ÁC CHI HOA

Trên vách tường trải rộng hoa văn trang trí hình hoa Iris xanh lam, ánh sáng ấm áp xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh đầy màu sắc cùng những tua rua trên rèm cửa, phản xạ lên tường, thảm hoa dệt, bình sứ thời nhà Thanh cùng chiếc giường cổ bốn trụ đặt ở giữa phòng ngủ.

Màn nhung xa hoa hình thiên nga nhẹ vén lên, tiếng thở dốc dồn dập hòa cùng tiếng rên rỉ khàn khàn đứt quãng, trong không khí phiêu đãng mùi hương tình ái nồng đậm khiến da thịt kẻ khác không tự giác tràn ra một tầng mồ hôi nóng rực.

“A…a…………..”

Đồng Âm toàn thân trần trụi, làn da trắng nõn trơn bóng không tì vết giống như công chúa nhân ngư kiều mỵ xinh đẹp trong truyện cổ tích. Hai chân cậu tách ra khóa ngồi trên đùi Kỷ Hiếu Sâm, mười ngón tay tinh tế nhu nhược dường như khó chịu mà nắm chặt sàng đan. Cậu không ngừng vặn vẹo rên rỉ, mị huyệt giữa hai chân hàm chứa thật sâu tính khí to lớn của Kỷ Hiếu Sâm.

Thịt nhận màu đen, to lớn cứng rắn mạnh mẽ xâm nhập bí lôi, dùng lực co rúm. Sáp nhập thẳng đên phía trước rồi liên tục công kích vào điểm mẫn cảm, lại không khoan nhượng mà rút ra ma sát nội bích chật hẹp.

“A………..A a……………”

Sáp nhập, rút ra, hung hăng va chạm, tần suất rất nhanh tựa như dã thú đang ***, Đồng Âm không chịu đựng nổi tính khí quấy giảo, giãy giụa muốn chạy trốn, nhưng Kỷ Hiếu Sâm lại nhanh chóng chế trụ bờ vai cậu kéo cậu lại gần hơn.

“Đừng lộn xộn, để ta bắn bên trong một lần, em sẽ thoải mái hơn chút ít” Kỷ Hiếu Sâm lay động phần eo, du nhận hữu dư mà nói (*)

(*) du nhận hữu dư: kiểu như nói dễ dàng, không bị lúng túng …

Để Đồng Âm lập tức thừa nhận cùng lúc cả hai tính khí thì hiển nhiên là không có khả năng, cho nên hắn cần làm tiền diễn, khiến hậu đình cậu trở nên mềm mại hơn. Nguyện ý chịu bị phạt khi đánh cược thua là do chính miệng Đồng Âm thừa nhận, cho dù cậu có khóc nói không cần, Kỷ Hiếu Sâm cũng không hề dừng lại.

“Không………Ca ca……….Đã, đã muốn………..Không được……….A a……………Từ bỏ”

Đồng Âm cào lên cánh tay cường tráng của Kỷ Hiếu Sâm, khàn giọng cầu xin, hoa hành non nớt cua cậu đã chảy rất nhiều mật dịch nhưng lại không thể phóng thích, bởi vì không được cho phép, Đồng Âm thống khổ cố gắng nhẫn nại.

“Đợi thêm một lát nữa, nghe lời”

Kỷ Hiếu Sâm thở hổn hển, một bên càng tách rộng hai chân Đồng Âm, đem lưỡi đao thịt đẩy sâu vào bên trong dũng đạo, côn th*t càng lúc càng bành trướng trong dũng đạo khít chặt, rất nhanh mà trừu tống.

“Ô….Kia, nơi đó………Không cần a…………….” Đồng Âm thở gấp, mồ hôi chảy ròng ròng, lưng cũng cong lên, bất lực cầu xin tha thứ: “Đại ca, van cầu ca…………..Tha em……….A, Hiếu Hòa ca, cứu…..cứu…….”

“Tiểu Âm, nghe lời, đợi lát nữa sẽ cho em bắn, ráng nhịn một chút thôi”

Kỷ Hiếu Hòa khoác áo ngủ tơ tằm màu trắng, nửa người dưới cũng mặc một chiếc quần ngủ cùng màu, tà tà dựa vào phía cuối trụ giường gỗ khắc hoa văn. Y chân trái đứng thẳng, tay phải nhàn nhã dựng trên đầu gối, thưởng thức hình ảnh Kỷ Hiếu Sâm cùng Đồng Âm giao hoan.

Ngọn đèn vàng màu quất trong phòng ngủ tỏa ánh sáng nhu hòa lên cơ thể Kỷ Hiếu Sâm, dáng người của hắn có thể nói là hoàn mỹ. Tầng mồ hôi thật dày chảy xuôi trên cơ ngực, cơ thể màu đồng toát lên sự rắn chắc giống như được tạo hóa tỉ mỉ chế tác khiến kẻ khác bất tri bất giác phải nhìn đến ngây người.

