818 VỀ CÂU CHUYỆN BINH VƯƠNG XUYÊN QUA

Edit: Băng Di

Đợi lúc Tiết Trạm thức dậy mặt trời đã lên cao, hắn đánh cái ngáp, vươn vai, duỗi duỗi thắt lưng, nhìn thấy Chu Kì Lân, lúc này mới cười khoe răng trắng: “Quốc công gia sớm an.”

Thân thể Chu Kì Lân cứng còng, gật đầu: “Sớm.”

Nhớ tới tình cảnh Quốc công gia nhà mình nhảy qua cửa sổ, ánh mắt Ô Hùng không có dũng khí nhìn Tiết Trạm, cũng may đối phương cũng không để ý đến mấy chuyện này, quản gia sai người đưa điểm tâm tới, Tiết Trạm cầm chiếc đũa, lập tức ngây ngẩn cả người.

“Làm sao đều là cháo vậy?”

Ô Hùng miễn cưỡng trưng ra biểu cảm: “Thân thể của thế tử chỉ sợ có chút không thoải mái, ăn chút thức ăn nhẹ tốt hơn.”

Tiết Trạm xoay xoay thắt lưng: “Ta không có không thoải mái nha.”

Cửa phòng là khóa là từ bên trong, cho nên Tiết Trạm một chút cũng không hề nghĩ tới đêm qua Chu Kì Lân ngủ cùng hắn một gian phòng! Còn tưởng rằng đối phương nói chính là chuyện say rượu.

“Thế tử không cần miễn cưỡng.” Ô Hùng hai mắt sáng ngời, hắn cũng có lòng hỏi thăm qua, nam nhân cùng nam nhân sau khi sinh hoạt vợ chồng tốt nhất nên ăn đồ ăn nhẹ dễ tiêu hoá!

” Ta không có miễn cưỡng, Ô tướng quân làm lớn chuyện quá.” Bất quá là một trận say mà thôi, cần gì phải nuông chiều như vậy.

Ô Hùng nhìn về phía Chu Kì Lân, ánh mắt này phiên dịch ra được ý tứ là, thân làm tiểu công tốt phải biết thương yêu tiểu thụ nha? Cho dù tiểu thụ nũng nịu xấu tính lắm cũng phải kiên quyết không lay động mới là hảo tiểu công, nếu chỉ lo cho bản thân thì đúng là tra công.

Ánh mắt rất phức tạp, Chu Kì Lân không tiếp thu được, Tiết Trạm cảm thấy quỷ dị, nhưng hắn thật sự không nghĩ ra là sai ở chỗ nào.

“Đi tuần phủ.” Tầm mắt của Chu Kì Lân đầy áp lực, Ô Hùng bị áp lực cưỡng bách rời đi.

Tiết Trạm nhìn bóng lưng này không hiểu ra sao: “Ô tướng quân làm sao vậy?”

“Đại khái đêm qua không ngủ hảo.” Một câu cho qua chuyện, chỉ mấy loại cháo trên bàn: “Ngươi chọn uống trước một chút, ta bảo phòng bếp chuẩn bị chút mì.”

” Nga, Quốc công gia muốn ăn chút cháo với ta không?”

Chu Kì Lân suy nghĩ, cũng cầm một bát cháo lên ăn.

Tiết Trạm không có thói quen im lặng trong khi ăn, vừa vù vù uống cháo vừa nói: “Ngày kia Ngô Dụng thành thân, Quốc công gia nếu không có việc gì thì cùng đến cho náo nhiệt nhé?”

“Ta đi sẽ không có gì kiêng kỵ phải không?”

“Quốc công gia cũng không phải đi cướp tân nương, có cái gì mà kiêng kỵ? Ngài đi thì xem như ngài là người nhà của ta, nhưng cũng không cần tặng lễ, phải biết rằng ta đây vừa phải bỏ ra sính lễ lại phải tặng đồ cưới, mệt chết ta!”

Tiết Trạm làm vẻ mặt khoa trương khiến cho Chu Kì Lân phải bật cười.

Tiết Trạm còn cho là lực miễn dịch của mình đã luyện đến mãn cấp, lại bị miểu sát rồi, vả lại còn cảm thấy không nhẹ: “Ta rốt cục biết được cái gọi là một nụ cười đáng giá nghìn vàng.”

