Thời điểm Đường Nghi Nhu thức giấc, trong nhà chỉ còn một mình cô, Lương Thế Bách đã đi làm. Dù không thiếu tiền, anh vẫn vô cùng nhiệt tình với chuyện kiếm tiền. Như những người thành công, anh hầu như không cần ngủ, một ngày chỉ ngủ 4 tiếng đầu óc vẫn thanh tỉnh, tinh lực tràn trề. Còn Đường Nghi Nhu phải ngủ đủ 8 tiếng, sau khi ở cùng anh, cô còn hình thành thói quen, nếu dậy trước 10 giờ sáng, mặt mày cô sẽ phờ phạc, cả ngày uể oải.
Lúc cô tỉnh dậy, bên giường trống không. Ở chỗ Lương Thế Bách, cô hầu như không phải làm gì. Anh là người yêu sạch sẽ, nhưng cũng không phải sạch quá mức, hơn nữa đúng giờ sẽ có người đến quét dọn, cô chẳng cần động tay động chân.
Thời điểm nghỉ ngơi, Lương Thế Bách sẽ dành hai giờ ở một mình trong thư phòng, anh làm gì, Đường Nghi Nhu cũng không quan tâm lắm, cũng không hỏi, bọn họ ngầm ăn ý. Cô chỉ đoán anh cần thời gian riêng tư, sau khi ở bên nhau, người ta càng cần thời gian suy ngẫm một mình. Những lúc đó cô sẽ ra ngoài dạo phố, tự giác tìm việc mà làm, hoặc trốn lên lầu chơi với mèo. Cái tên Nước Cam quá mềm mại với một con mèo hoang, không hiểu sao lúc đó cô lại đặt tên nó như vậy. Dù sao, cô chưa từng gọi tên nó bao giờ, Lương Thế Bách cũng vậy, thi thoảng, anh cùng cô chơi với mèo. Rốt cuộc, bọn họ đều không phải người yêu mèo.
Cô ngả người trên ghế, mèo đi qua đi lại. Cô và mèo, gọi là chơi đùa thật ra cũng chỉ thế mà thôi.
Hôm nay Lương Thế Bách đến công ty, Đường Nghi Nhu không có việc gì làm, cô khó chịu chờ đợi một mình trong nhà. Cô thích căn nhà anh mua cho Đỗ Nhạn Lan hơn, tuy rằng cũng chỉ là nhà ở tiểu khu, rợp bóng cây, nhưng ít nhất không đến mức xung quanh quạnh quẽ, buổi sáng chỉ nghe thấy tiếng chim hót, trong không khí vương mùi lá nhàn nhạt, ngửi vào chỉ thấy ủ rũ; ít nhất là ở chỗ đó sẽ không thấy tịch mịch.
Lại nói tiếp, cô cũng giống Đỗ Nhạn Lan, có phúc mà không biết hưởng, biệt thự lớn nhỏ gì đều không thích, chỉ thích ở nhà tầng bình thường.
Thật ra Đường Nghi Nhu chỉ không chịu nổi yên tĩnh, về điểm này, Lương Thế Bách khác ngược cô. Anh thích sự tĩnh lặng. Lúc Đường Nghi Nhu không nói, cả căn nhà gần như im ắng không tiếng động. Anh nguyện ý nghe cô nói chuyện, nhưng nếu cô không nói, anh cũng sẽ vui vẻ ra ban công ngồi nhìn hàng cây trên ngọn núi, như đang chờ đợi điều gì.
Đúng lúc này, Đường Nghi Nhu đột nhiên có tâm tình, cô ra ban công, ngồi đúng vị trí anh hay ngồi, trước mặt là cây, xa xa thấp thoáng ngọn núi, bầu trời lơ lửng trên tán lá, mây chùng chình trôi như sóng vỗ về, tùy thời cơ mà úp xuống. Cô nghĩ, rốt cuộc anh đang chờ điều gì?
