[ABO] QUY KHỨ LAI HỀ



Đoàn người một đêm không nói gì, sáng sớm hôm sau Đại Vu mời Chu Tử Thư cùng Ôn Khách tiếp tục nói chuyện, Ôn Khách Hành biết hắn muốn cùng hai người thương nghị chuyện chữa thương, trong lòng khẩn trương vạn phần, nắm tay Chu Tử Thư, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.

Chu Tử Thư thấy hắn như thế liền trở tay nắm chặt tay hắn thấp giọng nói: "Lão Ôn, chúng ta một đường đến đây, sống thêm một ngày cũng là kiếm được, không cần như vậy."
Ôn Khách Hành trong lòng làm sao không rõ đạo lý này, chỉ là hắn đối với Chu Tử Thư tình thâm nhược thế, làm sao còn để ý đạo lý gì.

Cảnh Thất ngồi trên một cái ghế trúc trong tay cầm một chén trà hoa, thấy Ôn Khách Hành thần sắc ngưng trọng, liền cười nói: "Ôn công tử thả lỏng tâm, xem Ô Khê có gì để nói."
Ô Khê từ nội đường đi ra, trong tay cầm một cái hộp gỗ màu đỏ, tay kia nhẹ nhàng ấn Cảnh Thất, liền ngồi xuống bên cạnh hắn: "Ôn công tử, Chu trang chủ, Chu trang chủ thân mang độc đinh gần hai năm, quanh thân kinh mạch chết khô, ta mặc dù nghĩ được biện pháp nhưng cũng chỉ có ba phần là nắm chắc."
Ôn Khách Hành và Chu Tử Thư nhìn nhau, trong lòng hai người đều nghĩ, nếu bản mệnh cũng không lâu như vậy ba phần nắm chắc này, vẫn đáng để đánh cuộc.

Chu Tử Thư gật đầu nói: "Ba phần liền ba phần, mệnh của ta do ta không do trời."
Ô Khê sớm biết y sẽ nói ra lời này, lại nói: "Lúc đóng đinh, nội lực Chu trang chủ bị phong tất nhiên sẽ ở trong cơ thể đi khắp nơi, xung đứt gân mạch, bởi vậy cần một cao thủ hộ pháp, nội lực của người này phải mạnh như Chu trang chủ, ức chế nội lực của Chu trang chủ ta liền có thể tìm cách tiếp nối gân mạch bị tổn hại.

Sau khi gân mạch nối xong, lại dùng mãnh dược áp chế nội lực, dưỡng hơn tháng là có thể khỏi hẳn." Hắn nói xong, đem cái hộp gỗ màu đỏ trong tay đưa cho Chu Tử Thư: "Đây là nguyên thần đan ta năm xưa luyện chế, Chu trang chủ sau khi ăn vào có thể nhịn được nỗi khổ đinh đứt mạch.

May mắn còn lại dược liệu cũng đều đầy đủ, phương thuốc điều trị ta cũng đã chuẩn bị xong.

Chỉ là người hộ pháp này——"
Ôn Khách Hành: "Ta đến là được." Hắn và Chu Tử Thư đối diện nhau, hai người trước đó mấy lần giao thủ, đối với công lực lẫn nhau trong lòng biết rõ, trong này ngoại trừ Ô Khê, cũng chỉ có Ôn Khách Hành công lực có thể sánh vai với Chu Tử Thư.

Chu Tử Thư tiếp nhận cái hộp gỗ kia mở ra xem thấy trong hộp gỗ chứa bảy viên thuốc màu đỏ thẫm, kích thước như trứng bồ câu, cũng không biết bên trong chứa bao nhiêu dược liệu trân quý, trong lòng cảm niệm: "Đa tạ Đại Vu..."
Cảnh Thất nhã nhặn cười rộ lên: "Tạ hắn làm gì, Tử Thư, hai người ta nợ ngươi rất nhiều, ngược lại nên cảm tạ ngươi cho chúng ta cơ hội báo đáp mới đúng." Mấy năm nay hắn ở Nam Cương đối với cố nhân Chu Tử Thư này thường xuyên nhớ thương, hy vọng hắn có thể nhảy ra khỏi trốn thị phi kia, rời khỏi Tấn Châu, lần tâm ý này tuy rằng chưa bao giờ nói qua với Chu Tử Thư nhưng hai người hắn năm xưa giao tâm mặc dù không giống với hai tâm tương ấn giữa Chu Tử Thư và Ôn Khách Hành nhưng cũng là biết người biết ta.

Thế gian vốn có một loại người, cho dù nhiều năm không qua lại nhưng vẫn biết nhau như cũ, đan tâm không thay đổi, bích huyết trường tồn.

Chu Tử Thư và Cảnh Thất chính là như vậy, hắn thấy Cảnh Thất nói như thế, lộ ra một nụ cười: "Là ta không phải, thiếu rượu của Thất gia, sau khi vết thương lành, tất yếu phải trả lại." Hai người nhìn nhau cười, đã thấy Ô Khê gật gật đầu: "Rất tốt.

Trong lúc chữa thương Ôn công tử cần phải một tấc cũng không rời mà canh giữ Chu trang chủ."
Ôn Khách Hành mỉm cười: "Cầu còn không được." Nắm chặt cổ tay Chu Tử Thư, trong lòng lại nghĩ sau này chỉ cần người này không ghét bỏ, ta đương nhiên phải cùng y một tấc cũng không rời, cả đời ở bên nhau.
Ô Khê thấy được, chuyện chữa thương là chuyện không nên chậm trễ, càng sớm càng tốt, liền ở nơi sâu trong rừng trúc an bài một gian tĩnh thất, lại điều vài võ sĩ dưới tay tới đem trúc lâm này bảo vệ.

Bởi vì việc hành công bực này là hung hiểm nhất, hơi có chút không cẩn thận, hai người đều sẽ tẩu hỏa nhập ma, liền thập phần thận trọng.

Ôn Khách Hành gọi Trương Thành Lĩnh và A Tương tới, dặn dò hai người một phen, hai người kia biết được thương tích của Chu Tử Thư có thể cứu được đương nhiên là mừng rỡ vạn phần.

Chu Tử Thư nói với Trương Thành Lĩnh: "Thành Lĩnh, vi sư lần này bế quan, lại không biết phải lúc nào mới có thể đi ra, con tự mình dụng công, mọi việc nghe lời sư thúc cùng Thất gia, đã biết chưa?"
Trương Thành Lĩnh quỳ xuống nói: "Chỉ cần sư phụ đại an là tốt rồi, đồ nhi tuyệt đối không dám lười biếng!" Chu Tử Thư sờ sờ tóc cậu: "Hài tử ngoan, vậy đi đi." Thấy Trương Thành Lĩnh thần sắc bất an, biết cậu lo lắng cho mình, lại nói: "Đi luyện công thật tốt, sau khi chữa thương khỏi ta muốn kiểm tra Lưu Vân Cửu Cung Bộ nếu lại đi không tốt, coi chừng chân chó của con."
Trương Thành Lĩnh thấy Chu Tử Thư bỗng nhiên tàn nhẫn, biết y là vì an tâm của mình, có sư phụ như thế trong lòng không cảm động.

Nước mắt lưng tròng lại dập đầu, Ôn Khách Hành kéo cậu lên: "Tiểu tử mau đi đi, đừng gấp sư phụ ngươi nữa." Lúc này Trương Thành Lĩnh mới lau nước mắt.


Ôn Khách Hành kéo tay Chu Tử Thư đi vào tĩnh thất kia, Ô Khê sắp xếp phút chốc gian nhà này chỉ có hai người họ, hai người khoanh chân ngồi xuống trên tháp trúc, bốn tay nắm chặt, chăm chú nhìn nhau, thật lâu sau Ôn Khách Hành đưa tay vuốt ve nốt ruồi nhỏ trên gương mặt Chu Tử Thư: "A Nhứ, trong lòng ta thật sự rất vui...!Chưa từng vui như vậy..." Lúc này khí tức của hắn vững vàng ấm áp, mơ hồ thoảng qua một tia hương hoa sơn trà khiến người trong này muốn say.

Chu Tử Thư cầm tay hắn, dán lên gò má mình, lạnh nhạt cười, hai cái vòng xoáy lê nông cạn hiện ra, thật sự phong tình vô hạn: "Chờ vết thương lành, chúng ta liền trở về Tứ Quý sơn trang đi.

Đến lúc đó đã đến cuối thu...!Trong sơn trang chúng ta có mười dặm đan quế, vạn hến hải đường, đủ cho ngươi xem chán thì thôi."
Ôn Khách Hành nghe Chu Tử Thư nhiều lần nói hai chữ "chúng ta" chỉ cảm thấy tiên nhạc vào tai, phiên âm Phật ngữ, nghĩ từ nay về sau cùng y ẩn cư trong núi, trải qua năm tháng dài đằng đẵng kia không hỏi thiên địa, quên đi giang hồ, nên là chuyện khoái mỹ cỡ nào: "Trước kia ta nói ông trời đối với ta trăm ngàn lần mài giũa trong lòng hoài nghi thế tục, thầm nghĩ cùng trọc thế này không công bằng...! Giờ đây may mắn gặp lại huynh mới biết được có thể cùng huynh nắm tay nhau sóng vai, ở dưới ánh mặt trời sống cuộc sống khoái hoạt cỡ nào...!A Nhứ...!Nếu vết thương của huynh chữa khỏi, ta liền cái gì cũng không cầu...!Cái gì Cao Sùng, Triệu Kính, chỉ cần bọn họ không đến tìm chúng ta gây chuyện ta liền kệ bọn họ...!Được chứ?"
Chu Tử Thư bất ngờ hắn lại chịu buông huyết hải thâm cừu hòa giải với nhân gian này, y tuyệt đối sẽ không yêu cầu Ôn Khách Hành như thế, cũng chưa bao giờ nghĩ tới muốn dùng chính mình để khống chế hắn cái gì.

Chỉ là y biết rõ Ôn Khách Hành tuy rằng lưu lạc Quỷ Cốc nhiều năm nhưng cũng không mất đi lòng Xích Tử, trong lòng thật sự không muốn hai tay Ôn Khách Hành lại nhiễm đầy máu tươi, y mặc dù chưa từng cưỡng cầu nhưng những lời này Ôn Khách Hành dù sao vẫn là tự mình nói ra.

Chu Tử Thư trải qua nhiều việc hiện giờ đại nạn không chết, thật sự chỉ muốn cùng Ôn Khách hành quy ẩn sơn lâm, Ôn Khách Hành nói ra lời này tự nhiên hợp tâm ý của y, y cười hôn lên lòng bàn tay Ôn Khách Hành ôn nhu nói: "Được...!Lão Ôn, ta ở trong rừng mai sơn trang vó chôn rất nhiều rượu ngon, một biệt hơn mười năm, hiện giờ cũng nên đào ra nếm thử..."
Hai người bốn mắt nhìn nhau, hai trái tim đều bay đến Côn Châu, bay đến Tứ Quý sơn trang kia, dường như ngửi thấy mùi hoa thơm ngát, thấy được chim mệt mỏi trở về tổ, từ nay về sau, năm tháng du dương, hoa nở bất bại, vĩnh kết đồng tâm, đầu bạc đến già, không hẹn mà cùng trong lòng đều tràn đầy ý ngọt ngào ấm áp.
Ô Khê mang theo dược cụ vào tĩnh thất, thấy hai người họ triền miên như vậy nhẹ nhàng ho khan một tiếng.

Chu Tử Thư buông tay Ôn Khách Hành xuống, y dù sao cũng là con cháu thế gia, thân mật với Ôn Khách Hành trước mặt người khác trên mặt không khỏi nóng lên.

Ô Khê thần sắc như thường, Chu Tử Thư biết người này thiếu niên lão thành, tính tình từ nhỏ, từ trước đến nay cho dù là Thái Sơn sụp đổ nhưng sắc mặt vẫn không thay đổi, cũng không cho là khác thường.

Ô Khê ngồi xuống trước người hai người, đem túi da trong tay mở ra, bên trong bày ra các loại dụng cụ, Ôn Khách Hành có học sâu xa, về ngoại thương có chút tinh thông, nhưng cũng không nhận ra mấy thứ này trong tay Ô Khê, thầm nghĩ bí thuật Nam Cương quả nhiên có chỗ huyền diệu.
Ô Khê ngưng thần một lát chợt nói với Ôn Khách Hành: "Ôn công tử, có một chuyện không thể không nhắc tới."
"Đại Vu xin hãy nói."
"Ta xem mạch tượng chủ Chu trang chủ thấy kết ấn với Tấn vương kia vẫn còn, không biết hai người——"
Ôn Khách Hành cười: "Cả đời này của ta, cho tới bây giờ ngoại trừ A Nhứ còn đâu không cưới, hôm nay gặp lại cũng chẳng cầu gì.

Chuyện kết ấn kia, đợi đến khi thân thể A Nhứ không có việc gì cũng không muộn."
"Tốt, đã như vậy, Ôn công tử, trước khi thân thể Chu trang chủ khôi phục, các người tuyệt đối không được làm lễ chu công."
"A??" Ôn Khách Hành ngẩn ra, mặc dù biết tất có nói như vậy, nhưng chuyện nối tiếp gân mạch này, tốn thời gian không chỉ mấy tháng, hai người họ tân hôn yến nhĩ tình hảo lưu luyến, vả lại hai người đều là người thịnh niên, huyết khí phương cương, có tình với nhau, muốn nhẫn nại như vậy, nhưng cũng thực không dễ dàng.

Chu Tử Thư trên mặt đỏ lên, Ô Khê thập phần nghiêm túc nói: "Chu trang chủ thân bị đinh thương gần hai năm, ngày ngày dụng công lực mạnh mẽ áp chế, nguy hại không nhỏ, lúc này hai người ngươi nếu có chuyện thân cận, huynh ấy tất không thể chịu được việc đổi Nguyên cải Càn kia."
Chu Tử Thư nghe xong, kiên trì nói: "Chuyện này để sau lại nói sau đi.

Ô Khê, ngươi giúp ta nhổ mấy cái đinh xui xẻo này trước đi."
Ô Khê hoảng hốt cảm thấy lời mình nói tựa hồ có cái gì không ổn, người Nam Cương hắn không tuân thủ lễ giáo như người Trung Nguyên, từ trước đến nay dám yêu dám hận, đem chuyện kết khế lạc ấn này nhìn không nặng, cũng không tính là khuê phòng bí mật gì, nhưng thấy hai người đều là thần sắc xấu hổ, hắn lại lớn lên ở Trung Nguyên, cũng không nói nhiều: "Chu trang chủ, làm phiền huynh cởi áo." Lại nói với Ôn Khách Hành: "Hôm nay nhổ cái đinh này trên vai trái của Chu trang chủ, làm phiền Ôn công tử bảo vệ Chu trang chủ Túc Dương Minh dạ dày kinh, tất phải dốc hết toàn lực, áp chế nội lực của Chu trang chủ ta mới dễ dùng châm thi thuật." Ôn Khách Hành trịnh trọng gật gật đầu, Chu Tử Thư cười nói: "Sư đệ, sư huynh đến khảo sát công phu của ngươi, xem nội lực ngươi luyện như thế nào đây." Dứt lời mở hộp gỗ ra lấy một viên Nguyên Thần Đan ăn vào, nhất thời liền cảm thấy một cỗ ấm áp xông thẳng vào đan điền.

Y biết đan dược này trân quý, luyện chế không dễ dàng, lập tức thu lại tâm thần, không hề đùa giỡn nữa mặc cho dược lực kia đi quanh người.
Ôn Khách Hành cười, lại đưa tay cởi thắt lưng Chu Tử Thư, lại thay y cởi áo trung y, liền lộ ra da thịt trắng nấp như ngọc trên vai, đột nhiên nhớ tới ngày đó Chu Tử Thư lần đầu tiên ở trước mặt mình lộ ra khuôn mặt thật, hắn đã từng loại bỏ quần áo của y như vậy, thay y trị liệu vết cắn của dược nhân sau vai.

Một đường quen biết nhau đến giờ, cho dù là sau khi thành hôn, cũng ít có thân mật như vậy, đúng là đến lúc này mới nhìn thấy thân thể người trong lòng.

Chỉ thấy đầu vai hắn da như tuyết, vết sẹo sau vai cũng ở đây, từ vạt áo rộng mở, càng mơ hồ có thể mơ hồ có thể thấy được những vết thương khác trên người Chu Tử Thư, trong lòng thương tiếc, không biết y ở trong Thiên Song đã chịu bao nhiêu thương tích, chịu bao nhiêu khổ, trong lòng càng hận Tấn vương kia.


Ô Khê thấy ánh mắt Ôn Khách Hành khác thường, lại thấy Chu Tử Thư toàn thân có vết sẹo, cũng thở dài: "Ôn công tử không cần lo lắng nhiều, Nam Cương tự có linh dược, có thể trừ vết sẹo cũ."
Ôn Khách Hành lại nói: "Chuyện vết sẹo, nếu A Nhứ nguyện ý, lại làm phiền Đại Vu cũng không muộn." Dứt lời nắm chặt bàn tay Chu Tử Thư, một cỗ nội lực cực kỳ nhu hòa truyền vào, kinh liên như cá luồn vào tay Thái Âm Phế Kinh, Thủ Dương Minh Đại Tràng Kinh, đến Túc Dương Minh Dạ Dày Kinh, cùng nội lực bản thân Chu Tử Thư đan xen.

Ôn Khách Hành nhiều lần vì Chu Tử Thư vận công chữa thương, Chu Tử Thư đối với nội lực của hắn rất quen thuộc, lúc này chỉ cảm thấy nội tức của hắn kéo dài, chí ấm đến dương, trong lòng không tự chủ được cũng ấm lên, lại nhớ tới ngày đó trên đường phố Nhạc Dương cùng hắn ngồi đối diện bên ngoài cửa hàng rượu, cùng mộc thiên quang, uống rượu tận hoan, nhất thời trong lòng tràn đầy phong tình kiều diễm, lại không nhịn được có chút tâm viên ý mã.
Dược lực của Nguyên Thần Đan thập phần mãnh liệt, Chu Tử Thư chỉ cảm thấy trên người mình ấm áp tựa như trôi nổi trong nước ấm, lại giống như mình trong lòng Ôn Khách Hành, vả người mơ mơ màng màng.

Ôn Khách Hành thấy thần sắc nhu hòa trên mặt y, mắt thấy Ô Khê dùng một thanh ngân đao cắt đứt biểu bì của khí hộ huyệt y, lộ ra cái đinh sắt màu đen đậm kia.

Độc đinh nhập nhục kinh niên, sớm đã dung hợp với kinh mạch da thịt, Ô Khê một tay đặt ở sau vai y, tiềm vận nội lực, từng chút từng chút đem độc đinh kia bức ra.

Chỉ thấy trên độc đinh kia máu thịt mơ hồ, Chu Tử Thư lại nhắm chặt hai mắt, phảng phất hoàn toàn không biết đau đớn.

Ôn Khách Hành không đành lòng nhìn nhiều, ngưng thần bảo vệ kinh mạch Của Chu Tử Thư, chống lại nội lực của y.

Trên khí hộ huyệt đinh sắt vừa đi, hắn liền cảm thấy một cỗ nội lực mạnh mẽ trùng kích mà đến, không thể không toàn lực thi hành, trong lòng nói Chu Tử Thư là trang hủ của Tứ Quý sơn trang, thủ lĩnh của Thiên Song, công lực quả nhiên thâm hậu vô cùng, trước kia cùng y giao thủ có yếu đi một chút, nghĩ đến cũng đều là bởi vì đinh thương mà cố.

Người võ công cao cường mà gặp đối thủ, đương nhiên sẽ vui mừng, mà đối thủ này lại là người trong lòng mình lại càng tốt hơn.

Trong lòng hắn liền nhớ tới năm đó cha mẹ hai người cùng nghiên cứu y thuật, tình thâm, khi còn nhỏ cũng từng hâm mộ ân ái của cha mẹ, hiện giờ tìm được Chu Tử Thư, càng hiểu được vẻ đẹp cam mỹ của cái gọi là uyên ương này.
Ô Khê lại không để ý tới tâm tình triền miên của hai người họ, đợi sau khi chiếc đinh sắt kia rút ra, liền vội vàng thay Chu Tử Thư tiếp tục nối gân mạch, cầm máu bao vết thương, lại dùng kim châm phong bế mấy đại huyệt xung quanh miệng vết thương, một phen bận rộn này, đã gần cuối ngày, ba người đều là đầy mồ hôi, gần như hư thoát.

Ô Khê rút kim châm cuối cùng ra, lau mồ hôi trên trán, thật lâu sau mới nói: "Được rồi, cứ như vậy, liền có thêm một phần nắm chắc."
Ôn Khách Hành chậm trãi thu nội lực, hắn vì Chu Tử Thư hành công một ngày, mệt mỏi khó chịu, thấy sắc mặt Chu Tử Thư tái nhợt, chậm trãi mở hai mắt, thật lâu sau mới nhẹ giọng nói: "Đa...!Đa tạ..."
Ô Khê gật gật đầu: "Chu trang chủ giờ phút này không dễ di chuyển, liền ở đây tĩnh dưỡng, bảy ngày sau ta lại rút cái đinh thứ hai."
Hách Liên Dực nằm trên tẩm điện phía sau điện Lê Thuần, một tay nhẹ nhàng vuốt ve chuôi kiếm áo trắng, kinh ngạc nhìn lên đỉnh trời màu vàng.

