Vừa mở mắt ra, một cánh cửa đập vào mắt hắn.
Mạc Ảnh Quân sửng sốt, hắn lại ở đâu đây?
"Quân Quân!"
A? Âm thanh quen thuộc này.... nhưng mà cách gọi có vẻ không đúng?
Cách cửa bị dùng lực đập mạnh đổ rầm xuống đất, một thiếu niên dáng vẻ xinh đẹp hốt hoảng chạy vào.
Là người đó? Không đúng, mặc dù âm thanh cùng khí chất rất quen nhưng hình dạng lại không phải, là có chuyện gì xảy ra ư?
Nếu chiến thần trong giấc mơ là hắn, mỹ nhân bên cạnh là thiếu niên trước mắt này, rốt cuộc là sao......
"Quân Quân, ngươi có làm sao không?!"
Thiếu niên ôm chầm lấy Mạc Ảnh Quân, vòng tay siết chặt, ngước mặt nhỏ lên lo lắng nói, "Quân Quân, sao ngươi lại ngất ở đây?!"
"Ta ngất?" Mạc Ảnh Quân nhíu mày, cuối cùng hắn cũng dần nhớ lại.
Vậy giấc mơ kia là thật hay giả?
Lần cuối hắn nhìn thấy là cặp mắt tràn đầy sự oán hận kia, là của vị phu nhân quá cố trong tòa thành này, hay của tên ...... Ma quân kia?
Không, không phải của hắn, hắn không có khả năng sống qua đợt bạo tạc năng lượng kinh khủng như vậy. Còn về việc tại sao ta lại sống, đơn giản là một cái bug ╮(╯∀╰)╭
Nếu những việc hắn nhìn thấy là đúng, vậy tại sao hắn lại xuyên qua các thế giới, tại sao thiếu niên luôn đi theo, tại sao lại có hệ thống?
Không đợi Mạc Ảnh Quân suy nghĩ cẩn thận, một tiếng gào rú vang lên.
Thiếu niên gương mặt tái nhợt, lập tức chạy đến đóng sập cửa lại, cùng lúc đó âm thanh hệ thống vang lên.
'Ting, nhiệm vụ thất bại.'
'Ting, nữ chủ đã chết, trụ cột thế giới sụp đổ, cần rời khỏi ngay lập tức.'
'Ting, nam chủ ma hóa, trụ cột thế giới sụp đổ, cần rời khỏi ngay lập tức.'
Ý thức của của hắn càng ngày càng mơ hồ, trước khi tầm nhìn hoàn toàn biến mất, hắn nhìn thấy thân thể của thiếu niên dần tan ra thành cát bụi.
------------------
Viện nghiên cứu quân sự
Trong một căn phòng trắng tinh, những người mặc áo bác sĩ đi đi lại lại, trên tay cầm đủ loại dụng cụ tinh vi, có một điểm chung là thần sắc ai cũng tràn đầy vẻ hồi hộp cùng mong chờ hướng về điểm duy nhất có màu sắc khác trong căn phòng.
Một ống thí nghiệm nối dài từ trần nhà đến sàn, bên trong tràn đầy dung dịch màu xanh sền sệt, một đứa bé phấn điêu ngọc mài tầm 3 tuổi đang lơ lửng, trên người nó cắm đầy những kim tiêm nhỏ.
Dưới sự chú ý của đám người trong căn phòng, không qua bao lâu đứa bé dần chuyển tỉnh, cặp mắt đen nhánh sâu thẳm nhìn chằm chằm mọi người.
"Tỉnh..... tỉnh rồi!" Không biết là giọng ai vang lên, bắt đầu một trận trò chuyện tràn ngập sự suиɠ sướиɠ.
"Thật không thể tin được, thật sự là thần vật mà!"
"Quá tuyệt vời, vật thí nghiệm số M-17 sống sót, kế hoạch áp súc thần lực thành công!"
"Đây là thứ tuyệt vời nhất mà chúng ta làm ra!"
"Cuối cùng cũng thành công, ta biết chúng ta sẽ làm được mà!"
.............
Đứa bé nhíu mày nhìn một đám hỗn loạn trước mặt, khó chịu đến mức hắn muốn hủy hoại tất cả.
[Cảnh báo, vật thí nghiệm M-17 không ổn định.]
[Cảnh báo, vật thí nghiệm M-17 không ổn định.]
[Cảnh báo, vật thí nghiệm M-17 không ổn định.]
Âm thanh máy móc chói tai vang lên ba lần nhấn chìm cảm xúc suиɠ sướиɠ nơi này, mọi người bắt đầu hoảng loạn lên.
"Không, không thể, vật thí nghiệm hoàn mỹ này không thể chết được!"
"Mau! Mau kiểm tra lại dữ liệu, chúng ta không thể thất bại lần nữa!"
"Nhanh lên, mọi người cố lên!"
............
Thật khó chịu.
Bao giờ thứ âm thanh này mới biến mất?
'Muốn nó biến mất sao?'
Ngươi là ai?
'Ta là ngươi nha~'
Ta phải làm gì?
'Gϊếŧ họ, bọn họ chết rồi sẽ không ai làm phiền ngươi nữa~'
Không được, nếu gϊếŧ người hắn sẽ tức giận....
'Hắn là ai?'
Ngươi không biết hắn? Hắn là...... Hắn là....là ai...?
'Gϊếŧ bọn họ, ngươi có thể đi tìm hắn.'
Thật, thật không?
'Ngươi không muốn tìm thấy hắn sao?'
Nhưng mà....
'Hắn không ở đây, sẽ không ai biết được ngươi làm gì, ngươi gϊếŧ hết sạch bọn chúng là tốt rồi~'
Ta muốn đi tìm hắn....
'Gϊếŧ chết bọn họ, ngươi sẽ nhanh chóng tìm được hắn.'
.......
'Đừng để hắn chờ lâu, nhanh lên nào~'
.......
[Cảnh báo, vật thí nghiệm M-17 không ổn định.]
[Cảnh báo, vật thí nghiệm M-17 không ổn định.]
[Cảnh báo, vật thí nghiệm M-17 không ổn định.]
Đám người càng lúc càng hoảng loạn.
"Làm sao bây giờ?! Đây là nguyên liệu cuối cùng của chúng ta rồi, sẽ không kịp mất!"
"Không, không được! Mau tìm hiểu nguyên nhân, nhanh!"
"Vật thí nghiệm hoàn hảo của ta, ngươi không thể thất bại được!"
.........
Choang!
Âm thanh đổ vỡ xen lẫn với tiếng hét thảm thiết vang vọng hồi lâu, bảo vệ từ ngoài tiến vào nhưng đều lần lượt ngã xuống, một thân hình nhỏ bé đáng yêu bước ra khỏi chiến trường, cặp mắt lạnh lẽo ánh lên màu đỏ tươi thị huyết.
Cản ta, chết.
-----------------
Cận Thần Giới, nơi ma thuật cùng thời đại tinh tế kết hợp.
Chiếu Linh Đài, tấm gương khổng lồ chiếu rọi vạn vật trong trời đất, không gì có thể tránh thoát khỏi nó.
Nơi đây đang tiến hành nghi thức 5 năm một lần, để triệu hồi thứ sẽ ở bên cạnh chiến đấu cùng ngươi suốt mấy trăm năm, khế ước linh hồn duy nhất trong đời, không thể chối bỏ không thể hủy diệt.
Có người may mắn, lại có kẻ xui xẻo.
Vì sao may mắn?
Nếu triệu hồi được thần kiếm hay thánh thú, còn gì ngăn cản được ngươi? Đương nhiên, xác suất này chỉ là 0,1/1000000000.
Xui xẻo? Một chiếc áo bông giữ ấm cho ngươi vào mùa đông, cởi ra bịt mũi đối thủ khiến hắn nghẹt thở ư? Hay một con thỏ có kỹ năng manh manh đát khiến kẻ thù cảm thấy đáng yêu không nỡ gϊếŧ?
Những kẻ xui xẻo không thể chiến đấu, không thể thăng cấp, chỉ làm được những việc bình thường, kiếm ăn sống qua ngày.
Ngược lại, người được vận mệnh bảo hộ sẽ thuận đường thăng tiến, nguy hiểm hóa an, rủi ro hóa phúc.
Thật đáng tiếc, bây giờ đã không còn ai triệu hồi được linh vật, thánh thú nữa, chỉ là những vũ khí tầm thường hay món đồ giản dị hàng ngày.
Cả đại lục chỉ có 1/5 người có khế ước linh hồn chiến đấu, 2/5 người bình thường và 2/5 số còn lại chính là tộc khác.
Không chỉ loài người, còn có tộc người lùn, tinh linh, ma nhân... và người máy do con người tạo ra.
Trở về nhân vật chính của ngày hôm nay ---- Chiếu Linh Đài!
Sau khi đám quý tộc nhà giàu triệu hồi xong, tiếp đến chính là những người dân bình thường.
Đại lục này ít nhất có một quy tắc vô cùng bình đẳng, đó chính là bất cứ người nào đến độ tuổi nhất định đều có thể đến Chiếu Linh Đài để triệu hồi khế ước linh hồn.
Được 1/3 hàng, một cậu bé mặc bộ đồ cũ nát tiến đến trước ma trận của Chiếu Linh Đài, cặp mắt đen nhánh tràn ngập sự mong đợi.
Nhắm mắt lại, cậu nhanh chóng niệm một chú ngữ mà ai cũng biết để triệu hồi khế ước.
Ma trận sáng lên theo từng đường vân kì dị, bao bọc lấy cả người cậu bé.
Chỉ là, qua một hồi lâu, ánh sáng ma trận dần yếu đi nhưng vật triệu hồi vẫn không hề xuất hiện, cậu bé nghe thấy âm thanh bàn tán xì xào của những người xung quanh, gương mặt càng ngày càng tái nhợt.
Ta..... là phế vật?
Có người triệu hồi được, cũng có người không triệu hồi được gì. Những người này không có linh lực rất nhanh sẽ bị quy tắc đào thải.
Đứa bé khẽ mím môi, dưới sự thúc dục cùng ánh mắt khinh bỉ của mọi người, thân thể nhỏ bé suy sụp rời khỏi.
Ngay lúc cậu bé quay người, vài tiếng hô ngạc nhiên khiến cậu lập tức quay đầu lại.
Ma trận lại một lần nữa sáng rực lên, dần dần ngưng tụ thành..... một quả trứng gà nhỏ?
Nhân tính đi đâu cũng không thay đổi được, không triệu hồi được bị coi là phế vật, mà triệu hồi ra thứ vô dụng cũng vẫn là phế vật.
Âm thanh cười nhạo ngày càng lớn, không hề có ai thông cảm cho một đứa bé mới tí tuổi.
Đại lục này chính là vậy, kẻ mạnh sống sót, kẻ yếu bị đào thải.
Cậu bé không nói gì, hai tay đưa ra cẩn thận ôm lấy quả trứng nhỏ vào người liền rời khỏi Chiếu Linh Đài.
Có ai nghi hoặc rằng, trứng có thể nở ra con nào đó mạnh mà? Đáp án là có, nhưng đã bị phủ nhận qua hàng trăm năm. Bởi vì trứng chỉ nở ra những động vật gia súc gia cầm nhỏ yếu, thậm chí còn bị người khác tưởng là động vật hoang dã để gϊếŧ ăn.
----------------
Trở về một căn nhà nhỏ vài mét vuông trong rừng sâu, đứa bé cẩn thận đặt quả trứng xuống chiếc giỏ được lót đầy lá mềm.
Đây chính là khế ước linh hồn của hắn, dù có là thứ vô dụng cũng không đến lượt người đời phán xét!
Chính là cho dù có suy nghĩ chín chắn, nhưng cậu bé cũng không khỏi buồn rầu một trận.
Ước mơ làm chiến sĩ linh hồn của hắn không thể thực hiện rồi, đành an bình sống qua một đời thôi.
Nhưng mà phải làm gì quả trứng này đây, cũng không thể cứ mặc kệ nó như vậy được.
Nếu nó là quả trứng, muốn nở thì phải cần nhiệt độ thích hợp.
Chả lẽ lúc nào ta cũng phải ôm nó trên người để 'ấp'?