Hai vợ chồng Văn Gia Xương có Ninh Vĩnh Vinh tiếp đãi, đi đến các điểm du lịch lớn ở Bình Thành, không cần Văn Tư Hoàn phải bận tâm.
Nhưng Văn Tư Hoàn lại khiến Văn Gia Xương rất bận tâm, vừa gặp mặt đã hỏi: “Con đã dỗ được Ninh Hảo chưa?”
Vợ chồng nhà nào ngủ mà còn vạch ranh giới chứ? Chắc chắn không thể nói là dỗ được rồi.
Văn Tư Hoàn tự tin lừa gạt: “Nói theo logic cơ bản, cô ấy đã làm lành với con rồi, trong nửa trận đầu vừa mới kết thúc bọn con đã nỗ lực đạt được sự hưởng ứng cao, nhanh chóng thay đổi nhận thức chung, giải quyết khúc mắc của mục tiêu. Nhiệm vụ nửa trận sau là lấy tình thân làm vật dẫn, thâm nhập sâu vào vùng trung tâm, phân chia vai trò, đề cao chất lượng phục vụ, làm nổi bật tính năng không thể thay thế, hình thành chiến lược hợp tác, từ đó đánh thắng cuộc chiến.”
Báo cáo càng rỗng tuếch, tình hình càng tệ hại. Đạo lý này đương nhiên là chủ tịch hiểu.
Nhưng nhìn biểu cảm của anh lại giống như không tồi tệ đến thế.
Văn Gia Xương đầy nghi ngờ, vừa hút thuốc vừa lườm anh: “Con đừng nói “nửa trận đầu nửa trận sau” với bố nữa, quan trọng là qua tết phải để con bé về công ty làm việc.”
Ngày 24 tháng 4, nếu không rút ngắn “thời gian chấp hành án”, vậy Ninh Hảo còn hai tháng nữa không đi làm, Văn Gia Xương biết được e rằng sẽ lại nhồi máu não mất.
Nhưng chuyện rút ngắn “thời gian chấp hành án” này, chắc chắn anh không có quyền gì để nói cả, chỉ riêng câu “bốn năm đổi bốn tháng cũng không làm được?” của Ninh Hảo đã đủ để khịa lại anh rồi.
“Con hiểu rồi, thưa bố.” Văn Tư Hoàn nói thầm trong lòng, đi làm hay không liên quan gì đến tôi.
Bởi vì có “nhiệm vụ” giao cho anh nên Văn Gia Xương cũng không kéo anh tới trước mặt sai bảo, khi Ninh Vĩnh Vinh muốn gọi Văn Tư Hoàn, ông ta còn nói giúp anh: “Để tụi trẻ tự hoạt động đi, suốt ngày đi theo đoàn du lịch người lớn tuổi như chúng ta, nó phiền mà em cũng phiền.”
Bữa tối đoàn viên hôm giao thừa, ngoại trừ hai nhà Ninh Văn, còn có mấy người cấp dưới của Ninh Vĩnh Vinh, có người vẫn độc thân, có người thì người thân không đi theo tới Bình Thành, mọi người làm công trình ngồi chung một bàn.
Lúc chúc rượu, mọi người đều đi khắp nơi mời nhau, có thế hệ sau trẻ tuổi của tập đoàn Hải Nguyên từng nghe đến tên của Ninh Hảo nên đến mời rượu, Ninh Hảo đứng dậy cụng ly. Ninh Vĩnh Vinh đã uống hơi nhiều, ông nhíu mắt nhìn bắt bẻ hành động của cô: “Hảo Hảo, con uống gì thế? Không uống rượu à?”
“Nước ngô ạ, bệnh dạ dày của con đi khám bác sĩ trung y, bác sĩ bảo con phải cai rượu trước ạ.” Ninh Hảo cười vui vẻ trả lời.
“Ôi trời, vậy có phải con nên chuyển ngành rồi không? Làm ngành này mà không uống chút rượu sao mà được chứ?” Ninh Vĩnh Vinh đau đầu, gãi đầu: “Hay là con đổi sang làm bác sĩ đi?”
