AI CŨNG BIẾT CÔ ẤY YÊU TÔI

Editor: Lăng

Ban ngày Giang Liễu Y không trả lời tin nhắn của Tống Tiễn, cô ở nhà họ Trì dạy kiến thức cơ bản cho Trì Mộn Nhan. Trì Mộ Nhan còn nhỏ nên vẫn chưa nhìn ra được có tài năng đặc biệt ở phương diện này không, nhưng thích chính là khởi đầu, có hứng thú là chuyện tốt.

Trì Mộ Nhan cũng ngoan ngoãn, luyện tập một lúc thì sẽ hỏi Giang Liễu Y có mệt hay không, là áo bông nhỏ vô cùng tri kỷ. Cảm xúc vốn đang cau có của Giang Liễu Y thật đúng là ổn định không ít.

Khổng Hi Nhan chuẩn bị cơm trưa cho hai người, một lớn một nhỏ không chịu rời khỏi phòng piano. Chờ khi Trì Mộ Nhan ngủ trưa, Giang Liễu Y ngồi bên cạnh cây đàn piano, ngón tay vô thức dừng trên phím đàn, từng nốt nhạc đứt quãng bay ra, ngắt quãng từng đợt lại từng đợt. Khi Khổng Hi Nhan đem trái cây vào thì nhìn thấy bóng lưng mảnh khảnh của Giang Liễu Y, nhìn có vài phần cô đơn.

Cô ấy đi đến, đặt đĩa trái cây xuống, Giang Liễu Y nghe thấy tiếng động thì quay đầu, nhận lấy rồi nói: "Cảm ơn cô Khổng."

"Đừng khách kháo." Khổng Hi Nhan nói: "Đều là do Mộ Nhan nghịch ngợm cả, không làm chậm trễ công việc hôm nay của cô chứ?"

Giang Liễu Y lắc đầu: "Không có."

Cô nói: "Tôi còn phải cảm ơn Mộ Nhan mới phải."

Nếu không phải đến nhà họ Trì, thì hiện tại cô ở nhà một mình cũng không biết làm gì, có lẽ sẽ nằm miên man suy nghĩ, chẳng bằng đến đây làm chút chuyện thực tế có ý nghĩa.

Khổng Hi Nhan nghe thế thì ngồi xuống ghế bên cạnh, cô ấy ghim một miếng táo vừa ăn vừa nói: "Tôi nghe Tiểu Vãn nói là cô muốn hợp tác với cô ấy?"

Giang Liễu Y hơi gật đầu: "Trước kia Trì tổng luôn muốn tôi đến công ty cô ấy nhìn thử."

Khổng Hi Nhan liếc nhìn: "Muốn ký hợp đồng với cô sao? Tôi nhớ là cô đang ở công ty của bạn mình đúng không?"

Dù gì thì cũng là giáo viên của Trì Mộ Nhan nên Khổng Hi Nhan vẫn phải điều tra sơ qua, Giang Liễu Y nói: "Ừm, gần đây mới muốn đổi."

Khổng Hi Nhan không biết cô và bạn mình xảy ra chuyện gì, chỉ gật đầu nói: "Đổi nơi công tác cũng là đổi tâm trạng, khá tốt."

Giang Liễu Y quay đầu nhìn Khổng Hi Nhan, đây là nghệ sĩ vừa mới ra mắt đã đứng ở trên đỉnh cao, sau đó lại bị đóng băng mấy năm rồi lại xuất hiện trở lại một lần nữa. Bộ phim truyền hình đầu tiên đã gây được tiếng vang lớn, sau đó lại được trầm oan giải tội, cũng là chuyện mà người bình thường không gặp được.

Cô nhìn Khổng Hi Nhan từ tốn ăn trái cây, gọi: "Cô Khổng này."

Khổng Hi Nhan ngước mắt, cười: "Sao vậy cô Giang?"

Giang Liễu Y hỏi: "Sao cô quen được Tống Tiễn vậy?"

"Tống Tiễn à." Khổng Hi Nhan nói: "Là trong triển lãm tranh, nhưng lần đó chỉ gặp sơ qua."

"Quen biết sâu hơn là do Tiểu Vãn và bố Tống Tiễn có quan hệ hợp tác, chúng tôi cùng nhau ăn cơm, sau này cũng gặp nhau thêm vài lần nên coi như cũng quen biết."

Xem như là trong một vòng xã giao, chỉ là cô ấy không nghĩ đến Tống Tiễn sẽ chủ động liên hệ mình, dù sao thì với tính cách của Tống Tiễn thì rất ít khi chủ động yêu cầu giúp đỡ.