“Lại nói hưu nói vượn, ăn mau đi.”

Mặc dù nói đùa là làm người nhà, nhưng sắp đến ngày ấy Chu Kì Lân vẫn là chuẩn bị quà chúc mừng, nhưng làm cho người ta không nghĩ tới chính là, những người vốn không được mời từ trước cũng không chỉ có một mình hắn.

Kỉ Cương mới vừa quay về kinh cũng dẫn theo mười Cẩm y vệ đến, còn có Từ Trường Lâm, đều là không mời từ trước.

Ngô Dụng há hốc mồm, Tiết Trạm đá một cước, cười mắng: “Còn thất thần làm gì? Bảo người đến tửu lâu đặt thêm hai bàn tiệc rượu mang đến, nếu chậm đãi khách quý, ngươi muốn động phòng hoa chúc cũng đừng nghĩ nữa.”

Cẩm y vệ cùng Ngô Dụng chính là vì đánh mà ra giao tình, hán tử hào sảng nói đến là đến, Từ Trường Lâm cũng đến là bởi vì một chuyến ở Thành Ly Sơn, Ngô Dụng có chút chiếu cố hắn, khi hai quân đàm phán, đối phương ra oai phủ đầu đều bị Ngô Dụng dốc hết sức tiếp được, không có việc gì sẽ đến tụ họp cho thêm náo nhiệt, về phần Kỉ Cương, Chu Lệ cảm thấy trận này vất vả nên cho hắn nghỉ phép, nhân tiện nói ra một câu trêu ghẹo, bảo hắn thay thiên tử đến cọ bữa cơm, không cần đưa hạ lễ, bởi vì trước đó đã đưa rồi, còn là lễ trọng, đặc biệt đề thăng làm Bách hộ, lễ đủ trọng chứ?

Đương nhiên Kỉ Cương vẫn là mang theo lễ.

Một đám lần lượt gặp qua, sau đó ngồi vào vị trí nhập tiệc.

Tiết Trạm tiến đến bên cạnh Kỉ Cương, bưng chén rượu lên: “Một ly này kính Kỉ huynh, chuyện đưa lễ mừng năm mới trước đó, xin đa tạ.”

Kỉ Cương bưng lên chén rượu, sau đó buông chén: “Nói tới việc này, thế tử nợ Kỉ mỗ năm mươi hai đồng hai mươi văn. Cuối năm tiêu cục không đi tiêu, song giá cả của một chuyến đặc cách này là năm mươi hai đồng, còn hai mươi văn là tiền trà nước.”

Tiết Trạm há hốc mồm.

Từ Trường Lâm đang xem náo nhiệt, không chê chuyện lớn tiếp chưởng cười nói: “Tiền này nên trả.”

Còn có thể hảo hảo làm bằng hữu không chớ?

Bàn tiệc ăn đến hơn nửa, La Nhất, Triệu Thập Nhất nhìn nhau cười gian, hô lớn: “Đến đến, đem tiểu viện chặn lại.”

Nghe vậy Ngô Dụng buông chén rượu muốn trốn, cả đám Bạch Thất đã sớm nhìn chằm chằm chờ đợi, liền đem người kéo trở về.

La Nhất ôm ngực cười: “Tân lang quan đây là muốn đi đâu nha? Không muốn hảo hảo động phòng sao?”

Quần chúng hiểu rõ cười vang, Tiết Trạm hướng về phía Chu Kì Lân nháy mắt mấy cái: “Xem đi, náo nhiệt đến rồi.”

Ngô Dụng cũng ‘vò mẻ chẳng sợ nứt’: “Ngươi muốn như thế nào?”

“Ta không muốn như thế nào cả, ta chỉ là không phục! Ngươi so với ta chỉ lớn hơn một tháng, dựa vào cái gì ngươi thành thân còn tân nương của ta còn chưa có tin tức?”

Triệu Thập Nhất gật đầu theo, vẻ mặt bất bình: “Đúng nha, lớn lên lại không suất, dáng người lại không tốt như ta, miệng còn không ngọt, cũng không biết dỗ ngọt người ta, dựa vào cái gì nha?”