Mà Đồng Âm lại là xinh đẹp thoát tục như thế, trong cơ thể nhỏ nhắn trắng nõn hàm chứa tính khí của Kỷ Hiếu Sâm, *** mị mà vặn vẹo. Chỉ là hình ảnh hai ngời gứt gao giao triền khiến cho Kỷ Hiếu Hòa thần hồn đãng dương, luyến tiếc dời đi tầm mắt.

“Đúng……..Chính là như vậy……………Co chặt một chút, tát nuốt vào thêm một ít” Thanh âm Kỷ Hiếu Sâm thấp trầm đầy tình cảm, bên tai Đồng Âm nỉ non: “Em phải tập thói quen nuốt sâu như vậy, đừng khản trương, chân dưới thả lỏng”

lưỡi đao thịt lóe lên ánh sáng hung hãn đâm chọc sâu vào bí đạo Đồng Âm, lần lượt nới rộng mật huyệt chật chội, Đồng Âm cảm thây há phúc vủa mình cũng bị đỉnh đến thủng, xấu hổ không cầm được nước mắt. Cậu không có năng lực chống cự thế công của Kỷ Hiếu Sâm, cái mông trắng noãn không tự chủ mà co rút, giống như nhiệt liệt hoan nghênh tính khí càng đâm sâu hơn nữa.

“Thế nào? Có thoải mái không?”

Tốc độ trừu sáp của Kỷ Hiếu Sâm dần chậm lại, đầu lưỡi *** mị nhẹ nhàng liếm liếm vành tai trong trắng lộ hồng của cậu, tay phải hữu lực bộ lộng chồi non sắp nổ tung kia.

“Ngô, ân…………” Đồng Âm thùy hạ lông mi thật dài, nhẹ giọng đáp, nước mắt thẹn thùng từng giọt từng giọt hoạt hạ.

“Tốt lắm, ta phải bắn vào bên trong rồi, không cần lộn xộn” Kỷ Hiếu Sâm hai tay chế trụ đùi non của cậu, bắt đầu kịch liệt đưa đẩy thăt lưng, giống như chuyển quanh mà trừu sáp va chạm, dùng kỹ xảo cực kì chuyên nghiệp mà xâm phạm Đồng Âm. Từng tiếng thân thể va chạm vang vọng trong không gian phòng ngủ, Đồng Âm thở dốc rên rỉ lại vừa khóc vừa thét chói tai, suy yếu phản kháng.

“A…………..Không cần………….Cáp……Cáp a………..Ca ca!”

trừu sáp càng lúc càng kịch liệt, ngay cả bốn phía trụ giường cũng không chịu nổi loại va chạm kịch liệt này mà rung động mãnh liệt. Đồng Âm thét chói tai bắt lấy sàng đan, giống như muốn chạy trốn khoái cảm đáng sợ này mà bò về phía trước, nhưng Kỷ Hiếu Sâm đã nhanh chóng chế trụ vòng eo của cậu, thay đổi thành một tư thế mới, phần hông lại tiếp tục không thươn g tiếc mà hung hăng va chạm.

“A a a…………..!”

Đồng Âm không chịu nổi kích thích lớn như vậy liền đột ngột bắn tinh, hai chân nhu nhược tinh tế không ngừng run run lay độgn, Kỷ Hiếu Sâm vẫn cứng rắn va chạm kịch liệt, mạnh mẽ ra vào hoa bích ướt át.

Ở trong mắt Kỷ Hiếu Hòa, hình ảnh này thật sự là quá mức hương diễm, Đồng Âm một mặt phải thừa nhận Kỷ Hiếu Sâm cầu hoan, môt mặt lại không kìm chế được mà vẻ mặt hoảng hốt mê loạn, đứt quãng mà bắn ra dịch thể.

“Ân………….”

Kỷ Hiếu Sâm đột nhiên ngừng lại, sau đó lại ôm Đồng Âm lần nữa, liên tục tiến công từ dưới lên trên. Đồng Âm khóe mắt mờ sương, con ngươi ngập tràn hơi nước đã hoàn toàn bị nhục dục bắt làm tù binh, cậu vô lực chống lại khoái cảm ào ạt, đôi môi cánh hoa hồng phấn liên tục tràn ra tiếng thở dốc. Kỷ Hiếu Sâm chú ý đến biến hóa của.Đồng Âm, khóe môi khẽ nhếch, lại thúc một kích thật mạnh rồi mới bắn ra mầm mống tinh hoa ở sâu trong bí đạo.

“A…………..!”

Nhiệt lưu nóng bỏng vọt tới sâu tronh thân thể, dường như ngay cả địa phương chưa ai chạ đến cũng bị lamf phỏng, hai chân dưới mở rộng của Đồng Âm cũng bị chấn động, hoa bích hàm trụ côn th*t kịch liệt co rút lại, giáp đến chặt chẽ, hai người đều cảm nhận được sự sung sướng khi cao trào.

