AI LÀ VƯƠNG PHI [NHÂN NGƯ]

Suy nghĩ suốt một đêm, Mộc Trạch mang theo quầng thâm mắt đi đến trường học đi học, Vương phi thần mã, điểm này thiệt không thích hợp với cậu, cậu hẳn phải là khốc soái mà ôm một giống cái, đẩy ngã giống cái chớ, giống cái quá ít? Vậy á thú cũng được mà, thật sự không được, để cậu áp thú nhân cũng được.

Hiện giờ từ người áp đến người bị áp, cho dù cậu chưa từng áp qua người khác, Mộc Trạch tỏ vẻ cậu vẫn là thập phần đau tim.

Đến trường học, Mộc Trạch liền cảm thấy ánh mắt người chung quanh nhìn cậu đều không đúng, tên Nhị - hoàng tử - hóa kia đêm qua thế nhưng còn lên mạng tinh tế trực tiếp công khai tin tức muốn cưới cậu, mấu chốt là bọn họ còn chưa có định ra đâu, nói cái P a nói, mẹ nó hơn nữa mọi người lại đối với cái này còn tỏ vẻ rất thích nghe ngóng, các thú nhân tỏ vẻ đi hai tên tai họa rồi, chính mình liền có thể đạt được giống cái, á thú ưu ái càng thêm dễ dàng hơn; nhóm giống cái cùng á thú sôi nổi tỏ vẻ bọn họ đã nói Mộc Trạch là phải gả người rồi mà, quả nhiên nói đúng đi.

Đã nói sẽ có người phản đối đâu, Mộc Trạch đều sắp khóc đến nơi rồi, thanh danh bên ngoài của Nhị hoàng tử, đường đường chiến thần, đường đường nam thần, những giống cái đó không thấy được điểm lấp lánh tỏa sáng của Nhị hoàng tử sao, cho dù mình có lớn lên lại xinh đẹp đi chăng nữa, nhưng cũng là thú nhân mà!

"Chào Vương phi!" Học sinh đi ngang qua nhiệt tình mà chào hỏi Mộc Trạch.

Mộc Trạch héo rũ, gọi Vương phi cái gì, những người này sửa miệng cũng quá nhanh rồi đó. Cậu rõ ràng không có đáp ứng phải gả cho Lạc Thiên Tường đâu, ngẩng đầu nhìn trời, những người này sao lại cứ như vậy liền nhận định mình không phải Lạc Thiên Tường thì không gả chớ.

Bên kia, Lạc Thiên Tường nhìn tin tức mọi người tuyên bố trên mạng, vuốt cằm, gật gật đầu, cặp chân kia còn gác trên bàn, thỏa thỏa một bộ lưu manh, quay đầu nhìn về phía Mộc Thanh bên người, "Cậu nói em cậu còn muốn giãy giụa bao lâu?"

Nhìn thấy bạn tốt kiêm thủ trưởng lãng cười, Mộc Thanh chả muốn nói cái gì, rõ ràng là mặc quân trang, lại có cảm giác như là hải tặc tinh tế, những thú nhân ngu xuẩn đó căn bản là không biết bộ mặt thật của hàng này. Đáng thương thằng út nhà mình N lâu trước kia đã bị hàng này theo dõi, Mộc Thanh không khỏi nghĩ nếu như Mộc Trạch lớn lên khó coi một chút, như vậy tên lưu manh này có phải sẽ buông tay hay không.

"Đúng rồi, cho người chú ý chặt chẽ em ấy, đừng hòng hủy dung, cho dù có huỷ dung, tôi cũng muốn cưới em ấy!" Lạc Thiên Tường ánh mắt sáng ngời, nếu là vợ yêu cho rằng mình chỉ coi trọng dung mạo tuyệt sắc của em ấy thôi, sau đó tự mình hủy dung, vậy phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ mình nhìn qua rất giống một kẻ ham sắc đẹp sao, "Tôi vì em ấy mà đánh quang côn nhiều năm như vậy, em ấy nên đến bồi thường tôi rồi."

Mộc Thanh đã không đành lòng nhìn nữa, có bản lĩnh thì đi đến trước mặt đệ đệ nhà mình mà nói đi, nói với mình làm cái giề, đã bị tẩy não rất nhiều năm rồi được chứ.

"Tiểu đệ đã đi trường học rồi," Mộc Thanh bất đắc dĩ, "Nghe nói người trong lòng nó cũng cùng trường với nó."

Chỉ là từ khi người trong lòng kia còn chả biết tăm hơi đâu, nhưng đệ đệ vẫn cứ tỏ vẻ người nọ nhất định sẽ lên đại học Tuyên Lăng, Mộc Thanh đã bất đắc dĩ rồi. Trong nhà có một nhị* đệ đệ, bên ngoài có một thủ trưởng lưu manh, mấy người có bản lĩnh, vậy cứ liều mạng lăn lộn đi.

*Nhị ở đây nghĩa là ngốc ngếch, không phải là hai đâu

Người trong lòng? Này sao có thể chứ! Đôi mắt Lạc Thiên Tường híp lại, lập tức hạ quyết tâm muốn tới đại học Tuyên Lăng coi một chút.

Nhìn Lạc Thiên Tường giống như gió xoáy vèo vèo lao ra, Mộc Thanh nhún vai, quốc vương cùng phụ thân đều còn chưa chính thức đồng ý hôn sự của Nhị hoàng tử và Mộc Trạch đâu, nhiều lắm chỉ là cam chịu hành động của Lạc Thiên Tường mà thôi, có lẽ thằng út còn có cơ hội chạy thoát khỏi ma trảo đấy. Vừa mới nói người trong lòng của thằng út ở đại học Tuyên Lăng, đây cũng là vì cho Mộc Trạch một cái cơ hội, nếu như thằng út thông minh một chút thì cấp tốc tìm giống cái đi thôi, sau khi gạo nấu thành cơm rồi, Nhị hoàng tử kia tự nhiên sẽ không lại buộc nó nữa.

Mộc Thanh đánh giá cao Mộc Trạch rồi, Mộc Trạch sau khi xuyên qua đến đây liền muốn áp người khác, nhưng cố tình cậu lại không muốn tìm một giống cái trước, cho dù cậu có tìm, cũng đã sớm bị Lạc Thiên Tường lén phá hư rồi.

Vừa qua một khóa lý luận xong, Mộc Trạch liền chuẩn bị thu dọn đồ đạc, ăn xong cơm trưa liền đi thư viện nghỉ ngơi trong chốc lát, buổi chiều lại đến phòng huấn luyện. Kết quả cậu còn không có đi ra khỏi phòng học, liền nhìn thấy ánh mắt giáo thụ hiền lành mà nhìn cậu.

"Ánh mắt không tồi, về sau phải cùng Nhị hoàng tử hảo hảo sinh hoạt đấy," giáo thụ gật gật đầu, "Còn hài tử sao, có thể nhận nuôi cũng được."

Giáo thụ, ngài nghĩ nhiều quá, Mộc Trạch hắc tuyến, mẹ nó nhanh như vậy đã thay cậu suy nghĩ cho cuộc sống hạnh phúc ngày sau của cậu sao, tâm thiệt mệt.

"Giáo thụ, ngài hiểu lầm rồi, em cùng Nhị hoàng tử hiện tại cũng không có tính toán kết hôn, cũng không có đính hôn," tuy rằng nói giải thích chính là che dấu, nhưng là nếu như mình không giải thích, như vậy liền thật sự không ai tin tưởng mình hiện tại là trong sạch nữa, Mộc Trạch tỏ vẻ cậu cùng Nhị hoàng tử trước kia cũng chỉ gặp qua vài lần mà thôi, không có thâm tình như trên mạng nói đâu.

"Đám trẻ tuổi các em chính là da mặt mỏng," giáo thụ vỗ nhẹ bả vai Mộc Trạch tỏ vẻ lý giải, "Người bạn già của tôi trước kia cũng như vậy đấy."

"Đúng vậy," Lạc Thiên Tường tới trường học đón Mộc Trạch vừa vặn thấy một màn như vậy, vì thế hắn liền vui sướng mà mò qua, thần bổ đao, ở trên ngực Mộc Trạch hung hăng mà ấn tiếp một cái ấn ký, "Giáo thụ, Tiểu Trạch da mặt mỏng, về sau còn thỉnh ngài chiếu cố nhiều."

Giữa da mặt mỏng và chiếu cố có liên hệ tất nhiên gì sao, không phải hẳn là học tập kém, dị năng yếu mới cần chiếu cố sao, Mộc Trạch nhíu mày, căn bản không cảm thấy mình đang nghĩ sai phương hướng.

