ÁC MỘNG

17.

Sau này, khi tôi nhớ lại kì thi năm nay vẫn cảm thấy vô cùng cảm khái.

Bởi vì năm này thực sự đang bắt kịp với cải cách kỳ thi tuyển sinh đại học.

Phạm vi đề cương thi được sửa đổi, rất nhiều thứ trước đây học đều cần phải ôn tập lại, khiến tôi phải nỗ lực rất nhiều.

Hầu như tất cả các bộ câu hỏi bán ra thị trường tôi đều gom về làm hết.

Thức đêm vất vả, tôi uống không biết bao nhiêu cà phê, bôi dầu gió lên thái dương để giữ cho mình tỉnh táo.

Các kỳ thi chung và thi thử, tôi đều đứng hạng nhất.

Thiên phú của con người, cho tới bây giờ đều không phải là khoảng cách không thể vượt qua.

"Chị gái mình luôn khinh thường sự cố gắng."

Khi đó, tôi ngồi trong căng tin, nói với Phương Gia Ngọc ngồi đối diện:

"Chị ta cảm thấy mình dựa vào khả năng tiên tri, biết trước tất cả thì có thể luôn luôn chiến thắng."

"Chị ta cảm thấy mình không cách nào vượt qua được."

"Nhưng trên thế giới này, học tập chỉ là một cách, còn có rất nhiều chuyện vốn bất biến có thể phát sinh thay đổi."

Kết quả của bây giờ là bằng chứng tốt nhất.

Trước ánh mắt kinh ngạc của ba mẹ, tôi lựa chọn đại học Bắc Kinh.

Sau đó tôi trở về phòng thu dọn đồ đạc, Khương Nguyệt nhảy ra chặn cửa.

Chị ta tức giận, nói không kịp nghĩ:

"Vì sao không dám học Thanh Hoa? Mày vẫn sợ phải cạnh tranh với tao chứ gì!"

"Chị cho rằng học Bắc Đại sẽ dễ dàng sao? Chỉ cần tôi mở miệng với Giang Xuyên, tương lai của chị vẫn sẽ thay đổi."

"Mày có biết hắn nghe lời tao bao nhiêu không! Buồn lắm hả Khương Huỳnh, hắn vốn nên là người trung thành nhất với mày."

Nói đến đây, giọng điệu của chị ta trở nên đắc ý.

Tôi đóng gói xong vali, ngẩng đầu lên nhìn Khương Nguyệt:

"Cũng không hiếm lạ gì."

Bình luận

Truyện đang đọc