Chớp nhanh lấy khoảnh khắc này, Kỷ Hiếu Hòa xoay người tới gần, vươn lưỡi khẽ liếm bộ phận đang kết hợp của hai người (Tứ: =..= eo ~ bẩn rứa). Hoa cúc đang vô cùng mẫn cảm lúc này sao có thể chịu được kích thích lớn như vậy, Đồng Âm kêu lớn, kích động mà phản kháng nhưng Kỷ Hiếu Hòa lại cường ngạnh đêm đằu lưỡi đâm vào tiểu huyệt chặt trất, liếm lưỡi đao thịt của Kỷ Hiếu Sâm cùng những nếp nhăn đã bị kéo căng của cúc lôi làm Đồng Âm phát ra tiếng thở dốc giống như sắp hấp hối.

“Hẳn là………….có thể đi” Kỷ Hiếu Sâm kêu rên mà nói, dường như bị Kỷ Hiếu Hòa khiêu khích như vậy làm tâm dương khó nhịn, nhẫn nji vô cùng vất vả.

“ân” Kỷ Hiếu Hòa tọa thẳng thân thể, tà mị liếm môi, tao nhã cởi quần áo của chính mình, chậm rãi tiến gần hơn về phía Đồng Âm, dùng ngón tay vạch ra bí lôi, côn th*t ẩm ướt cứng rắn dọc theo ngón tay chậm rãi chen vào hậu huyệt.

“Ô…………”

Đồng Âm bất an giãy giụa muốn đứng lên, thế nhưng Kỷ Hiếu Sâm ở phía sau lại cường ngạt giữ chặt cậu, ngăn chặn hai tay của cậu, Kỷ Hiếu Hòa liế Đồng Âm một cái rồi thong thả sáp nhập.

“Khôg! Không cần…………a………..Van cầu ca………….Hiếu hòa ca…………..Thật khó chịu’

Hai đùi bj tách ra đến cực hạn, côn th*t thô to cứng rắn ngạnh sinh sinh mà chen vào, dường như cả thân xác đều muốn xé rách, Đồng Âm bi thảm gào thét, trước mắt hiện lên vô s[s điểm sáng!

“Yên tâm nga, không có bị chảy máu đúng không nào? Ngoan một chút nuốt vào toàn bộ là có thể hưởng thụ ròi”

Kỷ Hiếu Hòa mỉm cười nói, nhẹ nhàng co rúm nửa người dưới, ôn nhu ma sat hoa bích vừa ấm lại vừa mềm, Đồng Âm thê thảm đến nỗi chảy lệ nhưng phân thân vẫn không uể oải mà như trước ướt át lại đứng thẳng, khát cầu các ca ca tiến thêm một bước thâm mật.

“thật đáng yêu, bên trong hấp thật nhanh nga, như vậy có thoải mái không?” đầu ngón tay Kỷ Hiếu Hòa khẽ thong thả cọ xất tiểu phân thân nhếch lên của Đồng Âm, hai tay Kỷ Hiếu Sâm lại vòng đến phía trước âu yếm hai nhũ tiêm khéo léo xinh xắn của cậu, trước sau đều bị giáp công khiến eo Đồng Âm bủn rủn không trụ vững.

“Ân a……..A……Ca ca……….A…….Không……………”

Theo sự xâm nhập của lưỡii đao thịt, một chút đè ép lên sườn nội mẫn cảm, Đồng Âm khàn khàn thở dốc.

“Nói đi nào, tiểu Âm là của ai?” Kỷ Hiếu Hòa đình chỉ động tác, chằm cừm nhìn Đồng Âm, trầm thấp tiếng nói thót ra.

“Ca, của ca ca…………” chỉ cần thùy hạ mi mắt liền nhìn thấy hạ thể mình sung sướng hàm chứa hai căn côn th*t hung hãn, Đồng Âm bắt đầu vặn vẹo, vì thân thể ti tiện của mình mà rơi lệ.

Cùng các ca ca ruột giao hoan cư nhiên còn có thể thấy khoái crm ngọt ngào như mật đường, thể xác và tinh thần đều say mê, Đồng Âm cảm nhận bản thân mình dơ bẩn như vậy, sớm muộn cũng có ngày bị các ca ca ghét bỏ!

tưởng tượng mình sẽ mất đi các anh trai, trái tim cậu liền cảm thây như bị dào một lỗ, thật hoang vắng thật đáng sợ, quả thự đó chính là ác mộng vĩnh viễn không thể tỉnh lại, cũng khiến cậu vo cùng tuyệt vọng.

Cạu vẫn giãy giụa nghĩ muốn chứng mingh rằng mình khôgn phỉa sự trói buộc của csc ca ca, nhưng cậu cố gắng mấy cũng phải phí công. Không ai càn cậu làm vệc gì, có đôi khi nghĩ muốn hỗ trợ làm ít việc nhà còn có thể bị các ca ca khiển trách. Có lẽ trong mắt cá c ca, cậu ngay cả rửa chén cũng làm không được, là một người vô năng đi.

Trái tim Đồng Âm lâm vào khôn cùng chán ghét, đông lạnh như hàn băng.

“nói rõ ràng một chút, tiểu Âm, nói to lên” Kỷ Hiếu Hòa chỉ đâm vào một nửa, cố ý bức bách Đồng Âm.

“Là của………Hiếu Sâm………….. Hiếu Hòa…….ca……………” Đôi môi phấn nộn run bần bật, nước mắt chảy xuôi xuống cằm, một bên cảm thấy mình rất *** đãng, một bên thân thể lại không tự chủ đợc làm ra phản ứng chân thực, tùy ý các ca ca bài bố.

“Ngoan, đừng khóc, tiểu Âm là vâng lời nhất” Kỷ Hiếu Hòa liếm đi nước mắt trên khuôn mặt nhỏ bé, lại đĩnh thắt lưng dùng sức hướng bên trong va chạm, liền toàn bộ căn côn th*t đeefu đi sâu vào trong mật huyệt chặt khiist

“A a a a a__________”

Đồng Âm cong người thét chói tai, sóng lớn khoái cảm vượt quá đỉnh đằu muốn đem cậu nuốt chửng, hạ phúc run rẩy từng trận co rút.

“Rất tuyệt? Rất thoải mái đi?”

Kỷ Hiếu Hòa kiềm chế xúc động mãnh liệt, ôn nhu động thắt lưng, Kỷ Hiếu Sâm cũng giảo động, hai căn côn th*t ma sát lẫn nhau, đồng thời cũng kích thích Đồng Âm đem cậu đẩy vào vực sâu khoái cảm điên cuồng.

“A………….A………….Ca ca………….”

Sau huyệt bị nhồi đầy, hoa bích non mịn buộc phải thừa nhận sự xỏ xuyên, đâm chọc bốn phương tám hướng, đã muốn phân không rõ là ai đang chuyển động trong cơ thể, hai vai đa run rẩy, vặn vẹo vòng eo, yêu kiều tản mác ra tia hoặc nhân. Mà dường như các ca ca lại muốn bức cậu đạt đến đỉnh điểm của dục vọng, càng thêm tinh tế an ủi, đùa bỡn nội bích.

“Ngô………..A………….Ca ca………Buông……….Không, không được!” Đồng Âm cuồng loạn khóc nức nở, cầu xin các ca ca dừng lại, hoặc là dù có một người rút ra ngoài thôi cũng tốt, cậu không thể thừa nhận kích thích gấp đôi bình thường như thế này được, bị tra tấn đến thở hồng hộc, thần hồn điên đảo!

Kỷ Hiếu Sâm xoay mặt Đồng Âm lại, hôn lên đôi môi cánh hoa, khàn khàn mà nói: “Bắn đi, không quan hệ, cứ như vậy bắn ra đi”

“A……..Đừng như vậy……….van cầu hai người…………A………..A a!”

Đồng Âm không muốn nằm trong lòng các ca ca không có tôn nghiêm mà cao trào, nhưng mà Kỷ Hiếu Sâm cùng Kỷ Hiếu Hòa lại càng mạnh mẽ trừu sáp, như mưa rền gió dữ gấp gáp xỏ xuyên qua hậu đình. Hoa bích bị chà đạp tàn nhẫn, không có nổi một giây đồng hồ thở dốc, lí trí Đồng Âm đã bị cơn khoái cảm cuồn cuộn ngất trời đánh tan, cho dù còn sót lại một tia ý thức chống cự, cậuvaaxn là bị csc ca ca mạnh mẽ nhấc lên cao trào.

“A a……….”

Bạch trọc chất lỏng không ngừng bắn ra từng đợt mãnh liệt, koái cảm xẹt qua đại não khiến trước mắt Đồng Âm một mảnh trắng xóa.

“………..Ngô!”

“Ân!”

Hai huynh đệ gắt gao nắm chặt thắt lưng Đồng Âm, trong khoảnh khắc nháy mắt bắn tinh, hai cỗ dịch thể phụt ra tiến vào sâu trong dũng đạo, lây dính đến chỗ sâu nhất, Đồng Âm vô thức co rút lại nội bích, hưởng thụ cảm giác sung sướng khi nuốt từng giọt chất lỏng.

“Em thật đúng là……..hài tử ngoan” Kỷ Hiếu Hòa liếm đôi môi nhuốm hồng của cậu, Kỷ Hiếu Sâm thì khẳng cắn bả vai Đồng Âm, tại trên da thịt trắng noãn bóng loáng đến mê người lưu lại ấn ký thuộc về riêng bọn họ.

“Em vĩnh viễn phải……….ở cạnh chúng ta, không được li khai, tiểu Âm”

Ăn nói khép nép, giọng nói giống như lời cầu xin nỉ non, rốt cuộc là ý tứ gì, Đồng Âm không rõ. Ý thức cậu dần me ly, đương lúc hai ca ca ôm áp, cậu không chống cự nổi mệt mỏi liền ngủ thiếp đi.

Đối với Đồng Âm mà nói, đây có lẽ chỉ là cảnh trong mơ thoi, ở trong giấc mộng hư ảo, crm tình mà cậu muốn cố hết sữ truyền đạt đến các ca cca rốt cuộc đã được đáp lại………

Trung tuần tháng năm là mùa hoa ngô đồng nở rộ, dinh thự Kỷ gia gần ba nghìn đình viện Âu thức bao phủ một màu trắng biển hoa ngô đồng.