Giang Liễu Y gật đầu, điện thoại đặt trên nắp đàn rung liên tục, cô ngập ngừng vài giây rồi mới cầm lên, nhìn thấy trên màn hình hiển thị một chuỗi dãy số, không phải là Tống Tiễn. Cô cũng không biết là nên hụt hẫng hay thở phào nhẹ nhõm nữa.

Cô nhìn Khổng Hi Nhan gật đầu một cái, đi ra khỏi phòng piano nghe điện thoại.

Là phía Mạn Đồng gọi đến, bên tạp chí thiếu nhi muốn chỉnh đốn cải cách và xuất bản tài liệu giáo dục âm nhạc, chủ yếu dành cho trẻ em quan tâm đến âm nhạc, muốn làm một cuốn sách về âm nhạc cơ bản. Trước đó Giang Liễu Y có một vài bài hát vẫn còn bản quyền, cho nên Mạn Đồng một mặt là muốn mua bản quyền, mặt còn lại là muốn hợp tác lần với Giang Liễu Y để làm các bản nhạc mới. Ngoại trừ những ca khúc phổ biến ở bên ngoài, lần này bọn họ muốn dùng Giang Liễu Y làm tên tuổi chính.

Dù sao khi nhắc đến dương cầm ở trong nước thì sẽ nghĩ ngay đến Giang Liễu Y, cũng coi như là cái tên mà nhà nhà đều biết.

Còn về chuyện giá cả, lúc trước sếp lớn vẫn còn rối rắm có nên mời người có địa vị như Giang Liễu Y không? Hiện tại bên tạp chí thời thượng đang phát triển không ngừng, lượng tiêu thụ nhất kỵ tuyệt trần, dùng để chi trả cho tạp chí thiếu nhi là hoàn toàn không thành vấn đề.

Trên thực tế, sau khi mở bán số báo của Khổng Hi Nhan thì có không ít nghệ sĩ cùng người mẫu nổi danh chủ động liên hệ với Mạn Đồng muốn hợp tác, tình hình tiếp theo rất khả quan. Cho nên sếp lớn vung tay, trực tiếp cho người thử liên lạc với Giang Liễu Y.

Hơn nữa, trước đó bọn họ đã từng hợp tác với Giang Liễu Y, Tống Tiễn đang ở trong tạp chí đó! Cho nên bọn họ rất có lòng tin về lần hợp tác này.

Không ngờ Giang Liễu Y trực tiếp từ chối: "Không cần đâu."

Người ở đâu dây bên kia sửng sốt một lúc rồi mới nói: "Vâng, cảm ơn cô. Ngại quá, làm phiền cô Giang rồi."

Giang Liễu Y nghe cô ấy nói như vậy thì im lặng, nhắc đến Mạn Đồng là lại nghĩ đến Tống Tiễn, nghĩ đến Tống Tiễn thì lại giận, vừa giận là không kiểm soát được cảm xúc. Bây giờ người khác xin lỗi, cô mới nói: "Như vậy đi, gần đây đúng lúc tôi đang rảnh, cô gửi bản thảo dự án cho tôi xem trước đi."

Người bên kia điện thoại vò đầu, không hiểu sao lại đổi ý, nhưng đây là chuyện tốt, cô ấy vội vàng nói: "Được, tôi đã biết, cảm ơn cô Giang. Tôi sẽ sắp xếp ngay."

Giang Liễu Y cúp máy.

Khổng Hi Nhan nói: "Có việc à?"

Giang Liễu Y lắc đầu: "Không có việc gì."

Cô không biết là người gọi điện cho mình chính là tổng giám của tạp chí thiếu nhi Mạn Đồng. Tổng giám tên là Diệp Ẩn Ca, là fan cứng của Giang Liễu Y, lần nào cô đăng bài trên Weibo cũng bấm thích, còn giành comment đầu được vài lần, vô cùng thích cô, quả là sùng bái như thần tượng. Khi biết tin bên tạp chí thiếu nhi chỉnh đốn và cải cách, thì cô ấy đã thảo luận bàn bạc chủ đề với tổng biên tập, liên lạc với Giang Liễu Y cũng là chủ ý của cô ấy.

Lúc trước khi biết tin Giang Liễu Y nhận phỏng vấn của Mạn Đồng thì cô ấy vô cùng phấn khích muốn đến bên tạp chí mới nhìn thử, kết quả lại biết cô kết hôn với Tống Tiễn.

Thần tượng kết hôn, nói cảm xúc không dao động thì là giả, đối tượng kết hôn còn là đồng nghiệp của mình, hơn nữa trước giờ còn ở chung một văn phòng, mỗi ngày ngẩng đầu là lại thấy.

Cảm giác đó lúng túng khỏi phải bàn.

Trong khoảng thời gian này cô đã nghĩ kỹ rồi, thần tượng kết hôn thì chỉ có thể chúc phúc, làm người thì lòng dạ không thể quá hẹp hòi. Nhưng cô vẫn lén lút kéo tất cả đồng nghiệp vào một nhóm chat mới, giải thích với mọi người chuyện Tống Tiễn đến tạp chí thời thượng. Dù sao sớm muộn cũng phải đi, Viên Hồng cũng đã đến xin người, cô cũng không tin là có người biết rõ có thể trèo lên cao hơn lại vẫn sẵn lòng quay về.

Đãi ngộ ở bên tạp chí thời thượng và tạp chí thiếu nhi nhìn một cái là biết ngay, hiện tại tạp chí thời thượng ở trong ngành không ai sánh bằng, lại nghe nói kỳ sau cũng mời đối tượng phỏng vấn nặng ký là Sài Nhân.

Tuy là không biết vì sao bên tạp chí mới lại kéo được nhiều người nổi tiếng trong thời gian ngắn như vậy, nhưng cô cảm thấy nếu như Tống Tiễn có cơ hội ở lại bên tạp chí mới thì chắc chắn sẽ không về.

Không về cũng tốt, miễn cho nhìn nhau thấy khó xử.

Diệp Ẩn Ca nghĩ đến đây thì thở hắt ra, bỏ bản kế hoạch vào túi hồ sơ của mình, ngẩng đầu nói với tổng biên tập: "Em ra ngoài một chuyến nha chị."

"Đi đâu thế?" Chủ biên hỏi, Diệp Ẩn Ca nói: "Đi tìm cô Giang đó."

Ngữ điệu còn mang theo sự vui sướng.

Tổng biên tập ngước mắt: "Cô Giang? Cô Giang nào?"

Diệp Ẩn Ca nói: "Còn có thể là ai nữa, là cô Giang mà trước đó chúng ta đã thảo luận đó, Giang Liễu Y."

Tổng biên tập đứng lên: "Cô ấy đồng ý rồi?"

"Vẫn chưa." Diệp Ẩn Ca nói: "Cô ấy muốn xem bản kế hoạch dự án trước, em chuẩn bị đích thân đi đưa cho cô ấy."

"Phiền phức thế làm gì?" Tổng biên tập nói: "Bản kế hoạch đâu?"

Diệp Ẩn Ca nhíu mày, đưa cho tổng biên tập, tổng biên tập nói: "Tống Tiễn không phải đang ở trên lầu sao, đợi lát chị mang cho em ấy, đỡ mất công em chạy một chuyến."

"Em......" Diệp Ẩn Ca cắn môi.

Em sẵn lòng chạy mà! Hiếm khi có cơ hội thấy được Giang Liễu Y! Bùm! Mất tiêu!

Diệp Ẩn Ca cau mày ngồi xuống, Tổng biên tập đứng dậy, cầm túi hồ sơ đó đi lên lầu, Diệp Ẩn Ca nín nhịn, cúi đầu làm việc, gõ bàn phím cạch cạch.

Tống Tiễn đang chỉnh ảnh thì lại nghe được một giọng nói quen thuộc: "Tống Tiễn!"

Cô ngẩng đầu, nhìn thấy tổng biên tập của tạp chí thiếu nhi đứng ở cửa văn phòng, Tống Tiễn đứng dậy đi qua đó, tổng biên tập đưa cho cô một túi hồ sơ, cô hỏi: "Gì vậy chị?"

"Tạp chí thiếu nhi sẽ chỉnh đốn và cải cách, việc này em biết không?" Tổng biên tập nhìn cô, ánh mắt ôn hòa. Thật lâu trước kia, Tống Tiễn chỉ vẽ tranh minh hoạ thiếu nhi cho Mạn Đồng. Sau đó biên tập viên mỹ thuật từ chức, thế là cô bèn hỏi Tống Tiễn có hứng thú đến làm việc hay không. Sau khi cô ấy đến thì làm việc nhanh nhẹn, giỏi giang, lần nào gì giao việc cho cô ấy cũng đều hoàn thành xuất sắc, hơn nữa lúc rảnh rỗi còn vẽ một ít tranh minh hoạ, cũng không cần ký tên hay tiền nhận bút, hoàn toàn là làm việc tình nguyện. Trước đó cô còn lo ở bên tạp chí thiếu nhi có phải là bạc đãi Tống Tiễn không, sau đó thấy Tống Tiễn đến bên tạp chí mới thì lại thở phào nhẹ nhõm. Cảm thấy Tống Tiễn hết khổ, cho nên khi Viên Hồng đến xin người thì cô đã gật đầu đồng ý ngay.