Hắn ở trong Điện Lê Thuần này tiêu hao nửa đời thời gian, ít khi vào nơi này, chỉ cảm thấy nơi này kim bích huy hoàng khắp nơi đều tốt, cuộc đời mong muốn chính là cuối cùng có một ngày có thể vào điện Lê Thuần.

Về sau kế thừa vương vị, lại cảm thấy điện Lê Thuần này cũng không phải hoành tráng cỡ nào, Giang Nam tốt nước tốt non há có thể so sánh với vùng đất khổ hàn Tấn Bắc, nếu tương lai nhập chủ Trung Nguyên, thân đăng đại bảo sẽ là quang cảnh gì?
Trong điện Lê Thuần này kỳ thật khắp nơi đều có bóng dáng Chu Tử Thư, trước kia chưa từng lưu ý, mà nay kiếm còn người mất mới ý thức được hắn cùng Chu Tử Thư đích xác là không có duyên phận nữa.

Hắn nghĩ đến bộ dáng ngày xưa Chu Tử Thư ở trên tẩm đài này cùng mình vui vẻ, hoặc là ngồi ở ngoại điện thay hắn mài nghiên mực, y luôn yên lặng, rất ít phát ra bất kỳ thanh âm nào, luôn làm cho Hách Liên Dực cảm thấy y ở trong biển người mênh mông xoay người một cái sẽ biến mất.

Hiện giờ Chu Tử Thư thật sự biến mất không thấy đâu hắn mới giật mình phát hiện mình thậm chí không nhớ rõ bộ dáng của y nữa.

Hắn không nhớ rõ Chu Tử Thư vì cái chết của sư bá trong điện Lê Thuần này lần đầu tiên làm trái mình, cũng không nhớ rõ Chu Tử Thư vì cái chết của Tần Cửu Tiêu mà nôn ra máu ngất xỉu ở trong điện Lê Thuần này, càng không nhớ rõ Chu Tử Thư từ khi nào đã sơn đỏ một đóa bạch mai kia.


Hắn chỉ nhớ rõ biểu đệ thời niên thiếu mặt mày thanh lệ dịu dàng, hắn nhớ rõ hắn ở trên tường thành Tấn Châu muốn Chu Tử Thư đến bên cạnh hắn, còn nhớ rõ khi đó trong đôi mắt đen trắng rõ ràng của Chu Tử Thư là lóe lên hào quang.
Hắn hứa hẹn cả đời đối tốt với biểu đệ, tự giác cũng làm được, nhưng Chu Tử Thư vẫn không quay đầu lại mà đi, vả lại lại là đi quyết tuyệt như vậy, hắn không muốn tin Chu Tử Thư thật sự đã chết.

Đoạn Bằng Cử nói y ở Quân Sơn nhảy vách núi, chính là đi theo một gian nhân ác quán mãn doanh trong giang hồ mà đi, Đoạn Bằng cử chỉ lóe lên, hắn lại đã đoán ra quan hệ giữa người nọ cùng Chu Tử Thư tất nhiên không tầm thường.

Hắn cầm bạch y kiếm, rốt cuộc không rõ ân oán tình cừu với Chu Tử Thư, trong lòng lặp đi lặp lại chỉ là nghĩ mười năm trước trên tường thành Tấn Châu, Chu Tử Thư hứa với nhân duyên của hắn, khi đó y nói Được, biểu ca, ta đến bồi ngươi."
Hách Liên Dực thở dài, đột nhiên nghe được một thanh âm nhu hòa nói: "Vương gia thật si tình..."
Hách Liên Dực kinh hãi, mạnh mẽ ngồi dậy đã thấy một thanh y nhân hai tay khép lại trong tay áo đứng ở trên đại điện.

Điện Lê Thuần đề phòng sâm nghiêm, người này từ đâu mà vào được? Hách Liên Dực hoảng sợ, đang muốn hô to "Hộ giá" đã thấy thanh y nhân kia mỉm cười, giang hai tay ra: "Vương gia chớ có kinh hoảng, tại hạ cũng vô hại đối với Vương gia, hôm nay đến đây chính là có chuyện quan trọng muốn nói cho Vương gia biết."
Hách Liên Dực biết người này tất là cao thủ võ lâm, thấy hắn tuổi còn chưa tới ba mươi tướng mạo tuấn mỹ, chỉ gương mặt này mơ hồ có một tầng sắc mặt, liền thêm rất nhiều sát khí vào bộ tướng mạo này.