Bà Hách phồng má oán trách: “Anh lại kéo con bé uống rượu làm gì? Công việc xã giao uống chút là lịch sự, còn ăn tết với người nhà, con bé thích uống gì thì để nó uống đi.”
“Cai rượu tốt mà.” Văn Gia Xương cũng uống nước ngô, phụ họa: “Bác sĩ bảo em cai rượu từ lâu mà em không nghe, đến lúc đổ bệnh thì bị ép phải cai rồi. Bây giờ anh nhìn đi, có tinh thần hơn hai năm trước nhiều!”
Lý Lộ Vân xúc động nói: “Nếu như anh nghe bác sĩ bớt mệt mỏi, ít tức giận thì em mới có thể yên tâm…”
Tiếp sau đó lại nói không ít chuyện khổ cực lúc trẻ, con người lo âu, tóc cũng rụng nhiều…
Văn Tư Hoàn mất tập trung, anh nhận ra một vấn đề quan trọng.
Đã khi nào nhìn thấy Ninh Hảo không uống rượu chứ?
Cô là người chịu nghe lời như thế sao?
Đừng nói là ra ngoài xã giao, thường ngày ở nhà suốt ngày nói tay chân lạnh ngắt, thích uống nửa ly mới ngủ ngon. Văn Tư Hoàn nhắc nhở cô rằng đó là thói quen xấu, tay chân lạnh thì nên uống thuốc trung y để điều chỉnh lại khí huyết, dựa vào uống rượu trị ngọn không trị gốc, nhưng cô vẫn lắc đầu không nghe.
Hơn nữa, càng không nên uống rượu vào kỳ kinh nguyệt, anh cũng từng khuyên cô, uống rượu sẽ chảy nhiều máu hơn, dẫn đến thiếu máu. Cô chuyển sang uống rượu vang, nói rượu vang bổ sắt, bổ máu.
Ninh Hảo không nhúng một giọt rượu nào trong dịp tết, là không thể uống nữa, hay bị bệnh thật?
Anh lo lễ giáng sinh hôm đó mải cãi nhau, Ninh Hảo quên uống thuốc rồi.
Về phương diện sinh hoạt, cô hơi cẩu thả, suốt ngày quên kỳ kinh nguyệt. Thực ra chu kỳ của cô rất đều đặn, đều là Văn Tư Hoàn nhớ giúp cô. Hiện giờ vốn dĩ nên tới rồi, nhưng rốt cuộc có phải hay không đây.
Anh lại không thể trực tiếp tìm cô chứng thực, chủ đề “con cái” này cũng là khu vực mất mạng đó.
Anh nhớ lần trước thảo luận về chuyện này, suýt chút khiến Ninh Hảo giận đến mức trở mặt, khi đó tình cảm tốt đẹp, anh còn có thể dựa vào khổ nhục kế để qua ải.
Hiện giờ, bản thân còn đang trong cảnh “giữ lại quan sát”, nào dám đụng vào điểm nhạy cảm này.
Đâu thể nào lục thùng rác để chứng thực đúng chứ? Vậy thô tục quá rồi.
Văn Tư Hoàn ngây người nhìn Ninh Hảo, trong lòng đầy rối rắm, giống như không gian giao nhau hình thành vô số lỗ hổng, nhưng không có con đường nào có thể bước ra cùng một mặt phẳng cả.
Khi anh ngẩn ngơ, có người đến mời rượu hai vợ chồng, anh cầm ly rượu đứng dậy theo điều kiện có phản xạ nhưng không nhận ra tay bản thân đầy mồ hôi, không dùng sức được, chiếc ly đổ lăn ra mép bàn, anh muốn cứu vãn nhưng không đỡ được, ly rơi xuống tấm thảm dày cộm trong im lặng, rượu đế không màu đổ ra ngoài, không biết đã thấm tới đâu, biến mất không chút tăm hơi.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Ninh Hảo kêu lên một tiếng “ôi trời” theo bản năng.