Thu Mão giương giọng: “Điểm ấy thật đúng là hâm mộ không nổi, người ta là thanh mai trúc mã hai nhỏ vô tư nha ~~”

Đều là người xem náo nhiệt ai nỡ chê chuyện lớn? Thanh mai trúc mã thì có thể mỗi ngày cùng nhau đùa cẩu, mỗi ngày uy cẩu? Không phục! Kiên quyết không phục!

“Muốn sắc không có sắc, muốn thân thể không có thân thể, ta không phục!”

“Đúng, ta không phục!”

“Không phục, phải đánh!”

Bát đũa gõ băng băng, một bộ cười mắng phải đánh.

Thu Mão vội khuyên: “Cũng không thể đánh, tốt xấu gì cũng là một hồi đồng nghiệp, đánh nhau thì có gì hay?? Đến, đến, có việc hảo thương lượng, có việc hảo thương lượng.”

Ngô Dụng tức giận trừng hắn, ngươi giả bộ! Giả bộ cái gì mà đuôi sói lòi cả ra, việc này hôm nay bảo đảm là chủ ý của ngươi!

Thu Mão nhướng mày, ném cho hắn ánh mắt: biết là tốt rồi.

“Người ta thanh mai trúc mã hai nhỏ vô tư, chúng ta cũng không thể trách hắn được đúng không? Đầu thai cũng là kỹ thuật sống, ai bảo chúng ta kĩ không bằng người chứ?”

Ngô Dụng vuốt mặt cười mắng: “Đừng ra oai, muốn thế nào nói thẳng đi.”

“Sảng khoái! Dũng khí khả gia!” Thu Mão hướng về phía hắn dựng thẳng ngón cái, lại hướng ra đằng sau vẫy tay: “Đến nha, lên rượu!”

“Đến, tránh, tránh, tránh, rượu tới đây.”

Trương Tứ, Vương Tam mang theo bình rượu đi lên, Bạch Thất mang lên bát, bát to vừa phải, chính là bát dùng để ăn cơm bình thường, một hàng xếp sáu, chồng thêm sáu. Rót rượu, Thu Mão ý bảo: “Lục lục  đại thuận! Đủ may mắn chứ?”

“Cũng không phải ngươi uống toàn bộ, qua cửa ải thì tìm người thay ngươi uống, không qua được thì chính tân lang quan ngươi uống. Về phần động phòng hoa chúc là yếu hay là mạnh, liền xem chính tân lang quan ngươi.”

Lời nói thô tục, lập tức làm cho cả sảnh đường cười to, lúc này có người hô: “Tân lang quan là muốn yếu hay là mạnh nha?”

Người khác nói tiếp: “Ngươi không phải nói lời thừa sao? Động phòng hoa chúc đương nhiên là muốn mạnh rồi! Ngươi yếu thử xem, tân nương tử đem ngươi ném ra ngoài!”

Quần chúng vui vẻ không nhẹ, Thu Mão nâng tay ý bảo im lặng nói: “Đây yếu hay là mạnh ta cũng không biết, bất quá chúng ta có thể nhìn lực thắt lưng của tân lang quan có được hay không!”

La Nhất bưng chén nước, cười không có hảo ý với Ngô Dụng.

“Mời tân lang quan.” Thu Mão chỉ mặt đất: “Năm mươi cái chống đẩy hít đất không tính làm khó chứ?”

Ngô Dụng đành phải xắn tay áo nằm sấp, Triệu Thập Nhất đem hai khối nặng áp trên lưng, La Nhất đem chén nước đặt lên.

” Năm mươi cái chống đẩy hít đất làm xong, nước không thể chảy một giọt, đến, chúng ta đếm hết cho tân lang quan!”

“Một, hai, ba,............ Bốn mươi tám, bốn mươi tám chấm năm, bốn mươi tám chấm bảy, bốn mươi chín, bốn mươi chín chấm năm... Năm mươi!” Tất cả quần chúng hùa theo chơi xấu, Ngô Dụng cũng bị chỉnh không còn cách nào khác.

La Nhất đem chén nước đi, Thu Mão vươn người nhìn xem, hàm xúc nói: “Không chảy, xem ra lực thắt lưng của tân lang quan qua được khảo nghiệm!”

