AI ĐEM AI LÀ THẬT

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



"Lê tổng, máy bay đã bắt đầu tiến hành đăng ký, ngài lúc nào cũng có thể qua."

Lê Sóc đang chợp mắt, nghe giọng nhân viên phục vụ thì mở mắt ra, hướng về phía cô gật đầu cười: "Cám ơn." Anh lấy di động nhìn đảo qua một lượt các tin nhắn, chỉ thấy toàn là tin nhắn về công việc, không có tin từ người anh muốn thấy.

Anh xách cặp công văn, trên khuỷu tay vắt theo áo khoác tây trang, cất bước chân dài lững thững đi về phía cửa khẩu đăng ký, vừa đi vừa cúi đầu nhắn tin cho một người: "Trình Tú, em đang đi làm sao?"

"Ừ, Lê đại ca, anh còn chưa lên máy bay sao?"

"Đang làm thủ tục đăng ký, em đang làm gì?"

"Em đang chỉnh sửa báo cáo."

"Chút nữa anh phải lên máy bay, hơn mười tiếng tới sẽ không mở máy, em có nhớ anh không?" Lê Sóc nghĩ đến người bên kia, khẳng định mặt sẽ không được tự nhiên, nói không chừng còn đỏ mặt, nhịn không được nhẹ mỉm cười.

Một lát sau, một tin nhắn hồi âm đến: "Em sẽ nhớ."

Cách điện thoại, Lê Sóc cũng có thể hình dung ra thần thái ngượng ngùng mà lại nghiêm túc, cẩn thận của người kia khi nhắn lại ba chữ này. Tâm tình anh tốt lên, bước lên máy bay còn dặn dò vài câu mới tắt di động.

Tiếp viên hàng không đưa anh đến chỗ ngồi khoang hạng nhất, cười ngọt ngào hỏi: "Lê tiên sinh, để tôi giúp ngài cất hành lý lên ngăn trên."

"Cám ơn, để tôi tự làm." Lê Sóc lấy notebook ra, đem cặp công văn đặt lên ngăn chứa hành lý, ngăn chứa hành lý thiết kế đặt biệt sâu, cặp công văn của anh trượt vào nơi sâu nhất, đột nhiên anh nhớ ra mình quên lấy tai nghe, cho nên dù dáng người cao, anh cũng phải rướn thân mình, vươn cánh tay dài thẳng vào trong ngăn chứa hành lý để với cặp công văn.

Triệu Cẩm Tân vừa lên máy bay đã nhìn thấy một màn như vầy—— một người mặc quần tây đen, áo sơ mi xanh lam sẫm, dáng người cao gầy mạnh mẽ đang thò nửa đầu vào trong ngăn chứa hành lý để tìm thứ gì đó, tư thế này khiến anh ta phải ưỡn ngực, nghiêng người về phía sau khiến cơ ngực như đang xiết chặt lại, sống lưng mạnh mẽ rắn chắc bằng phẳng, chỗ thắt giữa eo và mông càng rõ nét, đường cong bờ mông tròn trịa vểnh cao nối liền với bắp đùi, kéo dài đến đôi chân thẳng tắp được tôn dáng bởi âu phục cắt may tỉ mỉ, tất cả hợp thành một thể hoàn mỹ như bức tượng điêu khắc, khiến người khác đắm chìm trong mơ màng bất tận.

Triệu Cẩm Tân nhíu mày, cảm thấy cảm xúc có chút xao động, nhịn không được bắt đầu chờ mong người đàn ông có dáng người quyến rũ như vậy, rốt cuộc sẽ có gương mặt ra sao? Tốt nhất là...