"Không cần, tôi không cần đi cửa sau," Mộc Trạch vung tay lên, thần kỳ đáp lại một câu.

Người chung quanh nghe được Mộc Trạch nói đều ngây người, ngọa tào, mỹ nhân, cậu nói cái gì zậy, không ai nói cậu phải đi cửa sau hết á, đó là lời khách khí nha.

"Em đứa nhỏ này," ngày thường thấy rất thông minh, như thế nào lúc này lại ngây ngốc vậy, hay là sau khi yêu đương thì chỉ số thông minh liền giảm xuống? Vì thế giáo thụ sâu sắc mà ý thức được Mộc Trạch chính là đang yêu đương cùng Nhị hoàng tử, chính là da mặt mỏng, không dám biểu hiện ra ngoài trước mặt những người khác, người trẻ tuổi hiện tại nha, tú ân ái thì cứ tú ân ái đi, đừng thẹn thùng như vậy, "Ai, lão sư cũng không chậm trễ các em nữa, nhanh đi ăn cơm đi."

Vì cái gì lại vẫn có cảm giác giáo thụ không tin mình chớ, Mộc Trạch nghĩ mình vẫn là không cần lại giải thích thêm nữa, nhân ngư thế giới khác cùng đám thú nhân này vẫn là có sự khác nhau, phỏng chừng là mạch não bất đồng. Con cá này căn bản là không thừa nhận mạch não bản thân vẫn luôn không cùng trên một tuyến đường với bọn họ, bình thường ngẫu nhiên không cùng tuyến, cậu luôn tự an ủi mình, này hết thảy đều là do khác biệt thời không thôi.

Lạc Thiên Tường thập phần tự nhiên mà dắt tay Mộc Trạch, rốt cuộc cũng dắt được tay vợ yêu rùi, mềm mại, thật thoải mái, so với tay người khác còn thoải mái hơn. Không đúng, mình đối với vợ yêu vẫn luôn phi thường trung thành, chưa từng sờ qua tay người khác đâu, cho dù là lễ nghi tất yếu đi nữa, mình cũng có mang bao tay.

"Buông ra," Mộc Trạch liếc mắt nhìn cái móng vuốt đối phương đang nắm tay mình một cái, người này thật không biết xấu hổ, dắt thì cũng thôi đi, thế nhưng còn xoa, nima, người này thật là Nhị hoàng tử đánh trận nào thắng trận đó sao, đây rõ ràng là một tên! Lưu! Manh!

"Vợ à, anh thực sạch sẽ, chỉ từng nắm tay em thôi," Lạc Thiên Tường tự hỏi trong chốc lát lại nói, "Khi còn nhỏ không tính, khi đó không hiểu chuyện, cũng là người khác cố tình muốn chạm vào tay của anh."

Thao, tôi mẹ nó không phải nói cái này, ai để ý tay anh có nắm qua tay người khác hay không chớ, Mộc Trạch tỏ vẻ đối phương không cần phải vẻ mặt ủy khuất như vậy mà nói mấy chuyện đó với mình.

"Trước lúc tới, anh còn cố ý rửa rồi đó," sờ lại sờ tay vợ yêu, thật nộn, Lạc Thiên Tường căn bản là mặc kệ Mộc Trạch giãy giụa, vợ yêu cũng chỉ là đang thẹn thùng thôi, này không có gì, nắm nắm cũng thành thói quen, "Vì em, anh chính là phi thường cẩn thận, chưa bao giờ để cho bọn họ tới gần anh dưới hai mét đâu, cho dù có là lúc mở họp, cũng chỉ ngồi một mình thôi."

Mộc Trạch xoa mi, người này là đang đòi kẹo với mình à, còn có đối phương rốt cuộc là muốn biểu đạt hắn thực vừa lòng mình, hay là muốn nói nhân duyên của hắn phi thường kém đây. Mộc Trạch nghĩ tất cả mọi người đều không muốn đến gần hoàng tử động kinh này, phỏng chừng là do mọi người sớm đã có nhận thức chung rồi, tuyệt đối không thể qua lại thân cận với Nhị hoàng tử, khi mở họp cũng hy vọng ngồi thiệt xa. Điểm này, Mộc Trạch thật đúng là đoán đúng rồi, những người đó căn bản là sợ Lạc Thiên Tường, ai mẹ nó nguyện ý đến gần chớ.