Tất cả mọi người vui vẻ muốn điên, Từ Trường Lâm cười đến mức ngửa tới ngửa lui: “Đây là chủ ý ôi thiu của ai vậy?”

Tiết Trạm nháy mắt mấy cái: “Lúc này chưa đâu, trò hay còn tại phía sau.”

Loại tràng diện này sao so được với các biện pháp chỉnh người ở hiện đại? Tùy tiện chọn ra một cái, bảo đảm máu me, mở rộng tầm mắt, tiết tháo tính cái gì? Tam quan cũng có thể vò nát thành một cục.

” Một cửa này tân lang thắng, nói đi, muốn ai uống.”

Ngô Dụng phủi tay sạch sẽ: “Ngươi đi.”

Thu Mão bị nghẹn: “Làm nam nhân phải có tấm lòng, tâm mang nặng thù hận là không được!”

“Tâm trả thù của ta nặng đó, tiếp chiêu đi!” Dù sao cũng là vò mẻ chẳng sợ nứt, có thể mẻ một cái đỡ một cái.

La Nhất ngừng cười, nâng cốc bưng lên, Triệu Thập Nhất tóm lấy tay Thu mão, hai người hợp lực đem bát rượu này ép Thu Mão uống hết.

Ít nhất đây cũng là rượu cao độ, một ngụm uống xuống cảm giác không nói cũng biết, chua xót!

Thu Mão vỗ ngực thuận khí, chỉ vào La Nhất, Triệu Thập Nhất: “Hai người các ngươi chờ cho ta!”

“Đừng trách ta, “

“Trách hắn.”

Hai người ăn ý mười phần chỉ thẳng Ngô Dụng.

Ngô Dụng nhún vai, dù sao sự việc đã như thế này, ngã một người tính một người, ngã hai thì tính ra hắn buôn bán lời.

“Cửa thứ hai, chúng ta nhìn xem lực chân của tân lang quan thế nào. Đến, lấy đạo cụ!”

Một sợi dây thừng đưa lên, ở giữa thắt một nút, một người bắt một đầu, xem sức lực của ai lớn, tục xưng ‘kéo co’

Một cửa này La Nhất, Triệu Thập Nhất cùng ra trận, Ngô Dụng bên kia chỉ có một, lúc này có một Cẩm y vệ chủ động đi tới.

“Ta đến.”

Ngô Dụng tạ ơn hắn, kết quả nửa đường bị hãm hại một phen mới biết được cái gì là lừa đảo nha!

Cẩm y vệ ngừng cười, áy náy nói: “Thật có lỗi với Ngô Bách hộ, vừa rồi trượt tay nha.”

“.......” Tin ngươi ta liền ngốc!

Bát đũa gõ trên bàn lanh canh, cả tiểu viện vui vẻ muốn lật nóc nhà.

“Uống!”

“Uống!”

“Uống!”

Theo âm thanh ủng hộ, Ngô Dụng bưng bát lên ngửa đầu uống một hơi, uống xong dốc ngược bát ý bảo một giọt cũng không dư thừa.

“Hảo tửu lượng!”

Ngô Dụng hào sảng được cả sảnh đường hoan hô, mọi người vỗ tay trầm trồ khen ngợi, Ngô Dụng buông bát, Thu Mão tỏ ý im lặng: “Cửa thứ ba!”

Phòng tân hôn mở ra, ba cô gái xinh đẹp dìu tân nương tử đầu đội khăn đỏ thẫm đi ra, các nữ tử y phục hồng xanh tiến lên từng bước, đình đình ngọc lập thướt tha, quả nhiên là xuân hoa thu nguyệt mỗi người mỗi vẻ.

Hiểu Cúc tao nhã cười duyên, khom gối thi lễ nói: “Cửa thứ ba, cửa thứ tư chính là của ta với Liễu Sắc.”

Hiểu Cúc là đại nha hoàn bên cạnh Thường thị, Liễu Sắc còn lại là bên cạnh Bạch Nhã, Đông Quỳ là đại nha hoàn bên cạnh Tiết Lan, ba người cùng Hạ Thúy đều là trẻ mồ côi mà Tiết Trạm thu dưỡng, đều là một thân võ công bất phàm, cùng đám Ngô Dụng, La Nhất cũng là quen biết.

