13° BASS (ÂM BASS QUÃNG 13)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Venice

Lúc đi tắm, thần kinh trong đầu Bạch Lãng dần căng thẳng trở lại, cậu vặn nhỏ dòng nước, nghiêng tai lắng nghe âm thanh bên ngoài. Cậu muốn biết Kỳ Tư Niên hiện tại đang làm gì, có nằm trên giường không, sau đó ra ngoài cậu sẽ ngủ ở đâu.

Tuy nhiên, trong phòng tắm chỉ có tiếng nước chảy róc rách, dù cố gắng thế nào cậu cũng không thể nghe thấy tiếng bước chân của Tề Tư Niên.

Điều kiện của khách sạn nhỏ không được tốt lắm, ánh đèn vàng trong phòng tắm mờ mịt vì hơi nóng. Nhưng Bạch Lãng lại không dám tắt nước, cậu sợ Kỳ Tư Niên vừa nghe thấy tiếng nước tắt sẽ biết cậu sắp đi ra ngoài.

Đến cuối cùng, Bạch Lãng cứ do dự mãi mới mặc áo choàng tắm bước ra ngoài, trong phòng đèn tắt một nửa, chỉ để lại một ngọn đèn đọc sách nhỏ ngay phía trên giường lớn.

Kỳ Tư Niên đứng ở bên cửa sổ, nghiêng mặt nhìn ra ngoài qua khung cửa sổ đang mở.

"Tắm xong rồi hả?" Kỳ Tư Niên quay đầu nhìn cậu nở nụ cười, "Em đi nghỉ ngơi chút đi."

Lúc này Bạch Lãng mới nhìn thấy trong tay anh đang cầm một chiếc cốc, đáy cốc còn một ít rượu. Bạch Lãng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại ngậm miệng lại, gật đầu đi đến bên giường, kéo chăn ra rồi nằm xuống.

Cậu cảm thấy lúc này nói gì cũng không thích hợp nên đành phải cố gắng bám sát mép giường, chừa lại phần lớn không gian trống.

Sau khi nằm xuống, Bạch Lãng để ý thấy gió đêm thổi qua ngoài cửa sổ, sau đó ngửi thấy mùi sữa tắm hương chanh.


Cậu chợt nhận ra mùi hương này giống hệt mùi của mình.

Bạch Lãng co người lại, nửa mặt vùi vào chăn, cảm thấy hơi nóng.

Cậu vốn tưởng rằng Kỳ Tư Niên có thể sẽ phải đứng ở cửa sổ rất lâu, nhưng không ngờ lại rất nhanh, chỉ khoảng mười phút trôi qua, Kỳ Tư Niên đóng cửa sổ lại, sau đó nhẹ nhàng đi đến bên giường rồi dừng lại.

Bạch Lãng nằm trên gối đầu nhìn Kỳ Tư Niên. Nương theo ánh đèn trên giường, cậu nhìn thấy lông mi Kỳ Tư Niên khẽ run, ánh mắt dịu dàng của anh dừng trên mặt cậu.

Kỳ Tư Niên nói: "Em ngủ đi."

Bạch Lãng cảm thấy đệm ở bên kia hơi lún xuống, sau đó mùi chanh cùng nhiệt độ cơ thể xông vào chóp mũi.

Kỳ Tư Niên tắt đèn, cả căn phòng chìm vào bóng tối.

Chiếc giường đôi không lớn lắm nhưng cũng đủ lớn để hai người nằm cạnh nhau mà không chạm vào nhau.

Trong bóng đêm, Bạch Lãng yên lặng nằm một lát, xoay người, đối mặt với Kỳ Tư Niên, nói: "Thủ trưởng, anh ngủ rồi ạ?"

Kỳ Tư Niên động đậy, thanh âm hoàn toàn tỉnh táo: "Chưa, em không ngủ được à?"

Bạch Lãng nói: "Ừm, em không ngủ được. Em có thể lại gần anh không?"


Kỳ Tư Niên không nói gì, vẻ mặt của anh trong bóng đêm không thể nhìn rõ, Bạch Lãng chỉ có thể bắt lấy ánh mắt của anh. Cậu thấy Kỳ Tư Niên nhìn thẳng mình, hình như anh mới nở nụ cười, anh nói: "Có thể."

