ÁCH NÔ

Buổi chiều, Tây Tường Liệt quả nhiên đã từ trong cung trở lại. Chuyện đầu tiên hắn làm khi trở về chính là lao đến Nguyệt Tiên Cư. Thu Đào thấy hắn tới, vội vàng hành lễ rồi cáo lui.

Tây Tường Liệt ôm chầm lấy Tiểu Nhiễm hôn nồng nhiệt một lúc, hôn xong lại đem nó siết thật chặt vào trong lòng. Tiểu Nhiễm phát giác Vương gia có điểm gì là lạ, giống như tâm tình không được tốt, liền ngẩng đầu dùng ánh mắt hỏi hắn.

“Ta không sao, chỉ là trong cung xảy ra chút chuyện, ngươi không cần lo lắng.” Tây Tường Liệt nhìn ra ý tứ của Tiểu Nhiễm, đáp.

Thật sự không có chuyện gì sao? Tiểu Nhiễm cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy, nhưng nó căn bản đối với mấy việc chính sự của triều đình này thì dốt đặc cán mai, cũng vô pháp cùng Tây Tường Liệt nói thêm cái gì nữa.

Buổi tối hôm đó, động tác của Tây Tường Liệt có điểm thô bạo, tuy rằng không có làm đau Tiểu Nhiễm, nhưng hắn lại ôm chặt Tiểu Nhiễm làm đến tận canh bốn mới để cho nó ngủ.

Tây Tường Liệt nhìn Nhiễm Nhi nằm trong lòng mình bởi vì mệt mỏi quá độ mà trở nên mê man, cảm thấy thương tiếc vô cùng, hắn không phải cố ý làm Nhiễm Nhi mệt mỏi thế đâu. Kỳ thật hôm nay không phát sinh ra việc chính sự gì khiến hắn phiền lòng, mà hết thảy đều là vì cái tên Viên Cảnh Triệt kia. Gã đó thế nhưng hôm nay tới thượng triều, mở miệng lấy lý do học hỏi mà yêu cầu Hoàng Thượng cho phép gã đến Thụy Dương vương phủ ở một tháng. Hoàng Thượng cảm thấy gã ham học hỏi, liền lập tức đồng ý thỉnh cầu của hắn.

Tây Tường Liệt lúc ấy mặt đen sì, nói chính mình gần đây bận rộn, không có thời gian chỉ dẫn cho Cảnh Vương gia học tập. Tuy nhiên Viên Cảnh Triệt lại nói rằng gã sẽ không làm phiền nhiều đến hắn, chỉ cần để gã ở Thụy Dương vương phủ một tháng, gã sẽ gần đèn thì rạng, vậy là thoả mãn rồi.

Hoàng Thượng cảm thấy đây là cơ hội tốt để xúc tiến tình cảm của hai người, liền cật lực tán thành.

Tây Tường Liệt nếu còn không đồng ý nữa tức là không nể mặt hoàng thượng, ảnh hưởng đến tôn nghiêm hoàng đế.

Hắn dùng ánh mắt cảnh cáo quét về phía Viên Cảnh Triệt, lại bị Viên Cảnh Triệt cố ý tránh được.

Cho nên hiện giờ tâm tình Tây Tường Liệt mới có thể tồi tệ như vậy, sớm biết thế này hắn dù nói gì cũng sẽ không tổ chức sinh nhật, để rồi đem những người đó dẫn vào trong vương phủ. Như vậy sẽ không có người thấy được Nhiễm Nhi, Nhiễm Nhi sẽ không trở thành mục tiêu cho kẻ khác.

Tây Tường Liệt trong lòng nghẹn một cục tức thật lớn, hắn tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào có ý với Tiểu Nhiễm!