Khi Ninh Vĩnh Vinh nhìn sang, mấy người trẻ tuổi đã đẩy nhau sang một bên để nhân viên phục vụ dọn dẹp, thi nhau nói “không sao, không sao, vỡ nát thì bình an”.
Ninh Vĩnh Vinh cười sảng khoái, trêu chọc: “Con rể đập ly làm tín hiệu, là muốn làm chuyện gì lớn à?”
Văn Tư Hoàn chắp tay tỏ lòng xin lỗi với bố vợ, ánh mắt không hề rời khỏi Ninh Hảo, anh nhỏ giọng dùng khẩu hình miệng với cô: “Không bị dọa chứ?”
Ninh Hảo không lên tiếng, chỉ trừng mắt với anh.
*
Văn Tư Hoàn quen nghĩ đến tình huống tệ nhất khi xảy ra chuyện, Ninh Hảo trong mắt anh giờ đã là phụ nữ có thai rồi.
Anh vốn cho rằng bản thân có hai giá trị lợi dụng đối với Ninh Hảo.
Thứ nhất, trên con đường trả thù cần có thân phận của anh giúp đỡ. Dạo gần đây cô không đi làm nữa, trả thù cũng không còn nhiệt huyết, giống như ngay cả anh họ Văn hay họ Ninh đều không sao cả.
Thứ hai, Ninh Hảo không suy nghĩ đến nguy hiểm khi sinh sản, cô thích có con, đương nhiên sẽ suy nghĩ đến chất lượng bộ gen của đứa trẻ, anh cao ráo, giỏi toán, có tính tự giác, chắc chắn được coi là nguồn cung cấp gen không tồi.
Nếu đã có con, giá trị của anh sẽ chẳng còn đáng giá nữa…
Chẳng trách cô nói “không cần chồng”!
Chẳng trách cô lập tức nhấn nút in “Hợp đồng thỏa thuận ly hôn”!
Bây giờ anh hối hận lúc đó ấm đầu, xem hợp đồng quá qua loa, không nghiêm túc đọc. Nếu như anh đọc, nói không chừng có thể phát hiện bên trên nhắc đến “quyền nuôi dưỡng”, vậy thì chân tướng đã rõ từ lâu.
Anh sửng sốt giây lát, không ý thức được mình đã thở dài cả đoạn đường về nhà.
Anh và Ninh Hảo đi chung một chiếc xe.
Bởi vì Ninh Vĩnh Vinh còn muốn đi khách sạn đánh bài với Văn Gia Xương, mấy người độc thân ở đơn vị kia cũng đi chung với họ, còn Lý Lộ Vân cứ kéo bà Hách nói chuyện suốt, nhưng lại không yên tâm sức khỏe của Văn Gia Xương, bên cạnh ông ta không thể không có người. Đến cuối cùng, họ ngồi chiếc xe công vụ bảy chỗ kia, Văn Tư Hoàn và Ninh Hảo ngồi xe nhỏ, một mình trở về nhà.
Chỗ tốt là năm nay không có ai ép bọn họ xem Xuân Vãn nữa.
Khí hậu ở Bình Thành và thành phố Giang khác nhau, gió mùa đông thổi mạnh và khô lạnh như dao lướt qua. Anh trốn ở ngoài cửa thoát hiểm hút một điếu thuốc, dù đang suy nghĩ đối sách nhưng tay vẫn hơi run.
Cửa sổ hành lang đang được mở ra, nhà cửa đèn đóm phủ trong tầm mắt, ánh sáng sinh ra từ trong bóng tối, dưới màn sương đen là cảnh sắc tông màu ấm.
Bắt buộc phải tạo ra giá trị mới.
Ninh Hảo là người phụ nữ coi trọng kế hoạch sự nghiệp, nghỉ ngơi chỉ là nhất thời, tuy rằng cô nuôi gì cũng tốt, nhưng con cái thì khác.