Ngô Dụng đau đầu.

La Nhất, Triệu Thập Nhất nghẹn cười, nghẹn đến bả vai run rẩy, ném cho hắn biểu tình ‘ngươi tự cầu nhiều phúc đi’, đều lui ra phía sau một bước.

Liễu Sắc cười, khẽ vuốt bên hông, một cái trường tiên (roi dài) quấn nơi tay quất vào khoảng không vang lên một tiếng [Chát!] vang dội, Hiểu Cúc tay run lên, một cây cửu tiết tiên (roi chín khúc) đảo mắt xuất hiện. Hai người đồng thời bắt tay hành động, trường tiên của Liễu Sắc tới trước, cửu tiết tiên theo sau bắt kịp, thế tới rào rạt cơ hồ phong kín phía trên phía dưới của Ngô Dụng.

Nhìn thấy cảnh này, không người nào không hít phải khí lạnh.

Hai nữ nhân lang đình đình ngọc lập thướt tha nhiều vẻ, đảo mắt liền biến thành nữ la sát, quần chúng tỏ vẻ sự tương phản này một chút cũng không đáng yêu!

Từ Trường Lâm kinh ngạc quay đầu: “Đây là tỳ nữ của Hầu phủ sao?”

Lúc Kỉ Cương tróc nã khâm phạm cũng tình cờ gặp qua giang hồ hiệp nữ, võ công cao thì ít, phần lớn là quyền cước hoa lệ cho đẹp mắt, với nhãn lực của hắn nhìn ra hai người này tuyệt đối quy về hạng nhất.”Thế tử hảo thủ đoạn.”

“Bình thường, bình thường, giang hồ đệ tam.” Tiết Trạm cười chắp tay hồi đáp.

Liễu Sắc, Hiểu Cúc công thủ có góc độ, Ngô Dụng tay không, dưới uy lực của roi buộc lòng phải né trái tránh phải.

La Nhất cười hô: “Nhĩ hành bất hành nha? Còn muốn động phòng nữa không?”

Ngô Dụng bớt thời giờ, chửi một câu: “Nhĩ hành nhĩ lai nha!” Nói xong thân hình lóe lên, roi của Liễu Sắc tranh thủ vung tới, [Chát!] một tiếng, bình trà nát bấy.

Những người bị nước trà hại như cá trong chậu nhảy tránh, mắng: “Đù mé! Hảo hung!”

Đồng bạn quay đầu lại trừng hắn: “Không tiền đồ!”

” Nữ nhân hung như vậy các ngươi gặp qua rồi à?”

Đồng bạn lập tức câm miệng.

Sau công phu chén trà nhỏ Liễu Sắc, Hiểu Cúc thu hồi roi, đều cùng cười đến xinh đẹp.

Ngô Dụng sờ sờ cái gáy lạnh ngắt, phiền lòng không phải là lão bà lợi hại, mà là nàng còn có ba tỷ muội cũng lợi hại, đây mới là phiền lòng nhất.

“Cửa thứ ba, cửa thứ tư có tính tân lang thắng không?” Thu Mão kêu gọi đầu hàng, lập tức có người phụ hợp.

“Tính!”

“Ai uống?”

Ngô Dụng cười chỉ La Nhất, Triệu Thập Nhất, hai người cũng không từ chối, cầm bát ngửa đầu uống, uống xong treo ngược bát không.

Quần chúng vỗ tay cười to: “Hảo!”

Cửa thứ năm Thu Mão đề nghị văn đấu, đoán ba vật, đúng hai cái tính là thắng, đáng tiếc về mặt này Ngô Dụng chưa bao giờ có hiểu biết, chết sống chỉ đoán đúng một cái, cuối cùng uống rượu.

Đông Quỳ tiến lên tham gia: “Từ từ, một chén này tân nương tử thay mặt tân lang uống đi!”

Liễu Sắc tiến lên bưng rượu quay về, Hạ Thúy được Hiểu Cúc giúp đỡ nhấc lên một góc khăn voan đỏ thẫm, ngẩng cổ uống xong, cũng trút ngược bát ý bảo một giọt không dư thừa.

