ÁM VỆ KHUYNH QUỐC


Tống Thiên Nhan thẩn người, cười khổ nói " Là ta thất lễ. Hoả Tướng Quân tha tội"

Nguỵ Tử Mạc âm trầm nhìn thẳng dung mạo hắn hằng thương nhớ. Nàng vẫn không hề thay đổi gì cả. Vẫn như vậy thanh thuần, giản dị. "Ngươi vẫn không chút nào thay đổi"

Ý gì ? Tống Thiên Nhan nhướng mi. Cười nhạt " Tướng Quân chỉ gặp ta thời gian ngắn, sao có thể đánh giá ta như thế nào ?"

" Đúng vậy, là do ta quá đề cao bản thân. Cứ nghĩ trong đoạn thời gian ngắn đó, ngươi đã yêu thượng ta" Dung nhan tuấn mỹ xẹt ngang chút bi thương, lại nhanh chóng quay lại trầm lặng như hồ, mang chút kiêu ngạo.

Nàng cụp mắt, không phủ nhận người nàng yêu khi đó là hắn. Có điều lúc đó nàng chỉ mới xuyên qua, vẫn ôm mộng về được hiện đại, huống hồ hắn là Hoả Tướng Quân, tương lai sẽ năm thê bảy thiếp, nàng không thích cuộc sống như vậy. Nếu đã không hợp sao lại gượng ép bên nhau.

Tống Thiên Nhan nhàn nhạt trả lời "Thiên Nhan chỉ là một nho nhỏ ám vệ, làm sao dám trèo cao"

Nguỵ Tử Mạc đột nhiên bật cười lớn " Tống Thiên Nhan, ngươi đang đùa giỡn với Bổn tướng ?"

Nho nhỏ ám vệ ? Nàng không dám trèo cao, mà làm Đông Phương Ảnh bất chấp nguy hiểm tìm nàng sao? Không dám trèo cao vậy mà như nào? Nàng được ban hôn cho Lục Vương Đông Phương Vũ. Nàng còn dám nói bản thân không dám trèo cao.

" Ta sao có gan đùa giỡn Hoả Tướng Quân" Nàng vẫn như cũ lạnh nhạt, không có duyên tốt nhất không nên nhấc lên quan hệ


" Hảo tuyệt tình. Giỏi cho một Ám vệ" Nguỵ Tử Mạc gằn giọng tức giận. Tuấn mỹ dung nhan bao phủ tầng bi ức.

Tống Thiên Nhan trực tiếp không nhìn hắn, muốn nói gì tiếp đã bị một giọng nữ nhân xen vào.

" Tử Mạc"

Tống Thiên Nhan nhìn sang hướng giọng nói, một nữ tử đang từ tốn bước đến, nàng nhận ra nàng, chính là người khi trước muốn giết nàng cùng Đông Phương Ảnh.

Tây Hạ Tuyết đi đến, nhìn trước mắt Tống Thiên Nhan nụ cười khoé môi cứng đờ. Là nữ tử lúc ở dưới đáy vực. " Tử Mạc, đây là?"

" Ám Vệ Đông Lạc" Nguỵ Tử Mạc lúc này đã trở về với trạng thái lãnh ngạo lúc trước.

Tây Hạ Tuyết âm thầm đánh giá nàng, đây chính là nữ nhân trong tim Tử Mạc sao ? Hừ, chỉ là một ám vệ bình thường cũng dám tơ tưởng đến nam nhân của nàng. " Ra là ám vệ Đông Lạc. Bây giờ không phải nên ở cùng Đông Lạc HSo"

" Hoàng Thượng sai ta đi lấy ít đồ, không  có việc gì, ta đi trước" Tống Thiên Nhan đánh đường vòng qua bọn họ. Nàng cũng không muốn dính líu đến Tây Hạ Tuyết. Trong nguyên tác, Tây Hạ Tuyết được miêu tả được Tây Xuyên quốc chủ sủng ái như vàng, là muội muội duy nhất của hắn.


" Đứng đó, bổn công chúa cho ngươi đi sao" Ngoài dự đoán, Tây Hạ Tuyết vốn không muốn buông tha cho nàng.

