[ABO] HƯỚNG TỚI BÌNH MINH



Hôm sau, ngài Nguyên soái rời giường với đôi mắt gấu trúc, Arthur vờ như không thấy, chuẩn bị bữa sáng cho hắn như thường lệ.

Gặp lại đối tượng khiến mình bứt rứt không ngủ cả đêm, Francois hơi bối rối, may mà hắn mặt liệt bẩm sinh, dù có hơi cứng ngắc cũng không dễ bị phát hiện.

Cả hai người đều rất ăn ý, không ai nhắc đến chuyện mập mờ tối qua, có điều tự Francois cũng không ý thức được, ánh mắt mình nhìn Arthur đã mang theo chút ý vị khang khác.

Arthur cũng cảm nhận được sự thay đổi xíu xiu của đối phương, y mừng lắm.

Xem ra mát-xa quả thật có thể xúc tiến tình cảm á! Điều này khiến y như được tiếp thêm động lực, sau này tối nào cũng phải ghé thăm phòng ngủ ngài Nguyên soái, mát-xa giúp ngài ấy giải-toả-áp-lực mới được.

Fracnois hưởng thụ sự phục vụ chu đáo của ai kia, lòng có chút phiền não mang vị ngọt ngào.

Thật là kỳ lạ, tuy Arthur là một Beta, nhưng mỗi cử chỉ động tác của y đều cuốn hút vô cùng, mấy lần khiến hắn mất tự chủ, chỉ muốn nhào lên.

Nếu không phải lý trí giúp hắn ghìm cương trước bờ vực, chắc hẳn hắn đã nghe theo tiếng gọi con "chym" rồi.

"Chẳng lẽ do mình độc thân quá lâu, dẫn tới việc cơ thể thèm khát quá độ? Sao lại có phản ứng sinh lý với quan vệ sĩ thân cận Beta của mình được nhỉ? Mất mặt quá điii!"
Thường thì Alpha sẽ không phát tình với Beta, tin tức tố của Beta không có tác dụng khơi gợi dục vọng của Alpha.

Nếu một Alpha không dưng nảy sinh dục vọng với một Beta, vậy thì chỉ có một khả năng: Alpha đó đã phải lòng Beta kia rồi!
Phải lòng? Hắn thích quan vệ sĩ của mình? Francois hơi mông lung, hắn sống một trăm lẻ tám năm nhưng chưa yêu đương bao giờ, cũng không biết cảm giác thích một người là như nào.

Hắn chỉ biết, có Arthur bên cạnh khiến hắn rất thoải mái, nhưng cũng vậy thôi, chẳng lẽ đấy chính là thích ư?
Francois lắc lắc đầu, bảo hắn thích y, hắn thà tin mình cô đơn quá lâu, cơ thể thèm khát quá độ nên mới có ý đồ đen tối với quan vệ sĩ!
Sáng nay, Fancois nhận được thư mời vào cung tham dự vũ hội mừng năm mới, Hoàng Hậu Ekaterina là người chủ trì bữa tiệc, bà phát thiếp mời tất cả những tướng quân có máu mặt trong giới quân đội cũng như những Hoàng thân quốc thích có tiếng nói trong Hoàng thất tham dự.

Theo thường lệ, người được mời có thể đưa một gia quyến đi cùng, Francois không có thân nhân nào, cùng hắn đi dự tiệc hàng năm đều là quan vệ sĩ thân cận.

Tất nhiên Arthur rất vui lòng dự tiệc cùng hắn, yến tiệc như này hội tụ biết bao nhiêu nhân vật quan trọng của Đế Quốc, là cơ hội tốt để thăm dò tin tình báo.

Sao y có thể bỏ qua được?

Trước khi khởi hành, Arthur còn đang đắn đo vụ trang phục.

Là một quan vệ sĩ, y có hai bộ đồng phục, một bộ là bộ đồng phục vệ sĩ màu đỏ tươi lộng lẫy, bộ còn lại là đồng phục màu đen nhã nhặn dành cho thiếu uý.

Có điều, khi thấy Francis mặc quân phục đen tuyền, y chọn bộ quân phục thiếu uý màu đen chẳng chút chần chờ.

Lý do rất đơn giản: Ngài Nguyên soái ăn mặc giản dị thế mà quan vệ sĩ bên cạnh lại diện bộ đồ nổi bật hơn sếp sẽ có vẻ cố tình làm màu, còn thể hiện sự không tôn trọng cấp trên.

Giờ nhiệm vụ quan trọng nhất của y là làm ngài Nguyên soái vui lòng, sao y có thể làm ra chuyện khiến hắn phật lòng được chứ?
Quả nhiên, Francois thấy y mặc bộ quân phục màu đen thì gật đầu hài lòng.

Cơ mà nói đi cũng phải nói lại, người đẹp mặc gì cũng đẹp.

Quân phục Đế Quốc giản dị, Francois đã thấy bao quân nhân mặc nó.

Nhưng khi Arthur mặc nó lên người lại mang đến cảm giác hoàn toàn khác.

Áo trên màu đen tuyền tôn lên làn da trắng như ngọc, đôi chân dài thẳng tắp được chiếc quần quân trang ôm gọn; cả người y toát lên vẻ đẹp trai hiên ngang, tràn đầy sức sống.

Chẳng trách Thượng tướng Muller cứ luôn miệng gọi y là "mỹ nhân", đến ngay cả Francois bị liệt dây thần kinh thẩm mỹ cũng không thể không thừa nhận quan vệ sĩ thân cận của mình rất có sức hút, vừa nhìn đã thích!
Nghĩ vậy, Francois bỗng hơi hơi hối hận, không muốn đưa y tới bữa tiệc trong cung nữa.

Trong những dịp nhìn thì có vẻ lịch lãm cao sang nhưng phía sau lại dơ bẩn khôn cùng như này, Arthur chỉ là một thiếu uý, quân hàm quá thấp, rất dễ bị bắt nạt.

Arthur mặc dù rất giỏi giang, có điều cấp bậc quân hàm của Đế Quốc được quy định rất nghiêm ngặt, gặp phải người có quân hàm cao hơn, thiếu uý như y chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.

Nghĩ tới việc quan vệ sĩ thân cận của mình phải chịu thiệt thòi, Francois rất không vui.

Arthur thấy Francois gật đầu hài lòng xong lại nhăn mặt nhíu mày, chả hiểu ra làm sao? Y thẽ thọt hỏi:
– Ngài Nguyên soái, chúng ta có thể xuất phát chưa ạ?
Francois đọc được tia mong chờ trong ánh mắt y, thầm nghĩ: đám thanh niên lúc nào cũng thích mấy chỗ ồn ào náo nhiệt.


Hắn đã hứa sẽ đưa y đi cùng, giờ cũng không tiện nuốt lời, đành dặn dò:
– Lát nữa tới vào cung, cậu phải luôn ở cạnh ta, không được chạy lung tung.

Rõ chưa?
Arthur bừng tỉnh đại ngộ, hoá ra là không yên lòng về y.

Tính chiếm hữu của đám Alpha rõ là biến thái, đến quan vệ sĩ thân cận cũng không cho kẻ khác chạm vào.

Nghĩ vậy, nhưng vẫn y ngoan ngoãn đáp lời hắn.

Francois và Arthur tới cung điện vừa lúc màn đêm buông xuống, hai bên đường cung điện thẳng tắp đầy những cây lửa và hoa bạc, lấp lánh vàng rực, ánh đèn sáng rỡ rọi khắp cung điện, đẹp không sao tả xiết.

Hoàng hậu Ekaterina đích thân ra ngoài đón tiếp ngài Nguyên soái Francois.

Hoàng hậu có một đôi mắt xanh tuyệt đẹp như băng, mái tóc vàng hút mắt xoã trên vai, chiếc váy dạ hội quây ngực màu tím tôn lên dáng người hoàn hảo của bà, cử chỉ đoan trang và nụ cười tao nhã làm nổi bật khí chất của bậc mẫu nghi.