Thứ sinh vật như trẻ con này, không yếu ớt như tôm cá, đổi nước thì sẽ thoi thóp, yêu cầu sinh tồn cơ bản nhất là bỏ tiền thuê một bảo mẫu là được. Nhìn có vẻ đơn giản, nhưng khó là nuôi nấng chăm sóc, cần có bố mẹ dốc lòng quan tâm, tưới thêm tình thân, xây dựng quan hệ với thế giới.
Không biết Ninh Hảo có suy nghĩ đến những chuyện sau này hay không, cô sẽ cần có người giúp đỡ, để cô có thêm nhiều thời gian đi làm việc.
Anh bắt buộc phải chứng minh với cô từ bây giờ, anh có thể chăm sóc tốt cho cô và đứa trẻ.
Trước khi nào nhà, trong lòng anh đã vạch ra vài mục cấp bách phải làm, có tự tin hơn vừa rồi.
Anh cố gắng loại bỏ mùi khói thuốc trên người, cởi áo khoác để ngoài phòng khách, rồi vào nhà vệ sinh rửa tay, sau đó mới vào phòng ngủ.
Buổi chiều trước khi ra ngoài ăn cơm Ninh Hảo đã tắm rửa, lúc về chỉ thay đồ ngủ và thả tóc, tẩy trang xong thì bôi kem dưỡng da lên mặt.
Trong không khí thoang thoảng hương kem.
Văn Tư Hoàn đứng dựa vào bức tường phía sau lưng cô, hít thở như bị đút một miếng kem lạnh. Anh quan sát cô trong gương bằng ánh mắt yên tĩnh.
Tay đang mát-xa của Ninh Hảo chậm lại, hai ánh mắt gặp nhau trong gương.
“Tối nay công ty xảy ra chuyện rồi à?”
Văn Tư Hoàn lấy lại tinh thần, anh hơi ngẩn ngơ: “Không có.”
“Em thấy anh cả tối nay như người mất hồn… Đừng gây áp lực quá lớn cho mình.”
Chỉ cần cho Văn Tư Hoàn chút mồi lửa thì anh sẽ phát sáng rực rỡ, anh cong khóe miệng: “Em nhìn anh rồi?”
Đương nhiên, anh bị cô lườm.
Anh di chuyển lại gần thêm vài bước, chuyển sang đứng chính diện với cô, anh trịnh trọng thương lượng với cô: “Anh muốn bán công ty.”
Ninh Hảo: “Tại sao?”
“Như vậy sẽ có nhiều thời gian ở bên em hơn.”
“Ở bên em làm gì? Em phải đi làm, anh bán công ty rồi, đến làm thư ký cho em à?” Thật khiến người ta khó hiểu.
Thực ra còn phải… Ở bên con, nhưng trước mắt không dám nhắc đến chuyện này, anh sợ lại bị tra tấn tinh thần nếu trả lời sai. Anh do dự nuốt những lời muốn nói kia xuống, họa từ miệng mà ra, vẫn nên nói ít làm nhiều thì hơn.
Ninh Hảo thấy anh ậm à ậm ờ, vẫn cho rằng anh gặp chuyện, nên nói bóng nói gió khuyên nhủ: “Nếu anh là Tống Vân Khai, muốn bán công ty em không cản anh. Nhưng anh là người sáng lập, nếu bán công ty rồi, lẽ nào để Tống Vân Khai đi nghiên cứu phát triển sao? Bây giờ anh là người có trách nhiệm nặng nề, trước khi đưa ra quyết định phải suy nghĩ kỹ lưỡng, làm việc đừng hở tí là muốn bỏ dở giữa chừng.”
Văn Tư Hoàn âm thầm chuyển chủ đề: “Vậy em sẽ… Bỏ dở giữa chừng chứ? Anh thấy em không nhắc đến chuyện trả thù, cũng vứt Vân Thượng sang một bên rồi.”
