A NAM

Edit: Vickiee

Beta: Hàn Vũ Phi + Trịnh Bà Bà

Mưa vẫn rơi mãi không ngừngvà càng lúc càng lớn.

Gió mạnh đến mức Lưu Giai Chi cầm dù không nổi, phải dùng cả hai tay, vóc dáng Chu Đông Nam lại cao lớn, khiến cô càng phải cố sức đưa cao lên.

Thật ra thì cũng chẳng cần phải che dù làm gì, gió tạt khắp xung quanh, quần áo đã ướt đẫm cả rồi.

“Chu Đông Nam! Anh khỏe không? Anh ở trong đó có bị hành hạ gì không?” Lưu Giai Chi không ngừng rướn cổ, đi vòng quanh nhìn xem Chu Đông Nam có gì không ổn không. Cô không rảnh tay để lau nước trên mặt, chỉ có thể nhăn mặt nói chuyện với Chu Đông Nam.

Sắc mặt Chu Đông Nam rất mệt mỏi, tóc cũng bết xuống, Lưu Giai Chi vẫn cứ gào la ở bên cạnh, mãi một lúc sau anh mới kịp phản ứng, cầm lấy dù.

Lưu Giai Chi cần cả hai tay để cầm dù, nhưng anh chỉ dùng một tay là xong, anh lại cao như thế, cô có nhảy lên cũng không với tới được.

Mưa to dai dẳng, trong hoàn cảnh khó khăn, con người cũng trở nên dễ dàng thỏa mãn hơn.

“Đi thôi, tìm một chỗ trú mưa.” Lưu Giai Chi kéo tay Chu Đông Nam đi ra ngoài.

Những ngày qua cô không thuận lợi cho lắm. Công việc xao nhãng, toàn nghĩ về Chu Đông Nam, ngay cả căn nhà đang mướn cũng không ở nổi nữa, sau sự cố của anh hôm đó, cô đã chuyển về nhà sống, mãi đến hôm nay mới quay lại. Cô cảm thấy là do mình hại anh – một người làm thuê đáng thương – phải bị ngồi tù nửa tháng. Chỉ là … mỗi lần nghĩ đến anh, ngoài trừ cảm thấy anh đáng thương ra, còn cảm thấy ở anh cũng có sự nhân nghĩa khó tả, chịu ra mặt giúp bạn bè, xứng đáng là một người đàn ông.

Mưa quá lớn, ở ven đường không thể bắt xe được.

“Về thôi.” Đợi một lúc, Chu Đông Nam nói.

Lưu Giai Chi lạnh run trong mưa gió. Nói thật, cô mệt chết đi được, cũng không muốn phải dầm mưa to, nhưng khi anh bảo phải đi về, cô vẫn đồng ý.

“Anh ăn cơm chưa, tôi mời anh ăn cơm.” Lưu Giai Chi vừa đi vừa ngẩng đầu nói với Chu Đông Nam. Anh vẫn cúi đầu bước đi, cho nên cô ta có thể nhìn rõ gương mặt anh, đen sạm, vô cảm, có lẽ hơi gầy đi một chút, đường nét gương mặt càng rõ ràng hơn.

Cô hỏi xong, Chu Đông Nam lập tức liếc nhìn sang.

Lưu Giai Chi chưa từng nhìn thấy anh như thế, liền cúi đầu.

“Hả?” Chu Đông Nam hình như nghe không rõ.

Giọng nói Lưu Giai Chi càng khẽ hơn: “Tôi nói tôi mời anh đi ăn cơm, đi không?”

“Không cần đâu.”

“Ở gần nhà thôi, vừa hay tôi cũng chưa ăn.”

“….” Chu Đông Nam cúi đầu nhìn đường, Lưu Giai Chi nói: “Xem như đồng ý rồi, chúng ta đi làm bát mì nhỏ đi!”

Cô ta nghĩ thầm, lúc này thời tiết không tốt, trông Chu Đông Nam cũng mệt mỏi, cứ ăn đại thứ gì đó, hôm khác lại mời anh ăn một bữa ngon. Dưới cơn mưa gió bão bùng, cô ta miệt mài nghĩ đến những món ngon của Bắc Kinh..

Nghĩ một lúc thì không còn nhớ đến món sắp ăn nữa.

Suốt đoạn đường Chu Đông Nam đều yên lặng, Lưu Giai Chi thỉnh thoảng cũng muốn hỏi gì đó, nhưng lại không biết phải mở miệng thế nào.

Nghĩ  nhiều, thời gian trôi qua cũng rất nhanh,  thoắt cái đã sắp đến nơi họ định đến. Lúc đi ngang qua một chiếc xe cảnh sát, tiếng còi thê lương vang lên khiến Lưu Giai Chi bừng tỉnh, quay đầu nhìn anh.