Kỷ Hiếu Sâm cùng Kỷ Hiếu Hòa quyết định tổ chức một buổi vũ hội gặp mặt vào cuối tuần, đem Đồng Âm chính thức giới thiệu cho các bằng hữu trong thương giới Thượng hải cùng đặc phái viên các quốc gia, muốn cho cậu tiếp xúc với người ngoài nhiều hơn để cạu không phải suốt ngày buồn bực ở trong nhà, ngày càng trầm mặc.

Dinh thự xa hoa Kỷ gia trước khi Đồng Âm đến ở đã là nơi thường xuyên tổ chức vũ hội. Các nhân vật xã hội nổi tiếng đều cho rằng việc lấy được thiếp vàng mời dự vũ hội ở Kỷ gia là vô cùng quang vinh, mà các phóng viên cũng tụ tập trước cổng, đối người nào tham gia tô giới xa xỉ vũ hội cùng với phục trang họ mặc dạng gì cũng đều có thể được đem ra bàn luận say sưa.

Mức độ hào nhoáng ngàn vàng còn hơn dĩ vãng, lần này sự phô trương của vũ hội không khiến kẻ khác líu lưỡi, làm người khác kiến thức rằng kỷ gia hào khí không phải là tầm thường.

Ở lầu một, đại sảnh chuyên cử hành vũ hội được trải một tầng mỏng đá cẩm thạch màu vàng, kết hợp với cầu thang bằng đá cẩm thạch ở trung tâm đại sảnh, dọc theo những bậc thang trải thảm thanh lịch sang trọng là tay vịn được trang trí hoa bách hợp phía trên.

Mỗi vị khách nhân vừa vào cửa đều nhận được một món quà, đó là một vật lưu niệm bằng thủy tinh có khắc hoa văn, khi rời đi cũng có thể được nhận một hộp điểm tâm khuya tinh mĩ kiểu dáng Tây Âu.

Phía bên phải đại sảnh là khu nghỉ ngơi, có một đài phun nước cỡ lớn giống hình dạng tháp Sâm – Panh cùng với tiệc đứng kết hợp phong cách Trung Quốc và Phương Tây được chuẩn bị bởi các đầu bếp nổi danh. Dàn nhạc gồm hai mươi sáu nhạc công, đều được mời đến từ các caau lạc bộ nổi tiếng.

Vũ hội lần này mời hơn một ngàn tân khách, cơ hồ tất cả đều là đặc phái viên ngoại quốc cùng thương nhân, học thuật, nghệ thuật các nhân vật nổi tiếng trong nhiều lĩnh vực, có thể thấy được lực ảnh hưởng của Kỷ Hiếu Sâm ở Thượng Hải có bao nhiêu lớn.

Vì biểu đạt kính ý của chính mình, triều đình nhà Thanh không chỉ phái đại biểu tham dự vũ hội còn đưa cho Đồng Âm một con dấu hoa lan màu xanh quý giá làm lễ vật gặp mặt.

Đầu đường cuối ngõ mọi người đều đàm luận về vũ hội xa hoa ở dinh thự hai huynh đệ Kỷ gia, không ít địa chủ, điền chủ mới nổi vì muốn có được ‘vé’ vào cổng mà chung quanh chạy vạy sứt đầu mẻ trán. Tại vũ hội này, bọn họ có thể cùng các giới có tiền có thế liên hệ chặt chẽ, nói không chừng có thể một bước lên trời, tại Thượng Hải xông xáo ra trò.

Mà mấy ngày này, các thiên kim tiểu thư thường ẩn sâu trong khuê các lại vì đạt được ưu ái của Kỷ huynh đệ mà sử xuất hết khả năng, vung tiền như rác mua trang sức cùng quần áo, ra sức trang điểm làm đẹp bản thân.

Nghe nói các cửa hiệu dệt may dùng máy móc ở Thượng Hải cũn không đủ dùng, mỗi kiện lẽ phục dự hội bán ra đắt hơn hai vạn đồng bạc so với giá bình thường mà vẫn bị người tranh nhau mua sạch.

Còn hơn ngoại giới ồn ào náo động cùng nhiệt huyết sôi trào, Đồng Âm chỉ ngồi ở trong phòng mình mà cũng phải phiefn não nên làm cái gì bây giờ? Cậu có thể đối mặt với hơn ngàn người mà không sợ hãi sao? Cậu có thể làm ra một hàn h động hợp lễ nghi không làm cho các ca ca mất mặt được sao?

Vị trí của cậu cùng các cac atrong thế giới này là bất đồng, cạu là một đứa con riêng bị giam lỏng hơn mười năm, mẫu than là vũ nữ nhật Bản. Đồng Âm biết người Nhật Bản ở Thượn gHải không được hoan nghênh, tuy rằng cậu cũng chán ghét mấy người Nhật hay hoành hành ngang ngược, nhưng mà xuất thân của cậu là một sự thật không thể thay đổi được.

