ÁM SÁT ĐỐI TƯỢNG LÀ HỒ LY

Vào một ngày nọ, quận chúa bỗng nói muốn dẫn ta quy ẩn rừng sâu. Ta cho đây chẳng qua chỉ là trò đùa nhất thời cao hứng của nàng, không ngờ vài ngày sau, nàng dọn nguyên căn nhà rời vương phủ. Đương nhiên, không mang theo bọn Tiểu vương gia.
Lúc đó ta xuống xe ngựa, lần đầu tiên nhìn thấy nơi ở mới liền kinh hãi. Quận chúa xây trang viện lớn thế này từ bao giờ!
Tường trắng ngói lớn, dựa theo Sơn Bàng Thủy, bên ngoài là một bức tường rừng cây hạnh, bên trong là một rừng đào hương thơm ngào ngạt, đẹp không thể tả.
"Thích không?"
Quận chúa một thân nam trang tiêu sái mở quạt xếp, đắc ý cong môi, giống mấy tên khoát thiếu* phong lưu lén mua nhà cửa vườn tược để lấy lòng hoa khôi.
(*cậu ấm con nhà giàu)
Ta bị suy nghĩ này của mình chọc cười. Nàng thấy vậy dùng quạt nâng cằm ta lên, giọng tà mị.
"Lấy được lòng nàng đến vậy?"
"À ừ, ta rất vui vẻ."
Ta ghé vào tai nàng nói hết suy nghĩ của mình. Nàng liền biến sắc, nổi đóa muốn nhéo hông ta, nhưng ngại vì Đại Phương các nàng đang đứng phía sau, chỉ đành trợn mắt nhìn ta cho hả giận, sau đó bên tai hồng hồng dắt ta vào cửa.
Bên trong trang viên bài trí rất đẹp, cũng rất khéo.Đi theo quận chúa xuyên qua hành lang dài, xa xa có thể trông thấy một mảnh rừng trúc rất lớn đầu tường.
Ta kinh ngạc vui mừng bước nhanh hơn tiến vào cổng mái vòm, một mùi hương thanh mát liền đập vào mặt.
Rừng xanh cao vút trùng điệp, chập chờn xào xạc đung đưa trong gió. Dọc theo lối mòn được lát đá vào sâu hơn, phát hiện vài mái nhà tranh không lớn không nhỏ, đối diện cửa sổ là một vườn dâu, đều đã trổ quả, một chuỗi hàng hàng hồng hồng nhạt nhạt lấp ló sau những tán lá xanh, quả thật giống mấy cô nương thẹn thùng nấp sau đàn tỳ bà.
"Nàng từng nói muốn có một căn nhà gỗ trong rừng trúc, muốn trồng một cái vườn trước nhà."
Quận chúa đan xen mười ngón tay với ta, nhẹ giọng nói.
"Bây giờ thiếp giúp nàng thực hiện."
"Những ngày trời trong thiếp sẽ cùng nàng gãy đàn uống rượu, mùa mưa đến chúng ta cũng có thể vừa ngồi nấu trà vừa trò chuyện, ăn dâu hái trong vườn, ngắm nhìn cảnh mưa rơi... tránh xa cuộc sống ồn ào thế tục, trải qua những năm tháng yên tĩnh."
Người trước mặt giọng ôn tồn sủng nịch, ánh mắt lưu chuyển ẩn chứa tình ý. Ta tưởng tượng quang cảnh trong lời miêu tả của nàng, chỉ cảm thấy tràn ngập hạnh phúc, trong lòng chua xót ê ẩm không thôi.
Cảm động cùng cực mà mặt vẫn không đổi sắc chỉ về hướng xa xa nói.
"Nhưng chúng ta không phải ẩn cư sao, mấy cái đình lầu các cầu nước nhỏ nhỏ đằng kia là chuyện gì xảy ra, còn có mấy nô bộc ngoài kia, thậm chí cũng mang theo cả vú Trương."
Tiểu vương gia sẽ khóc chết đi.
"Ẩn cư cũng phải thư thích chẳng phải sao."
Quận chúa nào đó có lý chẳng sợ nói.
"Bổn cung tự nhiên sẽ không mang nàng để đi sống khổ hạnh."
"..."
Quả thật khó thể phản bác.
Vào lúc này người làm đã dọn hành lý xong xuôi, Đại Phương cũng đã chỉ huy dọn dẹp đâu vào đấy. Ta bận giúp vài thị nữ khuân vác đồ đạc vào, nhìn xem phát hiện đều là cổ văn họa đồ của danh nhân...
"Được rồi, như vậy cuộc sống mới bớt tẻ nhạt."
Quận chúa ôm lấy cánh tay ta, khó có được nũng nịu lấy lòng.
"Chúng ta trước ở lại đây, thỉnh thoảng cũng có thể trở về vương phủ xem thử một chút, tốt biết bao a, Đúng rồi, nàng có muốn trước đi thay xiêm y? Đợi một lát thiếp mang nàng xuống trấn dạo chơi, nghe nói tối nay có gánh hát Tử Khai tới hát."
Ah.... Ẩn cư chỗ nào chứ, rõ ràng là ra ngoài sung sướng hưởng thụ. Ta bĩu môi.
Dù không giống cơm canh đạm bạc như trong tưởng tượng của ta. Nhưng bất luận thế nào, cũng xem như bắt đầu cuộc sống mới. Ở đây không có quận chúa uy nghiêm, mà ta cũng không phải thiếp thân thị nữ của nàng. Chúng ta có thể giống một đôi vợ chồng son vậy, cùng trãi qua cuộc sống vô ưu vô lo —— dù ta luôn có ảo giác cảm thấy như mình đã trở thành một tiểu bạch kiểm vậy.
Rất nhanh, thời gian thoáng chốc đã trôi qua mấy năm.
Lôi đại tiểu thư rốt cuộc cũng gả tới vương phủ, làm vương phi, còn Sở Linh thì trở thành cận vệ của nàng, cùng ăn cùng ở, như hình với bóng.
Nha đầu Tiểu Lan cũng lập gia đình, gả cho một công tử viên ngoại tướng ta thanh tú nhân phẩm cũng không đến nỗi nào, hạ sinh một cô con gái xinh đẹp. Ta trở về thăm nàng vài lần, đứa nhỏ dù chưa biết nói chuyện, nhưng lần nào cũng đều muốn ta bồng, dính lấy ta ngoài ý muốn.
Người ta gọi là sư huynh. Hắn lại ở rễ nhà Xuân Hoa, hôm nay còn cùng Xuân Hoa bán đậu hũ, còn làm ăn tới phong sinh thủy khởi.
Ngày nào cũng ăn đậu hũ sau đó nảy sinh tình ý gì đó, chứ thật ra chẳng qua là do thiếu bạc người ta quá phải gán thân trả nợ đi.
Đáng giận tên này còn nhét con gái tới cho ta chăm, còn bản thân thì dẫn nương tử đi du lịch, nói là muốn học hỏi kinh nghiệm, học thêm cách làm đậu hũ.
Quả thật, quá vô sĩ, rõ ràng sợ con nhỏ gây phiền nhiễu cuộc sống ngọt ngào của hai người mới nhẫn tâm ném cho ta, còn có thể nói ra lý do đường đường chính chính như vậy.
"Cô cô~"
Tiểu tử bị cha mẹ nhà mình vứt bỏ níu lấy áo ta, ngửa đầu kêu.
"Cô cô, muốn ngồi thuyền, muốn hái hoa sen."
"Được rồi được rồi, ta mang con đi ngồi thuyền là được chứ gì."
Bị tiểu tổ tông này giày vò suốt cả ngày ta không biết phải than thở với ai, ôm lấy cục thịt nhỏ ra ngoài trang viên đi tới bờ sông.
Tiểu tử nhũ danh Châu nhi, bộ dạng trắng nõn mượt mà không khác viên ngọc châu, nhưng chính là rất biết quấy nháo, một khi nháo là không biết điểm dừng. Trước nó toàn quấn lấy quận chúa, kết quả quận chúa liền trở về thành xử lý chính vụ hết hai ngày liền vẫn chưa trở lại, nó liền quay qua dính lấy ta, ngay cả Đại Phương cũng không chịu cho bế.
Nhớ lại Đại Phương lúc bị cự tuyệt kinh sợ run rẩy mang theo một chút ủy khuất mà thấy buồn cười.
"Nào, ngồi yên, không cho đứng lên."
Ta một bên dặn dò một bên tháo dây buộc thuyền, đẩy thuyền ra xa, sau đó ngồi lên khua mái chèo.
Hôm nay trời trong, vừa vặn thích hợp chơi thuyền.
Con sông này là một nhánh nhỏ trong một chùm nhánh của một con sông lớn. Mặt nước dập dềnh, lá sen dạt sang hai bên, Vừa bị đám lá vây lấy, tiểu tử liền bắt đầu hưng phấn hoan hô.
"Cẩn thận!"
Nó hô tô chỉ đầu bên kia.
"Con chuồn chuồn!"
"Hoa sen, con muốn hái!"
"Nè! Đừng nhoài người ra ngoài a!"
Ta thấy nó muốn nhoài người tới hái, kết quả làm thuyền không yên toàn bộ bị lật xuống, ta vội vàng nhào tới, trước khi nó rớt xuống nước kịp thời túm nó lại.
"Đã bảo không được quấy, lại không nghe, xém chút ngã xuống nước rồi thấy chưa!"
Ta nổi giận nhớ lại mà sợ hãi, quả thật muốn đánh cái mông nó. Còn nó bị kinh sợ, mở to đôi mắt long lanh nhìn ta, một khắc sau liền mím môi, bắt đầu rên ư ử.
"Ây ây ây, cô cô không phải mắng con a."
Ta kinh hoảng móc khăn tay lau nước mắt cho nó.
"Đừng khóc a tiểu tổ tông."
"Cô khi dễ con! Cô rõ ràng muốn đánh đòn con!"
Nó nhấc quả đấm nhỏ đánh lên người ta.
"Con méc Thanh tỷ tỷ không chơi với cô nữa!"
Ai dạy tiểu tử nói mấy câu này? ! Ta bi thương đầu hàng.
"Đừng khóc, ta sai rồi, ta hái sen cho con a, còn mua cho con đồ ăn ngon nữa được không?"
"Không được!"
Sau đó ta mang nó đi mua mấy bọc đồ ăn vặt, còn làm thêm vài món ngon miễn cưỡng mới dỗ dành được. Thật vật vả hết buổi tối, ta còn phải tiếp tục bận rộn làm lão mụ tử, tắm cho nó, sau đó kể chuyện dỗ nó đi ngủ... rốt cuộc đã hiểu vì sao sư huynh lại đi du lịch không mang con gái theo!
Haiz, quận chúa lúc nào mới chịu về ah.
Lúc trong lòng ta đau khổ, vốn tiểu tư nên ngủ lại mở mắt, long lanh nhìn ta, một chút buồn ngủ cũng không có.
Ta ngược lại hít sâu một hơi, vừa định trách cứ, nó lại nâng bàn tay nộn thịt nhỏ bé của mình thả lên đầu ta, cẩn thận xoa xoa, ôn nhu nói.
"Cô cô không ngủ được, con cũng sẽ dỗ cho cô cô ngủ."
Haha, xem như còn chút lương tâm. Ta vui vẻ cúi người hôn lên trán nó.
Đêm nay tiểu tử rốt cuộc không đá chăn nữa, nhưng cái chân lại cứ đáp xuống mặt ta... thiệt mệt mỏi.
Đêm mong mỏi ngày ứng, sáng hôm sau quận chúa rốt cuộc cũng trở về, tiểu tử còn cao hứng hơn cả ta. Nhưng nó còn chưa kịp dính lấy, đã bị sư huynh ta chạy tới đón, nói là Xuân Hoa nhớ đứa nhỏ.
"Ô ô ô không muốn về..."
Nó ôm lấy chân ta không chịu buông. Gương mặt nhỏ xíu mang đầy nước mắt, muốn ủy khuất bao nhiêu liền có bấy nhiêu.
Ta nhìn không đành lòng, nhưng cũng chỉ đành sờ đầu nó dỗ dành.
"Châu nhi ngoan, về nhà với cha trước, Sau này cô cô với Thanh tỷ sẽ tới thăm con."
"Thật á?"
Nó thút thit nức nở ngửa đầu nhìn ta.
"Ngoéo tay."
"Ừ ngoéo tay, sẽ không gạt con."
Ta móc lấy ngón tay út của nó, cảm xúc mềm nhẵn. Trong lòng cũng mềm theo.
"Sao hả, không đành?"
Xe ngựa đi xa, quận chúa bóp bóp gương mặt ta.
Ta thở dài.
"Có một chút. Châu nhi dù có hơi nghịch ngợm, nhưng vẫn rất đáng yêu."
"Vậy... có muốn nhận nuôi một đứa?"
"Phì, ta có nàng đủ rồi."
Ta ôm eo người nào đó, khẽ tựa đầu lên vai nàng. Nàng cũng ôm lấy ta, cằm cọ cọ lên trán ta.
Cuộc sống khôi phục về lại như thường nhật. Tiểu vương gia nhận nuôi một trai một gái, nữ thích khách Thốn Tuyết rửa tay gác kiếm sau đó dọn vào vương phủ sống với Đại Phương, thay thế chức vụ Sở Linh. Ta cùng quận chúa đi chu du khắp nơi du sơn ngoạn thủy, thỉnh thoảng có về lại vương phủ, dù sao phía cửa hàng vẫn cần nàng xử lý.
Thời điểm rãnh rỗi, ta thường mang kiếm ra mài.
Cách đây không lâu ta giữa đường trượng nghĩa ra tay thu thập một đám côn đồ, không cẩn thận để bị đánh một côn sau lưng, quận chúa liền hạ lệnh không cho ta được múa đao diệu võ trên giang hồ nữa, hôm nay ta chỉ đành mượn một chút thế này để tưởng nhớ những năm tháng sự nghiệp rạng rỡ của ta.
Còn thanh bảo kiếm này là ta đã tốn nhiều bạc tìm quỷ kiếm tới đúc cho ta, định mài sáng tương lai thâu nhận đồ đệ tốt truyền lại cho nó.
Sau đó ngày lại qua ngày, kiếm mài ngày càng ngắn, rốt cuộc cũng đến lúc ta thâu nhận đồ đệ, đến thời điểm trao lại bảo kiếm, hắn hỏi vì sao kiếm lại ngắn như đoản kiếm vậy.
Ta liền nói, làm sát thủ phải anh dũng bão cát mưa sa cũng không chùn bước, phải có thành tích, hơn nữa ngàn vạn lần không nên tùy tiện ám sát nữ nhân vừa xinh đẹp lại vừa xảo huyệt như hồ ly, bằng không sẽ có ngày hoang phế bản lĩnh một đời, chỉ có thể dùng kiếm trên thanh đá mài.
Không ngờ, rất nhiều năm sau, lúc hắn truyền thanh kiếm lại cho đồ tôn, chỉ còn là một thanh dao găm. (Đồ đệ xuất sắc =)))))~)
(Toàn văn hoàn)
---- ---- ----
Hoan hô cuối cùng cũng kết thúc rồi.
Tiếp theo mình sẽ nhảy qua edit bộ Lang Hoặc.
---- --- ----
Đôi lời:
Cảm ơn các bạn nhiều lắm nha, cảm ơn bạn Z nhiều nhiều, bạn đã cho mình rất nhiều động lực để không drop edit, cảm ơn bạn K vì đã mong đợi đọc bộ Dưỡng nữ vi hoạn để mình có thêm nhiều động lực hoàn bộ này, cảm ơn tất cả các bạn không riêng gì ai những người đã dành những phút quý giá cuộc đời mình để đọc mấy cái lời lảm nhảm của một đứa như mình cũng như truyện do mình edit, mình rất cảm kích các bạn, một lần nữa cảm ơn tất cả các bạn rất nhiều nhiều nhiều nhiều nhiều *ôm ôm các bạn*~~~~

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi