71 NĂM SAU KHI NHÂN LOẠI BIẾN TÌNH



Tàn tích của Hội đồng Liên minh.
Các thành viên hội đồng và lãnh đạo đảng vẫn đang đến.

Cố Trường An, người đang khống chế Kitano Hikari và Eve, thì đang đứng ở trung tâm của tàn tích.
Eve bám vào cơ thể của cô gái Omega, tồn tại dưới dạng ánh sáng.
Để loài người Loại Địa Cầu có thể cảm thấy dễ hiểu hơn, Cố Trường An đã biến Eve thành hình dạng con người bằng một lưới ánh sáng có hình giống như một người đang phát sáng.

Thực ra cái này chỉ là ánh sáng ở hình dạng con người.
Eve đang lo lắng khẽ mắng gì đó, nhưng bởi vì Cố Trường An đã đặc biệt đặt một kết giới quanh cô ta, không ai có thể nghe thấy cô ta vào lúc này.
Còn Kitano Hikari không thể trông tử tế bằng Eve được.

Koenig truy đuổi ngày càng gắt gao, gã đã tìm mọi cách để trốn thoát nhưng đơn giản là không thể.
Kitano Hikari không biết con quái vật màu vàng rách rưới này là cái gì, chỉ có thể chắc chắn rằng nó không yếu hơn Eve, bởi vì trong một nghìn năm kể từ khi gã có được sức mạnh của Eve, đây là lần đầu tiên gã phải đối mặt với một kẻ thù mạnh mẽ như vậy.

Nó làm gã nhớ lại quãng thời gian đáng thất vọng của mình khi còn là một con người.

Gã khó chịu và sợ hãi, nhưng cuối cùng vẫn bị Koenig bắt trở lại Loại Địa Cầu.
Tuy nhiên, nếu Koenig là một kẻ thù mạnh mẽ mà gã có thể tránh được vài chiêu thì cách đây 3 tiếng rưỡi, khi Koenig bất ngờ xuất hiện trong phòng chỉ huy cùng với Kitano Hikari, Kitano Hikari đã ngay lập tức nhận ra một sự hiện diện còn mạnh hơn gấp nhiều lần - chính là Thượng tướng kế nhiệm của Tiên phong doanh Cố Trường An.
Cố Trường An hoàn toàn vượt khỏi tầm hiểu biết của Kitano Hikari, khiến gã hoàn toàn nhụt chí, không thể phản kháng.

Ba tiếng rưỡi này, khi Kitano bị Cố Trường An khống chế cùng với Eve, bị buộc phải trôi nổi xung quanh Cố Trường An như một con rối, Kitano Hikari cảm thấy mỗi một giây đều dài bằng một năm vậy.

Gã lo lắng đến mức sợ bắt gặp ánh mắt của của Cố Trường An.

Khi Cố Trường An quay đầu hoặc quay mặt lại, gã giống hệt một con chuột bất cẩn nhìn thấy ánh sáng ban ngày - chỉ dám sợ hãi tránh tầm mắt của Cố Trường An.
Trong mắt những nghị viên đang nhanh chóng chạy đến hiện trường, cảnh tượng trước mắt họ chính là một Cố Trường An phát sáng đang khống chế một nam một nữ.


Người nam chính là Kitano Hikari mà mọi người hết sức quen thuộc, người nữ thì ánh sáng trên người không thấy rõ lắm, nhưng mà, bọn họ có thể khẳng định được cả hai người kia đều không hoàn toàn bình thường, phong thái có phần căng thẳng.
Bản thân Cố Trường An thì lại không chú ý lắm đến hai sinh vật này.

Anh cố gắng duy trì hình thái loài người của mình, hơi nhắm mắt, trước khi buổi xét xử bắt đầu thì nghỉ ngơi một chút.

Lúc nãy khi ông Koenig mang bản thể của Kitano Hikari về, ông lại lập tức rời khỏi Loại Địa Cầu.

Vì Kitano Hikari quá sợ chết, số lượng bản sao của gã phải lên đến năm chữ số, mà hiện tại bây giờ trong vũ trụ vẫn còn đến hai phần ba chưa giết hết.

Cũng may là bản thể của gã đã bị bắt rồi, nên việc tiêu diệt bản sao của gã tương đối dễ dàng hơn hẳn.

Cho dù số lượng bản sao của Kitano Hikari có nhiều như gián trên Trái Đất, tính toán lại tốc độ tiêu diệt của ông Koenig, ông ấy hẳn là có thể tiêu diệt hết sạch đám bản sao đó trong vòng không đến mười sáu tiếng đồng hồ.

Mà nguyên nhân Cố Trường An phải duy trì hình thái loài người cũng chính vì cái này.

Sức mạnh từ bản sao của Kitano Hikari đang không ngừng cuồn cuộn đổ vào người Cố Trường An thông qua ông Koenig.

Cảm giác của Kitano Hikari thật sự không sai - đúng là mỗi giây mỗi phút Cố Trường An đều đang mạnh lên.

Không quá lời khi nói rằng không có ai mạnh hơn Cố Trường An trong toàn bộ vũ trụ trong hiện tại cả.

Điều này cũng mang đến hai vấn đề lâu dài: thứ nhất là, Cố Trường An phải luôn giữ chặt ký ức con người của mình, ngăn chúng bị cuốn trôi bởi những thay đổi to lớn trong từng khoảnh khắc; thứ hai là, cơ thể con người của Cố Trường An thực sự không thể chứa nổi tinh thần lực của anh nữa, nhưng vì nhiều lý do khác nhau, Cố Trường An không thể từ bỏ cơ thể này được, vì vậy anh chỉ có thể chuyển hướng tinh thần lực của mình vào một chu kỳ sửa chữa - suy sụp vô tận.
May mắn thay, mắt thường của con người không thể nhìn thấy quá trình cơ thể người của Cố Trường An trong nháy mắt tan rã và lại được sửa chữa cứ thế tuần hoàn liên tục, nếu không thì tất cả mọi người sẽ hóa điên mất.

Trong lúc nghỉ ngơi ngắn ngủi có còn hơn không ấy, Cố Trường An cẩn thận quan sát những thứ trong tầm mắt mình, nhận thấy có một ánh mắt gần đó đang nôn nóng muốn được lên tiếng.

Cố Trường An nhanh chóng liếc qua, trong đầu tự động hiện lên thông tin cơ bản của người đó.

Bất ngờ là, người này lại là người nhà của người quen của anh.

Cậu ta là em trai của Chamberlain, tên Joe, là một tân binh khá giỏi.

Sau khi Loại Địa Cầu bước vào trạng thái chiến tranh khẩn cấp, các học viên quân sự được tự động nhập ngũ.

Joe, với khả năng chiến thuật xuất sắc và thể lực sung mãn, đã xuất sắc vượt qua đợt tình nguyện đầu tiên, nối gót anh trai mình phục vụ cho Tiên phong doanh, nhanh chóng tiến vào chiến trường.
Rạng sáng nay, tiểu đội của Joe vừa rút khỏi chiến trường thì được giao nhiệm vụ quan trọng là hộ tống Thượng tướng Cố Trường An và hai nghi phạm.

Đây là một cơ hội tốt, Joe mong mình có thể nói mấy câu với Thượng tướng Cố Trường An.

Chuyện cậu muốn nói không liên quan đến việc Chamberlain mất tích.

Không phải Joe không quan tâm đến anh trai của mình, nhưng cậu đã thấy người đàn ông đã bị cải tạo trên chiến trường với đôi cánh trên lưng và cơ thể lớn hơn lúc trước.
Có lẽ là cũng hơi liên quan đến việc Chamberlain mất tích, bởi vì sau khi tự mình ra chiến trường, suy nghĩ của Joe về trận chiến này đã thay đổi.
Giống như nhiều người khác, sau khi biết được tội ác của Trùng tộc và Kitano Hikari, Joe cũng muốn báo thù cho toàn thể nhân loại và muốn Trùng tộc trả giá cho việc làm của bọn chúng.

Vì thế, trước khi bước ra chiến trường, Joe không thấy có vấn đề gì với việc Thượng tướng Cố Trường An - một người mạnh đến mức không phải con người - không tự mình xông pha trận mạc.
Đây là mối thù mà nhân loại phải báo, là chiến tranh của nhân loại và Trùng tộc.
Nhưng mà, mặc dù loài người ABO đã được tháo bỏ van gene, mỗi người lính Alpha đều mạnh hơn hẳn lúc trước, nhưng ở trước mặt Trùng tộc giống cái đang phát điên, bọn họ vẫn rất vất vả chiến đấu.

Thượng úy chỉ huy đội của Joe, mới hôm qua, để yểm hộ cho bọn họ tấn công, đã một mình đối phó với một số binh lính Trùng tộc giống cái.

Một binh lính Trùng tộc đã không tiếc một phần chân trước của mình để phá hoại hộp năng lượng cơ giáp của thượng úy, sau đó ả lôi đội trưởng ra khỏi buồng lái, bẻ gãy chân anh.
Bọn họ đã hoàn thành nhiệm vụ của mình và vội vàng quay lại hỗ trợ anh, nhưng vẫn không cứu được thượng úy.


Thượng úy hy sinh đương nhiên không phải là trường hợp cá biệt.

Đây là chiến trường, hy sinh, thương tật, đổ máu là những điều sẽ xảy ra từng giây từng phút.

Bản thân Joe đã trực tiếp chiến đấu trong hình thái sói sau khi cơ giáp bị hư hại - cậu bị một binh lính Trùng tộc giống cái chém vào chân sau và tai.

Vết thương ở chân sau không nghiêm trọng và nhanh chóng lành lại, nhưng tai sói bên phải của cậu có thêm một khoảng hở sẽ không liền lại nữa.

Nhưng mà, sự hy sinh của thượng úy vẫn khiến Joe trải qua một cú sốc lớn.

Có lẽ những binh lính lâu năm của Tiên phong doanh đã quá quen và có thể nuốt đau vào trong để tiếp tục chiến đấu, nhưng những tân binh như Joe lại chưa thể quen với cảnh đồng đội chết ngay trước mắt mình được.
Lúc này, Joe nghĩ đến Thượng tướng Cố Trường An thượng tướng.
Không ai trên Loại Địa Cầu là không biết Cố Trường An mạnh mẽ thế nào.

Trong đoạn video được lưu truyền rộng rãi về sự hy sinh của cựu thượng tướng, không ai có thể nói rằng có bất kỳ con người nào có thể phá hủy tòa nhà Hội đồng Liên minh trong chốc lát như Cố Trường An đã làm.

Sau đó, sau khi "Bạch tuộc tiên sinh" tung ra rất nhiều bằng chứng để tiết lộ sự thật về sự mất tích của tinh hạm và việc loài người đã bị cải tạo thế nào, bọn họ càng có nhiều bằng chứng chứng minh Cố Trường An phi nhân loại ra sao.

Nếu Thượng tướng Cố Trường An ra tay, sẽ không có nhiều sự hy sinh đến vậy nữa.
Có lẽ chiến tranh cũng có thể kết thúc trong vòng vài phút.
Joe nghĩ vậy.
So với việc có thể còn sống quay về, nhất định phải "báo thù cho mối thù của nhân loại" làm gì có ý nghĩa gì nữa? Rõ ràng chỉ cần Thượng tướng Cố Trường An ra tay, sẽ có càng nhiều người có thể sống sót quay trở về Trái Đất, xây dựng lại nhà cửa.
Còn anh trai của cậu nữa.

Joe nhớ lại, mỗi khi gặp nhau trên chiến trường, Đại tá Don và người bị cải tạo kia vẫn luôn đánh nhau tàn nhẫn như thế nào.

Anh trai dường như không còn có thể nhận ra người yêu của mình nữa.

Joe không chắc liệu anh trai bị buộc phải mất trí nhớ hay chỉ đơn giản là đã mất nhận thức về bản thân.

Nhưng mà, Joe có thể chắc chắn là, với mức độ ngoan đạo của anh mình, nếu thấy bản thân biến thành cái dạng này, cho dù anh ấy có thể khôi phục trí nhớ thì anh ấy cũng sẽ lựa chọn tự sát ngay khi có thể.
Thay vì để Đại tá Don tiếp tục liều mạng đánh nhau như vậy, hãy cứ để Cố Trường An ban cho anh mình một cái chết nhanh chóng và có thể diện còn hơn.

Nên là, sau khi thượng úy của mình hy sinh, mấy ngày nay Joe vẫn luôn tự hỏi cái này.

Mặc dù cũng đoán là việc Thượng tướng Cố Trường An không ra chiến trường có lẽ còn có nguyên nhân sâu xa nào khác, nhưng dù thế nào đi chăng nữa, cậu vẫn nghĩ anh nên đứng lên chiến đấu vì tính mạng của những đồng đội của mình - hoặc ít nhất anh cũng nên đưa ra đề xuất tự mình xuất chiến với mọi người.

Cố Trường An thu lại ánh mắt của mình.

Thời gian đã đến, mà người cũng đã đến đủ.

Eve không cam lòng, lao lên lưới ánh sáng hình người.

Cố Trường An tăng thêm sức khống chế, nhất thời mất tập trung, vô tình đọc được Joe đang suy nghĩ gì, suy tư nửa giây, cũng không phủ nhận.
Cố Trường An giơ tay phải, mở rộng lòng bàn tay ra.

Bụi sao ngoài vũ trụ tụ lại, rơi vào trong lòng bàn tay anh, hóa thành một hàng số màu vàng óng.

3270 731 15:03:33
"Bây giờ là ngày 31 tháng 7 năm 3270 sau Công nguyên, 3:03 chiều."
Các thành viên Hội đồng và lãnh đạo các đảng đều im lặng nhìn Cố Trường An, ánh mắt trộn lẫn sợ hãi, kính sợ, nghi ngờ và phòng bị.
Tất cả con người trên Loại Địa Cầu, ngoại trừ những chiến binh vẫn đang ở trên chiến trường để chống lại Trùng tộc, đều đang xem phát sóng trực tiếp qua AI của mình.


Cố Trường An đơn giản nói, "Nếu không có phản đối, phiên tòa công khai sẽ bắt đầu."
Đúng lúc này, một cựu ủy viên Hội đồng tiến tới và nói, "Thượng tướng Cố Trường An, tôi có một chuyện muốn nói."
Cố Trường An nhìn về phía hắn, ra hiệu cho hắn nói chuyện.
Cựu ủy viên Hội đồng cực kỳ phẫn nộ, hỏi, "Thượng tướng Cố Trường An, anh có biết chúng tôi đã hy sinh bao nhiêu binh sĩ tính đến ngày hôm qua không?"
Cố Trường An nhanh chóng trả lời: "389."
Vẻ mặt của cựu ủy viên thậm chí còn cường điệu hơn, hắn ta lập tức hét lên, "Thượng tướng Cố Trường An! Tôi không biết anh có phải là con người hay không, có lẽ tôi không nên yêu cầu anh trở thành con người, nhưng sự thờ ơ của anh với những người lính đã hy sinh làm cho tôi cảm thấy rất thất vọng! Anh biết rằng chúng tôi đã hy sinh rất nhiều người và anh rất mạnh mẽ, thế tại sao anh không tự mình xuất chinh, thay vì vội vàng thẩm vấn những tên phạm nhân đã được bắt giữ này?"
Cố Trường An bình tĩnh đến lạ, dường như chẳng hề có khả năng tức giận, thản nhiên trả lời, "Tôi có lý do để vội vàng."
Sau khi trả lời câu hỏi thứ hai trước tiên, Cố Trường An dừng lại, sau đó lại tiếp tục nói trước khi cựu ủy viên Hội đồng có thể cướp lời, "Anh muốn tôi can thiệp vào cuộc chiến giữa con người và Trùng tộc.

Không phải tôi không làm được.

Nhưng cá nhân tôi tin rằng tôi không nên can thiệp quá nhiều vào những chuyện của con người, và lý do này, tôi nghĩ sau khi xét xử công khai, anh sẽ hiểu được."
"Loại Địa Cầu chưa bao giờ thực sự đoàn kết.

Sau khi tôi dẫn các người về lại Trái Đất, các dân tộc văn hóa lớn nhất định sẽ đường ai nấy đi.

Xét về huyết thống, tôi là hậu duệ của dân tộc văn hóa Trung Quốc.

Bây giờ, anh muốn tôi can thiệp vào cuộc chiến giữa loài người và Trùng tộc, tôi có thể hiểu được.

Nhưng sau đó, khi quay về Trái Đất, có lẽ sẽ xảy ra thảm họa tự nhiên, có lẽ sẽ xảy ra chiến tranh giữa các quốc gia...!Khi đó, các người vẫn muốn tôi can thiệp ư? Nếu tôi chọn giúp đỡ Trung Quốc trong một thảm họa thiên nhiên, những người còn lại sẽ không phản đối hay giận dữ gì ư?"
Joe nhíu mày, cân nhắc những lời Cố Trường An vừa nói.

Vẻ mặt của anh khi nói những câu này, nhìn thoáng qua giống y hệt như Chamberlain vậy.
Các nghị viên và lãnh đạo các đảng có mặt tại hiện trường đều im lặng.
Bọn họ không thể thừa nhận cũng không thể phủ nhận.

Dù cho bọn họ có thừa nhận hay phủ nhận thì điều đó cũng chỉ có thể khẳng định rằng thực tế là bọn họ đã đặt lợi ích của chính mình lên trên vận mệnh của toàn bộ nhân loại.

Vì vậy, bọn họ chỉ có thể im lặng.
Cố Trường An không nói chuyện với họ nữa.
Cố Trường An tuyên bố, "Thế thì, phiên tòa công khai sẽ bắt đầu."
Anh không cử động chút nào, nhưng Kitano Hikari vẫn trượt đến bên cạnh Cố Trường An, hai đầu gối vẫn quỳ trên mặt đất.
Đúng là một độ cao đúng lúc rất thích hợp để Cố Trường An có thể nhẹ nhàng đặt tay lên đầu gã.

Kitano Hikari trợn mắt kinh hoàng, khuôn mặt vặn vẹo, nhưng vì gã đang bị Cố Trường An đè mạnh tay trên đầu, không ai có thể thấy được vẻ mặt của gã.

Nhưng gã rất nhanh đã ngừng sợ hãi, bởi vì ý thức của gã đã được Cố Trường An xem nhanh, sau đó cho mọi người xem dưới dạng một hình chiếu lập thể.

Bản thân gã thì đã rơi vào một trạng thái hôn mê như thể bị gây mê rồi.
Tác giả có lời muốn nói: Xin lỗi vì sự chậm trễ, một số độc giả chỉ ra việc miêu tả chiến trường của tôi còn thiếu sót, thực ra bản thân tôi cũng hiểu, tuy rằng trong đầu tôi mỗi tình tiết đều giống như một bộ phim, nhưng viết ra cảnh chiến tranh thực sự rất khó.

Tôi theo bản năng muốn đầu cơ trục lợi, đã sử dụng nhiều sườn khác nhau để viết tóm tắt vậy (vò đầu bứt tai).
Tối qua tôi bị hói khá lâu, đang nghiền ngẫm thì cuối cùng lại vô tình xem lại Simonov: 3ゝ∠ Không thể cải thiện trong một thời gian ngắn (nói nhỏ), nếu về sau tôi có định viết truyện có yếu tố chiến tranh trong tương lai, tôi sẽ làm bài tập về nhà trước, thời gian này cho phép tôi cố gắng hết sức của mình viết tạm bằng những mánh khóe này vậy..


Bình luận

Truyện đang đọc