể vào lúc này lại dao động, nhất định phải giữ vững, phải cường ngạnh đến cùng.
Đúng, thoải mái ngang ngược một chút! Ta kéo cao chăn, tìm tư thế thoải mái nằm xuống. Nhưng lăn qua lộn lại, cũng không sao ngủ được. Vừa nhắm mắt, trong đầu liền hiện lên thần sắc bi thương của quận chúa lúc ta rời đi.
Phiền não nhìn ra bên ngoài, ánh trăng sáng vằng vặc, phản chiếu màu trắng bệch qua bức màn cửa sổ. Gió lay nhành cây, làm cho ánh sáng loang lổ. Tiếng côn trùng náo động vang lên giữa màn đêm.
Ta hoàn toàn không thể chìm vào giấc ngủ.
Cũng không biết giờ này nàng đã ngủ chưa. Trong đầu có còn khó chịu không?
A... lương tâm thấy không yên! Thật khổ sở!
Giãy giụa đến cùng, ta vẫn không có tiền đồ chạy về. Vốn cũng không cần chia phòng này nọ, chỉ cần không nói chuyện với nàng được rồi.... Cho bản thân một cái lý do để trở về tẩm điện, lại phát hiện bên trong đèn vẫn sáng, người trên giường vẫn chưa ngủ.
Quận chúa đang ôm chăn ngồi bất động ở đầu giường, thấy ta tiến vào có chút bất ngờ. Cả người ngẩn ra, ngay sau đó liền cắn môi, dùng ánh mắt u oán vô hạn nhìn chằm chằm ta.
Trong lòng ta bỗng siết chặt: Lúc này có phải ta đã trừng phạt nàng hơi quá?
Thật ra... thật ra chuyện này hình như cũng không thể hoàn toàn trách nàng.
Ta bỗng dao động, thậm chí có chút tự trách, nhưng người đối diện vẫn không buồn nói tiếng nào, ta cũng không dám tiến lại gần nàng. Chỉ đành không được tự nhiên thổi tắt nến bò lên giường, nhắm mắt nằm xuống bên cạnh nàng. Qua hồi lâu, nàng vẫn duy trì tư thế ngồi ở đó, không hề động đậy, cũng không nói tiếng nào.
Ta có chút nghi ngờ. Trộm liếc nhìn, người kia giấu mặt sau tấm mạn giường hòa lẫn bóng tối, đường nét gò má cong cong được vầng trăng chiếu mơ hồ, chiếc mũi cao cao, bờ môi cân xứng không mỏng cũng không quá dày, cái cằm nhọn, bất kể ở góc độ nào nàng cũng trông rất mê người... Phi phi, giờ phút nào rồi mà còn ở đó mê gái!
Ta lấy lại tinh thần, vội cưỡng bách bản thân nhắm mắt chìm vào giấc ngủ, nhưng vẫn tổng không thể dời đi sự chú ý đối với người bên cạnh.
Người này sao vẫn chưa nằm xuống a.
Thiệt tình, cũng không mặc thêm áo cứ ngồi như vậy sẽ lạnh ah!
Ta quả thực không nhịn được, xoay mình đối mặt nàng.
"Nàng..."
"Hừ."
Một vị quận chúa không đợi ta nói xong lạnh lùng hừ một tiếng, trong bóng tối nàng ưỡn thẳng lưng.
Hơ? Đây là lên cơn? Ta sững sốt. Bây giờ là ai dỗ dành ai a.
Hít sâu một hơi, cứng rắn nói.
"Mau ngủ đi, coi chừng nhiễm lạnh."
"Nhiễm lạnh cũng không liên quan tới nàng."
Nàng hờ hững trả lời ta, thanh âm có phần khàn khàn, hình như... hình như đã khóc.
"Nàng chẳng phải không muốn thiếp nữa sao, còn trở về làm gì, còn quản thiếp làm gì."
Vậy cũng được sao! Ta vội ngồi dậy.
"Nói mấy lời gì vậy!"
Cái gì mà không muốn nàng!
Lúc này nàng lại quay đầu đi không để ý tới ta. Rõ ràng phải dỗ dành mới được.
Ta nhất thời cảm thấy tang thương. Tiến triển này, hoàn toàn khác xa với dự đoán của ta a! Nói gì mà ái phi đãi ngộ! Sao bây giờ ngược lại ta lại phải nhường bước để lấy lòng? Cũng quá không có cốt khí quá mất thể diện đi.