Hắn tuy rằng võ công thấp kém nhưng cũng là trời sinh Vương giả tôn nghiêm, lập tức ngồi nghiêm chỉnh lạnh lùng nói: "Ngươi là người nào? Đêm xông vào tẩm điện của cô vương có chuyện gì quan trọng?"
"Tại hạ danh là Hạt Yết Lưu Ba, Vương gia không nhận ra tại hạ, tại hạ lại ngưỡng mộ Vương gia thiên tung anh minh, nguyện vì Vương gia dốc sức giải tỏa phiền muộn trong lòng Vương gia." Người tới chính là Hạt Nhi, điện Lê Thuần của Hách Liên Dực mặc dù đề phòng sâm nghiêm, nhưng thị vệ tầm thường há nào sẽ là đối thủ của hắn, hắn thấy Hách Liên Dực tướng mạo đoan phương, quả nhiên rất có uy nghi vương giả, không chút hoang mang nói: "Vương gia có biết Vương phi vẫn chưa chết không?"
Hách Liên Dực chấn động, hai tay run rẩy: "Ngươi nói cái gì?"
"Ta nói, Vương phi của ngài, trang trang chủ Tứ Quý Chu Tử Thư còn sống, tám chín phần mười là đang trốn ở Nam Cương." Hạt Nhi cười nói: "Xuống Tấn Châu, là ngưỡng mộ vương gia hùng tài đại lược, muốn vì Vương gia phân ưu giải nan..." Hắn hướng Hách Liên Dực tiến gần một bước, bỗng nhiên nhìn thấy bên gối Hách Liên Dực bày một chuỗi phật châu, lông mày khẽ động, liền cười nói: "Vương gia, tại hạ chính là nghĩa tử của Tam Bạch đại hiệp Triệu Kính, cũng có giao tình với Đoạn thủ lĩnh.

Ngày đó vương phi trên Quân Sơn đi theo Quỷ Cốc cốc chủ nhảy vách núi, nghe nói Đoạn thủ lĩnh tìm được di thể Vương phi, cũng tìm được hai khối lưu ly giáp tại hạ trong lòng thật là nghi hoặc.

Vương phi không hỏi chuyện giang hồ, trên người làm sao có thể mang theo hai khối lưu ly giáp? Đây là một, Động Đình Hồ ở dưới lục soát vô số lần, lại chưa từng tìm thấy thi thể quỷ chủ kia, như thế nào hai người cùng nhảy vách núi, lại chỉ có di thể Vương phi bị tìm được? Đây là lí do thứ hai, thứ ba..."
Hạt Nhi thấy Hách Liên Dực hết sức chăm chú nghe mình nói chuyện, trong lòng đắc ý: "Thứ ba, tại hạ phái người tìm kiếm hai khối lưu ly giáp còn lại cho Vương gia, lại có rất nhiều thủ hạ ở Nam Chiếu bị người giết chết.

Tại hạ phái người kiểm tra thi thể, kiếm pháp của người này thật là lợi hại lại còn đều là một chiêu mất mạng, lại là chiêu thức lợi hại trong Liêm Tuyền thập cửu thức.

Theo như được biết, Liêm Tuyền thập cửu thức chính là công phu của Tứ Quý sơn trang, hiện giờ trên thế gian này, chỉ có một mình Vương phi là dùng.

Nghĩ tới nghĩ lui, Vương phi ngày đó ở Quân Sơn hơn phân nửa dùng kế lừa gạt chết, lại chuẩn bị trước một cỗ thi thể, gạt qua Đoạn thủ lĩnh, cũng suýt nữa gạt được Vương gia." Kỳ thật Hạt Nhi đoán ra Đoạn Bằng Cử hơn phân nửa cùng Chu Tử Thư giao dịch, đổi lấy hai khối lưu ly giáp chỉ là hắn còn hữu dụng lấy được chỗ lợi ích của Đoạn Bằng Cử cho nên hông muốn đâm thủng tầng giấy này.
Hách Liên Dực nghe người này nói rõ ràng, chuyện liên quan đến Chu Tử Thư luôn vẫn tin tưởng y còn sống liền lập tức nói: "Đã như vậy, ngươi liền như thế nào? Người đứng đầu Quỷ Cốc là ai?"
"Người này tự xưng họ Ôn, kỳ thật họ Chân, lại là con trai của đệ tử Thần Y Cốc năm xưa Chân Như Ngọc, năm đó phụ thân hắn chết vì lưu ly giáp.

Sau khi người này trở thành quỷ chủ liền bày ra ván cờ gây hại võ lâm, vì muốn cướp lấy lưu ly giáp báo thù cho phụ mẫu.

Về phần hắn làm sao kết bạn với Vương phi, lừa gạt Vương phi đối với hắn tín nhiệm có thừa, tại hạ cũng không biết.

Nghĩ đến Thanh Nhai Sơn Quỷ Cốc chính là nơi ác quỷ tụ tập, đương nhiên không thiếu tà pháp mê hoặc lòng người."
Hách Liên Dực ngẩn ra đột nhiên nhớ tới ngày đó trong mật thư của Hách Liên Dao từng nói người rất giống Chu Tử Thư tự xưng họ Chân, trong lòng ghen ghét lẫn nhau lại có tám phần tin tưởng.

Hạt Nhi biết hắn đối với Chu Tử Thư thập phần quan tâm, liềncố ý đem tư tình của hai người nói là tà thuật gì, lấy thể diện toàn Hách Liên Dực.

Sắc mặt Hách Liên Dực rất khó chịu, hắn mặc dù không biết người này lai lịch, nhưng thấy võ công của hắn cao cường có thể dùng cho mình, lại nhận được tin tức của Chu Tử Thư, trong lòng tuy rằng căm hận Chu Tử Thư phản bội mình nhưng biết y vẫn còn ở nhân gian lại cũng âm thầm mừng rỡ liền lập tức nói: "Ngươi nói ngươi nguyện vì cô vương dốc sức.