Nhìn thấy cô ấy ở bên tạp chí mới cùng các đồng nghiệp cũng không tệ lắm. Nghe Viên Hồng nói, tiền lương hiện tại còn cao hơn tổng giám. Đây là lần đầu tiên mà trong cơ quan của bọn họ có một nhân viên lại có lương cao như vậy, nhưng Tống Tiễn thì đáng giá.

Miễn là đã từng làm việc với Tống Tiễn, là sẽ biết cô ấy hoàn toàn có thể được chi trả mức lương cao như vậy.

Cho nên tổng biên tập cũng từ bỏ suy nghĩ muốn Tống Tiễn quay về.

Tống Tiễn gật đầu: "Có nghe."

"Muốn ra nhiều loại sách tài liệu đa dạng cho nên muốn mời cô Giang." Cô ấy nói xong thì đưa túi hồ sơ cho Tống Tiễn: "Đã liên lạc qua điện thoại với cô Giang rồi, đây là bản kế hoạch, tối em về đưa cho cô ấy nhé?"

Tống Tiễn bình tĩnh nhận lấy, nói: "Vâng, em biết rồi."

Cô nói xong thì im lặng, tổng biên tập nhịn không được, bèn hỏi: "Tống Tiễn, ở bên này tốt không em?"

Tống Tiễn quay đầu nhìn đồng nghiệp, Hà Tiểu Anh còn đang bắn tim cho cô, như thể cô và tổng biên tập nói xong sẽ chạy mất. Cô nói: "Khá tốt ạ."

"Chị nghe Viên Hồng nói chuyện muốn em chuyện bộ phận, suy xét cho kỹ nhé em. Dù là ở đây hay về lại bên tạp chí thiếu nhi thì chị luôn luôn chào đón em."

Tống Tiễn cầm túi hồ sơ, nặng trĩu như tâm trạng cô vậy.

Sau một lúc lâu, cô mới nói: "Dạ."

Tổng biên tập vỗ vai cô: "Quay về làm việc đi."

Tống Tiễn vừa về lại chỗ thì đã bị Hà Tiểu Anh cùng Ngô Oánh hỏi ngay: "Tìm cô làm gì thế? Có phải muốn điều cô về không?"

"Không có." Tống Tiễn nói: "Nhờ tôi đưa bản kế hoạch cho Giang Liễu Y."

Cô nói đến đây thì nhìn điện thoại, cả hôm nay Giang Liễu Y vẫn chưa trả lời tin nhắn của cô, chẳng lẽ thật sự đã xảy ra chuyện gì rồi sao? Tống Tiễn cau mày, vẻ mặt vốn luôn bình tĩnh có hơi thay đổi, tầm mắt chăm chú nhìn điện thoại, chậm chạp không dời đi. Cuối cùng cô vẫn lấy điện thoại ở trên bàn gọi điện cho Giang Liễu Y.

Tiếng tút tút vang lên, cô cụp mắt, ngón tay vô thức miết mép túi hồ sơ, tạo ra nếp gấp. Cuộc gọi đầu tiên, không có bắt máy, sắc mặt cô càng thêm nặng nề, sợ Giang Liễu Y thật sự đã xảy ra chuyện gì, lại vội vàng gọi cho Giang Liễu Y lần nữa.

Tiếng tút tút vang lên vài giây, sau đó bị dập máy.

Cô sửng sốt, nhìn điện thoại, mấy giây sau điện thoại hiện lên tin nhắn của Giang Liễu Y.

Giang Liễu Y: 【 Sao vậy Tiễn? 】

Tống Tiễn đánh chữ: 【 Sao Y không nghe máy? 】

Giang Liễu Y: 【 Không nghe được. 】

Tống Tiễn hỏi: 【 Vì sao? 】

Giang Liễu Y: 【 Mất giọng rồi. 】

Tống Tiễn nhìn đến này tin tức nhíu mày.

- ----

Bình luận

Truyện đang đọc