Chẳng qua, cô cũng không thắc mắc chuyện này lâu lắm. Thật ra cô không quan tâm người khác đến thế, chính mình còn lo chưa nổi, nào có hơi sức quan tâm người ta, chuyện trước mắt mới là quan trọng.
Mấy hôm trước, Đỗ Nhạn Lan lén về quê, có Lương Thế Bách ""chống lưng"", bà không thèm nghe lời Đường Nghi Nhu nữa. Rõ ràng, bà sống dựa vào cô, nhưng cô dựa vào Lương Thế Bách, anh cho phép là được.
Vì chuyện này mà Đường Nghi Nhu nổi giận với Lương Thế Bách, lại không thể cãi nhau, bởi vì anh được giáo dục quá tốt, không biết nói mấy lời thô tục. Anh chỉ nói ""Em bình tĩnh chút, xin lỗi em"". Đường Nghi Nhu cảm thấy vô nghĩa, cô không nói chuyện với anh nữa, chiến tranh lạnh. Buổi tối nằm ngủ, hai người đưa lưng về phía nhau, cô đã muốn dỗi, anh cũng đành thuận theo.
Đường Nghi Nhu càng giận Đỗ Nhạn Lan hơn, nhưng bây giờ bà ở rất xa, cô cũng không làm được gì. Hơn nữa, cô biết, bà ở đó cũng không được bao lâu.
Quả nhiên, chưa được một tuần, Đỗ Nhạn Lan gọi điện tới, nói rằng bà sắp về.
Đường Nghi Nhu nghe vậy liền cúp máy, cô cũng lười trả lời. Đỗ Nhạn Lan lại gọi, cô biết bà sắp nói gì, cho nên không thèm bắt máy.
Buổi tối, Lương Thế Bách trở về, hóa ra Đỗ Nhạn Lan gọi điện cho anh, nói anh có thời gian thì đến thăm Đường Nghi Nhu, tiện thể khuyên cô, đừng mang thù hận trong lòng.
""Em hận cái gì? Ý anh là sao?"" Cô sợ Đỗ Nhạn Lan đã nói gì đó với anh.
Lương Thế Bách không giải thích rõ được: ""Anh nói em đừng giận anh.""
Đường Nghi Nhu hiểu, anh nhìn chằm chằm như đang đợi cô tự xuống nước, cô đành nói: ""Em không giận.""
Nói xong cô xoay người đi, muốn né tránh anh.
Lương Thế Bách cười rộ lên, giữ chặt tay cô: ""Vậy hai ngày trước ai cãi nhau với anh? Mắng anh đừng xen vào chuyện người khác?""
Đường Nghi Nhu quay đầu lại cười: ""Không phải em.""
Nếu cô muốn, cô có thể làm được. Nhưng những việc cô làm, cũng không nhất định bởi vì cô muốn.
Lương Thế Bách dịu dàng vuốt ve mặt cô: ""Em chờ một lát, anh thay quần áo, chúng ta ra ngoài ăn.""
Đường Nghi Nhu gật đầu, anh đi vào phòng, cửa khép hờ, cô thấy bóng dáng anh trong đó, có lẽ do ánh đèn quá mờ, trên mặt cô còn lưu lại hơi ấm từ lòng bàn tay anh. Anh lý tưởng như thế, với cô mà nói, quả thật là phép màu. Mà cô hy vọng, rằng phép màu này sẽ vĩnh viễn tồn tại. Lương Thế Bách có thể đảm bảo cho cô một đời không lo toan, biết đâu lần này cô thật sự may mắn? Hơn nữa, còn sẽ may mắn suốt đời.
Đường Nghi Nhu đột nhiên sinh ra hi vọng. Cô đắm chìm trong biển hi vọng mênh mông, hoặc vươn lên từ nó, hoặc bị nó bóp ngạt, cô không còn lựa chọn nào khác.
Lương Thế Bách thay xong quần áo thì đi đón Đỗ Nhạn Lan, lái xe đến nhà hàng mà Đường Nghi Nhu chọn.
Đỗ Nhạn Lan lúc này không phản đối, bà ngồi ở hàng ghế sau, im lặng không lên tiếng, bà biết Đường Nghi Nhu đang giận, cho nên không dám chọc cô thêm.
Ngồi xuống bàn, Lương Thế Bách tự giác ngồi giữa hai mẹ con, điều hòa bầu không khí. Anh trò chuyện với Đỗ Nhạn Lan, hỏi bà về quê vui không, còn nói Đường Nghi Nhu rất nhớ bà.
Đường Nghi Nhu không nói gì, Đỗ Nhạn Lan cũng không để ý, bà chỉ sợ Lương Thế Bách xấu hổ, nên vẫn gượng cười với cô.
Bầu không khí trên bàn ăn tẻ nhạt, nặng nề.
Đường Nghi Nhu húp một muỗng cháo, nhạt thếch như sáp nóng chảy, cô nuốt xuống, dạ dày rỗng tuếch co bóp.
Lương Thế Bách vẫn đang nói chuyện với Đỗ Nhạn Lan, cô nghe thấy bà nói: ""Nghi Nhu không giống dì, con bé không lưu luyến gia đình họ hàng. Ở nơi này có cháu chăm sóc, con bé sẽ bén rễ nảy mầm ở đây luôn mất.""
Lương Thế Bách nhìn cô cười.
Đỗ Nhạn Lan nhìn khuôn mặt cứng ngắc của Đường Nghi Nhu, không biết bà nghĩ gì, nhất thời không nhịn được mà nói: ""Lần này mẹ về, cô chú của con đều tới thăm mẹ, bọn họ bảo mẹ sau này về thường xuyên một chút. Chuyện đã qua lâu như vậy, con vẫn nên đi thăm bọn họ một chút đi, dù sao cũng là trưởng bối....""
Trong lời nói của bà chứa tia oán trách, Đường Nghi Nhu đã nhịn nửa ngày, cô ném phịch đôi đũa trên tay xuống, Đỗ Nhạn Lan sợ hãi, lập tức không nói nữa. Thấy lửa giận bốc cháy trong mắt Đường Nghi Nhu, bà theo bản năng nhìn sang Lương Thế Bách, anh vẫn cười cười nhìn Đường Nghi Nhu, như không hề nhận ra cô đang tức giận.
Đường Nghi Nhu há miệng muốn nói gì đó nhưng Lương Thế Bách đã lên tiếng trước: ""Được ạ, cháu vừa nói với Nghi Nhu hôm qua, khi nào có thời gian thì bọn cháu sẽ về.""
Cô trừng mắt, anh nhanh chóng nắm lấy tay cô, chớp chớp mắt vô tội.
Đỗ Nhạn Lan vẫn còn sợ hãi: ""Thật sao? Hai đứa về thật à?""
Anh gật đầu: ""Tuần sau cháu rảnh ạ, đã bàn bạc với Nghi Nhu rồi.""
Đường Nghi Nhu không nói gì, anh nắm chặt bàn tay cô, cô quay đầu đi.
Đỗ Nhạn Lan xác định ý tứ của Lương Thế Bách, rốt cuộc bà cũng dám lộ ra vẻ vui mừng: ""Được, hai đứa về lâu một chút, để Nghi Nhu đưa cháu đi thăm người nhà. Các phòng trong nhà dì cũng quét dọn sạch sẽ rồi, hai đứa có thể ở lại.""
Dường như chỉ cần Đường Nghi Nhu về quê, bà liền thấy mỹ mãn.
Lương Thế Bách gật đầu đáp ứng, Đường Nghi Nhu không thèm nhìn anh, cũng không để ý Đỗ Nhạn Lan.
Cơm nước xong xuôi, hai người về nhà, cô vẫn hi vọng lúc ăn cơm anh chỉ thuận miệng an ủi Đỗ Nhạn Lan thôi, dù sao anh cũng vốn là người ân cần. Nhưng lúc về đến nhà, anh nhắc lại chuyện đó, ngữ khí nghiêm túc, đánh vỡ hi vọng của Đường Nghi Nhu. Anh thật sự có ý định tới thăm họ hàng nhà cô.
Đường Nghi Nhu không hề muốn về đó, Lương Thế Bách hỏi đông hỏi tây, cô miễn cưỡng đáp vài câu, sau đó không mở miệng nữa, ngồi khoanh tay trên sofa xem ti vi, sắc mặt lạnh băng, nhưng cũng không nổi giận với anh nữa.
Bởi vì anh vô tình hay cố ý, cô biết rõ.
""Anh mua vé rồi, ngày mốt chúng ta đi, được không em?"" Lương Thế Bách ngồi xuống bên cạnh cô, kéo đôi tay khoanh chặt của cô ra, nắm lấy.
Đường Nghi Nhu đờ người không đáp, cũng không nhìn anh. Anh kéo kéo ngón tay cô, nói đùa mấy câu.
Cô cười không nổi, muốn rút tay về, nhưng anh nắm quá chặt. Tựa như, anh đang chơi một trò chơi, mà cô cũng tham gia vào trò chơi đó. Dù cô có giận dữ, không vui đi chăng nữa, cũng chỉ là một phần của trò chơi, anh đều có thể chấp nhận.
Đường Nghi Nhu tránh không được, cô quay sang hỏi anh: ""Anh thật sự muốn đi sao?"" Cô làm sao cản được anh? Huống hồ, cũng đâu phải cô kiên quyết không cho anh đến đó, chỉ là cô muốn chạy trước anh một bước, nhưng mọi chuyện đều không theo ý cô.
Lương Thế Bách chậm rãi nói: ""Anh muốn tìm hiểu em.""
""Muốn hiểu cái gì về em chứ? Em ở đây, anh cứ hỏi đi.""
""Nhưng em sẽ không nói thật."" Anh không bị cô gạt.
Đường Nghi Nhu bất đắc dĩ thở dài: ""Em không được phép giữ một chút bí mật nho nhỏ sao?""
Lương Thế Bách không đáp, trong mắt anh có ý cười thật sâu, nắm bàn tay cô khẽ lắc, tham lam nhìn cô như thể thế nào cũng không thấy đủ.
""Anh cảm thấy em rất quen thuộc."" Anh lại nói lời này một lần nữa, Đường Nghi Nhu ngơ ngẩn nhìn anh. Bọn họ chưa từng gặp nhau trước kia, vẻ ngoài cũng chẳng hề quen thuộc, chứ nói gì đến cảm giác.
Lương Thế Bách cũng không rõ vì sao mình lại có cảm giác như vậy, anh không biết quá khứ của cô, nhưng dường như vận mệnh đã sắp đặt, anh và cô, nhất định có điểm tương đồng.
Cảm giác quen thuộc ấy, giờ phút này vẫn chưa rõ ràng.
Đường Nghi Nhu nhìn anh nửa ngày rồi nói: ""Nhưng đến bây giờ em vẫn chưa hiểu gì về anh.""
""Bởi vì em chưa cho anh cơ hội.""
Đường Nghi Nhu tự hỏi lúc này có phải là một cơ hội hay không.
Ánh mắt chờ mong của Lương Thế Bách dừng trên khuôn mặt cô.
Cô đầu hàng, lạnh lùng nói: ""Anh muốn đi thì đi, dù sao..."" Nửa câu sau cô không nói tiếp, anh cũng không hỏi. Anh nắm lấy tay cô, mười ngón đan chặt. Đường Nghi Nhu nhìn xuống, hai bàn tay chặt chẽ, như không thể chia lìa.
Cô từ bỏ, đáng ra, cô không nên giấu anh điều gì.