A ĐỖ VÀ TIỂU CHI

5.

Nói xong, tôi lại thấy hối hận.

Bởi vì A Đỗ túm tay của tôi, khàn giọng hỏi: “Muốn bao nhiêu mới đủ?”

Tôi vùng tay ra khỏi tay cậu ấy. Lần này, tôi thoát khỏi sự giam cầm từ tay cậu ấy dễ dàng. Chỉ là, khi tôi quay lại nhìn chỗ cậu ấy đang đứng, bất giác cảm thấy sợ hãi, giống như cậu ấy đang đứng dưới ánh mặt trời chói chang nhưng lại trở thành một bóng ma.

Mấy ngày liền sau khi tan học, tôi không còn nhìn thấy A Đỗ nữa. Trong vô thức nhận ra bản thân đang chờ cậu ấy, trong lòng tôi không khỏi cười nhạo chính mình. Cắt, chẳng lẽ tôi đang chờ cậu ấy sao? Thật là. Chẳng lẽ rất muốn thấy cậu ấy sao? Bớt được một người lo chuyện bao đồng, trong lòng hẳn phải vui vẻ mới đúng.

Rất nhanh, kỳ thi giữa kỳ đã đến, tôi dồn hết sức lực vào trong việc học tập. Không để ý đến chuyện bên ngoài.

Nhưng ngay cả như vậy, tôi cũng nhạy bén nhận ra, có ba điều đã trở nên phổ biến xung quanh tôi. Thứ nhất là đi xe máy. Trên đường đi học về, thường có người “hô” một tiếng, chạy một chiếc xe máy đi qua, sau xe máy chở theo cô gái thân yêu của mình, thân xe phân khối lớn, kiểu dáng rất ngầu, rất phong cách. Thứ hai là trượt patin. Mọi người mang giày trượt patin cùng kiểu trượt tự do ở sân bê tông sau khu dạy học, khi trượt bánh xe sẽ nhấp nháy đèn xanh lam, trông rất đẹp mắt. Thứ ba là, có rất nhiều người lén lút mang điện thoại vào lớp.

Sau khi ánh đèn pin giống như đèn sân khấu của giáo viên chủ nhiệm tắt dần, ánh sáng yếu ớt trong màn ngủ kéo dài rất lâu, ở trong bóng tối, khuôn mặt mọi người đều sáng lên với nụ cười khó diễn tả trên mặt.

Xu hướng sử dụng điện thoại này càng ngày càng phổ biến, và cuối cùng trong một đêm khuya tĩnh lặng, Lão Đàm đã đánh một đòn nhử, giả vờ kiểm tra xong phòng ngủ. Nửa tiếng sau, ông lại quay trở về, đúng lúc bắt hết một lượt ánh sáng nhạt trên mặt mỗi người.

Sáng sớm ngày hôm sau, những học sinh bị bắt vì chơi điện thoại giống như cà tím bị phơi sương, từng cái đầu cúi xuống, đứng trên sân thể dục. Tất cả người trong lớp cũng ùa ra, đứng ở lan can xem náo nhiệt. Tôi không đi xem náo nhiệt này, nằm sấp trên bàn làm bài tập.

Bỗng nhiên, ngoài cửa sổ có một bóng người nhảy qua, bóng người đó nhảy qua rất nhanh, giống như một con khỉ, vậy mà là A Đỗ. Trong tay A Đỗ cầm theo một cái túi, bước nhanh đến trước mặt tôi.

Tôi nhìn thấy mồ hôi trên trán cậu ấy, từng giọt từng giọt trong suốt. Tôi có thể nhìn ra được cậu ấy rất căng thẳng, nhưng trong đôi mắt của cậu ấy lại ánh lên một tia sáng kiên định.

“Tiểu Chi, cầm giúp tôi.”

