ÁC NHÂN THÀNH ĐÔI

Linh quang chợt lóe, Trần Nguyên liếc mắt nhìn công tử, quyết định thử một lần, “Công tử, nghe nói Trang cô nương mỗi ngày đều mang theo Tiểu sói con kia ra ngoài.”

Bạch Chiêm nâng nâng cằm, “Ngươi muốn nói cái gì.”

Trần Nguyên kiên trì nói: “Thuộc hạ nhớ rõ ngày ấy Trang cô nương rõ ràng đã lên xe ngựa, lại đột nhiên đi ra ngoài nhìn một lượt xung quanh, cuối cùng phát hiện ở trong tay hộ vệ Liễu gia có một con sói con bị thương, thuộc hạ không hiểu, đã lên xe ngựa thì tại sao nàng lại biết con sói kia bị thương? Chẳng lẽ là có cảm ứng?”

”Vậy thì sao?”

Nuốt nước miếng một cái, Trần Nguyên tận lực để mình có thể đứng thẳng, “Nếu như Trang cô nương biết Võ quốc gặp tai hoạ...”

”Nàng sẽ không biết.” ánh mắt Bạch Chiêm nhìn Trần Nguyên có chút lạnh,“Đó là do nàng ở trên đường cứu giúp một tiểu cẩu thôi, vì cuộc sống của bản thân sau này nàng sẽ không đi quản mấy việc như vậy, ngươi thật sự cho rằng nàng là người quá thiện lương vì người khác mà bỏ qua cuộc sống của mình.”

Như thế nào...

Rõ ràng là vào thời điểm này sẽ tiếp tục ra tay cứu giúp sao? như thế nào lại liên quan đến con sói của Trang cô nương? Con người chịu khổ sao có thể thờ ơ? Đây là cái đạo lý gì?

Bạch Chiêm gợi lên môi mỏng, đúng là khó có khi nở nụ cười, “Hội Nguyên Phủ mặc dù phồn hoa, nhưng không phải không có những đứa trẻ làm khất cái trên đường, lại càng không phải có người sống không nổi, nàng mỗi ngày đi ra bên ngoài sao lại không nhìn thấy điều đó, nhưng nàng có làm gì? Không có, nàng một lòng một dạ sống qua ngày tháng của chính mình, biết rõ Hướng Tả không thể tín nhiệm nhưng vẫn dùng hắn như thường, biết rõ phía sau có người giúp nàng, nàng cũng không truy cứu quá mức, việc này đủ để thuyết minh nàng có chủ kiến của chính mình cùng với một loại dũng khí không phải người thường có thể có được, nàng biết ngoài mình ra không ai có thể trông cậy vào, cho nên sẽ không khuất phục số phận mặc cho trời quyết định, cũng sẽ không vì thế mà mềm lòng với những đứa trẻ mồ côi, Trần Nguyên, ngươi đừng xem thường nàng, nàng nếu là một nữ tử bình thường như vậy, ta sẽ không có vài phần kính trọng đối với nàng.”

Trong đầu Bạch Chiêm Lúc này tất cả đều là một cái nhăn mày, một nụ cười của Trang Thư Tình, mà không tự biết rằng vẻ mặt mình bây giờ đang dần trở nên nhu hòa, “Nàng giống như nương, có một nguyên tắc đối nhân xử thế của chính mình, nàng, rất giống nương.”

Công tử dường như thật lâu rồi chưa có nói nhiều như vậy, Trần Nguyên hoàn toàn quên mất việc trọng điểm, nghe thấy công tử đề cập đến lão phu nhân, hắn không khỏi đem Trang cô nương cùng người so sánh, mới phát hiện nguyên lai hai người có nhiều chỗ tương tự như vậy.

Tuy rằng trang cô nương chỉ là một tiểu cô nương, lại không có thân thủ tốt như của lão phu nhân, nhưng cách nàng làm việc rất giống, dù là tính tình cũng cực giống, trách không được công tử sẽ đột nhiên chú ý tới một người chưa từng gặp mặt, lại cũng không biểu hiện như một người ham mê nữ sắc.

Hắn vẫn là xem nhẹ Trang cô nương, nhưng nhờ công tử nói cho hắn biết, Trần Nguyên liền thay đổi thái độ, “Thuộc hạ đã hiểu.”

Tâm tình Bạch Chiêm lúc này rất tốt, khó có thể vì việc của Võ quốc mà ban ra chỉ thị, “Người trong phủ không phải đều nhàn muốn mốc meo sao? Đi nhìn xem ai có thể đến đó giúp một tay thì điều hắn đi một chuyến, miễn cho khi mọi chuyện ổn định lão nhân kia lại đến trước mặt ta khóc lóc, thật phiền.”