Nếu thân phận cậu bị bại lộ, liệu có mang đến nhiều ảnh hưởng cho các ca ca không? Đồng Âm cũng khoong dám tươrng tượng, chính là Kỷ Hiếu Sâm và Kỷ Hiếu Hòa lại là một bộ dáng không sao cả, tựa hồ cạu thật sự là đệ đệ ruột của bọn họ, giống như người than trong gia đình.

Đồng Âm có chút hoang mang nhưng rất nhnh lại lắc dầu, các ca như thế nào sẽ có thể coi trọng cạu được? theo ngay từ đàu cũng chỉ có hận a………..

Đồng Âm nhìn gương trog phòng ngủ, hồi tưởng hình ảnh đại nương đem chén trà đập vỡ, nguyền rủa cậu. Cậu là ‘dã loại’ do nữ nhân thấp hèn sinh ra, làm bẩn từ đường Kỷ gia, cho dù lúc ấy tuổi quá nhỏ nghe không hiểu, hiện tại đã cs thể hiểu được……….

Hốc mắt Đồng Âm dần phiếm hồng, hi vọng xa vời chính mình có khả năng làm được gì đó quả nhiên thực ngu ngốc. Mỗi một ngày trôi qua đều thật sự vất vả, tất cả ố gắng cuối cùng đều chỉ hóa thành nước mắt, có cái gì so với oán hận người mình yêu thươg càng thống khoor hơn?

‘Thùng thùng’ có người gõ cửa, Đồng Âm kích động vội vàng ngẩng đầu, xoa xoa đôi mắt nói: “Mời vào”

Bốn, năm nữ hầu mặc váy đồng phục màu đen nối đuôi nhau đi đến, hai tay còn bưng vài hộp lễ vật đóng gói tinh xảo, các nàng đem đồ vật này nọ đặt trên một chiếc bàn trà màu trắng cười dài nói: “tiểu thiếu gia, chúng tôi đưa tới lễ phục cho cậu mặc ở vũ hội đêm nay, Đại thiếu gia chọn ba bộ, Nhị thiếu gia cũng chọn bốn bộ, cạu xem một chút bộ nào thích nhất?”

Màu vàng, màu xanh da trời, các hộp lễ vật đủ mọi màu sắc mở ra, nhóm nữ hầu đem một bộ lễ phục kiểu dáng Âu Tây lấy ra, đặt trên sô pha cùng trên giường, vô luạn bộ nào cũng là sản phẩm do các hiệu may nổi danh ở Thượng Hải lấy số đo và thiết kế, chọn lựa những loại vải dệt tốt nhất, giá cả vô cùng xa xỉ.

“Ghim cài áo hình thiên nga đính rubi, không tồi đi? Chúng ta đến giúp ngài mặc thử áo khoác.” Một nữ hầu trẻ cầm nguyên một bộ trang sức sang quý, cười nói.

“Đại ca cùng Nhị ca đâu…………..?” Đồng Âm thì thào hỏi, từ lúc ăn bữa sáng xong cậu cũng không thấy mặt các ca ca.

“Đại thiếu gia có việc gấp nên đã đến công ty, Nhị thiếu gia ở dưới lầu bố trí đại đường, phỏng chừng phải bận bịu đến tối muộn rồi. Ngài đừng lo lắng, hai thiếu gia nói chín giờ nhất định sẽ lên lầu.

Vũ hội bắt đầu lúc chín giờ, liên tục đến bốn giờ sáng ngày hôm sau, người trẻ tuổi có thể ngoạn điên cuồng một chút. Bởi vì dinh thự Kỷ gia vừa có sàn nhảy, bàn bài, phòng giải trí, hoa viên tư gia cũng bật đèn màu sáng rực phi thường xinh đẹp, giống như chốn cung đình mộng ảo, nói không chừng có người ngoạn suốt đêm còn luyến tiếc rời đi đâu.

“Nga…………..” Đồng Âm nhẹ nhàng gật đầu, nghĩ muốn đi xuống hỗ trợ, nhưng những lời này có nói a cũng vô dụng. Nhị ca sẽ khôn cho cậu nhúng tay, mà cậu có xuất hiện ở đại sảnh cũng chỉ làm Nhị ca thêm khẩn trương, làm vướng tay vướng chân mà thôi.

“Tiểu thiếu gia, chúng ta sẽ chiếu cố ngài thạt tốt” Nhóm nữ hầu nhìn Đồng Âm đáng yêu như búp bê, mặt này hớn hở nói: “Nhất định sẽ làm cho ngài ăn mặc thật phiêu lượnng xinh đẹp, làm cho con mắt mọi người đều muốn rớt ra nga”

Không kịp nhìn đến lễ phục, trang sức tinh xảo sang quý, nhóm nữ hầu đã quay chung quanh cậu, đem cậu trở thành một búp bê, các ca ca cũng xem cậu giống một con búp bê không có linh hồn. Đồng Âm yên lặng đứng trước gương to, ngực càng ngày càng có cảm giác hít thở không thông…………..

Nhạc giao hưởng như tiếng suối chảy róc rách rung động lòng người ở trong đại sảnh xanh vàng rực rỡ, đèn treo thủy tinh thong thả xoay tròn chiếu rọi xuống dưới làm sáng rực lên những châu báu trang sức trên cổ, cổ tay các khách mời.

Hiện tại là tám giờ năm mươi phút, đại bộ phận khách nhân đã có mặt. Nhóm thục nữ mặc những chiếc váy kiểu Tây Dương giống như đàn bươm bướm mùa xuân, một vòng, một đám dưới ánh sáng trên sân nhảy qua lại nói cười không ngớt.

Mỗi người đều cầm quạt, xịt nước hoa, nữ nhân xách váy đi qua sàn nhảy ở vũ hội đều sẽ được các nam nhân chú mục. Tối nay có thể nói lf trăm hoa đua nở, tựa như hội tuyển tú nữ, các cô gái gần như là thướt tha, mỹ nữ ăn diện quần áo hợp thời trang, hơn nữa các nàng đều có xuất thân phi phú tức quý.

Có đại cách cách Hòa vương phủ, con gái độc nhất của ông chủ tập san báo Nam Kinh, cháu gái của đặc phái viên Anh Quốc. Này đó các tiểu thư khuê các đều có bối cảnh hiển hách, người bình thường muốn gặp đều khó có thể được, ai cũng thấy hoa cả mắt, hưng trí bừng bừng mà đàm luận.

Các thiên kim tiểu thư một bên hưởng thụ ánh mắt chú mục của nhóm thân sĩ, một bên kiêu bgajo mà đứng thẳng người, rình coi động tĩng tay vịn cầu thang phía bên kia.

Hai huynh đệ họ Kỷ là vị hôn phu lí tưởng không chê vào đâu được, vừa có xuất thân cao quý vừa có dung mạo anh tuấn, hơn nữa lại phú khả địch quốc. Chỉ cần nhìn Kỷ dinh thự quang mang tráng lệ thì đều biết, có người nói bọn họ so với hoàng đế Anh quốc còn giàu có hơn, có chàng rể rùa vàng quý hiếm giống kim cương như vậy, các nam nhân áo mũ chỉnh tề ở xung quanh cho dù có dát thêm mấy tầng lá vàng đi nữa các nàng cũng không thèm để ý tới.

Vì muốn lấy lòng huynh đệ Kỷ gia, các thiên kim tiểu thư đều chuẩn bị lễ vật cho Đồng Âm chưa từng gặp mặt, có đồng hồ khảm nạm châu báu, có đồ thêu tay tinh xảo,… trăm phương nghìn ké nghĩ rằng muốn thông qua các lễ vật giá trị mà bày ra tài phú cùng sự có giáo dưỡng của bản thân.

Đúng chín giờ, các tân khách đều trình diện đầy đủ, đây chân chính là một thế giới ngập đầy vàng son, mọi người đều bưng ly rượu sâm banh nói cười. Trên sàn nhảy, ghế sô pha, ngoài ban công đều đừng đầy người, mọi người thân thiện chào hỏi đoois phương, tán gẫu đến bất diệc nhạc hồ. Khi âm nhạc dừng lại, trong phòng khiêu vũ rộng lớn đều trpr thành một mảnh yên tĩnh, mọi người đều ngẩng đầu nhìn về phía cầu thang lát đá Cẩm Thạch ở chính giữa phòng.

Kỷ Hiếu Sâm mặc âu phục màu đen, dáng người cao gầy, có khí thế tựa như đế vương thống trị toàn bộ thế giới. Đứng bên cạnh hắn là Kỷ Hiếu Hòa, mặc một thân áo bành tô màu trắng mềm mại, phong tư hiên ngang. Hai người kia mới chỉ nhìn đến dung mạo đã khiến không ít thiếu nữ điên cuồng, tim đập thình thịch.

“Các vị khách quý, rất hân hạnh được đón tiếp các vị đã đến ham gia buổi vũ hội gặp mặt Đồng Âm ngày hôm nay, xá đệ vẫn ở tại Long Tuyền, lần đầu đến Thượng Hải, có gì đường đột mong các vị thông cảm nhiều hơn” Kỷ Hiếu Sâm nói, nghiêng đi thân mình dẫn ra Đồng Âm đang đứng ở phía sau.

Trong một giây đồng hồ, có thể nghe thấy tiếng mọi người hít sâu nột hơi, liều mình mở to hai mắt, nhìn thiếu niên trước mắt ảo giác như là bế nguyệt tu hoa, nháy mắt sẽ biến mất không thấy dấu vết.

Thiếu niên mặc lễ phục màu đen ước chừng mười sáu, mười bảy tuổi, sợ hãi đứng giữa hai ca ca cao lớn. Một đôi mắt trong suốt như nước còn vương nét ngây thơ của trẻ con, giống như đóa hoa thanh nhã tinh xảo, da thịt thiếu niên nộn nộn trong trắng lộ hồng tưởng như có thể nhéo ra nước, đôi môi đỏ mọng hơi mỏng càng thêm mê người, giống như tô son làm người ta nghĩ muốn âu yếm ngay lập tức.

