AI HIỂU ĐƯỢC LÒNG EM?

Ngày mồng hai Tết náo nhiệt hơn rất nhiều. Mạc Chí Hạo và Giang Thánh Minh cũng đến nhà chơi mạt chược. Giang Nhân Ly không thích chơi cái này liền ngồi xem TV. Mạc Chí Hạo và Hoàng Tư Liên xuất quân, Bạch Thanh Hà và Giang Thánh Minh cũng tiếp chiêu, Diệp Tư Đình ngồi một bên hỗ trợ. Bốn vị chơi rất hào hứng, Hoàng Tư Liên còn vui đến nỗi không muốn đi nấu cơm. Vì vậy trọng trách này rơi lên vai Diệp Tư Đình.

Mạc Chí Hạo và Hoàng Tư Liên cũng biết là Bạch Thanh Hà nhớ Đình, đối với Diệp Tư Đình như người nhà, cho nên bọn họ không phản đối.

Diệp Tư Đình nấu ăn rất ngon, mọi người đều khen ngợi.

Giang Nhân Ly không nói gì. Cô cảm thấy một hai câu khen của mình cũng chả đáng giá.

Có điều bỗng nhiên có một vị khách không mời mà đến. Vừa bước vào nhà cô ta quan sát đầu tiên là Giang Nhân Ly.Giang Nhân Ly cảm thấy rất khó hiểu, cô gái này chỉ nhìn qua trông rất trẻ con.

“Chị chính là vợ của anh họ em?” Đối phương hiển nhiên có chút cả vú lấp miệng em.

“Sao lại ăn nói vô lễ với chị dâu cháu như vậy hả?” Hoàng Tư Liên lời nói tuy rằng là trách móc nhưng giọng điệu nghe ra không thấy có chút trách móc nào.

“Dì, cháu nhớ dì muốn chết.” Nói xong, cô ta chạy lại ôm Hoàng Tư Liên một cái.

Mạc Tu Lăng giới thiệu, đó là em họ của anh, con gái của anh trai Hoàng Tư Liên. Tên cô ta là Hoàng Hi Linh, năm nay mười chín tuổi.

Hoàng Hi Linh tới hiển nhiên ở đây vui vẻ hơn rất nhiều, căn bản là cô ta là một đứa trẻ náo nhiệt, tính cách tương đối hướng ngoại, cho nên mọi người có vẻ rất thích.

Hoàng Hi Linh đối với ai cũng đều rất nhiệt tình, nhưng riêng với Giang Nhân Ly thì cô ta có vẻ không thích.

Giang Nhân Ly đang ngủ thì bị tiếng gõ cửa quấy rối. Cô quay sang nhìn Mạc Tu Lăng, anh đứng dậy ra mở cửa. Hoàng Hi Linh giống như đang khiêu khích, chạy vọt vào trong phòng: “Anh họ, anh xem xem em nên đi đâu du lịch? Em mới về nước, nhất định phải đi khắp nơi chơi cho đã mới được.”

Mạc Tu Lăng day trán, lấy tinh thần nhìn vào tấm bản đồ trong tay cô em họ. Cô muốn anh nói đi đường xá thế nào, phong cảnh mỗi nơi có gì thú vị.

Nói một hồi, thực sự đã rất lâu.

Giang Nhân Ly lấy chân khẽ đá Mạc Tu Lăng, toàn bộ người cô đều ở trong chăn cho nên Hoàng Hi Linh không nhìn thấy.

Giang Nhân Ly duỗi người, mở mắt: “Hi Linh cũng ở đây à?”

“Quấy rối giấc ngủ của chị dâu rồi?” Lời nói là như vậy, nhưng rõ ràng trên mặt không hề tỏ ra thẹn thùng.

“Có gì quan trọng đến mức đang đêm phải nói ngay thế? Mai còn rất nhiều thời gian.” Cô xoay người ngủ tiếp.

Hoàng Hi Linh cũng không để ý tới cô: “Anh, chúng ta tiếp tục.”

Mạc Tu Lăng lắc đầu: “Anh cũng mệt rồi, em về phòng ngủ sớm đi.”

“Nhưng…”

“Hi Linh, ngoan.”

Hoàng Hi Linh lúc này mới không tình nguyện mà ra ngoài.

Có một lần, nhất định sẽ có lần thứ hai.

Giang Nhân Ly phát hiện, Hoàng Hi Linh dường như rất thích quấn lấy Mạc Tu Lăng, hỏi đông hỏi tây.

Giang Nhân Ly ở nhà vô cùng yên tĩnh, thường rất ít khi mở miệng.

“Anh, anh và chị dâu quen nhau thế nào?” Hoàng Hi Linh hiếu kỳ, nhưng ánh mắt lại rơi trên người Giang Nhân Ly:

Mạc Tu Lăng tựa hồ không muốn trả lời: “Quen nhau từ rất sớm.”

“Thanh mai trúc mã?”

“Không phải.”

“Vậy hai người yêu nhau bao lâu?”

Mạc Tu Lăng và Giang Nhân Ly lần thứ hai im lặng.

Hoàng Hi Linh vẻ mặt làm như đã hiểu: “Hóa ra là đám cưới thương nghiệp. Nghe nói những cuộc hôn nhân kiểu đó chẳng bao giờ hạnh phúc. Anh, anh thấy sao?”

“Nói linh tinh cái gì đó!” Mạc Tu Lăng có chút không kiên nhẫn: “Hi Linh mau trở về ngủ.”

“Không, Hi Linh khẳng định không ngủ được. Em nói chuyện với hai người một chút nha!”

“Có gì hay đâu mà nói!”

Hoàng Hi Linh còn không chịu nghe lời: “Vậy anh nguyện ý chấp nhận cuộc sống như vậy à?”