Cậu ấy nhét chiếc túi vào trong tay tôi. Đầu óc tôi mơ hồ, chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì A Đỗ lại giống như một cơn gió thổi đi xa. Tôi mở chiếc túi ra xem, bên trong đều là điện thoại, tất cả là điện thoại mới tinh. Nghe thấy tiếng bước chân ngoài phòng học từ xa đến gần, tôi nhanh chóng nhét túi vào trong cặp, vùi đầu vào sách.

Khuôn mặt nghiêm túc của chủ nhiệm lớp xuất hiện ở bên ngoài cửa sổ kính.

Khoảnh khắc đó, trong lòng tôi giống như lắp một tấm gương sáng, trong veo và sáng sủa.

6.

Tan học, đi đến chỗ nhà kho sắt thì nhìn thấy hai cái đầu nhọn đang lén lút ở phía sau nhà kho, không nhịn được mà lớn tiếng kêu: “Hầu Tử, Qua Bì, mau ra đây.”

Hầu Tử cười hì hì, lề mề đi ra từ sau nhà kho sắt.

“Chị dâu.”

Lúc này, tôi cũng không truy cứu việc cậu ta kêu tôi là chị dâu nữa. Tôi lấy điện thoại từ trong túi ra, quơ quơ trước mặt Hầu Tử. Hầu Tử nhận ra, đưa tay ra nhưng tôi rụt tay lại, nhấc cái túi lên, ôm vào trong lòng.

“Thành thật nói cho tôi biết, gần đây A Đỗ đang làm gì?”

Hầu Tử và Qua Bì nhìn nhau, cả hai người đều khóc mà nói: “Chị dâu, tha cho hai chúng tôi đi, đại ca đang làm gì chị phải hỏi đại ca mới biết được.”

“Vậy tôi hỏi hai cậu, gần đây A Đỗ lấy một lô điện thoại, cậu ấy cho các bạn học thuê lô điện thoại này và thu phí thuê có phải không?”

Nhìn thấy ánh mắt chột dạ của bọn họ, tôi biết bản thân đã đoán đúng tám chín phần, không khỏi giậm chân nói: “Chuyện này nếu như bị nhà trường biết, vậy thì A Đỗ không cần đi học nữa, trực tiếp vào tù ngồi đi.”

Qua Bì ngơ ngác nói thêm: “Nhưng đại ca rất lợi hại à nha. Anh ấy còn làm cả việc cho thuê giày trượt patin và xe máy nữa. Đại ca nói làm như vậy anh ấy mới có tiền.”

“Đại ca làm như vậy, còn không phải là vì…” Hầu Tử lẩm bẩm. Cậu ta còn chưa kịp nói tiếp, một tiếng gào to vang lên, kêu Hầu Tử ngừng lại. A Đỗ sải bước lại đây, nói với Hầu Tử và Qua Bì: “Ở đây dông dài cái gì? Dạt qua một bên đi.”

Hầu Tử và Qua Bì lè lưỡi với nhau, chuồn đi.

A Đỗ nắm lấy chiếc túi trong tay tôi, thở phào nhẹ nhõm. Cậu ấy túm chặt cổ tay của tôi, túm chặt đến mức làm tôi đau.

“Cậu làm gì vậy? Buông tôi ra.”

“Tôi không buông.” A Đỗ nói chắc như đinh đóng cột. Mặt trời như thiêu đốt trên bầu trời, bàn tay cậu ấy giống như một bếp lò nhỏ, nắm lấy cánh tay của tôi, áp sát vào tôi.

“Tiểu Chi, cậu vừa rồi…cậu vừa rồi, đang quan tâm tôi.”

“Tôi không có.” Tôi mạnh miệng nói.

“Tôi đã nghe thấy rồi. Cậu không muốn tôi ngồi tù có phải không?"

“Muốn ngồi tù thì cậu cứ ngồi đi, tôi, tôi, tôi….” Nói một hồi thì tôi không thể nói tiếp.