Hoàng tử Repin rất giống mẹ, thừa hưởng dung mạo đẹp đẽ từ Hoàng hậu.

– Nguyên soái, mừng ngài tới! – Ekaterina mỉm cười vươn tay ra.

Francois cúi người, khẽ đặt một nụ hôn lên bàn tay bà, nói:
– Xin kính chào Hoàng hậu điện hạ!
Hoàng hậu thu tay, nói:
– Hôm nay Bệ hạ không khoẻ, nhưng Người không muốn mọi người mất vui nên hạ lệnh cho tiến hành yến tiệc như thường, còn dặn dò bản cung và Hoàng tử tiếp đãi mọi người chu đáo.

– Tạ ơn tấm lòng của Bệ hạ, cũng như sự hiếu khách của Hoàng hậu và Điện hạ.

– Francois đứng thẳng, hơi do dự một chút, cuối cùng vẫn hỏi:
– Sức khoẻ của Bệ hạ...!không có gì đáng ngại chứ?
– Đều là những vết thương cũ.


Ngự y nói không có gì đáng lo, nhưng phải nghỉ ngơi thật tốt.

Có điều ngài biết rồi đó, quốc sự trăm bề, Bệ hạ lấy đâu ra thời gian nghỉ ngơi? Bản cung thường xuyên khuyên Người, mà nào có tác dụng gì, ôi...!
– Bệ hạ phúc dày mệnh dài, hẳn sẽ khoẻ lại nhanh thôi.

– Cảm ơn lời chúc của Nguyên soái, cũng xin Nguyên soái hãy khuyên Bệ hạ chú ý sức khoẻ bản thân.

Arthur nhạy bén phát hiện dù ngoài mặt Hoàng hậu Ekaterina cười cười nói nói với Francois, ánh mắt lại chẳng chút chân thành.

Còn Francois dù lễ phép và rất tôn trọng Hoàng hậu, nhưng trong mắt lại là sự phòng bị và xa cách.

Có vẻ như giữa Francois và Hoàng thất tồn tại mâu thuẫn không thể hoà giải.

Arthur nãy giờ vẫn đang quỳ gối theo lễ nghi hoàng gia, y cúi thấp đầu suy tư, không hề phát giác ánh mắt Hoàng hậu đã chuyển sang mình, chỉ nghe bà ta cười nói:
– Vị phía sau Nguyên soái chính là thiếu uý Arthur – người đã đánh bại cháu ngoại Joseph của bản cung, đạt ngôi vị quán quân trong cuộc thi tuyển quan vệ sĩ phải không?
Arthur sửng sốt, vội vàng đáp:
– Hoàng hậu quá khen, thuộc hạ không dám!
– Mau đứng lên đi.

– Hoàng hậu cười đáp – Ngẩng đầu lên, để bản cung nhìn xem.

Arthur đứng lên, hơi ngẩng đầu nhìn về phía Hoàng hậu.

Ánh mắt Hoàng hậu loé lên tia kinh ngạc:
– Chậc, đúng là dáng vẻ của đấng anh tài! Nguyên soái có phúc thật đấy!
Còn chưa dứt lời, một giọng nói tao nhã trong trẻo vang lên:
– Mẫu hậu nói ai thật có phúc vậy?
Arthur dõi mắt nhìn qua, hôm nay Hoàng tử Repin mặc một bộ lễ phục màu trắng điểm xuyết ánh bạc, mái tóc màu vàng kim được chải gọn ra sau đầu, trông rất phong độ quý phái.

Phía sau Hoàng tử chính là quan vệ sĩ của gã, đồng thời là bại tướng dưới tay Arthur – Joseph.

Repin thấy Arthur nhìn mình, ánh mắt xoáy lên người y một cách trắng trợn, đoạn nở nụ cười giả tạo.

Arthur buồn nôn, giả vờ ngượng ngùng, cúi đầu.

Hoàng tử Repin lững thững bước tới, mở miệng nói đùa:

– Mẫu hậu thật là thiên vị quá đi.

Nguyên soái vừa đến là người đã bỏ mặc khách mời ở trong, tự mình ra ngoài tiếp đón, khách khứa bên trong bắt đầu có ý kiến rồi đó!
Francois hơi phiền hai mẹ con nhà này, nhất là ánh mắt Repin nhìn Arthur khiến hắn rất không vui.

Hắn bèn nói:
– Cũng không còn sớm nữa, chúng ta vào thôi, chắc mọi người đều đang mong buổi tiệc mừng được bắt đầu!
Hoàng hậu, Hoàng tử và Nguyên soái Đế Quốc cùng nhau xuất hiện là cảnh tượng cực kỳ giật gân, yến hội vốn náo nhiệt bỗng yên tĩnh lạ thường, khách khứa trong buổi tiệc dồn hết ánh mắt về phía họ.

Arthur cúi thấp đầu theo sau Nguyên soái, gắng sức làm giảm sự tồn tại của bản thân, dù vậy, y vẫn nhận được rất nhiều sự chú ý, thiện cảm hay ác ý đủ cả.

Sau lời phát biểu ngắn gọn, Hoàng hậu tuyên bố bữa tiệc bắt đầu.

Sâm banh được bật nắp, Hoàng tử Repin bắt nhịp nâng cốc chúc mừng, bữa tiệc chính thức khai màn.

Từ lúc tiệc vừa bắt đầu, Francois đã được hết người này tới người khác kính rượu, dẫn đầu là mấy vị thượng tướng bốn sao dưới trướng trướng hắn.

Arthur lẳng lặng đánh giá "Tứ đại thiên vương" của Đế Quốc:
Thượng tướng Herbert là người lớn tuổi nhất trong 4 người, ông sở hữu mái tóc bạch kim và đôi mắt xám sắc sảo, trông rất thông thái, đây cũng là vị tướng đã theo Francois lâu nhất, được mệnh danh là quân sư của hắn.

Tiếp đó tới Thượng tướng Owens, anh ta trẻ nhất trong bốn người, tóc đen mắt đen, dáng người thấp bé, lầm lì ít nói, thoạt trông vô hại, nhưng trên chiến trường, anh ta có một biệt danh đầy mùi máu tươi – "Đồ Tể".

Tiếp đến thượng tướng Jacques, cũng là người duy nhất xuất thân quý tộc, tóc vàng, mắt xanh, nom hệt như một quý ông lịch lãm, thực ra anh ta là người quỷ quyệt xảo trá, ưa dùng những trò âm hiểm, nhiều lần khiến tướng sĩ Liên Bang khốn đốn.

Cuối cùng là thượng tướng Hollier – vị tướng được Francois tin tưởng nhất, cũng là con chó trung thành nhất với hắn.

Anh ta vốn là đặc chủng binh, thân mình vạm vỡ như người khổng lồ, tính tình nóng nảy, vô cùng hung hãn, từng tạo nên kỳ tích một mình điều khiển cơ giáp đột phá vòng vây của cả ngàn binh sĩ Liên Bang, được xưng là "Mãnh tướng đệ nhất Đế Quốc".

Arthur trông thấy người quen phía sau Hollier – Gấu Bắc Cực Jeson, cậu chàng đang nhìn y với nụ cười tươi rói.

Nhìn thấy nụ cười ngốc nghếch quen thuộc kia, Arthur không khỏi cong khoé miệng đáp lại, y khẽ gật đầu thay cho lời chào hỏi.

Tính Jeson đơn giản thẳng thắn, phong cách chiến đấu cũng mạnh mẽ bạo lực, tính ra rất hợp rơ với Hollier.

Nhìn nụ cười vô tư lự của cậu chàng kìa! Coi bộ cuộc sống sau khi vào quân bộ của Jeson rất thuận lợi ha!.


Bình luận

Truyện đang đọc