Chu Đông Nam vẫn cúi đầu, tiếng còi xe cũng không thể làm phiền đến anh.

Lưu Giai Chi hít sâu, sao cô lại phải cẩn thận như vậy chứ?

“Chu Đông Nam.” Cô ta dừng bước, Chu Đông Nam cũng dừng lại.

“Sao vậy?”

“Anh…”

“Ừm?”

“Sao vợ của anh không đến?” Cuối cùng cô ta cũng hỏi ra.

Chu Đông Nam không trả lời, trông anh thật sự rất đáng thương.

Lưu Giai Chi ho khan một tiếng: “Cô ấy có biết anh bị bắt không?”

“Không biết.”

Lưu Giai Chi trợn mắt: “Không biết? Chuyện lớn như vậy cũng không biết? Cô ta không biết đến thăm anh sao, vợ anh có lo lắng cho anh không vậy?”

Anh không nói lời nào, tiếng mưa rơi trên nóc dù nghe khá rõ ràng.

Lưu Giai Chi hỏi anh: “Vợ anh có mâu thuẫn gì với anh à? Hai người kết hôn khi nào?”

Chu Đông Nam quay đầu: “Đi thôi.”

Anh không nói, Lưu Giai Chi càng bám  lấy: “Đừng có chuyện gì cũng giữ trong lòng, tôi không hại anh đâu, anh cứ buồn bực mãi như vậy không sợ đến mức phát bệnh à?”

“Nếu quả thật có mâu thuẫn gì thì cứ nói ra, tôi cũng có thể giúp anh phân tích một chút. Dù gì tôi cũng là phụ nữ, không chừng còn có thể giúp được anh …”

Bước chân của anh dần chậm lại.

Lưu Giai Chi đang đi theo anh cũng dừng lại theo.

“Chu Đông Nam …”

“Cám ơn cô giúp tôi.” – Chu Đông Nam nói với cô – “Nhưng tôi không biết phải nói gì …”  Nhìn anh rất mệt mỏi, lại hoang mang, anh thật sự không biết phải nói gì cả.

Còn có thể nói gì nữa.

Có thể hỏi được ra điều gì đó cũng tốt. Lưu Giai Chi bình tĩnh nói: “Anh không cần lo lắng, tôi hỏi anh trả lời là được rồi.”

Phía chân trời mưa vẫn rơi như trút nước, gió thổi ào ạt. Đây không phải là chỗ để tán gẫu, nhưng Lưu Giai Chi không quan tâm, anh đã chịu nói ra, cô nhất định không bỏ qua cơ hội này.

“Anh tới Bắc Kinh lâu như vậy là để tìm vợ à?”

Anh gật đầu.

“Vợ anh làm việc ở đâu?”

“Gần chỗ ở của tôi.”

“Sao hai người lại ở riêng?”

“Cô ấy không chịu nghe lời tôi.”

Lưu Giai Chi nghẹn họng, không nghe lời? Tự trốn đi? Sắc mặt cô  không đổi, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ, có phải ngoại tình rồi không? Không cam lòng nghèo khó à? Một người phụ nữ từ nơi khác đến Bắc Kinh còn có thể làm gì, nhất định là kiểu người mơ cao rồi.

Lưu Giai Chi hoàn toàn không nghĩ đến việc Chu Đông Nam có thể đã phạm lỗi gì đó. Khỏi nghĩ cũng biết, cái tên đen đúa cố chấp, yên phận này có thể làm gì sai chứ, chỉ là thỉnh thoảng giở vài trò khôn lỏi, nên sao có thể là do anh ta được.

“Mâu thuẫn của hai người lớn lắm à, anh bị bắt nửa tháng mà cô ta cũng không tới thăm anh. Cục cảnh sát nhất định đã báo cho người nhà anh biết đúng không?”

Chu Đông Nam bung dù, yên lặng lắc đầu.

“Không báo? Cô ấy không phải người nhà anh à, hai người …” Lưu Giai Chi bỗng nhiên nghĩ đến một khả năng.

“Hai người rốt cuộc có kết hôn không?”

Chu Đông Nam yên lặng không lên tiếng, nhìn về phía màn mưa.

Anh cố ý tránh né, sự yên lặng này càng khẳng định suy đoán của cô.

Ôi dào, cô đã đoán được đại khái câu chuyện cũ này rồi. Một người đàn ông ngốc nghếch yêu một người phụ nữ không an phận, anh ta kiếm tiền nuôi gia đình nhưng cô ta không thích cuộc sống tầm thường. Cô ta bỏ trốn, anh đuổi theo, là một câu chuyện đi đâu cũng thấy.