A Đỗ đang làm cái quái gì vậy? Tại sao muốn đặt bản thân vào hoàn cảnh nguy hiểm như vậy? Nếu trường học phát hiện ra cậu ấy là người thuê điện thoại cho các bạn học, cậu ấy còn có thể đi học sao? Nếu có người chạy xe máy A Đỗ thuê xảy ra tai nạn xe, vậy A Đỗ phải làm sao bây giờ? Tôi tức giận, cố gắng kéo tay của tôi ra khỏi sự giam cầm của A Đỗ.

A Đỗ không nhìn mặt tôi, cậu ấy ngoảnh mặt sang một bên, nhưng một tay lại giống như vòng sắt, vây chặt lấy tôi.

“Tiểu Chi, tôi có tiền.” A Đỗ nhìn chằm chằm ngón chân của mình. Trong lời nói của cậu ấy có sự vui sướng thâm trầm, giống như đối mặt với người thương, hận không thể moi tim của bản thân ra cho đối phương xem.

Một tay khác của cậu ấy lấy ra một xấp tiền giấy ở trong chiếc túi vải màu vàng cũ nát, toàn bộ đều là màu hồng phấn. Cậu ấy nhét tiền vào trong tay tôi.

Lúc này, cậu ấy cúi đầu nhìn tôi, trong đôi mắt tam giác chỉ có chứa hai tôi nhỏ bé và con đường cát bụi đầy trời phía sau.

Nhưng tiền giấy kia dường như nóng bỏng tay. Đúng là tôi cần tiền, nhưng tôi có thể lấy gì trao đổi với A Đỗ đây? Tôi không cảm thấy tôi có thứ gì có thể trao đổi với cậu ấy.

“Cậu hiểu lầm rồi. Tôi không cần tiền của cậu.”

Tôi nắm chặt bàn tay, móng tay cắm sâu vòng lòng bàn tay.

“Ở đây có hai vạn tệ, còn chưa đủ sao?” A Đỗ nghiêm túc hỏi tôi.

“Tiền này không sạch sẽ.” Tôi nhẹ nhàng nói một câu, A Đỗ lập tức dùng hết sức siết chặt cổ tay của tôi.

Cậu ấy đẩy tôi vào vùng ngực cậu ấy, lúc này tôi mới ý thức được, thiếu niên trông gầy gò này chứa đựng rất nhiều năng lượng trong cơ thể. Tôi không kịp giãy giụa, lập tức bổ nhào vào trong lòng cậu ấy.

Ngửi thấy mùi hương bồ kết trên người cậu ấy, mùi hương sạch sẽ của thiếu niên, khiến hô hấp của tôi bỗng chốc rối loạn.

“Không sạch sẽ? Vậy thế nào mới sạch sẽ? Cậu để cho người khác gọi cậu là bạn gái, cậu để những người đó… Cậu kiếm được tiền như vậy, thì sạch sẽ sao?” A Đỗ tức giận nói.

Tôi chưa bao giờ thấy A Đỗ tức giận như vậy. Đột nhiên, khuôn mặt cậu ấy phóng to ở trước mắt tôi. Mắt tam giác mở to, chiếc mũi thô, chiếc cằm thon dài trao cho thiếu niên mười bảy tuổi một cảm giác trưởng thành chín chắn.

Giây tiếp theo, cậu ấy đấm lên bức tường phía sau tôi.

Sau một đấm đó, cậu ấy có chút bất lực, hô hấp gấp gáp rối loạn, tim đập giống như đánh trống, xen lẫn sự hoảng loạn và thất thố sau khi cơn tức giận bộc phát.

Cậu ấy sợ mình cho nên mới chán ghét mình sao?

Ở trên con đường bụi mù mịt, trước mái tôn của nhà kho sắt bị nắng trưa thiêu đốt, tôi không nhịn được mà khóc lên. Nghe thấy tiếng khóc của tôi, A Đỗ dừng một chút, ngay khi ngực cậu ấy cách xa tôi, tôi liền giơ tay lên, hung hăng cho cậu ấy một cái tát.

Trên gương mặt màu lúa mì của cậu ấy hằn năm dấu tay rõ ràng.

Bình luận

Truyện đang đọc