ÁC ĐỘC NỮ XỨNG LÀ NỮ CHỦ ĐẦU QUẢ TIM SỦNG



Lần đầu tiên Đỗ Thanh Thanh và Mạc Dĩ Thiên tương ngộ là vừa lúc vào giữa hè.

Cách nhau hai khóa, vừa lúc kẻ năm cuối người năm nhất, đoạn thời gian tân sinh nhập học kia mấy học sinh năm ba đều đang phải học tập rất cật lực, nhìn thấy từng tốp gương mặt ríu rít đi vào cổng trường, đời sống học tập nhàm chán lúc này cuối cùng mới có chút cải thiện.

Rốt cuộc có thể tranh thủ thời gian nghỉ giữa giờ học nhìn đến mấy tân sinh, xem bọn họ khiêng bao lớn bao nhỏ đồ vật tiến vào ký túc xá, xem bọn họ chạy như bay trên sân thể dục đi lấy nước mua cơm, cũng có thể xem bọn họ đứng dưới ánh mặt trời chói chang tập huấn luyện quân sự.

Không tới mấy ngày, nhóm bạn trẻ xinh xắn bóng bẩy tất cả đều phơi thành than đá đen thui.

Ngoại trừ Đỗ Thanh Thanh.

Nàng hình như là cái loại trời sinh không dễ bắt nắng, chẳng sợ phơi liên tiếp mấy ngày dưới nắng rồi nhưng khuôn mặt vẫn như cũ trắng trẻo.

Đứng trong đám người thực giống như quả nhân duy nhất giữa dàn vỏ bánh Oreo, bắt mắt vô cùng.

Tân sinh mà Mạc Dĩ Thiên chú ý đầu tiên chính là nàng.

Nhưng mà cũng không phải hoàn toàn là vì cái này, còn có một phần là bởi vì nụ cười của nàng, cũng không biết rốt cuộc đã có chuyện gì mà lại có thể khiến nàng vui vẻ đến như vậy, đứa trẻ này khóe miệng giương cao cả một ngày, giống một viên mặt trời nho nhỏ.

Làm cho Mạc Dĩ Thiên vừa nhìn thấy nàng, tâm tình liền sẽ không tự giác mà tốt hơn.

Người như vậy, mỗi ngày khẳng định đều trải qua rất hạnh phúc.

Mạc Dĩ Thiên không giống nàng, bởi vì hoàn cảnh gia đình tương đối đặc thù, cha mẹ là liên hôn thương nghiệp không có tình cảm gì, cho nên từ nhỏ đến lớn đều sống trong áp lực.

Căn bản không biết được chuyện vui vẻ là cái gì.

Cho nên tự nhiên cũng liền rất ít triển lộ nụ cười.

Vốn dĩ đã quen, thẳng đến một khắc khi nàng bắt đầu chú ý tới Đỗ Thanh Thanh kia.

Đáy lòng bỗng dưng xuất hiện một chút cảm tình không rõ ràng, có lẽ là khát khao, có lẽ là ngưỡng mộ, chờ đến khi bản thân ý thức được, ánh mắt đã sớm dính chặt trên người em ấy.


Này vẫn là lần đầu tiên nàng cảm thấy hứng thú với một người xa lạ, chẳng qua là tâm thái cũng chỉ dừng lại ở chỗ nhìn thấy là tốt rồi, căn bản không nghĩ tới đi làm quen.

Nhưng vận mệnh cuối cùng vẫn là đem viên mặt trời nhỏ này chậm rãi đẩy đến bên người nàng.

Sau khi huấn luyện quân sự kết thúc được mấy ngày, Mạc Dĩ Thiên bất ngờ bắt gặp Đỗ Thanh Thanh ở cửa hàng tiện lợi.

Là một cửa hàng mới khai trương, có vài vật phẩm đang làm hoạt động khuyến mãi, đặc biệt là trứng gà, đại khái là rẻ đến nỗi trước nay chưa từng có, cho nên quảng cáo mới vừa dán ra tức khắc liền hấp dẫn một đống lớn các cô dì bác gái.

Đỗ Thanh Thanh cũng ở trong cái hàng ngũ này.

Mạc Dĩ Thiên tận mắt nhìn thấy nàng một đường giơ chân hướng vào trong, ngựa quen đường cũ xé túi, tốc độ tay vèo vèo chọn đủ số lượng, xong xuôi lại giống con cá nhỏ linh hoạt chui ra ngoài.

Phỏng chừng không nghĩ tới lại ở chỗ này gặp được người cùng trường.