Cô vương tiếp nhận thiên hạ có tài, nếu ngươi có thể vì cô vương tìm lại Vương phi cùnglưu ly giáp, cô vơng nhất định sẽ thưởng lớn."
hạt Nhi cười chắp tay hành lễ: "Tại hạ chẳng những vì Vương gia tìm về Vương phi cùng lưu ly giáp, nếu muốn đem quỷ chủ kia bắt được sẽ do Vương gia tự mình xử lý."
Từ ngày sau khi rút ra cây đinh thất khiếu tam thu đinh đầu tiên, Ô Khê cứ cách bảy ngày lại giúp Chu Tử Thư rút đinh, lúc rút đinh, liền do Ôn Khách hành vận công thay hắn khơi thông gân mạch.

Chẳng mấy chuốc đã qua hơn tháng, hôm nay Ô Khê thay Chu Tử Thư rút cái đinh thứ sáu, thấy tinh thần Chu Tử Thư vẫn tốt, kinh mạch mới nối tiếp cũng không có hướng suy kiệt liền biết cái mạng này của ynói không chừng đúng là sẽ được nhặt về.


Chỉ là chiếc đinh sắt thứ bảy này đánh vào mông trung khí hải, đây là nơi tam kinh giao nhau, hơi không cẩn thận liền thành đại họa, Ô Khê thay Chu Tử Thư châm cứu liền dặn dò hắn trong vòng bảy ngày sau tất phải cẩn thận điều trị, dưỡng tinh súc nhuệ, để nhổ bỏ cái đinh thất khiếu tam thu đinh cuối cùng này.

Sau khi Chu Tử Thư rút đinh thân thể suy yếu, Ôn Khách Hành ngày ngày giúp y vận công cũng là mệt mỏi không chịu nổi, sau khi Ô Khê đi,hai người nằm trên giường trúc, Ôn Khách Hành thay Chu Tử Thư kéo vạt áo, nhẹ giọng nói: "A Nhứ, huynh có muốn ngủ một lát không?"
Chu Tử Thư trúng đinh hơn năm, hiện giờ rút đi sáu cái bây giờ đương nhiên quanh thân thoải mái, chỉ là kinh mạch của y nối lại mới không lâu, quanh thân mệt mỏi, lúc rút đinh hơn phân nửa đều là ngủ say.

Lúc này tựa vào trong ngực Ôn Khách Hành,chỉ cảm thấy mí mắt nặng nề, trong hơi thở ấm áp như mùa xuân của hắn càng là mệt mỏi vô cực, hai má vùi vào cổ Ôn Khách Hành, bất giác mà ngủ say.
Ôn Khách Hành đợi y ngủ say lúc này mới nhẹ nhàng đứng dậy, lúc này đã là giữa tháng mười, Nam Cương tuy ấm áp nhưng ở sâu trong rừng trúc cũng rất có cảm giác lạnh lẽo, hắn thay Chu Tử Thư đắp chăn bông, hít sâu một hơi, nội tức xoay quanh người so với ngày xưa lại càng nhanh hơn, liền biết trải qua hơn tháng giày vò này, nội lực của mình ngược lại lại tinh tiến một tầng.

Hắn thấy Chu Tử Thư ngủ cực sâu, không muốn quấy rầy liền tản bộ đi ra khỏi phòng nhỏ, thấy tầng tầng võ sĩ bên ngoài phòng canh giữ trong lòng cũng bội phục Đại Vu tâm tư tỉ mỉ.

Chư võ sĩ biết hắn chính là khách quý của Đại Vu liền cúi đầu chào hỏi.

Ôn Khách Hành đã không ra khỏi nhà đã mấy ngày, thấy rừng trúc bên ngoài hướng về đêm, sơn trà giọt sạch, dòng suối róc úp, cảm thấy tao nhã, hít sâu một hơi, dọc theo con đường nhỏ chậm rãi đi ra ngoài, đã thấy A Tương cùng Tào Úy Ninh hai người trốn dưới một bụi tre nhỏ, tay trong tay, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi cũng không biết là đang nói cái gì mà cứ thì thầm.

Công lực của hắn hơn xa hai người, chỉ là thiếu niên thiếu nữ tình đậu sơ khai, trốn ở chỗ này hẹn hò cũng không tiện nghe lén liền lặng yên không một tiếng động rời đi, đi không bao lâu lại thấy Trương Thành Lĩnh ở một bụi hoa trà vòng quanh sơn trà kia luyện tập lưu vân cửu cung bộ.

Ôn Khách Hành thấy cậu đã tiến bộ nhiều hơn một tháng trước, biết cậu khắc khu liền cười nói: "Thành Lĩnh, công phu tốt hơn nhiều rồi, tốt lắm."
Trương Thành Lĩnh ngẩng đầu thấy Ôn Khách đi ra khỏi rừng trúc, mừng rỡ quá đỗi: "Sư thúc! Sư phụ thế nào rồi?"
"Sư phụ con ngủ rồi, không cần lo lắng." Ôn Khách Hành sờ sờ tóc Trương Thành Lĩnh: "Đợi y nhổ đinh xong nhìn thấy lưu vân cửu cung bộ của con sẽ rất vui."
Trương Thành Lĩnh hai mắt lấp lánh lấp lánh: "Đại Vu nói vết thương của sư phụ đã rất tốt, quả nhiên là thật.