Trong phủ không có người nguyện ý đi Võ quốc, không có biện pháp, đó là một nơi rất nóng, nam nhân hay nữ nhân đều đen hơn người của Đại Chu rất nhiều, ai chẳng muốn nhìn mỹ nhân trắng trắng non mềm, người nào lại đi nhìn một cục than đen, tuy rằng ngẫu Nhiên cũng có thể nhìn thấy một mỹ nhân da đen, cũng có thể xem là cảm giác tươi mới, nhưng quan niệm thẩm mỹ của đại đa số người đại chu cũng không sai biệt lắm.

Biện pháp tốt nhất chính là trực tiếp lấy danh nghĩa công tử hạ lệnh, bằng không làm gì có người nào thích nhảy vào lửa để thiêu thân, Trần Nguyên suy nghĩ vừa chuyển lại nhớ đến một sự kiện khác, vội vàng bẩm báo lại cho hắn.

”Bây giờ đã là tháng mười một, theo như bình thường, lão gia tử hẳn là vài ngày sau sẽ tới, công tử xem có cần chuẩn bị những thứ gì, để mọi người trong phủ an bày.”

”Không cần, nên làm thế nào thì làm như thế đấy.” Đột nhiên nhảy ra một vị phụ thân, lại là một vị phụ thân có thân phận không bình thường, Bạch Chiêm cũng không quá xem trọng, đối với hắn mà nói thì người kia không khác gì người bình thường, cũng chỉ là bàn cơm nhiều hơn một người cùng ăn với hắn, đến thì đến, đi thì đi, hắn không quá quan tâm.

Cho người đưa đồ tới hắn đều thu tất cả, ngẫu nhiên có vài thứ hắn không vừa mắt sẽ đem trả lại cung, bất quá chuyện như vậy một năm đều khó tránh được một lần như vậy.

Hắn không biết là như vậy có cái gì không đúng, vị ở trong cung kia cũng cảm thấy nhi tử dù chỉ một chút cũng không có gì sai, hai phụ tử một mực lấy phương thức như vậy để ở chung, ai cũng không nghĩ muốn sửa.

Những người liên quan trong phủ đều cảm thấy vị kia cũng chỉ giống như một vị phụ thân bình thường.

Tiết trời vào tháng mười một có chút lạnh, xác định Thư Hàn đã mặc thêm áo Trang Thư Tình mới để cho hắn ra ngoài.

Đối với việc hắn nhất định không chịu ngồi xe ngựa đến trường, Trang Thư Tình tuy rằng đau lòng hắn chịu khổ, nhưng cũng không cưỡng cầu, phàm là việc Thư Hàn đã quyết định nàng đều sẽ tận lực tiếp thu, đây là quá trình trưởng thành của một nam hài, nàng sẽ tận tình phối hợp, khiến hắn ngày càng trở nên tự tin, xuất sắc.

Hiệu quả thật rõ ràng.

So với cái lạnh khi ở Lãnh Sơn huyện, hiện tại Trang Thư Hàn không cần phải cảm nhận một lần nữa, bây giờ khi nói chuyện hắn đều nhìn thẳng vào mắt đối phương, hiện giờ đã trở thành một tiểu thanh niên tuấn tú, khi vui vẻ gương mặt nhỏ nhắn còn hơi mang theo ý cười, bây giờ là một bộ dáng quân tử ôn nhuận như ngọc.

Trang Thư Tình nhìn hắn lớn lên từng ngày từng ngày một, cảm thấy so với việc sắp khai trương cửa hàng mới còn khiến nàng vui mừng hơn.

Hướng Tả đúng giờ xuất hiện tại cửa lớn ngoài viện, tận lực để bản thân thoạt nhìn không có chút tâm tư gì, “Chưởng quầy, trực tiếp đi chủ thành hay là đi chợ trước?”

”Đi chủ thành.”

”Vâng.” Hướng Tả vung roi, ở trong lòng âm thầm cầu nguyện chư vị thân tiên, chưởng quầy nhất định không thể nhìn ra được mới tốt.

Mấy ngày nay đều ở nhà dụng tâm vẽ hoa văn, đây cũng là lần đầu sau khi cửa hàng bố trí tốt nàng mới quay lại đây.

So với tưởng tượng của nàng thì tốt hơn rất nhiều!

Giấy màu lam trên tường hiện thời không còn, nóc nhà màu tím nhạt, vải dệt buông xuống dưới một chút, khiến cho không gian phòng ở thoạt nhìn rộng hơn một chút, hơn nữa thảm màu vàng nhạt, một bàn trà bằng gỗ cùng với một bộ tách trà hình hoa lê thanh nhã, nhìn chung giống như là một phòng khách thoải mái mà không phải cửa hàng, đem không khí của thương nhân giảm đến mức thấp nhất.