Bạch Lãng dụi vào chăn, dịch sang một bên mười centimet, nghiêng đầu lại gần Kỳ Tư Niên, không dám động đậy nữa, cứ nhìn chằm chằm vào anh.

"Nếu cứ tiếp tục thế này thì trời sẽ sáng." Kỳ Tư Niên nói, "Ngủ đi, nghe lời."

Bạch Lãng gật đầu. Thực ra cậu có chút buồn ngủ, nhưng lại không muốn cứ vậy mà ngủ. Cậu cảm thấy lúc này nên nói chuyện gì đó lãng mạn hơn, chẳng hạn như thơ ca, cuộc sống, dù đêm nay chỉ là sóng biển hay ánh trăng cũng tốt hơn là im lặng mãi. Tuy nhiên, đầu óc cậu dường như bị tê liệt và cậu không thể nghĩ ra chủ đề nào phù hợp với tình hình hiện tại.

Cuối cùng cậu không nói gì cả, chỉ ngơ ngác nhìn hình dáng Kỳ Tư Niên trong bóng tối, cảm xúc phức tạp trong lòng không cách nào bình tĩnh lại mà càng ngày càng mãnh liệt, trộn lẫn với nhịp tim dữ dội, có cảm giác đau đớn lại ngọt ngào.

Cứ nằm cứng dờ như vậy một lúc, không biết qua bao lâu, Bạch Lãng đột nhiên nghe thấy tiếng thở dài của Kỳ Tư Niên trong bóng đêm, sau đó, cậu cảm giác chăn bị vén lên một góc, Kỳ Tư Niên đưa tay phải của mình qua.

"Bạch Lãng," anh nói, "Tôi vẫn hơi đau một chút."

Bạch Lãng lập tức động. Cậu dùng cả hai tay bao lần bàn tay Kỳ Tư Niên, nói: "Em ôm tay anh ngủ."

Kỳ Tư Niên cười một tiếng: "Được."

Lúc này, Bạch Lãng cảm thấy trong lòng dâng lên sự hạnh phúc mãnh liệt. Cậu nở nụ cười thỏa mãn, yên tĩnh nhắm mắt lại rồi dần chìm vào giấc ngủ sâu giữa tiếng sóng vỗ rì rào.


Đáng lẽ đây chỉ là một tình tiết không đáng kể, nhưng đối với Bạch Lãng, cậu rõ ràng cảm giác được giữa cậu và Kỳ Tư Niên có chuyện gì đó đang âm thầm thay đổi. Nhưng dường như còn có nhiều thứ không thay đổi, chẳng hạn như sự dịu dàng không thể diễn tả bằng lời của Kỳ Tư Niên, và cả cảm giác mê hoặc đến choáng váng của Bạch Lãng khi ở bên anh.

Buổi sáng ngày hôm sau, Kỳ Tư Niên cùng Bạch Lãng dùng điểm tâm quanh khách sạn nhỏ này rồi lái xe đi Venice.

Lúc rời đi, Bạch Lãng xem tin tức, tình trạng ùn tắc giao thông nghiêm trọng do làn sóng tị nạn gây ra ngày hôm qua đã kết thúc, đường bờ biển đã trở lại bình thường. Một giờ sau, Bạch Lãng nhìn qua kính chắn gió, nhìn thấy một khu vực rộng lớn những ngôi nhà gạch đỏ đậm phong cách Ý, cùng với làn nước trong xanh xung quanh.

Bạch Lãng chưa bao giờ đến Ý nên thật khó để không khao khát Venice huyền thoại. Ít nhất trong ấn tượng của cậu, khó có thành phố nào trên thế giới lộng lẫy và rực rỡ như Venice về kiến ​​trúc, hội họa, điêu khắc, opera và âm nhạc cổ điển.

Vào Venice, phương tiện di chuyển duy nhất hiện có là xe buýt nước và thuyền gondola, tất cả những phương tiện khác đều bị cấm đi qua. Kỳ Tư Niên đậu xe ở vòng xoay trên quảng trưởng. Bạch Lãng đeo hộp đàn cello, bước xuống xe.

Khi bước ra khỏi bến tàu, điều đầu tiên Bạch Lãng nhìn thấy chính là đám đông du khách. Trong nhiều ngày ở châu Âu, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy nhiều khách du lịch như vậy, điều này khiến cậu có ảo giác rằng cuối cùng mình đã rơi từ dãy Alps dân cư thưa thớt xuống thế giới đông đúc.

Giữa đám đông dày đặc như vậy, cây đàn cello có vẻ vụng về, Bạch Lãng né tránh mấy đứa trẻ chạy ngang qua, nghe thấy tiếng hát vọng ra từ con hẻm ngoằn ngoèo. Người lái thuyền gondola mặc áo sọc cầm mái chèo nhiệt tình hát, chiếc thuyền mũi nhọn độc đáo của Venice chậm rãi lướt qua những làn sóng nước, tiếng hát tiếp tục vang vọng giữa những ngôi nhà xây sát mặt nước, thu hút tiếng hò reo, vỗ tay của du khách trên bờ.

Bạch Lãng thở dài: "Đến Venice, rốt cục cảm thấy mình giống như khách du lịch."

Ánh mắt Kỳ Tư Niên rơi vào mặt Bạch Lãng, nói: "Em chưa từng đến đây?"

"Đúng rồi ạ, em chưa tới Venice bao giờ." Bạch Lãng đương nhiên mà nói, "Cho nên em muốn đi mua mặt nạ, mua một cái ly, làm một du khách du lịch bình thường. Thủ trưởng, anh không thể cười em."

Kỳ Tư Niên khẽ cười: "Đương nhiên là tôi không cười em. Lần đầu tiên tôi tới Venice cũng mua một cái mặt nạ màu vàng."

"Thật sao ạ?" Bạch Lãng không chịu tin anh, "Em không tin đâu, anh luôn gạt em. Lúc trước anh còn nói mình không giỏi thể thao."

Kỳ Tư Niên nghe vậy bật cười: "Vì sao tôi lại luôn gạt em? —— lúc ấy ông chủ nói tôi mặt nạ là đổ cổ, có thể mang lại vận may."


Bạch Lãng cảm thấy việc này quá lố bịch, không khỏi buồn cười nhìn anh: "Anh tin ư?"

"Có thể mang đến vận may hay không thì tôi không biết." Kỳ Tư Niên nhún vai, "Nhưng sau đó tôi thấy những chiếc mặt nạ giống hệt nhau ở các cửa hàng nhỏ trên đường phố Venice."

Bạch Lãng "Phụt" một tiếng bật cười: "Tại sao mấy thị trấn nước trên toàn thế giới đều giống nhau nhỉ? Em không tin được luôn đó, quý công tử Sean Chyi lại rơi vào bẫy của một thương gia."

Quê hương của Bạch Lang cũng là một thị trấn nước, người ta nói rằng nó đã thiết lập mối quan hệ thành phố kết nghĩa với Venice. Trong ký ức của cậu, có những cây cầu nhỏ nước chảy và những phiến đá xanh luôn ẩm ướt, những cây cầu vòm đá nối tiếp nhau, bà nội gọi biệt danh của cậu bằng một phương ngữ nhẹ nhàng.

—— Nó rất khác với Venice, nhưng cũng rất giống.

Chỉ là quê hương của bà cậu sau này trở thành thắng cảnh vùng sông nước, khi cậu trở về, những căn nhà ngói đỏ quanh bờ sông đã trở thành những cửa hàng bán đồ lưu niệm, sau đó cậu đi Bắc Mỹ du học, vùng sông nước trong trí nhớ lại càng xa lạ hơn.

Bạch Lãng không biết nghĩ tới điều gì mà cứ cười không ngừng, cậu ghé sát vào nhỏ giọng nói: "Vậy em không cần mua nữa, anh đưa mặt nạ của anh cho em. Em dùng vòng cổ ngọc trai vùng sông nước Trung Quốc đổi cho anh."

Khóe môi Kỳ Tư Niên cong cong, yên lặng nhìn cậu một lát: "Ngọc trai? Nghe có vẻ được đó."

Bạch Lãng nghiêm túc gật đầu: "Anh đúng là kiếm được rất nhiều tiền."

Ngắm nghía cùng editor

Thuyền gondola



Bình luận

Truyện đang đọc