Khi Đỗ Thanh Thanh vừa ngẩng đầu lên vừa lúc nhìn thấy Mạc Dĩ Thiên đứng ở gần đó, cũng thực mau ý thức được bản thân từng ở trong trường gặp qua nàng, hình như là tiền bối năm ba.

Thấy nàng đứng ở nơi này, còn tưởng rằng nàng cũng muốn mua trứng gà giá đặc biệt nhưng chen không vào, lập tức liền cười rộ lên chào hỏi nàng, đem túi trứng gà mình mới chọn kia nhét vào tay nàng.

Khóe miệng lại lần nữa vui vui vẻ vẻ câu lên, nói với nàng: "Cho chị nè tiền bối!"
Mạc Dĩ Thiên khựng người, mắt nhìn đám người rộn ràng nhốn nháo, một hồi lâu mới nói: "Vậy còn em?"
"Không quan trọng không quan trọng, em lại đi lấy!" Đỗ Thanh Thanh nói, ngay sau đó xoay thân một lần nữa vọt vào trong đám người, chỉ để lại bóng lưng thâm tàng công dữ danh* cùng một bọc trứng gà tròn vo.

*thâm tàng công dữ danh [深藏功与名]: chỉ những người có tài, làm việc tốt nhưng không muốn tiết lộ tài hoa và danh tính của mình.

Dường như chính tại giây phút đó, Mạc Dĩ Thiên bắt đầu có cái nhìn khác về tiểu cô nương này.

Có lẽ! ! Nàng cũng không có như mình đã tưởng tượng, điều kiện gia đình không có tốt đẹp bao nhiêu, cuộc sống mỗi ngày cũng không phải vô ưu vô lo, nhìn vẻ thuần thục và động tác quen thuộc của nàng thì biết, chỉ sợ cũng giống mình, cũng bị cuộc sống tàn phá.

Nhưng lại cũng không giống mình.

Nàng sẽ khổ trung mua vui (trong khó khăn tìm kiếm vui vẻ).


-
Từ sau hôm đó, số lần Mạc Dĩ Thiên gặp được Đỗ Thanh Thanh thế nhưng càng ngày càng nhiều.

Có khi là ở nhà ăn, thấy tiểu cô nương lẻ loi một mình ngồi ôm chén cơm với rau xanh, trông gia cảnh có vẻ rất gian khổ, nhưng lại ăn thật vui vẻ; có khi là ở sân thể dục, hình như là chuẩn bị cho bài kiểm tra thể dục ngẫu nhiên, nàng chạy nhanh như đầu xe lửa nhỏ, đằng sau giống như đều phải tung tóe đất bụi; lại có khi!.

.

là ở cửa khu dạy học, thường xuyên có thể thấy nàng ở đằng kia chọc chim ngắm cá, trên mặt vĩnh viễn treo nụ cười nhàn nhã, sống chậm rãi giống bà lão về hưu.

Mạc Dĩ Thiên mỗi khi đi qua, đều có thể nhận được lời hỏi thăm đặc biệt tri kỷ cùng nụ cười vui vẻ xinh đẹp.

Thời gian dài, hai người liền chậm rãi quen thuộc, chẳng qua là cũng chỉ giới hạn trong chào hỏi bằng hữu, cũng không có kết giao thực tế.

Cho đến ngày sinh nhật của Đỗ Thanh Thanh hôm đó.

Đây là bước ngoặt đầu tiên trong con đường định mệnh của hai người.

Lúc ấy mạc Dĩ Thiên có việc ra ngoài, vừa lúc một lần nữa ngẫu nhiên gặp được nàng, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy nàng đi vào tiệm bánh ngọt.

Nhưng nhìn chung quanh một vòng lại cái gì cũng không dám mua, chỉ chọn cái bánh kem nhỏ nhất, chỉ lớn bằng bàn tay, vừa đủ để cầm trong tay.

Nàng khi đó, dường như rõ ràng không quá vui vẻ.

Mạc Dĩ Thiên giương mắt theo nhìn qua cửa kính, thấy cô bé này rũ mắt nhấp môi, yên lặng cắm lên bánh kem mấy cây nến, châm lửa, nhỏ giọng hát bài ca sinh nhật, sau đó thổi tắt ngọn nến cầm lấy dao nĩa.

Còn chưa kịp ăn, nước mắt đã đi trước một bước rơi xuống.

Mạc Dĩ Thiên thấy thế liền ngây ngẩn cả người, không nghĩ tới một tiểu cô nương cả ngày hoạt bát vui sướng như vậy thế nhưng cũng sẽ khóc.

Cơ hồ là theo bản năng đi vào tiệm bánh ngọt, cũng từ từ tiến tới trước mặt nàng.


