AI ĐÓ CỨU TUI VỚI


Gã kia không sợ tôi, nhưng sợ Huyền phong sau lưng tôi, đành hậm hực bỏ đi.
Tôi đõ Mộ Quang Dao dậy, dùng khăn tay của mình lau mặt cho y: "Ngươi không sao chứ?"
Y ngây ngốc thoáng chốc, hai vành tai hơi đỏ: "Không sao."
Gương mặt này của Mộ Quang Dao cực kỳ hợp nhãn với tôi, tôi nhìn sao cũng không chán.

Lau cho hắn một hồi, tôi vẫn không kiềm được thở dài: "Ngươi đẹp thật."
Vành tai của Mộ Quang Dao đã đỏ nay càng thêm đỏ, muốn chín rục luôn rồi.

"Quá...!quá khen, ta cũng bình thường thôi..." Y lắp ba lắp bắp, "Ngươi mới đẹp..."
Mấy chữ cuối cùng nói thật nhỏ, gần như không nghe thấy được.

Cũng may tôi tai thính, nghe xong liền nở nụ cười thật cong, hạnh phúc vô cùng.
Cho dù đây chỉ là mộng thì cũng đủ cho tôi vui vẻ trong chốc lát.

Đã quá lâu rồi tôi chưa nhìn thấy Mộ Quang Dao, càng đừng nói là nói chuyện với y thân mật như bây giờ.

Những ngày tháng kế tiếp trôi qua dễ chịu vô cùng.

Mộ Quang Dao đi đâu tôi liền chạy theo đấy, người khác dám bắt nạt y tôi liền ăn miếng trả miếng, mỗi ngày chòng ghẹo đến khi thiếu niên trẻ tuổi đỏ bừng cả mặt mới chịu ngưng.


Lúc này Mộ Quang Dao còn trẻ, đầu óc ngây ngô trong sáng biết bao, đến nắm tay cũng chẳng dám.

Không giống cái tên lưu manh chuyên dùng "đập bất chú" hành hạ tôi.

Tôi vẫn nhớ lúc biết tôi qua lại cùng Mộ Quang Dao, các sư huynh thắc mắc y có gì hay ho để thích.
Tôi lại thắc mắc, Mộ Quang Dao có điểm nào không đáng để thích?
Cho dù là phế linh căn vẫn chưa từng cam chịu, luôn hết lòng dốc sức tu luyện.

Bị người đời cười chê vẫn có thể kiên định với đạo của mình, trên đời được mấy ai mạnh mẽ như y?
Về phần ngoại hình Mộ Quang Dao cũng rất hợp gu thẩm mỹ của tôi, không phải lương duyên trời ban thì còn là gì.

Nhị sư huynh xoa đầu tôi thở dài, bảo rằng đầu tôi có vấn đề rồi nên nhìn xấu cũng biến thành đẹp, dở cũng hoá thành hay.

Tôi không thích người khác nói về Mộ Quang Dao như thế, còn vì vậy mà cãi nhau một trận với hắn ta.
Sư huynh làm tôi tổn thương nên tôi quyết định bỏ...!phong ra đi, chạy sang Kiếm phong của Mộ Quang Dao.
Mộ Quang Dao chỉ là đệ tử ngoại môn, nhà tranh đơn sơ nhỏ bé không tiện nghi bằng căn của tôi ở Huyền phong.

Lúc tôi chạy đến y còn đang đả toạ ngưng thần, mãi một lúc mới phát hiện tôi ở đây.

Sau khi nghe tôi kể lại đầu đuôi câu chuyện, y dở khóc dở cười nói với tôi: "Sư huynh ngươi nói đúng rồi, ngươi giận người ta cái gì.

Quay về Huyền phong đi, chỗ ta buổi tối lạnh lắm."
"Không về!" Tôi ngang bướng nhảy lên giường ôm y, "Hôm nay lòng ta đã quyết, sư huynh không chấp nhận ngươi chính là không chấp nhận ta!"
Mộ Quang Dao bị tôi ôm đỏ hết cả mặt, lúng túng vô cùng: "Sư huynh ngươi lo lắng cũng có lý do.

Ta yếu như vậy, tương lai không thể chăm sóc ngươi tốt bằng họ, họ đương nhiên không an tâm để ngươi quen ta được."
Tôi buồn bực thầm nghĩ, tu vi quan trọng đến thế sao?
Nếu tu vi đi cùng với tình yêu, vậy thì sư phụ của tôi đã không phòng không gối chiếc đến bây giờ.

Ông ta mạnh như vậy mà có ai thèm yêu đâu.

Có điều lời của Mộ Quang Dao cho tôi một ý tưởng.

Tôi khều vai y nói nhỏ: "Không thì chúng ta kết khế đạo lữ đi.

