ABO - NÔ LỆ

Lâu đài Vòm.

Hàn vừa được đưa về tới dãy phòng phía Nam quen thuộc,

Cũng đã ngủ say thiếp lẫn trong mùi ca cao nồng nàn, ấm đượm.

Dẫu có thể hiện sự chống đối lạnh nhạt bên ngoài, nhưng rút cuộc một Omega đã được đánh dấu, vĩnh viễn không có cách nào quên đi hay rời bỏ Alpha của mình.

Leo nhẹ tay đặt người xuống chiếc nệm bông êm ái, chỉ sợ sẽ đánh thức.

Hàn theo bản năng mà túm chặt lấy một vạt áo, không rời, khiến Leo phải hơi khom người, ngón tay đã muốn gỡ ra, cuối cùng lại mỉm cười sủng nịnh mà cởi luôn chiếc áo khoác ấy, phủ lên người Hàn.

Lix đứng phía ngoài cửa, vẻ mặt pha chút sửng sốt.

Nếu là một kẻ bồi giường trước đây, dù có là Ely, Alpha nữ có vẻ đẹp vừa mắt với Leo nhất, Lix cũng chưa từng thấy qua cảnh này.

Đồ đạc của Tam Vương Tước, đâu phải muốn động là động, muốn co kéo liền co?

Chỉ cần vượt qua phép tắc một chút, thì đừng có nói tới cầu sủng, bị vứt thẳng tay ra ngoài cửa cũng chẳng hiếm gì.

- --------

Một căn phòng nhỏ nơi gác kín,

Từng đám dây leo rũ tuyết vương làn xanh run rẩy bám lên khung cửa.

Nơi tách biệt này, không ai được phép lui vào nếu chưa được chuẩn lệnh.

Leo ra hiệu cho Lix ngồi xuống đối diện.

Hơi nóng ấm từ tách café nhẹ nhàng tỏa ra, tan rớt trong không khí lạnh giá thành từng chùm nhỏ, phả lên thành cửa kính nhìn ra ngoài.

Người đối mặt nhau, đã không còn là chủ tớ.

Nơi này, là căn phòng thủa nhỏ hai kẻ Alpha vật lộn vui đùa cùng nhau lớn lên.

Ở đây, không có Tam Vương Tước, cũng không có vị Thống lĩnh nào cả,

Ở đây, chỉ có một Leo, một Lix. Hai người vừa trộn chút dòng máu của Tước tộc, vừa được gọi là anh – em. Đơn thuần như hai kẻ đã thấu hiểu từng nhịp suy nghĩ, vì nhau mà tin tưởng.

Leo ngậm tan chút dư vị ngần đắng nơi đầu cuống họng, mở giọng:

- Lix, việc xảy ra ở bãi đá,ngươi nắm rõ?

Lix khẽ gật đầu:

- Đúng vậy. Ta đã kiểm qua mấy tên phó bãi. Quả là có chuyện đó, một chọi ba tên, những vết thương trên người, hầu hết là do trận thách đấu đó mà ra.

- .....

Leo nhíu đôi mắt màu xanh thẳm:

- Ngươi còn nhớ những điều trước đây Hàn đã nói không?

- Chính là nói rằng tự tay đã giết chết hàng trăm Omega nô lệ,

- Vậy thì vì cái gì mà lần này lại liều mạng mà thách đấu cứu sống những nô lệ phạm tội đó?

Lix chăm chú nhìn Hàn, một lúc mới chắc lời:

- Leo, thực ra, có vài chuyện, ta vẫn chưa nói với ngươi.

- ....

- Là, về việc những trại nô lệ của Ngô Hàn, quả thực có điểm lạ.

- Lạ?

- Đúng vậy.

Lix chậm rãi,

- Vì chưa chắc chắn, nên ta vẫn là muốn để thêm một thời gian, vậy mà không ngờ còn chưa kịp nói ra, Ngô Hàn lại suýt mất mạng ở bãi đá.

Đối với thái độ chần chừ của Lix, Leo xuôi giọng:

- Ta và ngươi đều đã đến căn phòng này, Ở đây, ngươi chính là anh em của ta.

Lix hơi cắn chặt khóe môi:

- Ta nghi ngờ, đúng như lời Lưu Hầu Tước trình báo, Ngô Hàn quả thực lập lãnh thổ riêng.

- .......

- Ta biết là khó tin, nhưng theo những Omega và Beta ta gài gắm vào trình lại, số tiền bạc họ kiếm được đều được tuồn đi một nơi nào đó không rõ ràng. Lương thực mua trữ ở trong kho cũng như vậy, đều sau một thời gian lại vơi đi trống kho.

- Nếu không phải có vùng lãnh thổ riêng khá đông người, thì phần lương thực ấy vốn dĩ không thể nào sử dụng hết.

- Nhưng, còn một điều mà ta thực sự không hiểu.

Leo tay đã siết tới nổi lên đường gân lớn:

- Chuyện gì?

- Nếu như Ngô Hàn thực sự đối xử tệ bạc với Ngô Tộc, vậy tại sao khi tin Ngô Hàn chết được truyền đi, người Ngô Tộc lại thương xót tới như vậy?. Trên phần mộ giả, người cầu nguyện đều đến rất nhiều.

- Hơn nữa,

- Trong trại nô lệ của Ngô Hàn, các Omega được đối xử vô cùng tốt, căn bản không thể nào đem ra so sánh với các trại nô lệ khác được. Dẫu cứ cho rằng Ngô Hàn trước đây là vì tiền mà cho những nô lệ đó được sống tốt, nhưng việc tìm những Alpha có tỷ lệ tương thích cao để đưa Omega tới tiếp khách, rõ ràng là để nhằm vào việc kích thích Alpha đó chuộc người ra, đối với một chủ trại nô lệ mà nói, việc Omega bị chuộc ra là tổn thất cực kỳ lớn!

Cả Leo và Lix đều chìm vào một mảnh trầm lặng, một lúc sau Leo mới hít một hơi dài:

- Lix.

- Ngươi nói, một khi Omega bị bệnh nặng không thể tiếp khách, sẽ bị quăng ra sa mạc?

Lix như chợt hiểu ra điều gì, vậy nhưng lại hơi thoáng ngưng lại:

- Như vậy, sẽ phải hi sinh một mạng sống?

Leo lắc nhẹ đầu:

- Không. Ta tin tưởng hắn.

- Khi những kẻ nô lệ ở bãi đá bị chỉa súng tới. Bản năng của ta nhận ra sự thương xót khác biệt từ ánh mắt hắn.

Lix gật đầu:

- Vậy được, ta sẽ lập tức chuẩn lệnh tới Omega đang trong trại.

- Khoan đã.

Leo ngăn lại bước chân Lix đang chuẩn bị rời đi.

- Còn về việc ta hóa sói đêm hôm ấy,

- Ngươi nhất định không được nói cho cha mẹ ta biết.

Lix xoay bước chân:

- Được.

- ---------

Lix rời đi, Leo một mảnh ngổn ngang chất đầy tâm trí.

Hóa sói gọi ánh trăng vạch giữa trời, sức mạnh có thể xé núi vạt gió.

Chỉ có Alpha mang dòng máu thuần chủng nhất của Tước Tộc mới có thể làm được, khi lượng Phermone bị kích động tới tột cùng, hình dáng con người đã không thể kiểm soát nổi, những lọn máu vỡ bung ra, đổi màu, làn da căng tràn tới phá nát, cực đại như thế mới hình thành dạng sói.

Máu chuyển xanh thẫm, từng giọt đều có thể cứu sống được cả những người vừa bước chân vào cửa tử.

Tất cả chỉ là trong truyền thuyết...

Nhưng, lại là sự thật, lại đã xảy ra.

Leo nhắm nghiền mắt.

Truyền thuyết ấy, còn kể lại rằng,

Chỉ có một đế chế đến thời khắc đổi chủ. Người Sói mới xuất hiện.

Cha cậu, Chủ Tước.

Leo hoàn toàn không thể nào, để ông ấy biết được chuyện này.

Còn ngươi.. Ngô Hàn..

Omega của ta, ngươi rút cuộc là người như thế nào?

==========

Một thời gian sau,

Leo khó chịu chau mày nhìn đám người Beta hầu phòng trước mặt.

Trước tới nay, đây là lần đầu tiên Tam Vương Tước phải đích thân đối diện với đám người hầu chất vấn. Thế nên tất cả đều sợ hãi tới mức quỳ rạp xuống một mảnh.

- Nói! Là kẻ nào đã lấy cắp?

- Xin Tam Vương Tước tha mạng, xin Tam Vương Tước tha mạng.