Lưu Giai Chi không khỏi hơi kích động, không chỉ vì năng lực suy đoán của mình, còn vì những việc khác.

Người làm việc cảm tính thường là vậy.  Anh không phải là một ai khác, tôi rất vui, dù cho tôi không nhất định phải có anh.

“Này, chúng ta đi ăn đi, đói quá!”

Chu Đông Nam không nhúc nhích, vẫn nhìn chằm chằm vào màn mưa kia. Lưu Giai Chi nhìn theo ánh mắt anh, bên kia là một tiệm ăn nhanh bình thường, không có gì đặc biệt.

“Đừng buồn nữa, từ từ sẽ qua thôi, hôm nay cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi.” Lưu Giai Chi kéo kéo áo, trời đã vào xuân, nhưng thời tiết vẫn rất lạnh, nhất là khi trời mưa.

“Đi mau đi!”

Cô ta phát hiện Chu Đông Nam vẫn không buồn nhúc nhích.

Lưu Giai Chi bắt đầu nghĩ có phải tại mình đã gặng hỏi quá nhiều hay không.

Sao lại không dứt khoát một chút, đàn ông một chút chứ: “Mọi việc đều đã qua rồi, cũng chia tay rồi …” Giọng nói của cô ta rất nhỏ, lại liếc về phía Chu Đông Nam, sau đó lại hoảng hốt phát hiện ra mắt anh đỏ hoe.

Đầu óc Lưu Giai Chi lập tức trở nên trống rỗng, quên hết mọi thứ.

Khi đàn ông rơi lệ, còn khiến người ta xúc động hơn cả phụ nữ.

Anh không phải một người cứng cỏi gì, chỉ là một người đàn ông rất bình thường, có lẽ vào giờ phút này, anh mới thật sự là anh.

Lưu Giai Chi chỉ nhìn thôi, mũi cũng không nhịn được mà cay cay.

“Chu Đông Nam …” Cô ta kêu tên anh, nước mắt cũng chảy ra, có thứ gì đó ảnh hưởng đến cô ta, mặc dù chính cô ta cũng không biết là thứ gì.

Anh vốn không nghe thấy cô ta nói gì, chỉ vô cùng chăm chú nhìn về phía kia, Lưu Giai Chi cũng dần yên lặng.

Đợi đến khi lòng tĩnh lặng, cả thế giới cũng tĩnh lặng, cuối cùng cô ta cũng nghe loáng thoáng bài hát mà cửa tiệm kia đang bật.

Lưu Giai Chi đã từng nghe bài này, một bài hát cũ của Mạnh Đình Vi.

(*) bài hát [风中有朵雨做的云 – 孟庭苇] (Trong gió có đám mây làm từ mưa – Mạnh Đình Vi) 

Giọng nữ đang hát vô cùng du dương:

Trong gió có đám mây mang mưa đến.

Có một đám mây tạo nên mưa.

Trong lòng đám mây chứa đầy mưa.

Từng giọt tí tách đều vì anh.

Gió thổi tiếng ca về nơi xa xôi, tựa như đời người phiêu bạt không điểm dừng.

Một bài hát rất đúng thời điểm …Anh khóc vì bài hát này sao?

Lưu Giai Chi phát hiện ra mình không hề hiểu anh.

Dưới cơn mưa to không dứt, chỉ có tiếng hát không ngừng lặp lại:

Mỗi khi bầu trời vừa chuyển mưa.

Trong gió có mây mang mưa đến.

Mỗi khi trong lòng lại nhớ anh

Trong gió có mây mang mưa đến.

Anh nhất định nhớ đến điều gì đó, là người phụ nữ ấy sao? Anh bị cô ta bắt nạt thật thê thảm.

Trong lòng Lưu Giai Chi thầm phê bình, sao lại đến mức này. Cô rất muốn nói cho anh biết, những ngày anh ở Bắc Kinh chờ đợi, người phụ nữ ấy chẳng thấy đâu, nếu sau này khi anh hồi tưởng lại ngày hôm nay, anh sẽ biết nước mắt mình rơi thật sự quá ngu ngốc.

Cô nhướn mày, không còn nghe rõ tiếng hát nữa, đứng thêm một lúc, lại cảm thấy mệt mỏi.

Bất kể sau này anh có hiểu ra hay không, có cảm thấy mình ngu ngốc hay không, Lưu Giai Chi vẫn biết rằng, một ngày nào đó trong tương lai, khi cô nhớ đến hình ảnh hôm nay, cô cũng sẽ cảm thấy vô cùng xúc động.

Lồng chim trống rỗng.

Từ mấy hôm trước, Lý Vân Sùng đã để lồng chim trống không.