Lê Sóc rốt cuộc lấy được tai nghe, xoay đầu ra ngoài, vừa xoay người thì nhìn thấy một thanh niên trẻ tuổi dáng người cao ngất đang đứng ở cửa cabin, anh hơi ngẩn người, nhưng lập tức khôi phục bình tĩnh: "Thật ngại quá, đứng chắn cậu rồi." Anh âm thầm cười nhạo chính mình, đã từng gặp qua vô số trai xinh gái đẹp, sao hôm nay lại sửng sốt vì một người. Nhưng mà diện mạo của cậu thanh niên này thật sự là... Nếu chỉ là đôi mắt sáng bình thường có lẽ sẽ không khiến Lê Sóc ngẩn ngơ đến vậy. Ngoài trừ vóc dáng và ngũ quan không chê vào đâu được, cậu ta còn sở hữu cặp mắt đào hoa khẽ híp lại trông cực kỳ phong lưu đa tình, giống như chỉ cần liếc mắt cũng có thể nhìn thấu thâm tâm người khác, thực sự vừa khớp với tướng mạo yêu nghiệt ấy.

Triệu Cẩm Tân mỉm cười nói: "Không sao." Hắn bây giờ đang rất hưng phấn, hưng phấn đến nỗi gần như thể hiện hết ra trên mặt không hề che giấu. Chuyện này thật giống như hắn phát hiện ra một chiếc rương chứa đựng châu báu vô cùng quý giá, đang mở ra trước mặt hắn, hắn đã vô số lần mong chờ, tơ tưởng bên trong chiếc rương đó rốt cuộc đang cất giấu trân bảo như thế nào, kết quả sau khi mở ra còn tốt hơn ngàn lần so với hắn tưởng tưởng. Người đàn ông xa lạ này, chỉ trong vòng có mười giây tiếp xúc ngắn ngủi đã cho hắn ảo tưởng tươi đẹp và thể nghiệm tuyệt vời trước nay chưa từng có, mà bọn họ thậm chí còn không quen nhau.

Rất nhiều người đều nói Triệu Cẩm Tân hắn có gu thưởng thức kỳ lạ, rõ ràng là công tử nhất hô bá ứng, lại không thích mấy cậu trai trẻ tươi ngon, mà trời sinh lại thích người lớn tuổi hơn mình. Hắn lại không cho là đúng, trẻ tuổi đẹp trai khắp nơi đều có, có cái gì đặc biệt đâu? Thế nhưng, người đàn ông mà trải qua năm tháng tôi luyện và thời gian rèn giũa, không bị thế sự biến đổi khinh nhờn mà ngược lại lắng đọng thành một mị lực thành thục chín chắn và phong tình nồng đậm, mỗi một lời nói mỗi một nụ cười đều tỏa ra sự vững vàng thận trọng mà lịch lãm, phải trải qua sự khảo vấn khắc nghiệt của thời gian mới có thể lộ rõ giá trị trân quý của con người, đàn ông đến tuổi như vậy, có được một dáng vẻ như vậy, mới là cực phẩm trong cực phẩm.

Sau khi Lê Sóc ngồi xuống, phát hiện cậu thanh niên trẻ tuổi vẫn còn đang nhìn mình, ánh mắt có chút suồng sã. Từ nhỏ đến giờ, người ái mộ anh nhiều đến không đếm hết, cho nên anh đã sớm bình tĩnh.

Triệu Cẩm Tân bước qua, vươn tay cười nói: "Chào anh, tôi tên Triệu Cẩm Tân, Cẩm trong cẩm tú, Tân trong tân cần*."

(*锦绣 – cẩm tú: gấm vóc; 辛勤 - tân cần: cần mẫn, siêng năng)

Lê Sóc đưa tay bắt lấy tay hắn: " Chào cậu, Lê Sóc, Lê trong lê minh, Sóc trong sóc nguyệt*."

(*黎明 – lê minh: bình minh; 朔月 – sóc nguyệt: trăng non)

Triệu Cẩm Tân không nhẹ không nặng bắt tay Lê Sóc. Hắn cất hành lý xong thì thoải mái ngồi xuống.

Lê Sóc không khỏi có chút vui vẻ, bởi mỗi một người có lẽ đều đã từng mong mỏi, gặp được một đối tượng thú vị ngồi bên cạnh mình trong suốt chặng đường mười mấy tiếng bay. Thời gian anh ngồi trên máy bay từ trước đến nay cũng đủ để bay vài vòng trái đất, nhưng đây là lần đầu tiên anh có may mắn này, có thể ngồi bên cạnh một thanh niên tuấn tú như thế trong suốt hành trình, đúng là có chút an ủi.

Triệu Cẩm Tân cười nói: "Anh đi Mỹ công tác à?"

"Không phải, đi thăm cha mẹ."

"Anh sống ở New York?"

"Cha mẹ tôi sống New York, tôi bây giờ đang ở trong nước." Lê Sóc hỏi, "Còn cậu?"

"Cha mẹ tôi cũng sống ở New York, còn tôi, bay qua bay lại khắp nơi để làm việc." Triệu Cẩm Tân nhe răng cười, cặp mắt sáng ngời nhìn Lê Sóc không chớp, đuôi mắt hơi hơi nhướn lên, con ngươi sáng sủa động lòng người, nếu dùng bốn từ "hồn xiêu phách lạc" để hình dung cặp mắt ấy cũng không quá chút nào.

Lúc này, một người phụ nữ đi tới, nghi hoặc đứng bên cạnh Triệu Cẩm Tân: "Xin lỗi, có phải cậu ngồi nhầm chỗ rồi không?"

Triệu Cẩm Tân ngẩng đầu lên, lộ ra nụ cười mê người: "Thật ngại quá, đây đúng là chỗ ngồi của chị, nhưng trùng hợp tôi lên máy bay gặp phải bạn cũ." Hắn ra hiệu cho Lê Sóc, sau đó quay sang nói: "Chị đổi chỗ với tôi được không?"

Ánh mắt người phụ nữ có chút né tránh, dường như không dám nhìn thẳng vào ánh mắt Triệu Cẩm Tân, vội nói: "Ai, được, được rồi." Nói xong đỏ mặt quay đi.

Triệu Cẩm Tân quay đầu về phía Lê Sóc cười.

Lê Sóc nhíu mày, đối với thiện cảm không chút nào che giấu này, anh chỉ mỉm cười, gọi tiếp viên hàng không: "Làm phiền cho tôi một ly sô đa, Triệu tiên sinh, cậu muốn uống chút gì không?"

"Giống vậy đi." Triệu Cẩm Tân đến quay sang nhìn tiếp viên cũng không nhìn, vẫn cứ mỉm cười nhìn Lê Sóc.

Lê Sóc cười một tiếng: "Triệu tiên sinh, cậu nhìn tôi như vậy, tôi sẽ hiểu lầm đấy."

"Anh không hiểu lầm đâu, tôi đối với anh thực sự cảm thấy hứng thú." Triệu Cẩm Tân nhún nhún vai, "Tôi không thích quanh co lòng vòng, lãng phí thời gian của nhau, hi vọng sẽ không dọa đến anh."

Lê Sóc thành khẩn nói: "Thụ sủng nhược kinh. Nhưng tôi đã có bạn trai."

Triệu Cẩm Tân đầy ẩn ý "A" một tiếng, nói "Có chút đáng tiếc." Nhưng trong giọng nói của hắn lại không có nửa điểm tiếc nuối. Hắn cầm lấy hai ly sô đa tiếp viên đưa, sau đó tự mình đưa sang Lê Sóc một ly.

Lê Sóc lắc lắc ly thủy tinh, khẽ chạm vào mép ly của hắn, "Hân hạnh."

"Hân hạnh."

Triệu Cẩm Tân né tránh chủ đề này, bắt đầu hỏi công việc của Lê Sóc, hai người nói chuyện với nhau từ giá vàng đến tỉ suất hối đoái, lại nói đến chỉ số NASDAQ, đến khi máy bay cất cánh lúc nào cũng không hay. Đều là những người tài học xuất chúng trò chuyện cùng nhau sẽ không lệch pha, họ trò chuyện rất ăn ý.

Bất tri bất giác, sau khi dùng bữa tối xong bên ngoài cửa sổ đã tối đen, bên trong khoang hạng nhất khách không tới một nửa nên đặc biệt yên tĩnh, hai người trò chuyện nửa ngày đã có chút mệt mỏi.

