ABO - PHÁ VỠ ĐỊNH MỆNH

Bìa sông núi, ánh trăng tản mát.

Trong phòng ,

Thế Lân mím mím môi đặt lọ hương kích tình trong góc nhỏ hẹp.


Mở nắp.


Là sợ chín phần trăm kia không thể nào mời dụ được người.


Hương hoa trà vì thế cũng chỉ có thể làm liều theo tản hương đó mà vương rải khắp phòng.

Lại đảo bước chân qua phía kia kề bên vách.

- Jan.. ngươi xem, giường của ta..có phải .. có phải...


- Ưm...


Hương kích tình chẳng qua cũng chỉ là một thứ bỏ đi.


Bởi vốn dĩ lòng Jan đã từng đợt ngứa ngáy cuộn trào dồn nén, mùi gỗ huyết long sôi trào từng đợt, co kéo người áp chặt trong lòng.

Không một lời báo trước, cũng không một sự giải thích vòng vo, sải tay kéo người ôm trọn trong lòng, ngay trên đôi môi kia mà hôn tràn mút lấy.


Thế Lân đôi mắt nâu mở to không tưởng, lại được cánh tay đầy sẹo nhẹ che đi.


Bờ môi quyện lấy bờ môi vương vẫn không buông, không nỡ, Jan đỡ lấy eo người siết chặt thêm chặt, ép đôi chân thon kia phải kiễng ngẩng đón từng nhịp thở nóng bỏng phủ đầy tai.


<Thế Lân


Ta yêu em>


Năm chữ thôi, thấm đượm tim này rồi, hương hoa trà rộn rã bắt lấy từng ngụm hương gỗ huyết lòng kia, sôi trào nhảy múa.

- Jan..


- Jan..


- Ta cũng rất thích, rất yêu ngươi.

- Ta còn khát cầu ngươi, muốn khảm sâu vào da thịt ngươi, muốn mang mầm dưỡng nhỏ của ngươi...


Tiếng gầm nhẹ nơi đầu cuống họng bật lấy,

Jan bế bổng cả người Thế Lân dội sát vách tường ép hai chân gợi mở quấn lên eo, cọ sát thứ tính khí đã dựng thành kia, mài tới.


- Ưm...


Vạt áo bung mở, Jan không chút chần chừ ngậm tới hai đầu v* nhỏ , mút liếm tới ướt át.

- A....


- Jan.. ngươi...


Jan miết răng nanh, nhay đầu v* kia đến nảy ra lại luyến tiếc mà đưa lưỡi liếm đảo.

Thế Lân sung sướng ưỡn cổ , bện lấy mái tóc kia để cả một khoảng ngực tràn hôn lên đôi môi Jan.


Bàn tay trải đầy sẹo, vụng về vừa sờ soạng khắp nơi eo nhỏ, lại vội vã cởi mở từng nút quần.

Hương hoa trà bện thành đường sương nơi khóe mắt Thế Lân, dục vọng một chút cũng không chần chừ lưu lại lý trí, tự bản thân mình kéo tuột lưng quần Jan, để dương v*t Alpha thô lớn đập lên thành má.

- Thế Lân..

- Ta muốn ăn nó.


Thế Lân, cẩn thận nửa quỳ , niu từng đường gân lớn, đưa đầu khấc đã nhịn tới sưng bầm kia đặt lên khóe môi.


Hôn lên. Mút mát.

Vài ngón tay nhỏ mềm mại luồn tới hai ổ trứng nặng trĩu, mân mê, lại đưa nửa phần dương v*t thô dài đó sâu trong cuống họng, tỉ mỉ dùng đầu lưỡi liếm láp theo sóng gân.

Nơi gốc kết nhức nhối một mảnh.

Jan gần như phải cấu lên da thịt trong lòng bàn tay sứt sẹo kia, mới có thể nhịn được xúc cảm muốn một mạch đâm xuyên Thế Lân đến ngất đi.

Không chịu nổi, không thể chịu nổi.


Mồ hôi trên trán Jan túa ra rịn một mảnh ngực trần.

A.....


Cả người Thế Lân một lần nữa được nhấc bổng,

Bốn bước thành hai,

Jan lập tức ép sát cả người trên chiếc bàn gần nhất, để cả hậu huyệt kia như thế phơi bày.


Gục người, cúi đầu mút tới.

Hương hoa trà nhễu nhệt nhỏ theo dâm dịch ướt đầm bên háng Thế Lân.


Thế Lân theo đầu lưỡi kia dò tìm trong vách tràng mà co cả eo lại, hai chân run rẩy đặt trên vai Jan, co cứng kéo mái tóc kia sát gần lại..


Jan đưa môi lưỡi mút chặt lấy hậu huyệt kia , không muốn bỏ sót bất cứ một giọt một giọt nào,

dương v*t hồng hào lấm ra một mảng đặc sệt trên bụng Thế Lân...


Sướng đến mức độ chính mình đã bắn ra từ khi nào cũng không hề hay biết.


Rên bật lên một tiếng..


A... Thích quá...


Thơm quá...


Hương gỗ long quyện đủ, rời khỏi hậu huyệt kia môi lưỡi đã liền ôm ấp bao bọc trong khuôn miệng cả một dương v*t nhỏ còn dính đầy mùi tinh dịch.


Thế Lân mơ màng... Sướng đến bay bổng cả người,

Hậu huyệt múm mím mở ra mời gọi..


A....


Hai ngón hay ba ngón tay vừa tiến vào đây!


Không đủ!


Hoàn toàn không đủ!


Thế Lân bất chợt lắc mái tóc đã xòa, đẩy tay Jan ra khỏi, hương hoa trà đã đặc quánh khàn khàn co người , cọ hậu huyệt kia lên trên dương v*t Jan:


- Đi vào.. mau cho nó vào..


- Ta muốn...


- Jan..


- Ta muốn của ngươi...


Jan gần như cắn chặt môi miệng, dương v*t thèm khát nhỏ dịch trơn bóng đầu khấc, vặn bung chân. Đẩy


Phốc.


Dâm dịch vừa được môi miệng kia hút tới cạn khô, vậy mà giờ này lại theo từng nếp nhăn nơi hậu huyệt tuôn ra một mùi.


Một lần đã muốn nút cán, đập nguyên gốc kết lớn ấm áp kia lên thành huyệt.


Khiến Thế Lân giật bắn người, trên eo dưới rốn kia, mơ hồ còn thấy như nổi lên một khúc,

Tay quơ loạn, bình nước trên bàn rộng cũng chao đảo theo từng nhịp thúc mà rớt xuống vỡ tan tành.


Điên loạn.


Bản chất xâm chiếm của Alpha bùng phát.


Jan gần như quên hết từng tiếng thét lên vì sung sướng lẫn đau đớn kia.


Đau quá...


Thích ...


Thế Lân cũng không phân biệt nổi đâu mới là cảm giác thực sự đây?


Hậu huyệt như bị côn th*t kia xé rách toang.


Nhưng bên trong lại gắn kết lấp đầy lưu luyến không muốn rời đi.


Nước dâm bắn tràn lên mu cỏ rộng.

Hai hòn ngọc nhỏ của Thế Lân co lại, dương v*t bắn tới nỗi không còn phân biệt nổi đâu là nước dâm đâu là tinh dịch nữa,


Vảy tràn một mảng.

- Jan...


- Jan..


Chậm một chút một chút...


Thế Lân mở tròn mắt đã ngập nước ...


Đau quá...


Từng cú thúc nặng nề dập sâu kia như không có chút nào điểm dừng.


Đầu dương v*t Jan như chạm phải thứ gì nóng giãy..


Sản đạo..


Jan đảo người Thế Lân nằm sấp lại trên bàn


Đôi chân thon run rẩy vừa kịp chạm xuống đất, cú thúc từ phía sau đã khiến cả người Thế Lân bật ra phía trước.


dương v*t nhỏ đập loạn trong không khí, vẩy bắn xuống nền phòng.


- Không... không.. không....


- Sâu quá rồi, sâu quá rồi.. Ta không chịu nổi..


- Jan!!!


- Ta thực sự không ... không chịu nổi...


Từng tiếng thét đứt quãng không ra hơi nữa.


Thế Lân chỉ có thể lắc đầu, đôi chân gần như nhũn ra, cửa sản đạo chịu kích thích từ đầu dương v*t kia xuyên tới cả trăm nhát, co rút mở dần.

Đau quá...


Nóng quá....


Jan bóp chặt eo Thế Lân. Gầm lên một tiếng,

Tinh dịch bắn đầy trong lòng sản đạo.

Kết phồng lên ôm siết lấy từng vách hậu huyệt,

Tinh dịch một giọt cũng không chảy lọt ra ngoài.

Thế Lân xoải người trên bàn , đau đớn xen lẫn khoái cảm mà tràn ra ngoài mi mắt, ướt đẫm một mảnh...

Gì nữa đây?

Kết vừa xẹp đi, người lại muốn động.


Thế Lân mơ màng tỉnh dậy đã là ở trên giường.


Jan kia nhưng vẫn không nói gì, Chuyên tâm đưa đẩy.


Thế Lân mở mắt kinh ngạc...