Ninh Hảo thở phào, lau lớp kem thừa trên tay đi, rồi ngồi vào trong chăn: “Em có tiến độ thời gian của mình. Cuộc chiến này có ở công ty cũng chẳng tiến triển gì.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Ồ. Anh còn tưởng vì cãi nhau với anh cơ đấy. Em làm Văn Gia Xương nôn nóng chết rồi, ông ta vội thì lại đến ép anh.”
Thái độ tối nay của Ninh Hảo đối với anh tốt hơn một chút, quan tâm anh áp lực lớn, khi anh hỏi thì sẽ nghiêm túc trả lời, không nói những câu hờn dỗi nữa. Đuôi của anh sắp cong lên tới trời rồi, nhưng hai chữ này vẫn không dám nhắc đến, phỏng miệng, mỗi lần nhắc đều như đâm anh một nhát dao vậy.
Ninh Hảo muốn chọc anh, cô thản nhiên nhìn điện thoại rồi nói: “Hóa ra anh đến tìm em đều do bị ép.”
“Làm gì có! Anh đến tìm em còn cần người ta ép à? Anh không muốn chia xa em dù chỉ một giây nữa kìa.” Anh dựa vào đầu giường, con ngươi đảo quanh: “Hôm nay là tết, có thể phá lệ cho anh ôm được không? Cái ôm ấm áp.”
“Không được. Trừng phạt sao có thể phá lệ chứ?”
“Ồ.”
Anh im lặng vài giây, rồi như nhớ đến gì đó, anh đứng dậy lật gối, dưới gối có hai bao lì xì lớn, mỗi bên một cái. Anh lấy ra một bao nhỏ đặt dưới gối cô: “Anh cũng chuẩn bị cho em rồi.”
“Làm gì có đạo lý anh cho em chứ?”
“Muốn cho thì cho, không nói đạo lý.”
Ninh Hảo hết cách với anh, cô đặt gối lên rồi nói đạo lý với anh: “Chuyện của Vân Thượng anh không cần bận tâm thay em, em chỉ muốn để Văn Gia Xương lo âu, anh không cần lo lắng. Em đã nói với anh từ lâu, làm từng bước không thể hiện được tính quan trọng của em, phải chết đi sống lại mới được.”
Anh như suy nghĩ gì đó: “Ồ… Giống như theo đuổi con gái ở trong phim à, cách thông thường không thể theo đuổi được, phải tìm côn đồ đến uy hiếp sự an toàn của cô ấy, rồi diễn vở anh hùng cứu mỹ nhân để giành được ấn tượng tốt.”
“... Sao chuyện gì anh cũng có thể nói đến việc theo đuổi con gái thế?”
“Mục tiêu cuộc đời của anh là theo đuổi em.”
“Đạt được rồi thì không sống nữa?”
“Chậc. Sao con người em dầu muối đều không ăn vậy?”
“Ai bảo anh suốt ngày nói chuyện khoa trương như thế, học ở đâu vậy hả!”
“Năm mới vui vẻ, Hảo Hảo!” Anh nhìn điện thoại, âm thầm tính giây rồi đột nhiên quay đầu, đôi mắt như hai vì sao sáng, nổi bật trong nụ cười dịu dàng.
Cô vẫn còn chìm đắm trong bầu không khí cãi nhau không cần động não kia, bỗng nhiên bị đánh trúng cảm xúc, khi cô nhìn lên gương mặt anh, khóe mắt đột nhiên cay xè.
Thần kinh của anh trở nên căng thẳng: “Sao thế…?”
“Năm mới vui vẻ, Quạ.”
*
Mồng một tết có rất nhiều kiêng kỵ, không thể khóc, không được dùng dao, không được nấu ăn.
Mục “nấu ăn” này Văn Tư Hoàn chưa từng nghe thấy, anh nghi ngờ là do mẹ vợ chê bữa sáng phiền phức, dù sao phép năm chỉ có mấy ngày, dì nấu ăn phải về quê.