Lê Sóc ngã ghế tựa lưng, đắp chăn, chuẩn bị đổi tư thế thoải mái đọc sách.

Triệu Cẩm Tân nằm bên cạnh nhìn anh, đôi mắt dưới ánh sáng lờ mờ toát lên vài phần mê ly: "Tôi ngủ không được."

Lê Sóc nói: "Ù tai sao?"

"Không phải, bây giờ sớm quá."

"Cậu có thể xem phim."

"Không muốn xem."

"Vậy cậu..."

"Tán gẫu về bạn trai anh đi, thế nào?" Đôi mắt Triệu Cẩm Tân rạng rỡ đến phát quang.

Lê Sóc nghĩ nghĩ: "Được."

"Anh ấy là người như thế nào?"

Lê Sóc nghĩ đến người kia, khóe môi không tự giác giương lên: "Rất yên lặng, rất dịu dàng, rất lương thiện, rất đơn thuần, rất biết quan tâm người khác."

Triệu Cẩm Tân híp mắt lại, nhỏ giọng hỏi: "Đẹp trai không?"

"Không tính là đẹp trai, nhưng rất dễ nhìn, khiến người ta cảm thấy cực kỳ dễ chịu."

"Sao lần này anh đi không dẫn anh ấy theo?"

"Em ấy phải đi làm."

"Các anh quen nhau như thế nào?"

"Em ấy từng thực tập tại công ty tôi."

"À, là sinh viên."

"Không phải, đi làm lâu rồi."

Triệu Cẩm Tân liên tục hỏi mấy vấn đề, hỏi đến Lê Sóc có chút mất kiên nhẫn. Cho dù Triệu Cẩm Tân không biểu hiện ra bên ngoài cảm giác về sự ưu việt của bản thân, nhưng anh đoán được trong lòng đối phương đang nghĩ gì, giống như hai người đang chơi một ván cờ vua, anh vừa đi một con "tốt", hắn sẽ lập tức đi một con "xe", còn chưa "chiếu tướng" đã thấy thất bại, từ từ anh cũng không muốn trả lời hắn nữa. Người anh thích, anh thấy tốt là được, bị người khác so sánh được hơn khiến anh có chút phản cảm.

Triệu Cẩm Tân hơi hơi nghiêng mặt qua, ánh mắt quét đến môi Lê Sóc, mờ ám nói: "Anh ấy để người như anh đi một mình, yên tâm sao?"

Lê Sóc lẳng lặng thối lui, lịch sự cười nói: "Em ấy đối với tôi rất yên tâm, bởi vì tôi có thể quản tốt bản thân mình."

Triệu Cẩm Tân mân mê miệng, có chút ai oán nói: "Tại sao tôi lại không quen anh trước chứ."

"Triệu tiên sinh, cám ơn sự thưởng thức của cậu, thế nhưng tôi..."

"Tôi không cần nghe những lời khách sáo này." Triệu Cẩm Tân cười nhẹ, "Vài tiếng nữa máy bay sẽ đáp, căn hộ của tôi ở Brooklyn có bể bơi riêng, chúng ta có thể ở trong nước, vừa làm tình vừa ngắm cảnh đẹp của công viên nhỏ ven sông." Khi nói những lời này, đôi mắt đào hoa kia chứa đầy ẩn tình, nhìn thẳng vào nơi sâu nhất trong mắt Lê Sóc, lại khẽ nói: "No one knows!"

Lê Sóc không thể không thừa nhận, lúc Triệu Cẩm Tân kề sát bên tai anh nói, anh đã động tâm. Anh từng tiếp xúc qua khá nhiều nam nhân ưu việt, nhưng giống như Triệu Cẩm Tân thế này, vừa trẻ tuổi vừa đẹp trai, lại có năng lực, tài lực, thật sự là hiếm có. Anh có thể trên một chuyến bay trùng hợp quen được người như vậy, vừa khéo đối phương lại cực kỳ chủ động, nếu đổi lại là trước kia, anh thực sự không có gì phải do dự, nhưng anh có nguyên tắc làm người của riêng mình, đặc biệt ở phương diện tình cảm, anh không muốn "mắc nợ" đạo đức với ai.