Jan...


Ta đau!


Ta... ưm...hự..


Tên Jan chết tiệt kia...


Hự...


Ta sẽ...


Sẽ...


Ưm...


Jan phủ phục trên người, hôn lên giày xéo điên cuồng, dưới thân vẫn là những cú thúc điên dại không có điểm dừng.


Đã kết một lần rồi, đã phóng thích một lần rồi...


Chưa đủ...


Chưa hề đủ.,,


Yêu ngươi bảy năm.


Muốn ngươi bảy năm.


Cái gì chỉ là chín phần trăm?


Cái gì không đủ hấp dẫn!


Thế Lân!


Ta không tốt như người nghĩ!


Mỗi một ngày- một ngày!


Ta đều muốn đè người ra. Làm người tới không nói được , làm người tới ngất đi trên người ta , tỉnh lại cũng là trên người ta!


Đôi mắt một mí khép lại thành đường. Nhằm tuyến thể kia, liếm lên.

Phập .

Liên kết hình thành, 


Máu phả mùi hương Gỗ huyết long, quyến luyến bện lấy từng hơi từng hơi thở của hoa trà kia


Thế Lân đến mắt cũng mở không nổi nữa rồi.

Chỉ có thể mơ hồ mỉm cười vui sướng trong lòng.

Jan.


Ngươi, là Alpha của ta.

Vết son đỏ  trên vai nhạt dần. 


Đáng, rất đáng. 


========


Vài tháng sau.

Thế Kinh run rẩy chỉ vào người Jan, mắng cũng không biết mắng gì cho phải:

- Cái gì?


- Mang thai ba?


- Sẽ sinh ba sao?

Jan cúi gằm mái tóc che ngang, đôi tai đỏ chót.


Thật không dám nói rằng, làm lần đầu lại làm tới một ngày một đêm không dứt. Kết mở ba lần, thân thể cuốn vào nhau một khắc cũng không rời,

Thế Lân hiện tại ngày nào cũng đều đi cũng đi không nổi nữa, ung dung ngồi trên bàn ăn từng miếng thảo quả.

Dĩ nhiên, là do bụng lớn chiếm một phần.


Dĩ nhiên nữa, là do kẻ nào đó mặt lạnh như nước đây, miệng chẳng khi nào nói lấy vài lời ngon ngọt. Nhưng đêm nào cũng chiều ý " làm" từ đầu ngón chân cho tới đuôi tóc trên đầu Thế Lân đều sướng tới nở hoa.

Một kẻ đong mắt đưa tình với Jan.


Một kẻ cẩn thận nắm lấy tay người, dịu dàng hôn lên.

Thế Kinh hoảng hồn:


- Người đâu! Mau gọi người của viện dược tới!


- Kiểm tra gấp lại giúp ta xem tỷ lệ của hai kẻ này có thực sự là chín phần trăm hay không!!!!!!!!!!!!!!!!!


==============//===========


Đôi lời từ tác giả.


Đây là truyện lẻ thứ chín, và cũng là tác phẩm thứ 10 rồi.


Bản thân mình khi bắt đầu chạm đầu ngón tay xuống bàn phím để viết lên tác phẩm này,


Mình đã biết trước rằng nó sẽ rất khó để hot, rất khó để thấm.

Viết ngược, có hai kiểu.


Một là ngược thân


Và hai , là ngược tâm.


Ngược thân dễ viết hơn, và dễ truyền tải cảm xúc hơn. Còn ngược tâm thì khá là khó để có thể lấy được nước mắt và những cơn nhói lòng của độc giả.

Lấy ví dụ đơn giản , ngược thân thì sẽ viết < tát cho một phát rát má>


Mọi người sẽ ngay lập tức cảm được bên má hơi bị đau.

Ngược tâm thì sẽ viết < đau như vết hằn của năm ngón tay kia còn in trên má>


Vậy làm sao để có thể cảm được cái gì là nỗi đau đớn như vết hằn trên má kia?

Xin hãy đọc chậm lại.


Bởi vì bản thân truyện ngược tâm yêu cầu phải ngẫm, và phải đọc thật chậm thật chậm mới có thể cảm được hết những xót xa của từng nhân vật.

Do đó Không Ngốc rất hi vọng, các bạn sẽ dành thêm chút thời gian, đọc từ tốn lại một chút, nghiền ngẫm lại một chút .

Một lần nữa xin gửi lời cảm ơn đến với những độc giả đã ủng hộ Đam Việt , ngòi bút Việt.

Sự động viên, những comment tích cực của các bạn là động lực rất lớn để mình có thể tiếp tục sáng tác và trải bút.

Bình luận

Truyện đang đọc