Vậy sau khi rút xong cái đinh cuối cùng, chúng ta có thể về nhà rồi sao?"
"Đúng vậy." Ôn Khách Hành cười nói, lòng sớm đã cùng Chu Tử Thư bay đến Tứ Quý sơn trang, Chu Tử Thư nói chờ bọn họ trở về, trong sơn trang mười dặm đan quế phiêu hương, lại có năm xưa ủ rượu ủ dưới cây mai, trong lòng hắn nghĩ cùng Chu Tử Thư tay trong tay cùng về, ý cười trên mặt liền thập phần ôn nhu thân thiết: "Chờ sư phụ con tốt lên chúng ta liền về nhà."
Trương Thành Lĩnh nhìn Ôn Khách Hành, lúc cậu mới quen Ôn Khách Hành, chỉ coi hắn là một vị hiệp sĩ đường kiến bất bình, về sau thấy hắn nhiều lần dây dưa Với Chu Tử Thư lại cảm thấy hắn nói không chừng là một lãng tử vô hành, sau đó lại biết được hắn là quỷ chủ, còn thấy hắn ra tay đả thương người, lại cảm thấy hắn là một người thập phần đáng sợ, một đường đi tới, luôn cảm thấy Ôn Khách Hành đeo tầng tầng mặt nạ.

Nhưng hôm nay gặp lại Ôn Khách Hành, trong lòng liền cảm thấy hắn cùng trước kia đều không giống nhau, rốt cuộc có gì bất đồn nhưng cũng không thể nói ra.

Thấy Ôn Khách Hành nói đến chuyện sẽ cùng về Tứ Quý sơn trang, bỗng nhiên liền hiểu được, thì ra Ôn Khách Hành trước mắt này mới là bộ dáng chân chính của Ôn Khách Hành, cũng chỉ có ở bên cạnh sư phụ, sư thúc này mới có thể tháo mặt nạ xuống, trở về bản tâm.

Ôn Khách Hành thấy Trương Thành Lĩnh sững sờ nhìn mình, cười nói: "Tiểu sỏa tử, nhìn cái gì vậy?"
Trương Thành Lĩnh quả nhiên cười ngây ngô: "Không có gì, sư thúc, con chính là cảm thấy hiện tại như vậy thật tốt.

Sư phụ, người, ta, Tương tỷ tỷ cùng Tào đại ca, nếu chúng ta đều có thể cùng nhau trở về Tứ Quý sơn trang, ở cùng một chỗ thật lâu dài, vậy mới tốt."
"Đúng vậy..." Ôn Khách Hành cảm khái nói, mắt nhìn chân trời tàn dương như máu lẩm bẩm nói: "Vậy thì tốt biết bao..." Kinh ngạc nhìn một hồi, rốt cuộc vẫn là lo lắng cho Chu Tử Thư, liền nói với Trương Thành Lĩnh: "Thành Lĩnh, con dụng tâm luyện công đi, ta trở về bồi sư phụ con." Dứt lời bước nhanh trở về rừng trúc, hắn rời đi cũng chỉ là nửa nén hương, thấy chư võ sĩ vẫn canh giữ bên ngoài rừng trúc trong lòng cảm thấy mình lo lắng nhiều, nhưng càng đến gần trong lòng hắn càng cảm thấy chỗ nào đó không thích hợp.

Hắn làm quỷ chủ tám năm, ngày đêm chính là phải đề phòng người khác hại mình sớm đã dưỡng thành trực giác có một không hai, mắt thấy rừng trúc sâu thẳm, gió lạnh tập luyện, một mảnh yên tĩnh, nhưng trong lòng hắn lại biết dị biến đã sinh, lâm nguy bất loạn, xách một ngụm chân khí hộ thân, cẩn thận dọc theo con đường đá đi về phía nhà trúc.

Hắn đi ngang qua chúng võ sĩ, lúc này mới hiểu được nơi này đã xảy ra đại loạn, thì ra những võ sĩ kia mỗi người đứng thẳng không nổi, sắc mặt xanh tím, dĩ nhiên đều đã chết.
Ôn Khách Hành dùng tay áo che miệng mũi, nhanh chóng xông vào phòng trúc, liền thấy trong phòng đèn đuốc sáng trưng, một người áo xanh ngồi trên giường trúc, một tay nắm cổ tay Chu Tử Thư, Chu Tử Thư vẫn còn mê man bất tỉnh.

Ôn Khách Hành hoảng hốt, quạt gấp trong tay vung ra, trực tiếp nhìn mặt tiền người nọ, thân pháp của hắn nhanh như thế nào, càng kiêm nội lực mạnh mẽ, còn chưa tới gần, phong thế trên quạt gấp đã đem người nọ tóc dài thổi lên.

Người nọ mỉm cười, khom người tránh một kích này của Ôn Khách Hành, cũng không thấy hắn xoay người như thế nào, chỉ cảm thấy bóng xanh chớp động, người khác đã đứng ở bên cửa, nhìn Ôn Khách Hành trong suốt cười nói: "Quỷ chủ cũng không cần cẩn thận như vậy."
Ôn Khách Hành bức hắn lui, cầm cổ tay Chu Tử Thư tinh tế xem xét, lại cảm thấy mạch tượng y bình thản cũng không có bị thương hay trúng độc, trong lòng yên tâm một chút, xoay người nhìn thanh y nhân kia lạnh lùng nói: "Không biết Hạt Vương đêm tới đây gặp nội tử, lại có gì muốn nói?".


Bình luận

Truyện đang đọc