Cả một đám Beta rui rúc quỳ mọp, hôn lên mũi giày của Leo, liều mạng lắc đầu.

Leo cắn chặt răng, hất đá:

- Nếu như để ta phát hiện ra kẻ nào gan lớn như vậy, ta sẽ lập tức quẳng ra sa mạc làm mồi cho cát!

- Cút!

Vài hình dáng run lên lẩy bẩy một lúc mới có thể khuất khỏi phòng,Phermone tức giận bùng ra, Leo đấm một tay lên chiếc bàn bên cạnh.

Không thể hiểu nổi.

Đám Beta đó đều nhát gan tới chết, dọa cho một câu liền có thể trực tiếp tiểu ra quần, làm sao có gan lấy cắp đi hết thứ này đến thứ khác?

Đáng lý, cũng rõ ràng Tam Vương Tước không hề bận tâm với vài thứ vụn vặt như thế. Chỉ có điều càng ngày càng làm càn.

Đến sáng hôm nay, gần như toàn bộ những đồ yêu thích quen dùng nhất, đều mất sạch, kể cả là chiếc khăn lông cừu, cho đến vạt chăn phủ giường.

Mỗi người có một thói quen riêng, ăn sâu và cố hữu.

Rằng trong hàng trăm chiếc ly, nếu không phải là chiếc ly đó, thì không được.

Tính cách khủng bố, Alpha là chiếm hữu, là sở định. Tam Vương Tước Leo lại càng như vậy, chiếc ly hổ phách xanh thẳm đồng dạng màu mắt của Leo, chính là thứ mà Leo thích nhất.

Giá trị là không thể đo đếm. Là thứ đá quý hơn cả kim cương, đập không bể, ném không vỡ.

Được trang trọng đặt trên chiếc bàn tinh xảo kề gần bể tắm, hàng ngày đều lấy đó để thưởng thức từng chút rượu nhạt cho tới thứ mật ong đặc sánh ngọt ngào, mơn trớn trên môi.

Vậy mà, sáng nay cũng mất đi nốt.

Đã như vậy, giận một.

Người lại thường xuyên chẳng thấy bóng dáng đâu,. Leo đã cất công mỗi ngày đều cố gắng trở về sớm, sớm hơn nữa, ấy vậy mà kẻ tên Ngô Hàn đang mang trong mình mầm dưỡng nhỏ kia, lại chẳng hề để tâm tới việc này.

Ngươi, lại dám tránh ta?

Leo giận tới tím mặt, tự thân tản ra Phermone nồng đậm, sải bước tới từng kẽ của lâu đài, ép mùi cỏ tươi phải tự mình trình tới.

Ngô Hàn, Là ngươi tự làm tự chịu!

- --------

Leo nhíu mày.

Mùi cỏ tươi.

Đó chính là từ căn phòng nhỏ trên gác kín kia, tỏa ra.

Hắn làm gì trên ấy?

Nơi đó đã cũ kỹ rồi, khá chật hẹp lại không có lò sưởi, một thân đơn bạc như vậy chui vào nơi đó làm gì?

Leo bước mạnh bước chân,

Hàn sau phía cánh cửa, đương nhiên cảm nhận được.. cuống quýt vơ lấy,

Không được.. không thể để hắn thấy được.

Những cái này.. thật quá xấu hổ rồi.

Hàn cố gắng trấn định suy nghĩ trong mùi hương ca cao càng ngày càng tiến gần..

Đôi chân khẽ run, cố gắng đảo cửa bước ra ngoài.

Leo chỉ còn cách hai bậc thang nữa là lên tới.

Bốn mắt nhìn nhau.

Khuôn mặt cố gắng tỏ vẻ lạnh nhạt bình thản, đôi đầu ngón tay lại bật run lên khe khẽ:

- Ta.. ta chỉ là đi dạo.

Leo nhíu mày, từng cử chỉ kia đều đã không giấu nổi sự bối rối.

Ánh mắt xoáy sâu lên gương mặt Hàn, lại đảo tới cánh cửa sau lưng ấy, không nói thêm một lời, tiến tới, vạt qua người Hàn.

Hàn vội vàng nắm chắc bàn tay Leo lại nơi nắm cầm cửa:

- Đừng.

Leo híp đôi mắt lại.

Vặn tay.

Cánh cửa bung mở.

Bình luận

Truyện đang đọc