Thiếu niên thanh tú chưa từng nếm khói lửa nhân gian, chính là lẳng lặng đứng thôi đã khiến các cách cách, tiểu thư luôn tranh kiều bá mị nơi đây phải cúi đầu. Nhóm thân hào y quan chỉnh tề dường như quên mất mình đang đứng ở nơi nào, yên lặn g hìn chằm chằm vào Đồng Âm không di dời nổi tầm mắt.

Bị hơn một ngàn ánh mắt nóng bỏng, tham lam, ghen tị, khiếp sợ mà nhìn chăm chú, Đồng Âm bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi, tựa như tiểu động vật đang trốn trong rừng rậm bị người mạnh mẽ túm đến giữa đám đông ở một khu chợ náo nhiệt, hai chân Đồng Âm như nhũn ra lui từng bước về phía sau, cảm thấy cầu thang nơi mình đang đứng giống như xoay tròn, đầu váng mắt hoa!

Giây tiếp theo, lưng cậu liền lọt vào một ***g ngực rộng lớn rắn chắc, Kỷ Hiếu Sâm ôm lấy cậu từ phía sau, Kỷ Hiếu Hòa cũng nắm chặt tay cậu, khẩn trương hỏi: “Em không thoải mái sao? Tiểu Âm?”

“Không, em không sao…………..” Đồng Âm hô hấp thông thuận một chút, chính là trên trán còn tóa3t mồ hôi, cậu bắt buộc chính mình phải đứng thẳng không được dựa vào các ca ca. Cậu do chưa bao giờ gặp phải trường hợp như thế này nên bị dọa nhảy dựng thôi, cậu tuyejt đối có thể ứng phó được, nhất định sẽ không làm cho các ca ca mất mặt.

“nếu cảm thấy thân thẻ không khỏe thì trở lên lầu nghỉ ngơi đi, nơi này có ta cùng Hòa rồi” Kỷ Hiếu Sâm thấp giọng nói, hắn lo lắng Đồng Âm đang sắc mặt trắng bệch, làm một cái thủ thế gọi Du quản gia tới.

“Đưa tam thiếu gia lên lầu nghỉ ngơi”

“Vâng, Đại thiếu gia”

“Không, Đại ca, em thật sự không có việc gì!” Đồng Âm dùng sức lắc đầu kiên trì phải lưu lại, nếu đây là nơi cậu bước bước đi đầu tiên, cậu tuyệt đối sẽ không lùi bước.

“………….Vậy được rồi, nếu có chút nào không thoải mái thì phải nói với ta” Gặp Đồng Âm khẩn cầu như thế Kỷ Hiếu Sâm bèn nhượng bộ, hắn cùng Kỷ Hiếu Hòa lôi kéo tay Đồng Âm đi xuống cầu thang. Nhạc giao hưởng trong khoảnh khắc này lại được tấu lên, những khách nhân phía sau tiếp phía trước nảy lên ân cần thăm hỏi, khen tặng, bắt tay cùng Đồng Âm.

Đồng Âm không hề luống cuống, có các ca ca hỗ trợ, tiếng Trung, tiếng Anh cậu có thể trả lời lưu loát làm cho các tân khách rất là kinh hỉ. Khi vũ hội mpr màn, Kỷ Hiếu Sâm và Kỷ Hiếu Hòa trước sau cùng Đồng Âm nhảy một điệu Waltz, kia bước nhảy lưu sướng, dáng người duyên dáng, giống thiên nga trượt trên mặt hồ làm người khác sợ hãi than không thôi.

Vì đáp tạ sự quang lâm của nhóm đặc phái viên, Đồng Âm còn ngồi trước đàn tranh lấy cầm kỹ điệu nghệ đàn một khúc lại đem không khí vũ hội nâng lên cao trào.

Một đêm này, Đồng Âm ở Thượng Hải vừa mới thành danh, Tam thiếu gia Kỷ gia trở thành đối tượng mà mọi thiếu nam thiếu nữ truy đuổi sùng bái. Nhưng là vũ hội gặp mặt xã giao chỉ tổ chức một lần, những người mang theo hậu lễ muốn gặp mặt Đồng Âm đều bị bế môn trước dinh thự Kỷ gia, Kỷ Hiếu Sâm đối bên ngoài tuyên bố tiểu đệ từ nhỏ thể nhược, không tiện gặp khách.

Hai huynh đệ đem Đồng Âm gắt gao nắm chặt, không chút nào buông tay.

Tháng bảy nóng bức, ở trong thời tiết như thiêu như đốt không chịu nổi, một vị khách không mời mà đến, đánh vỡ không khí yên lặng ở Kỷ dinh thự, cũng khiến tương lai của ba huynh đệ đứng trên vách núi hiểm nguy, lung lay sắp đổ.

Ác chi hoa, H, Huynh đệ, Ngược, NP, đam mỹ

Bình luận

Truyện đang đọc