Ông đã thả hai con chim cuối cùng đi.

Nếu Tào Khải nói đúng, cuối cùng mọi chuyện đều sẽ có một điểm kết, vậy “cái kết” của ông là ở đâu?

Vận mệnh vẫn không hề tiết lộ điều gì.

Lý Vân Sùng nhìn Thành Vân đang mặc áo khoác. Cô mặc không nhiều lắm, áo len mỏng, áo gió màu đen, đôi chân dài nhỏ nằm gọn trong đôi giày da. Cô đưa lưng về phía ông mặc áo, cánh tay nhấc lên, thon dài mảnh khảnh.

Lý Vân Sùng có một loại ảo giác rằng  thứ cô đang mặc không phải áo khoác, mà là một lớp lông vũ.

Một con chim yến xinh đẹp, đôi cánh  không phải lớp lông tơ trắng  tinh, thay vào đó là lớp lông tối đen. Vừa táo bạo, vừa mạnh mẽ, không nhìn ra vết thương, trải qua nhiều chuyện, thậm chí còn gánh lấy gió mưa giúp người khác.

“Đến bây giờ em  vẫn không hiểu.” Lý Vân Sùng không biết mình đang nói gì.

Thành Vân quay đầu lại: “Gì cơ?”

“Em thích một người, nhất định cứ phải vứt bỏ hết tất cả những thứ khác, Thành Vân, em bao nhiêu tuổi rồi?” – Lý Vân Sùng cười lạnh – “Sao em lại có thể dễ dàng bị loại tình cảm kích thích này hấp dẫn thế hả?”

Thành Vân yên lặng.

Lý Vân Sùng lại thừa thắng xông lên.

“Anh đã nói bao nhiêu lần rồi, người vốn chẳng có gì mới thường xuyên nói mấy câu như vứt bỏ hết tất cả. Em cho rằng anh ta sẽ vì em mà từ bỏ thứ gì? Sự xúc động của em đừng rẻ mạt như vậy.”

“Anh Sùng.”

Ông quá chú ý đến lời nói kế tiếp của cô, nên ông cũng không sửa lại cách xưng hô mà ông không thích kia.

“Em không hề từ bỏ gì cả.” Thành Vân nhìn ông, giống như đang giúp ông giải câu đố.

“Bởi vì em vốn cũng chỉ có hai bàn tay trắng.”

Càng tận tình, thì càng vô tình. Càng đa tình, lại càng tuyệt tình.

Phụ nữ không dùng dao, họ chỉ dùng miệng.

Nhưng có thể giết người không thấy máu.

Mười hai năm, ông đã bỏ ra bao nhiêu? Dạy bảo từng chút một, dẫn dắt từng bước một, kết quả, lại đổi lấy một câu hai bàn tay trắng của cô.

Mà điều đáng sợ nhất lại không phải những thứ này.

Điều đáng sợ là mãi cho đến khoảnh khắc cô rời đi, Lý Vân Sùng vẫn không thể thẳng thắn nói với cô một câu: “Sao lại không có gì, em rõ ràng còn có anh.”

Ngồi trên chiếc ghế salon nho nhỏ, Lý Vân Sùng lại lần nữa phát hiện ra, nhà của Thành Vân rất to, nhưng cũng rất trống trải.

Trống trải đến mức khiến lòng người hoảng sợ.

Ông liếc mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Người phụ nữ kia, ngay cả dù cũng không mang theo.

Dáng vẻ cô không buồn quay đầu lại, đi thẳng vào trong mưa gió, hình như có hơi quen thuộc, cũng giống như mười hai năm về trước, khi cô chỉ mang theo hai trăm đồng, một thân một mình đến Bắc Kinh tìm người đàn ông kia vậy.

Ấu trĩ đến lạ thường, thật khó tưởng tượng rằng cô đã ba mươi tuổi.

Thế mà ông lại động lòng.

Mười hai năm, ông vẫn cảm thấy cô thiếu thứ gì đó, cho dù ông không ngừng đốc thúc cô, dạy dỗ cô, cô vẫn không có cách nào đạt đến tiêu chuẩn trong lòng ông.

Cho đến giờ phút này, ông mới thật sự hiểu rõ nguyên nhân.

Ông muốn yên lặng một chút, nhưng bên ngoài lại vang dội tiếng sấm sét, tiếng mưa to tầm tã.

Là ai đang cười nhạo ông?

Là ông trời, hay người đàn ông đã chết kia?

Lý Vân Sùng chợt đẩy mạnh chiếc bàn.

Hộp giữ ấm văng ra xa, canh gà chưa uống xong  vương đầy trên đất.

Bình luận

Truyện đang đọc