Mọi người vỗ tay trầm trồ khen ngợi: “Hảo!”

“Tân nương tử hảo tửu lượng!”

“Tửu lượng như thế, quả nhiên nữ trung hào kiệt!”

Thu Mão ý bảo mọi người im lặng, cười nói: “Cửa cuối cùng này chuẩn bị một cái mới lạ, để tân lang xướng một khúc nhạc vui vẻ, thế nào? Xướng tốt ta cho hắn qua cửa, xướng không tốt để hắn uống rượu, như thế nào?”

“Hảo!”

Ca hát thật sự là sở đoản của Ngô Dụng, lúc này đành đưa tay: “Ta muốn xin viện trợ từ bên ngoài!”

“Cho hay không cho?”

“Cho!”

Quần chúng vui vẻ cười ha ha, Ngô Dụng lúc này cầu xin nhìn đến bàn ở trung tâm: “Cầu chủ tử cứu trận này!”

Tiết Trạm trịnh trọng: “Ngươi có biết phí lên sân khấu của ta rất đắt tiền không?”

Ngô Dụng há hốc mồm.

“Đem tiền riêng ba năm của ngươi đến đổi.”

Kỉ Cương cũng nhịn không được cười ra tiếng, Từ Trường Lâm cười chụp mạnh cái bàn, chỉ vào Tiết Trạm: “Có ai làm chủ tử như ngươi vậy không? Ngay cả chút tiền riêng cũng thương nhớ?”

Tiết Trạm vẻ mặt khoa trương thở dài nói: “Trường Lâm không lo chuyện nhà nên không biết củi gạo dầu muối quý giá, chân muỗi cũng là thịt, bổ một chút là một chút.”

Chu Kì Lân cũng bị đùa đến mức lấy tay che miệng, theo độ cong của khóe mắt phỏng chừng cũng cười không nhẹ.

Ngô Dụng vẻ mặt ‘hận không được yêu’: “... Chủ tử cao hứng là tốt rồi.”

Tiết Trạm bưng chén rượu đứng dậy, đi đến ngoài viện tảo mắt bốn phía, trong mắt loan ra ý cười, cao giọng hát vang một khúc.

Giục ngựa đạp phá thanh thu, cùng ta uống một vò rượu liệt.

Cờ quạt vi vu tựa như rồng ngâm, chiến khí lượn vòng cửu tiêu.

Lạc nhật tà dương trông xa tam giới, gió lửa mịt mù.

Núi sông ngàn dậm năm tháng an bình có thể có bao lâu.

Trường kiếm xé trời kinh vân lôi hỏa trùng trùng

Ai có thể thân mang giáp nặng giữa vạn quân chém bay đầu giặc.

 Khói lửa tứ phương một khúc tướng quân lệnh chưa bao giờ tàn lụi.

Tình nghĩa đồng đội bỗng nhiên bất diệt.

Ta chiến khinh cuồng, ta tự tiếu ngạo, nhiệt huyết can đảm cùng tương chiếu.

Ta chiến khinh cuồng, ta tự hoành đao, gió tranh vanh hướng trời xanh hô gọi.

Đợi đoạt cờ trở về phía đông tảng sáng cùng ngươi một vò đối ẩm.

Tiếng ca thanh thấu lanh lảnh, từ khúc mặc dù quái dị nhưng xướng lên rung động đến tâm can, nói lên hết tình nghĩa đồng chí của quân nhân khi thiết huyết sa trường, khi hồi tưởng, quả nhiên là cùng ẩm một vò rượu ấm. Quần chúng vẫn còn trầm lặng trong từ khúc, Tiết Trạm xa xa nâng chén: “Đến, thỉnh chư quân cùng ta ẩm mãn chén này!”

Tình cảnh này, tư thái phong lưu bất tận xứng với ý chí kiên cường, cùng tình cảm dịu dàng khi chinh chiến sa trường, khí phách quả nhiên là làm cho người ta tâm thần lay động, một số gần như si mê.

“Hảo! Chúng ta bồi thế tử ẩm mãn chén này!”

Bình luận

Truyện đang đọc