Anh nhẹ nhàng đẩy Triệu Cẩm Tân ra, mỉm cười nói: "Rất mê hoặc, nhưng đáng tiếc, ở nhà tôi quả thật đã có người." Anh ngồi dậy, "Tôi đi toilet chút." Anh cần phải cách xa Triệu Cẩm Tân này một chút, tiểu tử này đúng là yêu tinh, rất biết cách mê hoặc người.

Triệu Cẩm Tân nhìn bóng dáng anh, lộ ra một nụ cười nghiền ngẫm: "Thật thú vị." Hắn nghĩ nghĩ, đứng dậy theo sau anh.

Lê Sóc vừa mới bước vào toilet, chuẩn bị đóng cửa, khóe mắt anh chợt thấy một bóng người đang tiến đến gần, anh giật mình, còn chưa kịp quay đầu đã bị đẩy mạnh vào trong toilet, "cạch" một tiếng, cửa bị đóng lại.

Lê Sóc xoay người lại, giận dữ nhìn Triệu Cẩm Tân: "Triệu tiên sinh, đùa kiểu này không vui đâu."

Toilet trên máy bay nhỏ hẹp, hai người đàn ông cao mét tám đứng chen chúc bên trong, xoay người một chút liền đụng phải nhau, trong lòng Lê Sóc không vui, đồng thời cũng kinh sợ vì sự to gan của Triệu Cẩm Tân.

Trên mặt Triệu Cẩm Tân mang nụ cười bất cần: "A, có chút kích thích, bây giờ tôi chẳng muốn ra chút nào, làm sao đây a?" Hắn vô tội chớp chớp mắt.

Lê Sóc nhăn mi lại: "Không muốn cũng phải đi ra ngoài."

Triệu Cẩm Tân đột nhiên chạm vào lồng ngực anh, ép anh dựa vào vách phòng, khuôn mặt tuấn tú tiến lại gần anh, đôi mắt vừa thâm thúy vừa mê hoặc quét khắp người anh, cuối cùng, dừng trên môi anh.

Lê Sóc thở ra một hơi: "Triệu tiên sinh, chúng ta đều là người trưởng thành, cậu nhất định phải làm chuyện ấu trĩ như vậy, vài giờ kế tiếp đối mặt với tôi không thấy xấu hổ sao?" Triệu Cẩm Tân cao hơn anh một chút, lồng ngực hắn dán lên lồng ngực anh, anh có thể cảm nhận được cơ ngực mạnh mẽ, làm anh có chút hít thở không thông của Triệu Cẩm Tân. Điều này khiến anh cảm thấy vô cùng áp lực, đồng thời cũng kiềm chế không được mà có chút tâm phiền ý loạn.

Triệu Cẩm Tân cười nhẹ nói: "Chuyện ấu trĩ? Anh nói chuyện gì ấu trĩ?"

"Cậu muốn làm cái gì?"

"Chuyện tôi muốn làm, khẳng định là không "ấu trĩ" đâu, chi bằng anh đoán thử xem?" Hắn nhẹ nhàng cười nói, thổi một hơi trên mặt Lê Sóc.

Lê Sóc nhíu nhíu mày, cũng hiểu được tình cảnh bây giờ thực khó đối phó. Đối phương cái gì cũng chưa làm, nếu anh động thủ thì giống như chuyện bé xé ra to, đặc biệt lúc này đang ở trên máy bay, anh cũng không muốn vừa đáp đất đã bị cảnh sát dẫn đi.

Nhưng nếu đối phương làm cái gì...

Trong không gian chật hẹp này, đối mặt với nhan sắc mê hoặc, thân thể kề sát, đặc biệt là những cảnh tượng trong cabin mà vô số đàn ông đã tưởng tượng qua nhưng không dám làm, hết thảy đều khiến người ta mơ màng bất tận. Lê Sóc dùng hết sức lực và ý chí mạnh mẽ để áp chế những rung động trong lòng.