Thế nhưng tiếp tục như vậy chẳng khác nào đùa với lửa, lỡ chọc nàng giận thật... do dự quấn quít một hồi, ta quyết định trước cho nàng một cái bậc thang để bước xuống. Hắng giọng một cái, chậm rãi nói.
"Ngoại trừ chuyện sư phụ ra, nàng... nàng còn gạt ta chuyện gì không?"
Nói ra ta liền tha thứ cho nàng.
Ai ngờ mấy lời này dường như đã chạm đến nghịch lân của nàng, quận chúa đột nhiên quay đầu trừng ta, oán sắc trong mắt càng nặng hơn. Giọng căm hận nói.
"Tối qua thiếp nhân lúc nàng ngủ đã hôn trộm nàng. Làm sao, không được?"
Cái gì?!
"Ai, ai muốn nghe những chuyện này!"
Mặt ta nóng lên.
"Vậy nàng muốn nghe những chuyện gì? Nàng cảm thấy thiếp còn chuyện gì để giấu giếm nàng sao?"
Thanh âm nàng lập tức đề lên mức đề xi ben cao nhất.
"Bây giờ nàng cảm thấy thiếp là loại nữ nhân hư tình giả ý miệng đầy lời dối trá lòng dạ lại thâm sâu có phải không! Nàng hối hận đã ở bên thiếp rồi chứ gì!"
"Nàng, càng nói càng đi quá xa!"
"Lẽ nào nàng không suy nghĩ như vậy? Bây giờ cũng đã không nguyện ngủ chung với thiếp, nàng đã chán ghét vứt bỏ ưhm..."
Ta nghiêng người tới hôn nàng, ngậm đôi môi nàng ngăn chặn những lời nói kia lại.
Quả thật quá đáng, lại nói như vậy, cố ý để ta đau lòng có phải không. Ta trừng phạt cắn lên đôi môi nàng một cái.
Quận chúa nào đó phát tính tình không chịu phối hợp, uốn éo giãy giụa, còn dùng nắm đấm nện lên vai ta. Ta ôm chắc vòng eo nàng, bưng mặt nàng lên mổ lên chóp mũi lên khóe môi rồi lên đôi môi, đợi nàng phát tiết oán hận xong, mới đỡ chiếc cằm trắng nõn, đặt xuống một nụ hôn thật sâu.
Người trong ngực rốt cuộc cũng an phận, dần dần vòng qua cổ ta bắt đầu đáp lại, động tác thậm chí còn cuồng nhiệt hơn trước rất nhiều, mang theo vài phần xâm lược.
"Còn giận không?"
Sau khi rời môi, ta cọ lên trán nàng, dùng chóp mũi thân mật cọ qua cọ lại gương mặt. Nàng nhấp chiếc môi sưng đỏ, từ từ vững vàng hô hấp, tiểu tâm tư ban đầu lại dấy lên, nàng giận dữ ngửa cằm cắn lên mặt ta một cái.
Bất thình lình bị cắn, ta:
"...."
Haiz, cô nương ngạo kiều khi yêu. Tâm tư quả thật khó lường như kẻ gian ah.
Ta còn ý đồ nhân lúc nàng đuối lý xoay mình làm chủ cường thế một lần, hưởng thụ đãi ngộ dỗ dành ôn nhu bưng hứng trong lòng bàn tay của ái phi, đúng là ngây thơ quá mà.
Cam chịu số phận ta nhịn đau ôm nàng vào chăn, đợi nàng chịu nhả miệng, mới lại tiến lên hôn mi mắt nàng một cái.
"Được rồi không lộn xộn nữa, hửm?"
Quận chúa nào đó nghiêng mặt đi.
"Là nàng khi dễ thiếp"
"Ừ là ta không đúng."
"Sau này còn dám nữa không?"
"Không dám."
Ta quả thật muốn giơ hai tay đầu hàng.
"Sau này dù thiếp có làm chuyện gì, nàng cũng không được nổi giận với thiếp như vậy, không được không để ý tới thiếp."
Nàng lúc này mới chịu lại gần, gối lên cánh tay dán mặt vào lòng ta.
"Đã biết chưa."
"Vâng vâng, tuận lệnh."
Tại sao lần giận dỗi nào cũng đều có kết cục này a. Ta không biết làm sao than thở, đưa tay chỉnh lại chăn giúp nàng, sau đó vén mái tóc bên mặt nàng, cùng nàng bốn mắt nhìn nhau.
Trong yên tĩnh, giống như cờ lại muốn tiếp tục phất, hơi thở của cả hai dần trở nên dồn dập.
"Phì."
Bầu không khí đã đúng thời điểm, nàng lại đột nhiên phì cười.
Ta nhướng mi.
"Nàng cười cái gì."
"Trên mặt nàng có dấu răng, nhìn thật ngốc."
Hắc, tên đầu sỏ này còn dám cười ta! Ta giận đưa tay cù lét bên hông nàng.
"Còn không phải chuyện tốt nàng làm."
"Là nàng chọc giận thiếp."
Nàng cười né tránh, ta liền áp sát sang. Thé nhưng nàng bỗng xoay mình nằm đè trên mình ta, nhẹ nhàng đặt dấu son môi lên trán, lại vừa chậm rãi dời xuống vừa hôn. Ta ngẩn ra nhìn sang, chỉ thấy đôi tròng mắt sáng ngời gần trong gang tấc, con ngươi minh diễm, giống như ngậm tất cả tình ý bên trong.
A, quả thật quá phạm quy.
"Trữ Thanh Ngưng, ta phát hiện nàng tổng đều có biện pháp trị ta a, để ta một chút đường sống trả đũa cũng không có."
"Nàng là người của thiếp, thiếp đương nhiên phải nghĩ cách để luôn trị được nàng."
Quận chúa nào đó như có lý chẳng sợ, vừa bá đạo vừa đáng yêu. Bây giờ nàng còn nửa điểm thương tâm tức giận nào nữa đâu, toàn bộ chính là bộ dạng tiểu nữ nhân đắc ý.
"Ha, nàng nha...."
Ta ngẩng đầu hôn nàng, cong môi hôn lên chiếc cằm nhọn.
Nhưng nàng lại lòng dạ xấu xa lui ra, nhìn ta bằng ánh mắt cực quyến rũ cực câu người, cứ như lông vũ nhẹ nhàng khiêu khích từng tấc thịt ta vậy.
Ta không nhịn được nữa, bàn tay trong chăn đẩy vạt áo tiến vào, dò xét chậm rãi không vội.
---- ---- ----
Tác giả có lời muốn nói:
Quận chúa đẩy bàn tay heo của Hoa nào đó ra: (* ̄△ ̄*) Cho tay vào làm gì!
Đại Hoa: (*/ \*) Ai nha~ Lại hỏi vấn đề xấu hổ này~
Quận chúa: ( ̄ε(#)╰╮( ̄▽ ̄///) Nàng cũng biết xấu hổ? ! Còn dám chia phòng với bổn cung, lá gan lớn quá ha, đừng tưởng dụ dỗ một chút là có thể xong chuyện, lăn ra ngoài góc tường!
Đại Hoa cả kinh: Σ( °Д °;) Thật tàn nhẫn mà, chính văn rõ ràng còn rất ôn nhu thẹn thùng!
Quận chúa móc tiểu roi da: Chính văn? O( _)O~ Được lắm, chính văn giản lược đoạn play trừng phạt, vậy thì bổ sung ở đây đi. (tức giận vun roi chan chát)
Đại Hoa: Oái á! Đừng mà~
Thị vệ trực ngoài tẩm điện phun máu mũi như thác: Quận chúa của chúng ta quả là.... o(//////)d hảo kỹ thuật...
---- ---- ----
Tác giả có lời muốn nói (tập 2):
Chương trước các ngươi có nhắc tới chuyện sư phụ báo mộng, mấy chuyện đó hiển nhiên cũng là suy nghĩ chủ quan mà thôi kkk~
Tỷ như trong mộng thì ——
Đại Hoa: Sư phụ, ta không thể trấn hưng môn phái, ngươi trách ta không?
Sư phụ từ ái xoa đầu: O(_)O~ Sao có thể trách ngươi, chỉ cần ngươi hạnh phúc vui vẻ là được rồi~
Nhưng thực tế thì ——
Đại Hoa: Sư phụ, ta không thể trấn hưng môn phái....
Sư phụ: ( # ' Д )σ Ngươi còn biết được bản thân mình không thể chấn hưng môn phái! ( ̄ε(#)╰╮o( ///) Hừ! Nghịch đồ, cả ngày chỉ biết mê đắm sắc đẹp hoang phế võ công vào việc nhảm nhí! Thầy đưa ngươi đi gặp tổ sư gia! !

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi