80 SỦNG VAI ÁC TRONG LÒNG BÀN TAY

“Mẹ, con chưa muốn kết hôn.” Tống Thiên Tứ đang ăn cơm đột nhiên buông bát xuống, nghiêm túc nói với Đổng Thành Mai, không giống như đang nói đùa.

Đổng Thành Mai cũng biết, tâm trạng phức tạp thương lượng: “Cũng không phải bảo con lấy người ta ngay. Cứ làm quen trước, đến khi con tốt nghiệp lại bàn đến chuyện này.” 

Tống Thanh cảm thấy con gái người ta không đợi nổi, cuộc hôn nhân này khả năng cao là không thành.

Quan trọng nhất là có vẻ Thiên Tứ không có ý gì cả.

Tống Thiển ngược lại không có ý kiến gì.

Đổng Thành Mai vội đổi chủ đề, gắp thức ăn vào bát Tống Thiển, nói: “Đúng rồi, không biết tại sao nhà lão Trương bên cạnh lại đột nhiên chuyển đi. Buổi sáng có một đám đàn ông cao to đến, mặc quần áo đen, trông không dễ chọc. Mấy ngày nay không có việc gì thì đừng đi lung tung.”

Bà dặn đi dặn lại nhiều lần, ba người đành gật đầu đồng ý. 

Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng chó sủa, động tĩnh không nhỏ, nhưng không có mấy nhà mở cửa ra nhìn. Sắp Tết rồi, người về nhiều, chó không quen cũng là chuyện bình thường.

“Cốc cốc.”

“Cốc cốc.”

Tiếng gõ cửa không hề gấp gáp vang lên. Vì ở cùng một sân với nhà bác cả nên bác dâu Tống ra mở cửa.

Trước cửa có tiếng chào hỏi, lát sau bác dâu Tống lớn tiếng gọi Đổng Thành Mai: “Có người tìm.”

Đổng Thành Mai nghe tiếng thì đi ra. Có mấy người đàn ông đứng trong sân. Trời đã tối từ lâu, chỉ có thể mượn ánh đèn từ bên trong hắt ra để nhìn nhóm người ấy.

Người đàn ông dẫn đầu cao gầy, ít nhất phải hơn 1m8, tư thế hiên ngang, tuy không nhìn rõ mặt nhưng vẫn cảm nhận được khí thế ngạo nghễ. Dăm ba người đứng đằng sau trông như vệ sĩ, cúi đầu chờ lệnh. 

Những người này đều có điểm chung là họ cầm không ít túi lớn túi nhỏ trên tay, người đàn ông đi đầu bảo những người khác để đồ lại rồi rời đi. 

Tống Thiển cũng chạy ra cửa, vừa nhìn đã nhận ra Hạng Loan Thành.

“Chào bác gái, hôm nay cháu vừa chuyển đến nên muốn qua chào hỏi. Không biết muộn như vậy có làm phiền gia đình bác không?”

Hạng Loan Thành nói năng chân thành, không hề lạnh lùng như thường ngày, bày ra thái độ nên có khi gặp mặt người lớn. Đổng Thành Mai và bác dâu Tống vội vàng mời anh vào nhà. 

Tống Thiên Tứ ở phía sau Tống Thiển đột nhiên lên tiếng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Hừ, giả tạo! Dáng vẻ chính nhân quân tử này không biết đã lừa bao nhiêu người. Đúng không chị?”

Tống Thiển bị cậu dọa sợ: “Đúng, đúng.”

Hạng Loan Thành hai tay cầm đầy đồ bước vào nhà. Đổng Thành Mai và bác dâu Tống liên tục khách sáo từ chối, hàng xóm với nhau không cần nhiều quà cáp như thế.

Hai người phụ nữ không từ chối được, lại không tiện để đồ trong sân, đành phải xách vào nhà. Mặc dù hai tay đã xách không ít nhưng trong sân vẫn còn không ít quà đặt trên mặt đất.

Khi đi ngang qua, bác dâu Tống giục ba người bọn họ: “Ngây ra đó làm gì? Mau xách đồ vào đi.”

Tống Thiên Tứ chưa kịp phản ứng ngơ ngác làm theo, đến khi buông đồ xuống mới kịp phản ứng lại. Tên xấu xa này hôm nay đến đây nhất định là không có ý tốt, muốn bắt cóc chị gái cậu đi. 

Vừa vào phòng đã thấy trên bàn vẫn còn không ít đồ ăn đang ăn dở. Tống Thanh đang dọn dẹp bát đũa được một nửa, ngẩng đầu lên thì thấy Hạng Loan Thành, lập tức buông đồ trong tay xuống: “Tưởng tổng.”

Bác dâu Tống: “Ơ, tiểu Thanh có quen hả?”

Tống Thiên Tứ mặt không để ý: “Lãnh đạo công ty chị ấy.”

Đổng Thành Mai: “Lãnh đạo sao? Mau ngồi! Mau ngồi!”

Dứt lời, bà kéo chiếc ghế đẩu nhỏ sang, dùng tay áo lau sạch rồi đặt bên Hạng Loan Thành. 

Bác dâu Tống hoàn toàn xem ba đứa trẻ như con nhà mình, vì vậy vô thức xem anh như con rể, càng nhìn càng thích. Tuấn tú lịch sự, mang nhiều đồ đến như vậy là biết gia cảnh cũng không tệ, còn rất lễ phép. 

Đổng Thành Mai cũng nghĩ như vậy. Từ lúc chồng mất, chuyện lớn nhỏ trong nhà đều do bà gánh vác, cũng may các con đều hiểu chuyện. Bây giờ chuyện quan trọng nhất là hôn nhân của bọn nhỏ. 

Nhất là đứa lớn, hai mươi ba, hai mươi tư tuổi rồi mà không thấy động tĩnh gì cả.

Tống Thiên Tứ vừa nhìn nét mặt của mẹ và bác dâu đã nhận ra họ đang nghĩ gì, mở miệng cắt đứt suy nghĩ của họ: “Ôi chao, khách khí gì chứ! Anh ta chính là Hạng Thập Thất, tên nhóc nhà họ Hạng cuối thôn đấy.”

“Gì cơ?” Hai người phụ nữ đồng thanh thốt lên, vô cùng ngạc nhiên. 

Không ngờ lại có sự thay đổi kinh thiên động địa như vậy. 

Bác dâu Tống rõ ràng không còn nhiệt tình như vừa nãy nữa. Tuy biết rõ gốc gác của thằng nhóc đó nhưng nó không phải người tốt lành gì. Mặc dù bây giờ đã thay đổi thành nhân mô cẩu dạng*, nhưng năm đó đã làm không ít việc xấu trong thôn. 

*Nhân mô cẩu dạng: thành ngữ dùng để chế nhạo những người có hành động, phẩm tính thấp kém nhưng lại giả vờ đứng đắn

Đổng Thành Mai cũng thất vọng. 

Cứ ngỡ có thể có gì đó với Đại Nha, bây giờ nhìn lại thì thôi đi. 

Quà của người ta đã xách vào nhà rồi, không thể đuổi đi được, đành khách sáo hỏi: “Ăn cơm chưa? Nếu không chê thì ngồi xuống ăn một chút đi.”

Hạng Loan Thành nhìn ra vẻ thất vọng của Đổng Thành Mai và bác dâu Tống sau khi biết chuyện. Để thay đổi ấn tượng vốn có, anh đứng thẳng dậy, cười nói: “Không cần đâu ạ, trước khi đến cháu đã ăn rồi.”

Thật ra anh đến vào giờ này là ăn ké, vốn đã tính toán tốt, không ngờ chỉ một câu của Tống Thiên Tứ đã bị đánh về nguyên hình.

Hạng Loan Thành nói thì dùng ánh mắt sắc bén lườm Tống Thiên Tứ.

Tống Thiên Tứ quang minh chính đại cười với anh, để lộ hàm răng trắng tinh, dáng vẻ cực kỳ thiếu đòn. 

Tống Thiển đứng bên cạnh đánh cậu một cái, ý bảo cậu thu liễm lại, đừng được tiện nghi còn khoe mẽ. 

Động tĩnh lớn như vậy đương nhiên đã đánh động mấy người nhà bác cả. Mọi người cùng nhau đi qua, nhìn thấy một chàng trai trẻ không quen biết và một đống quà tặng.

Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Hạng Loan Thành đứng giữa nghiêm túc nói về hoàn cảnh hiện tại của mình. 

Ấn tượng của Tống Chí Cương về anh không tệ như những người khác.

Bé con nhào đến ôm lấy Hạng Loan Thành, cười khanh khách đòi bế.

Tống Việt vội vã kéo bé con lại. 

Nếu không biết anh là ai, có lẽ còn có thể trò chuyện một lát, nhưng bây giờ cả nhà chỉ có thể nói vòng vo, trước khi Hạng Loan Thành đi còn bảo anh cầm quà về. 

Nhưng mọi người không ngờ anh đến đây không phải vì Tống Thanh. Anh định nếu mọi thứ tối nay diễn ra thuận lợi sẽ nhắc đến chuyện của mình và Tống Thiển, nhưng xem ra không hề dễ dàng. 

Bước ra cửa, người nhà họ Tống xách đồ anh mang đến trả lại. Hạng Loan Thành thay đổi thái độ khiêm tốn vừa rồi, cứng rắn bảo bọn họ nhận lấy. 

Tống Thiên Tứ đương nhiên không chịu giữ lại, đưa hết cho mấy người đàn ông đang chờ bên ngoài. 

Giả Hoài Viễn đứng đằng xa nhìn ông chủ, cả đám chỉ có thể rời đi. 

Đóng cửa lại, bác dâu Tống lớn tiếng nói: “Có tiền thì có tiền, nhưng không xứng với Tiểu Thanh nhà chúng ta.”

Ngoại trừ ba chị em Tống Thiển, những người còn lại đều không biết anh có thân phận gì, cũng không muốn tìm hiểu. Bọn họ chỉ biết trước đây anh đã làm gì. 

Đêm nay trăng sáng sao thưa, chỉ có vài đám mây nhỏ lững lờ trôi, ánh trăng chiếu sáng khắp sân.

Hạng Loan Thành đứng trong sân, cách một bức tường nhìn thấy đèn trong phòng Tống Thiển vẫn sáng, còn những phòng khác đều đã tối thui. 

Anh đi qua đi lại dưới bức tường, nghĩ ngợi hồi lâu, nhân lúc trời tối, anh trèo tường qua, vừa nhảy xuống thì thấy Tống Thiển đang rón rén bước ra. 

Cô nhẹ nhàng khép cửa lại, không hề ngạc nhiên khi nhìn thấy Hạng Loan Thành. 

Sau khi ăn tối xong, cô lên giường nằm nhưng cứ trằn trọc mãi. Cô có linh cảm, anh không thể nào chịu ở yên sau khi mua căn nhà ngay bên cạnh nhà cô, nhất là sau phản ứng tối nay của mọi người.

Quả nhiên là vậy. Cô vẫn hỏi anh: “Sao anh lại đến đây?”

Hạng Loan Thành nhảy từ tường xuống, phủi phủi tay: “Đến gặp em.”

“Không phải vừa gặp rồi à?”

“Không giống nhau.”

Bầu không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh, Tống Thiển hỏi anh: “Không phải anh nói sẽ về nhà sao? Sao lại đột nhiên đến đây?”

“Đây chính là nhà anh.” Hạng Loan Thành nói với vẻ đương nhiên, nhưng anh không thật sự xem nơi đó là nhà.

Đó chỉ là nơi thu nhận anh, có mấy người xa lạ cùng huyết thống mà thôi. 

Người mẹ quen thuộc duy nhất sớm đã biến mất, chỉ có vị tiểu thư được nuông chiều từ bé.

Lúc gặp lại, mẹ anh quay đầu bỏ đi không chút do dự. Có lẽ trong lòng bà ta bất an nên sau khi tìm được anh thì liên tục cho tiền, khóc lóc kể lể xin lỗi.

Cuối cùng, ông cụ Tưởng biết chuyện, nhất quyết nhận anh về mới thôi. 

Trông Hạng Loan Thành hơi cô đơn. 

Tống Thiển cho rằng anh đang nghĩ đến căn nhà cũ đã bị bán, an ủi: “Khi nào có thời gian, anh hãy mua lại căn nhà cũ đi. Có cái để nhớ cũng tốt.”

Bây giờ nhà họ Tống rất hiếm khi về thôn Diêm Đóa, càng không cần nói đến Tống Thiển. Đương nhiên cô không biết căn nhà cũ và nhà tranh nhỏ gần nghĩa trang nơi họ ở trước đây đã sớm được Hạng Loan Thành mua lại. 

Hạng Loan Thành gật đầu. 

Tống Thiển khẽ nói: “Em cứ nghĩ anh về nhà họ Tưởng rồi, dù sao thì mẹ và ông ngoại anh đều ở đó. Vậy qua Tết anh có về không?”

“Về chứ. Không bao lâu nữa là qua năm mới rồi.”

”Không gấp, không gấp. Anh nên ở bên mẹ và ông ngoại nhiều hơn. Một năm cũng không gặp nhau được mấy lần, tranh thủ thời gian nghỉ Tết bồi dưỡng chút tình cảm.”

Tuyệt đối không thể giống trong tiểu thuyết, cuối cùng rơi vào kết cục như vậy. 

Sau khi gặp lại, Tống Thiển nằm mơ rất nhiều về cốt truyện ban đầu, Hạng Loan Thành hung ác độc địa trong đó khác xa hiện nay. 

Mặc dù cô cũng nghe nói anh rất tàn nhẫn trên thương trường, vì mở rộng Tưởng thị mà không từ thủ đoạn, chỉ sau một năm rưỡi đã đứng vào hàng ngũ hàng đầu giới kinh doanh.

“Anh nhất định phải làm người tốt, tuyệt đối không được làm chuyện phạm pháp. Tuân thủ pháp luật là nghĩa vụ của công dân tốt như chúng ta.”

Nghĩ đến đây, Tống Thiển không nhịn được mà thì thầm vào tai anh, dặn dò liên tục hết lần này đến lần khác không biết mệt. 

Hạng Loan Thành kiên nhẫn lắng nghe cô nói. Để chứng tỏ mình vẫn đang nghe, thỉnh thoảng anh còn gật đầu tỏ vẻ đồng ý, cuối cùng còn giơ tay lên thề việc mình làm đều hợp pháp, cũng không kết thù với ai.

Không kết thù?

Đây quả thực là vấn đề đau đầu nhất. Cái bánh vốn chỉ có bấy nhiêu, có người muốn ăn nhiều một chút thì nhất định phải có người ăn ít đi một chút.

Nhưng anh không muốn cô biết những việc này nên đã rất kiềm chế, nhiều lần sau đó đã từ bỏ.

Hạng Loan Thành nhìn chằm chằm vào cái miệng nhỏ nhắn không ngừng đóng mở của cô, Nhờ ánh trăng mà dù giữa màn đêm vẫn có thể thấy rõ đôi môi căng mọng, mềm mại.

Rõ ràng đang là mùa đông cực kỳ lạnh nhưng anh lại cảm thấy nóng không giải thích được. 

Anh vòng tay ôm cô, để cô dựa vào tường. 

Cách một khoảng nhỏ mới buông tay, Tống Thiển bị vây ở giữa không thể nhúc nhích. Anh cúi người ghé sát vào tai cô: “Anh rất nhớ em. Em có nhớ anh không?”

Bình luận

Truyện đang đọc