Bỗng nhiên cảm giác bên người có một con chó lớn đang quăng quăng cái đuôi, Mộc Trạch nhíu mày, hình thú của hoàng thất hình như là lão hổ, như vậy Lạc Thiên Tường cũng vậy, lão hổ là động vật họ mèo, mà mình là cá, lỡ như ngày nào đó đối phương buổi tối đói bụng, đem mình trở thành đồ ăn ăn luôn thì làm sao bây giờ. Mộc Trạch cảm giác cả người đều không tốt, cậu đặc biệt sợ hãi động vật họ mèo, đời trước lúc đi bộ đến bờ biển đã bị một con mèo chạy đuổi theo, đừng nhìn mèo nhỏ, nhưng móng vuốt kia vẫn thập phần sắc bén, đem vảy của cậu trảo xuống mấy miếng đó.

"Cách xa tôi hai mét đi," Mộc Trạch không tiếc dùng dị năng quăng móng vuốt của Nhị hoàng tử đi, ngẫm lại bị một động vật họ mèo bắt lấy tay, này thật đáng sợ, cái trán mồ hôi đều sắp toát ra rồi, "Không, mười mét."

Lạc Thiên Tường chớp chớp mắt, nhìn nhìn lòng bàn tay trống rỗng, vợ yêu đây là tức giận sao? Hay là ngượng ngùng? Đúng, nhất định là ngượng ngùng, vì thế hắn trừng mắt liếc nhìn người chung quanh một cái, không thấy mình đang cùng vợ yêu bồi dưỡng cảm tình sao, bọn họ nhìn cái gì mà nhìn.

"Bọn họ đã không thấy nữa rồi," Lạc Thiên Tường lại lần nữa dắt tay Mộc Trạch, thập phần cao hứng mà lôi kéo đối phương đi về hướng nhà ăn, "Đừng sợ, bọn họ không dám thương tổn em đâu."

Mộc Trạch cảm giác đầu óc mình quay mòng mòng, hai người bọn họ suy nghĩ căn bản là không giống nhau, "Nhị hoàng tử, tôi nghĩ anh hiểu lầm rồi, tôi là nhân ngư, không thích động vật họ mèo."

"Không có việc gì, anh không ngại hình thú của em," Lạc Thiên Tường nghiêm túc nói, "Nhân ngư thật xinh đẹp, phi thường đẹp."

Nếu có thể cho mình sờ sờ cái đuôi của đối phương một chút thì tốt rồi, Lạc Thiên Tường ảo tưởng Mộc Trạch nằm trên giường mà kiều giọng nói với mình " tới đi "" tới đi ", không được, không thể lại nghĩ nữa, cái mũi có chút nóng, duỗi tay vỗ vỗ mặt, tuyệt đối không thể mất mặt trước mặt vợ yêu được.

Mộc Trạch nghi hoặc, Nhị hoàng tử này rốt cuộc là đang nghĩ tới cái gì vậy, sao lại đột nhiên vỗ mặt thế, thật là một quái nhân. Được rồi, nếu đối phương đã thích kéo tay mình như vậy, vậy cứ kéo đi, dù sao tất cả mọi người đều đã biết bọn họ sẽ ở bên nhau rồi, này thật không phải là một cái tin tức tốt, nhưng sự tình đã phát sinh, vậy cứ căng da đầu tiếp tục đi, không chừng Nhị hoàng tử qua hai ngày nữa liền phiền chán mình, sau đó liền ném mình qua một bên không chừng.

Đến khi đó mình có cần phải tỏ vẻ không tha nữa không? Mộc Trạch mồ hôi lạnh, ngẫm lại đều cảm thấy tương lai cực kỳ u ám. Còn có đối phương không ngại hình thú của mình, nhưng mình để ý á, đối phương không thể chú ý tới trọng điểm mình nói hay sao.

"Tôi......"

"Vợ à, chồng hiểu được, không cần giải thích," Lạc Thiên Tường cực kỳ lý giải mà vỗ vỗ tay Mộc Trạch.

Vợ? Chồng? Rõ ràng là còn chưa có kết hôn, đối phương đã kêu thuận miệng như vậy rồi, Mộc Trạch không nghĩ đi sửa đúng xưng hô của đối phương, cậu biết nhất định là sẽ sửa đúng không nổi, không chừng còn bị đối phương chiếm tiện nghi nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc