Lần trước, sau hôm Đường Nghi Nhu và Lương Thế Bách rời đi, Đỗ Nhạn Lan trở về quê. Đường Nghi Nhu nhận được cuộc gọi từ bác trai nên mới biết, bác ta nói đã để Đỗ Nhạn Lan ở nhà mình, cô không cần lo lắng.
"Em lo cái rắm!" Đường Nghi Nhu cúp máy xong liền xả giận với Lương Thế Bách.
Anh mỉm cười, anh biết Đường Nghi Nhu chỉ mạnh miệng thế thôi, người cô quan tâm nhất trên đời chính là Đỗ Nhạn Lan. Cô đã quen với việc bảo vệ bà, vai trò mẹ con giữa bọn họ dường như đảo ngược. Nhưng Đỗ Nhạn Lan vẫn luôn sợ Đường Nghi Nhu, không phải cô không biết. Sẽ có ngày bà rời đi, với bà mà nói, chuyện rời khỏi cô dễ dàng hơn so với rời khỏi Đường Xuân Sinh nhiều.
"Bác ta còn hi vọng em sẽ biết ơn kìa! Dựa vào đâu! Bác ta không phải cùng mẹ sinh ra với Đỗ Nhạn Lan hay sao?" Đường Nghi Nhu chán ghét giọng điệu của bác cô, giống như cô phải biết ơn vì bác ta cho Đỗ Nhạn Lan ở nhà mình.
Đường Nghi Nhu hạ quyết tâm, lần này cô mặc kệ, để xem Đỗ Nhạn Lan ở đó được bao lâu, xem bác cô giả làm người tốt được bao lâu.
Nhưng cuối cùng, người không chịu nổi trước là cô.
Từ lúc Đỗ Nhạn Lan trở về quê, ngày nào Đường Nghi Nhu cũng nhận được điện thoại từ bác, báo cáo Đỗ Nhạn Lan hôm nay làm gì, bọn họ tiếp đãi bà thế nào, có khi còn kể lể cả tên món ăn. Khoảng nửa tháng bị làm phiền, Đường Nghi Nhu rốt cuộc không chịu nổi nữa, cô chỉ có thể đón Đỗ Nhạn Lan về, nếu không cô sẽ sớm ngày phát điên.
Đường Nghi Nhu định về quê một mình, nhưng Lương Thế Bách không đồng ý, anh muốn đi cùng cô.
Cô hỏi anh đi theo làm gì.
Anh nói: "Lần trước thời gian gấp rút, chưa tham quan được gì hết."
Đường Nghi Nhu không kiên nhẫn: "Vùng quê nhỏ bé có cái gì để tham quan đâu, anh tưởng đang đi du lịch hả?" Cô sợ anh đến, những người đó lại bám víu lấy anh, cô lười phải ứng phó với bọn họ.
Nhưng Lương Thế Bách còn viện lý do: "Mẹ em vẫn đang giận, nếu bà ấy không chịu về cùng em thì thế nào?"
Cô nghe thế liền bốc lửa: "Không về thì kệ bà ấy!"
"Đừng tức giận, để anh đi với em, miễn cho em lại cãi nhau với bọn họ."
"Em không thèm cãi nhau với đám người đó."
Cô nhớ tới ánh mắt Đỗ Nhạn Lan nhìn cô lúc đó, đột nhiên cảm thấy chán nản. Cô ngồi xuống giường, nhìn Lương Thế Bách đi ra rồi lại bước vào, kéo theo vali, bắt đầu soạn đồ, như muốn sống ở quê cô một thời gian.
Lúc nghỉ ở nhà, anh không đeo mắt kính, anh nói không cần nhìn rõ lắm. Cho nên Đường Nghi Nhu nhìn chằm chằm anh không kiêng nể gì, biểu tình phức tạp, cô không biết anh còn tìm kiếm điều gì từ gia đình hỗn loạn của cô. Cô đã nói cho anh tất cả.
Lương Thế Bách bận trước bận sau, người không biết còn cho rằng Đỗ Nhạn Lan là mẹ ruột của anh. Đỗ Nhạn Lan nói do con người Lương Thế Bách tốt, tính tình tốt, vẻ ngoài cũng tốt, đối xử với Đường Nghi Nhu cũng tốt, bà còn sợ cô ức hiếp anh.
Đường Nghi Nhu chỉ thấy buồn cười.
Lương Thế Bách ngẩng đầu nhìn cô, hỏi cô có muốn mang gì theo không. Đường Nghi Nhu không để ý đến anh, anh bước tới, cúi sát người nhìn mặt cô, hỏi cô có mệt không.
"Em đi nghỉ đi." Anh dịu dàng nói, đưa tay khẽ vuốt má cô, nhưng cô giận dữ đẩy anh ra, Lương Thế Bách hơi sửng sốt.
Đường Nghi Nhu không đáp, cô đứng dậy, đi một mạch ra phòng khách.
Lương Thế Bách cũng không hiểu vì sao cô lại phản đối Đỗ Nhạn Lan đi bước nữa như vậy, anh nói đó là chuyện tốt.
"Tốt chỗ nào? Hả?" Lúc đó cô giận tới mức hét vào mặt anh.
Lương Thế Bách nói với cô, Đỗ Nhạn Lan có quyền theo đuổi hạnh phúc, nếu chú Đỗ có thể làm bà vui vẻ, Đường Nghi Nhu nên ủng hộ quyết định của bà.
"Bà ấy là người thân của em, em phải chúc phúc cho bà mới phải."
Đường Nghi Nhu càng nghe càng tức, lời anh nói giống như trong phim truyền hình, nghe thì cũng có lý, nhưng không áp dụng vào thực tế nổi một chữ.
"Anh nói nghe đơn giản nhỉ, nếu mẹ anh như vậy anh có chúc phúc nổi không? Bà ấy bao nhiêu tuổi rồi, hơn nữa người đàn ông kia điều kiện cũng không tốt, có ma mới biết ông ta coi trọng bà ấy ở điểm nào." Cô vẫn sợ Đỗ Nhạn Lan bị người ta lừa.
Lương Thế Bách lại nói: "Tình yêu không phân biệt tuổi tác hay điều kiện."
Lời này thốt ra từ miệng anh tựa như lời châm chọc, lúc đó Đường Nghi Nhu suýt thì nhìn thấy vầng hào quang trên đầu anh. Cô bị mấy lời này chọc giận, cả ngày hôm đó không thèm để ý đến anh.
Đường Nghi Nhu nằm trên sofa, không hiểu sao tới nhớ tới lời Lương Thế Bách nói, bây giờ cô không thấy giận nữa, chỉ thấy buồn cười. Cô không nên thảo luận đề tài này cùng anh, vì anh không hiểu được.
Cô đang bật cười, bên cạnh có người ngồi xuống, cô lập tức kêu lên: "Ui da, anh đè lên tóc em rồi!"
Lương Thế Bách lại đứng lên, xin lỗi cô, Đường Nghi Nhu xoa xoa đầu, vừa muốn mở miệng, anh lại cẩn thận ngồi xuống, tránh mái tóc cô, rồi khẽ vỗ lên đầu gối mình: "Lên nằm đi."
"Làm gì?" Cô nâng giọng.
"Anh giúp em xoa đầu."
Đường Nghi Nhu liếc anh một cái, giống như không tình nguyện, rồi nhích từng bước lại gần, gối đầu lên đùi anh.
Cô trở mình, xoay mặt ra ngoài, Lương Thế Bách xoa đầu cho cô, tay còn lại đặt lên lưng cô.
Anh nhẹ nhàng vỗ lưng cô như dỗ đứa trẻ, không biết anh học được chiêu này từ đâu, anh cảm thấy đây là một loại an ủi hữu hiệu.
Đường Nghi Nhu vốn không kiên nhẫn, bị anh vỗ càng khó chịu hơn, cô bật dậy đẩy tay anh ra, muốn cãi nhau.
Lương Thế Bách cũng không giận, anh yên tĩnh ngồi xuống, cúi đầu nhìn cô, ánh mắt như đang hỏi cô muốn anh làm gì. Anh muốn lấy lòng cô, nhưng không biết cách gì khác.
Có lẽ bởi vì anh chưa từng lấy lòng ai, bình thường chỉ có người khác nịnh nọt anh, Đường Nghi Nhu nghĩ thế, rồi lại cảm thấy cơn giận vơi bớt, cô không nên đối xử với anh như vậy.
Đường Nghi Nhu là người ăn mềm không ăn cứng, Lương Thế Bách ngoan ngoãn như vậy, cô có nổi nóng cũng chỉ như giận chó đánh mèo, cho nên cô không giận được, chỉ thầm than mấy câu: "Em cũng không phải con nít!"
Lương Thế Bách gật gật đầu: "Anh biết." Rồi anh hỏi cô có muốn ra ngoài chơi không.
Đường Nghi Nhu nhìn anh chằm chằm, cứ cảm thấy anh đang trêu chọc mình.
"Em làm gì còn tâm tình mà chơi!" Cô trừng mắt liếc anh một cái.
"Nếu em không muốn về quê, để anh về thay em cũng được." Lương Thế Bách cho rằng chuyện phải về đón Đỗ Nhạn Lan làm cô phiền lòng, anh biết Đường Nghi Nhu không thích nơi đó. anh cho rằng như vậy có thể sẽ khiến cô thoải mái hơn.
Đường Nghi Nhu hừ lạnh một tiếng, Lương Thế Bách nhìn cô khó hiểu. Cô vẫn gối đầu lên chân anh, khí thế hừng hực, rồi đột nhiên cô bắt lấy bàn tay anh, giả vờ muốn cắn, anh không tránh, nhưng cô không cắn nữa mà đặt tay anh lên bụng mình, hai mắt nhắm lại: "Nghe mấy chuyện quỷ quái này khiến em tức giận."
Lương Thế Bách không phản ứng gì, anh cảm nhận bàn tay mình phập phồng theo nhịp thở của cô, nhiệt độ cơ thể bên dưới lớp áo truyền đến lòng bàn tay anh, như chạm vào đáy nước. Anh không kiềm được, khẽ giật ngón tay, gãi gãi bụng cô, Đường Nghi Nhu bắt lấy tay anh, mặt hơi ửng hồng, cô quát: "Anh đừng lộn xộn!"
Lương Thế Bách lập tức rút tay lại, nói lời xin lỗi.
Đường Nghi Nhu lúc này mới thấy hơi xấu hổ, cô nhìn thoáng qua Lương Thế Bách, nụ cười trên mặt anh chưa từng thay đổi, cũng chưa từng ẩn chứa ý nghĩa gì trong đó.
Im lặng một lúc, cô mới lên tiếng.
"Đã bao giờ em nói rằng, thật ra anh giống với một người bạn của em chưa."
Cô vốn dĩ không định nói chuyện này cho anh biết, nhưng có lẽ bầu không khí quá mức kỳ lạ.
Dưới mặt nước yên ả luôn cất giấu thứ gì đó, bọn họ cố tình không đào sâu tìm hiểu, nhưng nó vẫn luôn tồn tại. Bọn họ tránh những động chạm thân mật, nhưng cũng không thể cách đối phương quá xa. Cả hai đều không thích ướt át ái muội, đều không thích cảm giác như khỏa thân đi trong mưa.
Lương Thế Bách nói: "Hóa ra anh chỉ là người thế thân." Anh ra vẻ khổ sở.
Cô cười lớn: "Anh tưởng bở rồi." Cô nhìn anh một lượt, nửa đùa nửa thật mà nói: "Anh không đẹp bằng anh ấy."
Lương Thế Bách rũ mắt, đặt tay lên ngực, khoa trương thở dài: "Anh chỉ là con ếch không có được nụ hôn của công chúa."
Đường Nghi Nhu bị nét diễn của anh chọc cười, cứ nhích tới nhích lui trên đùi anh.
Anh vuốt lại mái tóc rối bù của cô: "Đừng nhúc nhích, tóc lộn xộn hết rồi."
Đường Nghi Nhu còn đang cười, Lương Thế Bách vừa vuốt lại tóc cô, vừa hỏi: "Vậy hoàng tử thật đang ở đâu?"
"Không biết nữa, đã lâu em không gặp. Anh hỏi chuyện này làm gì, anh muốn gặp à?" Cô nâng giọng khiêu khích, không biết vì hi vọng anh gặp người kia, hay vì cô vẫn luôn cho rằng anh không dám gặp.
Lương Thế Bách chỉ nói: "Anh không ngại đâu, vậy em có để anh gặp người đó không?"
Đường Nghi Nhu lắc đầu: "Không, anh ấy là đồ ngốc, không thể để anh gặp được."
"Xem ra là em đá anh ta."
"Sai rồi, anh ấy đá em."
Khuôn mặt Lương Thế Bách hiện vẻ tiếc nuối, như đang tiếc thay cô, anh nói: "Em nhất định rất thích người đó."
Đường Nghi Nhu cũng không phủ nhận: "Anh ấy đối xử với em rất tốt, khi đó người đối tốt với em không nhiều lắm, hơn nữa anh ấy còn đẹp trai." Cô cười rộ lên, nhớ lại mình lúc ấy: "Đến bây giờ em cũng không rõ anh ấy thích em ở điểm nào."
Lương Thế Bách nói: "Em cũng rất tốt."
Nét mặt Đường Nghi Nhu dịu lại, cô nhớ đến một hai ký ức: "Nhưng anh ấy tốt hơn em gấp trăm ngàn lần. Ai cũng thích anh ấy, thành tích anh ấy cũng tốt, tính tình cũng tốt, đối xử với ai cũng đều ôn hòa, người gặp người thích, còn em người gặp người phiền."
"Vậy hai người bổ sung cho nhau."
Đường Nghi Nhu lập tức trừng anh, vẻ mặt Lương Thế Bách hoàn toàn vô tội, cô xoay người ngồi dậy, anh cũng buông tay ra, làn tóc vuột khỏi tay anh.
Cô đi vào bếp rót nước, một mình Lương Thế Bách ngồi lại sofa. Mất đi trọng lượng của cô trên đùi, cơ thể anh bỗng chốc thật nhẹ, giống như sắp bay lên trời.
Anh nắm lấy tay ghế sofa, trần nhà dường như đang rơi xuống, còn mặt sàn dâng lên, anh nhắm mắt lại. Đường Nghi Nhu bưng cốc nước bước tới.
Anh duỗi tay ra với cô.
Trong lòng bọn họ đều có một người khác, như vậy thật tốt, Đường Nghi Nhu nghĩ thế, cô nắm lấy bàn tay đang vươn ra, ngồi xuống bên cạnh anh.