Gia đình bốn người ngồi trước bàn ăn bánh trôi nước, rượu nếp bán thành phẩm, xoay một vòng trong lò vi sóng là ăn được rồi, nhưng Ninh Hảo không ăn.
Cô nói: “Con muốn ăn thịt.”
Bà Hách biết nào giờ cô cũng phải ăn protein vào buổi sáng để chống đói, nhưng đây chẳng phải một khó khăn khách quan sao. Đồ ăn thừa tối qua ăn ở khách sạn không có đóng gói mang về, buổi sáng theo tập tục thì không được nổi lửa nấu ăn: “Ăn tạm đi mà.”
“Không cần, không cần đâu ạ.” Văn Tư Hoàn tùy tiện nhét hai miếng bánh trôi nước vào trong miệng, nói không rõ lời: “Con ra ngoài mua cho cô ấy, quán ăn nổi lửa là quán ăn xui xẻo. Có phải em muốn ăn mì cá lù đù vàng không?”
“Ừ.” Ninh Hảo gật đầu.
Văn Tư Hoàn mặc áo khoác ra ngoài, Bình Thành không phát triển hình thức giao thức ăn như thành phố Giang, anh lướt một vòng trong điện thoại, không những không có mì cá lù đù vàng, ngay cả quán ăn mở bán cũng chẳng có mấy quán.
Anh tìm một quán ăn mở cửa gần đó, xông vào trong hỏi rõ có mì, có cá, có gia vị hay không, rồi mượn bếp của quán ăn nấu món ăn mà thường ngày Ninh Hảo thích, rồi đóng gói mang về.
Bà chủ khoanh tay đứng nhìn suốt quá trình, bà ấy chưa từng thấy vị khách nào tay nghề bình thường nhưng cố chấp muốn xuống bếp như vậy.
Anh mang mì về đến nhà, nhưng Ninh Hảo không chịu, cô ngửi xong thì nhíu mày: “Tanh quá.”
“Không đâu, Hảo Hảo.” Văn Tư Hoàn muốn giải thích: “Thường ngày chúng ta dùng cá lù đù đều là hàng đông lạnh, còn đây là cá sông tươi, giết ngay tại chỗ, theo lý mà nói sẽ không tanh.”
“Tanh lắm.” Ninh Hảo đẩy chén mì ra xa hơn.
Văn Tư Hoàn kiên nhẫn nói: “Vậy em còn muốn ăn gì? Ăn mì không? Phải chọn nguyên liệu dễ tìm một chút, mì cà chua trứng thì sao?”
“Được.” Cô gật đầu.
“Vậy anh đi mua, em đợi chút.” Anh lập tức đứng dậy, mặc áo phao rồi đi ra cửa.
Bố mẹ vợ đứng sau bức tường đằng xa quan sát, nói thì thầm.
Bà Hách: “Thật đáng ngờ. Người đàn ông này giả vờ tốt quá, giống như có ý đồ khác vậy.”
Ninh Vĩnh Vinh: “Tốt chỗ nào chứ? Không tốt bằng anh đối xử với con gái, anh nhất định sẽ tìm được cá lù đù cho con bé!”
Bà Hách: “Anh thôi đi, đợi anh tìm được cá lù đù thì con gái đói chết rồi.”
Ninh Vĩnh Vinh: “Đầu năm đầu tháng, không thể nói chữ “chết” này.”
Trước lạ sau quen, lần này tốc độ nhanh hơn lần trước.
Bà chủ giúp anh làm nóng nồi, còn không quên bóc phốt: “Tôi biết cậu sẽ quay lại mà, đã nói cậu bỏ ít muối quá rồi mà không nghe, muối ít sẽ không ngon.”
Anh chuẩn bị hai món, một là mì cà chua trứng gà, một là mì cà chua rau xanh, đề phòng Ninh Hảo ngay cả trứng gà cũng chê tanh.
Anh nhìn cô ăn mì, sau lưng cũng toát mồ hôi.