Triệu Cẩm Tân liếm liếm môi: "Anh nói thật đi, anh có suy nghĩ đến một số chuyện không thích hợp với trẻ em không?" Hắn vừa nói, vừa cố ý đẩy đẩy thân thể về phía trước.

Lê Sóc cảm giác được đùi của hai người đang ma sát nhau cách lớp quần tây, anh trấn định tâm trí, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Triệu tiên sinh, lời nói hành động của cậu bây giờ đều khiến tôi cực kỳ không thoải mái, cậu buông tôi ra, hoặc là tôi sẽ động thủ."

Triệu Cẩm Tân không sợ cũng không giận, ngược lại ghé sát bên vai Lê Sóc nở nụ cười: "Chỉ đùa một chút thôi mà, làm gì dữ vậy, tôi rất sợ nha ha ha ha ha ha."

Lê Sóc thở dài một hơi: "Có thể buông tôi ra chưa?"

Triệu Cẩm Tân cười đến cong đuôi mắt: "Phản ứng này của anh thực là đả thương lòng tự tôn của người ta, là mị lực của tôi không đủ sao?"

"Thứ nhất, cậu không phải loại hình mà tôi thích. Thứ hai, tôi không thích bị người khác ép buộc." Lê Sóc mặt không chút thay đổi nói.

"Thật sao? Anh hoàn toàn không có hứng thú đối với tôi sao? Nhưng mà... Tim của anh đang đập rất nhanh nha."

Lê Sóc híp mắt trừng hắn. Anh là người ôn hòa khoan dung, nhưng không có nghĩa là không biết nóng giận.

Triệu Cẩm Tân nhún vai, lui ra sau một bước, khó nén thất vọng nói: "Tôi có chút đau lòng, hình như tôi đối với anh đã nhất kiến chung tình rồi."

Loại lời thoại này chỉ có thể để nghe thôi, không tin được, Lê Sóc đưa tay ra sau lưng hắn, mở cửa toilet ra, sau đó đẩy hắn ra ngoài, chính mình cũng cùng đi ra ngoài.

Tiếp viên hàng không bưng khay đang đứng ở bên cạnh toilet, mặt đầy kinh ngạc nhìn hai người, biểu tình lộ ra một chút tò mò.

Lê Sóc sửa sang lại vạt áo bị Triệu Cẩm Tân làm nhăn, hướng phía tiếp viên hàng không cười lịch thiệp, sau đó xoay người trở về chỗ ngồi.

Triệu Cẩm Tân cũng thoải mái ngồi xuống, làm ra vẻ vừa rồi cái gì cũng chưa xảy ra, thản nhiên nhìn tiếp viên gọi một ly nước.

Lê Sóc tự hỏi hai giây có cần đổi chỗ ngồi hay không, sau đó nghĩ lại vẫn là thôi, nếu đổi chỗ chẳng phải là bản thân mình lại sợ hắn sao?

Triệu Cẩm Tân im lặng trong chốc lát, đột nhiên có chút tiếc nuối nói: "Tôi đáng lẽ nên xin số điện thoại của anh trước, bây giờ chắc hẳn anh sẽ không cho tôi đâu."

"Ừ." Giọng Lê Sóc không chút tình cảm.

Triệu Cẩm Tân liếc nhìn sang phía anh, trong đôi mắt phong lưu tràn đầy ý cười, biểu tình lại có vài phần vô tội: "Mới chọc một chút anh đã nổi giận, người lớn như vậy mà nhỏ mọn quá đi."

Lê Sóc quả thực bị sự to gan và không biết xấu hổ của Triệu Cẩm Tân làm chấn động, anh từ trong túi phụ kiện lấy bịt mắt ra, che lên mắt mình, đắp chăn, định bụng sẽ ngủ một giấc thẳng đến khi hạ cánh.

Triệu Cẩm Tân dùng ánh mắt suồng sã miêu tả đường nét xinh đẹp trên gương mặt Lê Sóc, tươi cười trên môi vẫn không tắt, sâu trong con ngươi hắn là dục vọng chinh phục không hề che giấu.

Bình luận

Truyện đang đọc