Mấy ngăn tủ lớn nhỏ lúc trước đều giữ lại, các vật phẩm trang sức được bày biện ở vị trí thích hợp, những vật trưng bày đều được an bày thoả đáng trong cửa hàng, những thước vải dệt được chà lau sạch sẽ dựa song song vào tường, một số được treo lên, màu sắc phối hợp tốt, chẳng những không dư ra nhiều, còn khiến cho màu của căn phòng càng nổi bật.

Trang Thư Tình dạo qua một vòng ở chính giữa, rất vừa lòng với việc bố trí như vậy.

”Đi lên lầu nhìn xem.”

Hướng Tả đi theo ở phía sau lặng lẽ ôm lấy đầu, dưới lầu là mặt tiền cửa hàng, tất cả bài trí đều cầm ra từ khố phòng của Bạch phủ, vì muốn thu hút cái nhìn của các công tử, tiểu thư.

Những người đó dựa vào thân phận sẽ không đem một thương nhân để vào mắt, nhưng chỉ cần làm cho bọn họ nhìn thấy những thứ này liền biết phía sau cửa hàng có người chống lưng, chỉ cần bọn họ không có mắt muốn đến tìm phiền toái thì mục đích có thể thành.

Theo như phân phó của Trang Thư Tình, trên lầu có hai gian phòng nhỏ, cách nhau một bức tường, một nơi cho tú nương sống, một dùng để đo kích cỡ cho khách nhân.

Cửa sổ và cửa chính của hai gian nhỏ đều treo rèm châu, trên cửa đặt hai tượng hình rồng nhỏ, phòng trong đặt tất cả đồ thêu chuyên dụng, nơi ở sát cửa sổ đặt một ghế quý phi, khi tú nương mệt mỏi có thể thay phiên nghỉ một chút.

Ngăn tủ trên tường đặt đầy các vật bài trí, ở nơi này Trang Thư Tình chỉ xem sơ qua một lượt, những thứ này có hợp ý hay không, có bao nhiêu tốt, là chất liệu gì cũng không quan tâm, ánh mắt đảo qua cũng không dừng lại lâu.

Cho đến khi xuống lầu, Hướng Tả mới xác định chưởng quầy không nhìn ra được cái gì, tâm treo cao vài ngày rốt cục cũng hạ xuống.

Vì để cho chưởng quầy không nhìn ra được cái gì, hắn đem khố phòng công tử lật ngược cả lên, cuối cùng tìm ra vài thứ trưởng quầy và những người bình thường liếc mắt nhìn đều lưu lại ấn tượng giống nhau, những thứ này trước đều đặt tại chỗ sáng, hiện đang nhìn, hẳn là có thể lừa dối được.

Trang Thư Tình quả thật cái gì cũng đều không nhìn ra, đối với bày trí như vậy của cửa hàng mới cảm thấy thật vô cùng vừa lòng.

”Ta đã xem xong, ba ngày sau cũng không có gì kiêng kị, mấy ngày sau liền khai trương đi.”

Hướng Tả đang định nói việc này với chưởng quầy, nghe vậy liền cười nói: “Nửa tháng sau mới có ngày lành, nếu như chờ đến lúc đó thì phải hoãn thời gian lại, ba ngày cũng đủ đem nhựng thứ trong cửa hàng sắp xếp xong, phải chuẩn bị thích hợp nhất, nhưng mà chưởng quầy, người nghĩ có phải nên mua thêm người? Chu Châu làm việc ở cửa hàng mới, cửa hàng bên kia cũng phải giúp một tay, sợ là không đủ người làm việc ở cửa hàng.”

Trang Thư Tình nhìn về phía Hướng Tả, “Vậy phải nên mua thêm mấy người về?”

Hướng Tả quay đầu đi, ho nhẹ một tiếng nói: “Chưởng quầy, chúng ta không phải tùy tiện đi mua liền có thể mua được.” Nhưng mà chỉ cần công tử nghĩ, nhất định có thể đưa tới rất nhiều người giống như hắn vậy.

”Đó là tốt nhất, ngươi dù khiến ta bớt lo, nhưng cũng không cách nào khiến ta yên tâm.” Trang Thư Tình đến gần ngăn tủ bên trong, nơi đặt một pho tượng phật Di Lặc bằng bạch ngọc rất dễ thấy, nàng cũng không nhớ rõ mình lại nhìn trúng một pho tượng có dạng như vậy, đặt ở trong cửa hàng thực thích hợp?

Bất quá đã mua rồi thì thôi, nàng cũng không nghĩ phải tiêu tiền tiếp.

”Ngày mai ta đi mua hai cô nương tính tình thành thật làm việc trong cửa hàng, ngươi coi như là quản sự bên cửa hàng này đi.”

”Vâng.”

Bình luận

Truyện đang đọc