Sau khi kết khế tốc độ tu luyện của hai bên có thể san sẻ cho nhau, tu vi ngươi sẽ tăng trưởng nhanh hơn nhiều."
Mộ Quang Dao sửng sốt, nghiêm túc nói với tôi: "Hồ Huyên, kết khế đạo lữ là chuyện trọng đại, chỉ có thể làm với người ngươi muốn sống bên cạnh cả đời."

Tôi ngạc nhiên nhìn y: "Chẳng lẽ ngươi nghĩ ta không yêu ngươi, không muốn ở bên ngươi cả đời?"
Vì y mà tôi còn dám bỏ phong ra đi đó!
Mộ Quang Dao mím môi, xấu hổ quay mặt đi.

Trăng còn chưa tỏ, đại sư huynh đã tới tận nơi xách tôi về.
Tôi bám cửa nhà tranh của Mộ Quang Dao, khóc lóc thảm thiết: "Nếu sư huynh cũng ngăn cản ta với Mộ Quang Dao thì ta đây không về!"
Đại sư huynh sức lực lớn, nếu muốn thì hắn một tay phá dỡ cả căn nhà tranh này cũng được.

Chỉ là hắn không nỡ làm tôi đau nên không dám dùng nhiều sức, bất đắc dĩ khuyên nhủ: "Đã khuya rồi, đệ đừng làm ồn nữa.

Cả sư phụ lẫn nhị sư huynh đều lo lắng cho đệ lắm đấy."
Nghe đại sư huynh nói thế, tôi có hơi cảm động, tay cũng buông ra.
Dù vậy trước khi đi tôi vẫn không quên gào lên với Mộ Quang Dao: "Chờ ta! Ta sẽ kết đạo lữ khế với ngươi!"
Mộ Quang Dao xấu hổ quay mặt đi, song tôi vẫn thấy rõ vành tai đỏ chót của y.

Chẳng biết do ai truyền mà tin tức tôi muốn kết đạo lữ với Mộ Quang Dao lan nhanh như gió.

Thời điểm sư phụ gọi tôi lên nói chuyện, tôi sợ ngài ấy đánh đòn mình như hồi còn bé nên lót sẵn mấy tấm đệm vào mông.

Ai dè sư phụ chỉ thật sự nói chuyện, không động tay động chân, làm mông tôi ngồi cộm quá chừng.
"Hồ Huyên, con đã suy nghĩ kỹ chưa?" Ông dịu dàng hỏi, "Khế ước đạo lữ một khi đã ký chỉ có thể gỡ được nếu song phương chấp thuận.

Cuộc đời và số mệnh của con sẽ gắn liền với Mộ Quang Dao, con thật sự chịu được? Nếu chỉ vì muốn giúp nó tăng tiến tu vi, vẫn còn nhiều cách khác, không cần vì một phút bốc đồng để cả đời ân hận."
Vấn đề này tôi cũng đã suy nghĩ kỹ.

Tôi muốn giúp Mộ Quang Dao là thật, nhưng tôi yêu y cũng là thật.

Nếu không yêu y thì việc gì tôi lại muốn giúp y.

Người đáng thương cần giúp đỡ trên đời này đâu thiếu.

"Sư phụ à, nếu chúng ta cứ mãi đi tìm bông hoa đẹp nhất trên cánh đồng thì có khi đã bỏ lỡ nó lúc nào không hay.

Đây chẳng phải là bài học ngài đã dạy con sao?" Tôi bình tĩnh đáp, "Con không biết tương lai liệu mình có còn yêu y, liệu y có thay đổi, liệu có xuất hiện người nào đó khiến con yêu hơn cả y không.

Nhưng con biết hiện tại con đang rung động vì y, con muốn trở thành đạo lữ của Mộ Quang Dao, muốn cùng y tiến lùi trên con đường tu tiên này."
Sư phụ giơ tay lên, tôi thầm nghĩ rốt cuộc cũng đến màn đánh đòn rồi, không uổng công tôi mang đệm lót theo.
Thế nhưng ông không đánh, lại chỉ xoa đầu tôi: "Con quả thật đã lớn rồi.

Vi sư không phản đối, hai đứa chọn được ngày lành thì tổ chức một buổi lễ cho đàng hoàng."
Tôi cứ ngỡ mình còn phải đấu tranh dài dài, ai ngờ mọi thứ lại suôn sẻ đến như vậy.

Trôi chảy tới mức tôi cảm thấy mình là người may mắn hạnh phúc nhất thế giới.
Về sau tôi mới hiểu được đạo lý âm dương cân bằng, lên voi xuống chó là gì.

Có lẽ vì nửa đời đầu của tôi quá thuận lợi vui vẻ, nửa đời sau mới gặp nhiều bất trắc như thế..


Bình luận

Truyện đang đọc