Cho dù tên Viên Cảnh Triệt kia đến đây, hắn cũng sẽ không để gã tiến vào Vĩnh Hàm Các, lại càng không để gã có cơ hội tiếp cận Nhiễm Nhi. Nếu chẳng may tên đó có thật sự đối với Nhiễm Nhi làm ra chuyện không hay, Tây Tường Liệt liền làm theo những gì hắn đã từng nói, chặt tứ chi gã!

Tây Tường Liệt hôn hôn trán Tiểu Nhiễm, nhẹ nhàng vén vài sợi tóc rũ ở phía trước ra đằng sau tai cho nó, rồi mới tràn đầy yêu thương ôm Tiểu Nhiễm vào lòng cùng ngủ.



Ngày hôm sau, Viên Cảnh Triệt quả nhiên mang theo mấy nô tài bên người đi tới Thụy Dương vương phủ. Tây Tường Liệt bước đến trước mặt gã, lạnh lùng răn đe một câu:“Ngươi tốt nhất nên cẩn thận một chút.” Nói xong, Tây Tường Liệt liền ly khai.

Viên Cảnh Triệt giật nhẹ khoé miệng nhìn theo bóng lưng Tây Tường Liệt, quay ra sai bảo Trần tổng quản chuẩn bị cho mình một gian phòng, còn nói rằng chính mình đã được hoàng đế ân chuẩn ở tại đây một tháng.

Trần tổng quản vừa nghe là ý chỉ của hoàng thượng, đành phải đi chuẩn bị cho người ta một gian khách phòng.

Viên Cảnh Triệt thực vừa lòng, mang người của mình đi an bài chỗ ở mới.

Kỳ thật gã muốn tới nơi này ở cũng không có ý tứ gì khác, Tây Tường Liệt tuy rằng có thể làm cho người ta sợ hãi, nhưng Viên Cảnh Triệt không tin là hắn thật sự dám đối với gã lỗ mãng quá phận. Gã ở nơi này chính là muốn tiếp cận với bảo bối giống như thần tiên nọ, mấy ngày hôm trước gã ăn không ngon ngủ không yên, khắp đầu óc đều tràn đầy hình bóng người ấy. Gã thật sự là chịu không nổi nữa, gã nhất định phải gặp lại người kia lần nữa.

Hiện giờ Viên Cảnh Triệt quả thật đã có thể hoàn toàn hiểu được ý tứ của câu nói lịch sử “Chỉ cần mỹ nhân, không cần giang sơn” rồi, gã hiện tại chính là cái kiểu cảm giác chỉ cần có được mỹ nhân kia, bảo gã sống thiếu đi mười năm cũng được! (=.=”)

Viên Cảnh Triệt cứ như vậy ở lại Thụy Dương vương phủ, trong vương phủ mọi người đều mờ mịt không rõ tại sao tự dưng nơi này lại lòi ra một vị khách quý. Nhưng mà bọn hắn đã thăm dò qua sắc mặt của chủ nhân rồi, hẳn là vị Cảnh Dương Vương này rất không được hoan nghênh……



“Nhiễm Nhi, ngươi phải cố gắng đi ra ngoài càng ít càng tốt, mà tốt nhất là đừng ra khỏi Vĩnh Hàm Các nữa, biết không?” Hôm nay, Tây Tường Liệt đối với Tiểu Nhiễm nói.

Tiểu Nhiễm có chút không rõ, tại sao trước kia Vương gia chưa bao giờ hạn chế hoạt động của nó, hiện tại lại nói không cho nó đi ra ngoài? Mà dù sao Tiểu Nhiễm cũng vốn không thích ra ngoài, liền vô cùng ngoan ngoãn mà liên tục gật gật. (ngoan như cún con í ~~~)

Tây Tường Liệt thấy vậy càng kéo chặt Tiểu Nhiễm ôm vào lòng hơn, còn không hiểu vì lý do gì mà thở dài một hơi. Nhiễm Nhi của hắn thật quá đáng yêu, ai cũng đều muốn có, cho nên hắn nhất định phải bảo vệ nó thật tốt.

Bình luận

Truyện đang đọc