Nhìn về phía nàng, nhẹ giọng mở miệng hỏi: "Hôm nay là sinh nhật em sao?"
Xuất hiện quá đột ngột, tiếng nói vừa dứt trực tiếp làm Đỗ Thanh Thanh trước mặt hoảng sợ, một hồi lâu mới phản ứng lại gật gật đầu nhỏ giọng nói với nàng: "Đúng vậy.

"
Mạc Dĩ Thiên tiện đà ngồi xuống: "Sao lại chỉ có một mình?"
"Ba mẹ không có thời gian, bận quá.

" Đỗ Thanh Thanh nhẹ giọng nói, thực sự hơi xấu hổ, ngay cả hai tai cũng phiếm hồng, "Cho nên liền đưa tiền kêu em tự ra mua bánh kem ăn.

"
"Vậy tại sao em lại mua cái nhỏ như vậy?" Mạc Dĩ Thiên vừa nghe liền hơi hơi nhíu mày, "Là vì tiền cô chú đưa không đủ sao?"
"Không không không.

" Đỗ Thanh Thanh nghe vậy vội vàng lắc đầu, thoáng nâng mắt lên nhìn ra bên ngoài, sau đó tay nhỏ nhấc lên chỉ ra hướng đằng xa xa nói với Mạc Dĩ Thiên: "Dùng để mua vòng tay nhỏ.

"
"Em thấy trời có vẻ sắp mưa rồi.

" Nàng nói, "Bà lão kia còn có mấy cái, bán không hết không chịu về nhà, em sợ bà bị ướt.

"
Cho nên liền ra tiền mua nốt mấy cái vòng tay cho bà.

Cho nên tất cả tiền đều dùng để giúp đỡ mọi người, khiến cho bản thân đến cuối cùng một chiếc bánh kem đàng hoàng cũng không mua nổi, chỉ có thể ngồi ở nơi này lén lút khóc.

Cũng! ! Quá ngốc rồi.

Mạc Dĩ Thiên nhẹ giọng thở dài, trầm mặc một hồi lâu, đột nhiên chậm rãi vươn tay về phía trước.

Đỗ Thanh Thanh tức khắc nghi hoặc: "Làm, làm sao vậy?"
"Bánh kem.

" Mạc Dĩ Thiên ho nhẹ một tiếng, hắng giọng nói, "Chia cho tôi một miếng đi.

"
"Tôi cùng em ăn bánh sinh nhật, thế nào, như vậy em sẽ không phải lẻ loi một mình nữa.


"
Lời này nói tuy rằng biệt nữu, nhưng lại cất giấu tràn đầy ôn nhu.

Đỗ Thanh Thanh nghe vậy sửng sốt, đáy mắt u ám tức khắc vụt sáng lên, vội vàng cầm dao cắt cho Mạc Dĩ Thiên miếng bánh thật to, cẩn thận đẩy qua, sau đó lại vui vui vẻ vẻ nở nụ cười.

Mở miệng sung sướng nói: "Của chị!"
"Cảm ơn.

" Mạc Dĩ Thiên cũng hồi lại một nụ cười nhàn nhạt, cầm nĩa chọc một miếng cho vào trong miệng, đột nhiên phát hiện bánh kem này kỳ thật cũng không có khó ăn như mình tưởng tượng.

Vì thế trầm mặc một lúc lâu sau, cuối cùng lại nói: "Lần này tôi ăn bánh kem của em, thiếu em ân tình, hôm nay trên người không mang theo tiền rồi.

"
"Lần sau đi.

" Nàng nói, khóe môi ngay sau đó lại theo bản năng cong lên trên, nhẹ giọng nói, "Lần sau tôi sẽ mua cho em cái bánh kem lớn hơn.

"
Sợ hãi nàng về sau sẽ còn lẻ loi một mình, cho nên liền hướng nàng đưa ra ước hẹn, sinh nhật lần sau vẫn muốn cùng nàng trải qua.

"! ! "
Bất tri bất giác, thế nhưng cũng đã rất nhiều năm.

Câu kia hứa hẹn cũng theo năm tháng mà tăng cấp, hứa hẹn đến sang năm, năm sau, mãi mãi, vĩnh viễn!.

Đến cuối cùng dứt khoát không có kỳ hạn, chỉ dùng đơn giản hai chữ là có thể khái quát toàn bộ.

—— cả đời.

Sẽ mãi mãi ở bên em, cùng em tay nắm tay tâm hợp tâm, hạnh phúc bên nhau cả một đời.

Đương nhiên, cũng sẽ vẫn luôn trải qua mỗi một lần sinh nhật cùng em, mãi mãi.

--------TOÀN VĂN HOÀN-------.


Bình luận

Truyện đang đọc