Giang Nhân Ly véo vào tay Mạc Tu Lăng rất đau: “Hi Linh, anh đau đầu lắm, em mau về đi.”

Hoàng Hi Linh nhìn vẻ mệt mỏi của Mạc Tu Lăng sau đó mới đi khỏi.

“Lần sau cứ đóng chặt cửa lại, không cần ra mở nữa.” Giang Nhân Ly tức giận trùm chăn.

Vừa cảm giác tỉnh lại, Giang Nhân Ly thay quần áo xuống lầu. Hoàng Hi Linh liếc thấy cô, rồi lại nhìn Diệp Tư Đình đang bận rộn trong bếp, nói: “Chị Tư Đình hiền lành nhất, sau này ai lấy được chị ấy chắc chắn sẽ có phúc.”

(em gái à, em ngây thơ quá!)

Hoàng Hi Linh chạy vào bếp giúp Diệp Tư Đình.

Giang Nhân Ly cảm thấy khó hiểu. Hai người bọn họ thân thiết như vậy từ khi nào?

Tay nghề nấu ăn của Diệp Tư Đình quả là không tồi, ngay cả Hoàng Tư Liên cũng phải khen ngợi. Diệp Tư Đình khiêm tốn nói mình còn phải cố gắng nhiều.

“Tư Đình thật giỏi, chị ấy biết năm ngoại ngữ đấy. Thật lợi hại.” Hoàng Hi Linh có vẻ rất thích Diệp Tư Đình: “Chị dạy em học tiếng Pháp được không, nghe nói đó là ngôn ngữ lãng mạn nhất trên thế giới.”

“Đương nhiên là có thể, chỉ cần Hi Linh không chê.” Diệp Tư Đình tràn đầy sủng ái mà vỗ vai Hoàng Hi Linh.

Hoàng Tư Liên thấy bọn họ rất hợp nhau nên cũng kéo Mạc Chí Hạo lên lầu chơi bài, còn kéo cả Giang Thánh Minh và Bạch Thanh Hà theo.

Hoàng Hi Linh thấy bọn họ đi rồi mới không nặng không nhẹ mà mở miệng: “Lấy vợ phải lấy vợ tao nhã giỏi giang, lười thối thây ra thì có ích lợi gì?”

Diệp Tư Đình vội vàng kéo tay Hoàng Hi Linh: “Ăn chuối nhé! Không phải Hi Linh rất thích chuối sao?” (ô, sao ả này lại biết nhỉ?)

Hoàng Hi Linh liếc nhìn Giang Nhân Ly. Cô ta biết chuối còn ở trên lầu, vì còn xanh nên để cùng với táo cho nhanh chín. Cô ta liền nói: “Chị dâu có thể đi lấy giúp em được không?”

Giang Nhân Ly không muốn đứng dậy, vẫn ngồi một chỗ.

“Thật đúng là như bà chủ!” Hoàng Hi Linh lạnh lùng mở miệng.

Mạc Tu Lăng thở dài một hơi: “Anh đi lấy!”

Giang Nhân Ly đứng lên, nhưng thân thể có chút mềm, thiếu chút ngã xuống. Mạc Tu Lăng lập tức đỡ được cô.

Hoàng Hi Linh thấy vậy liền châm chọc: “Sớm không ngất, muộn không ngất. Cố ý sao? Không muốn đi lấy thì thôi, có ai ép đâu.”

Diệp Tư Đình ngồi bên cạnh, không nói gì chỉ nhìn Giang Nhân Ly.

Mạc Tu Lăng cảm thấy có gì không ổn. Mấy ngày nay Giang Nhân Ly có vẻ yếu đi. Anh đưa tay lên sờ trán cô, có chút nóng. Anh lập tức ôm lấy cô, đi được hai bước, anh quay lại nhìn Hoàng Hi Linh: “Em không có chân à?”

Lời này anh nói ra giọng điệu rất nặng, Hoàng Hi Linh sợ đến nửa ngày cũng chưa phục hồi tinh thần lại.

Mạc Tu Lăng ngồi bên cạnh nhìn cô đang truyền nước. Anh thở dài một hơn. Thấy sắc mặt tái nhợt của cô, trong ngực anh đột nhiên rất khó chịu.

Thân thể cô hình như càng ngày càng không khỏe. Ngủ cũng không được ngon giấc, tính khí cũng có phần nóng nảy hơn. Cho nên mới không chịu được bị cảm. Anh cầm tờ báo lên đọc, chờ từng giọt nước đang chảy xuống trong ống truyền.

Cô mở mắt liền trông thấy anh ngồi yên lặng bên cạnh.

Giống như là hẹn trước, anh cũng quay lại nhìn cô: “Cảm thấy đỡ hơn không?”

Cô gật đầu.

Truyền nước mất hai giờ, cô đã hạ sốt. Nhưng tinh thần vẫn rất mệt mỏi. Anh đỡ cô ra khỏi phòng bệnh.

“Mạc Tu Lăng.”

“Hử?”

“Cõng em.”

Anh không nghĩ nhiều liền ngồi xổm xuống, cô ghé vào lưng anh, cảm nhận được ôn độ từ cơ thể anh truyền đến.

Trước đây có một người bạn trên mạng hỏi cô, nguyện vọng lớn nhất của cô là gì.

Cô nói cô muốn được cõng như vậy, muốn cảm nhận được hơi ấm trên lưng ấy.

Kết quả, người bạn kia nói cô không có chí tiến thủ, mỗi lần thấy cô online đều gửi một cái icon mặt cười. Sau đó cô kéo cái nick kia vào danh sách đen.

Lát sau cô ngủ thiếp đi.

Bước chân anh mỗi lúc một nặng nề.

Bình luận

Truyện đang đọc