Nhìn hai thị vệ đứng chặn lại, Tống Thiên Nhan mắt lạnh bật cười " Công Chúa chắc có điều chưa rõ, Ám Vệ chúng ta chỉ nghe lệnh mỗi Đông Lạc Hoàng, nếu công chúa làm khó xử ta như vậy. Thất lễ "

" Chỉ một ám vệ cũng dám đe doạ bổn cung. Bắt nàng" Tây Hạ Tuyết tức giận hô lên. Hai bên thị vệ được lệnh đi đến.

Tống Thiên Nhan nhướng mi nhìn bọn họn cao gấp đôi nàng, lướt sang Nguỵ Tử Mạc chỉ ôm tay đứng một bên, không có ý định giúp nàng, đành thở dài, thôi được rồi, ai bảo lúc trước nàng phũ với người ta.

Ngước lên nhìn hai ba tên thị vệ, chậc lưỡi hỏi " Các ngươi thật sự muốn bắt ta?"

Tuy nàng võ công không bằng Đông Phương Triệt bọn họ, nhưng dẫu sao nàng cũng là đặc công tinh duệ, đai đen võ thuật, có thể thua vài ba tên thị vệ sao.

" Đừng nói nhiều" Bọn họ có chút khinh thường, một nữ tử yếu đuối lại vô trong đội ám vệ, Đông Lạc Hoàng có phải quá thiếu thốn nhân sĩ không.

Tống Thiên Nhan dễ dàng né được tay bọn hắn, xoay vòng đưa cao chân phải đã nhanh chóng đá gục một người, tay chân nhanh nhẹn tung cước sắc bén. Nàng hoàn toàn không dùng nội lực, chỉ là võ thuật bình thường. Lại không đầy vài khắc đã đánh hạ ba nam tử cao lớn.


Tống Thiên Nhan phũi tay, cười nhạt " Tây Xuyên Công chúa, nếu Hoàng thượng biết ngươi ở đây gây khó dễ hắn ám vệ, chắc chắn không hay đâu"

Tây Hạ Tuyết hừ lạnh, bên cạnh Nguỵ Tử Mạc đột nhiên có động tĩnh, hắn từ tốn bước ra " Vậy sao ? Bổn tướng tò mò liệu Đông Lạc Hoàng sẽ phản ứng sao nếu Ám vệ của hắn dám khinh rẻ Tây Xuyên công chúa cùng Hoả Tướng Quân"

Đây là ngậm máu phun người, nàng khinh rẻ bọn họ lúc nào. Nguỵ Tử Mạc vậy mà bênh Tây Hạ Tuyết, đúng rồi bọn họ không phải sắp thành thân đi. Quả nhiên ...

" Ta không khinh rẻ hoàng tộc. Mời Hoả Tướng Quân tránh đường" Tống Thiên Nhan mất kiên nhẫn, nàng cũng không muốn đứng đây chứng kiến bọn họ tình tứ.

Nguỵ Tử Mạc không những không tránh đường, trên tay còn ngưng tụ nội lực, không chút lưu tình đánh về phía nàng. Tống Thiên Nhan chỉ biết bình thường võ thuật, nội công cổ đại một chút nàng cũng chưa hề tiếp xúc, đương nhiên không biết cách né. Trực tiếp văng đi ra.

Nàng chống tay đỡ thân mình, trong miệng búng ra một ngụm máu. Không tin được nhìn, hắn thế nhưng đánh nàng.

" Bổn Tướng là tướng quân Tây Xuyên, đây là Tây Xuyên công chúa, tương lai là thê tử của ta. Đều không phải người ám vệ nhỏ bé như ngươi có thể đụng vào" Nguỵ Tử Mạc lạnh lùng cất từng tiếng cứa vào trong lòng nàng, đây là ấm áp Nguỵ Tử Mạc nàng từng quen bên dưới sơn núi sao ? Hoàn toàn xa lạ.

" Ngươi..." Tống Thiên Nhan mở miệng một ngụm máu nữa lại phun ra.

Nguỵ Tử Mạc con ngươi hiện chút đau lòng nhưng nhanh chóng vụt mất. Muốn nói tiếp trước mặt lại đi đến một cường đại nội lực, hắn nhăn mày nhanh chóng ôm Tây Hạ Tuyết né đi, thanh âm nội lực vang dội dưới chân chỗ khi nãy của bọn họ tạo thành thật to cái hố.

Tây Hạ Tuyết hoảng sợ la lên. Nguỵ Tử Mạc âm trầm nhìn người đang đi đến, tuấn mỹ lạnh lùng ngũ quan, hắc hoàng bào uy vũ, lúc này con ngươi tràn ngập lửa giận. Hắn khom người bế lên nàng, trầm giọng nói " Hoả Tướng Quân, làm thương tổn đến trẫm ám vệ, ngươi biết hậu quả"


Nguỵ Tử Mạc kinh ngạc nhìn Đông Phương Triệt bế lên nàng, bọn họ rõ ràng là chủ tử quan hệ, khi nào thì thân thiết như vậy. Hắn khôi phục bình thường dáng vẻ, nói " Đông Lạc Hoàng có điều không biết, Ám vệ của ngươi đụng đến chúng ta công chúa"

" Vậy sao ? Trẫm sao lại không thấy đâu. Trẫm lại thấy Tây Xuyên Tướng Quân lại động thủ cước đến ám vệ của Trẫm, đây là không tôn trọng trẫm đi" Đông Phương Triệt trầm giọng uy nghiêm nói. Hắn chỉ vừa lơ là nàng lại vào nguy hiểm, đáng chết.

Tống Thiên Nhan nằm yên vị trong lòng hắn, ngửi mùi long tiên hương nhàn nhạt, tim thấp thởm ngập ngừng. Hắn sao lại ở đây, không phải bị nàng làm tức giận trước đó sao. Hắn vẫn đi theo nàng?

Tây Hạ Tuyết có chút hoảng sợ, Đông Phương Triệt lạnh lùng khát máu có tiếng tứ quốc. Nếu thật sự chọc giận hắn chỉ sợ không có trái ngon ăn " Đông Lạc Hoàng, chỉ là hiểu lầm. Là do Tử Mạc quá quan tâm ta thôi, ngươi đừng để ý được không"

" Đông Lạc HSo lại quan tâm đến một nho nhỏ ám vệ" Nguỵ Tử Mạc âm trầm hỏi, con ngươi xẹt qua tia nghi ngờ.

Tống Thiên Nhan cũng ngước lên nghe câu trả lời hắn của. Đông Phương Triệt gợi môi cười lạnh trả lời " Ám vệ nho nhỏ ? Hoả Tướng Quân, nàng sau này sẽ thành trẫm Hoàng Quý Phi, trẫm nữ nhân có thể cho các ngươi đụng vào ?"

" Hoàng Quý Phi ?" Nguỵ Tử Mạc lẩm nhẩm không tin được. Đông Phương Triệt là thích nàng ? Nếu như vậy Đông Phương Ảnh động tâm cũng với nàng, hai huynh đệ tranh nhau một nữ nhân? Huống hồ nàng lại có hôn ước với Lục Vương Đông Phương Vũ. Rốt cuộc đã có chuyện gì.

Tây Hạ Tuyết thất kinh, ôm miệng. Nguỵ Tử Mạc dung mạo trở nên lạnh như băng, cười nhẹ mở miệng " Nếu ta nói không lầm Tống ám vệ đây được chính Đông Lạc Hoàng chỉ hôn cho Luc Vương, sao bây giờ lại thành ngươi Hoàng Quý Phi"

Đông Phương Triệt dịu dàng bế nàng trên tay, trầm giọng trả lời hắn " Hoả Tướng Quân đúng là tò mò hơi nhiều. Đông Lạc trẫm là Vương, không nhất thiết phải trả lời cho Tây Xuyên Tướng Quân"

Nói rồi hắn lạnh nhạt xoay người rời đi. Nguỵ Tử Mạc, Tây Hạ Tuyết trẫm sẽ không tha cho ngươi. Làm tổn hại đến ta âu yếm nữ tử.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi