AI NÓI TÔI KHÔNG YÊU EM

Tùy An Nhiên mơ một giấc mơ, cô mơ thấy bản thân mình vào ngày hôm đó, nhân lúc vẫn đang xúc động đã dũng cảm nói lời yêu anh.

Anh trong giấc mơ vẫn có dáng vẻ tuấn tú, chiếc áo khoác đen càng tôn lên làn da trắng trẻo của anh. Anh đứng ở hành lang, khoảng cách của hai người rõ ràng chỉ có vài bước chân, nhưng khi cô đưa tay ra vẫn không thể chạm vào được.

Vào lúc đó, ánh đèn vàng ấm áp đột nhiên thay đổi, Ôn Cảnh Phạm vẫn đứng ở nơi đó, nhưng gương mặt dần trở nên mơ hồ. Anh nhìn cô, lạnh lùng cười: "Tùy An Nhiên, giữa chúng ta không có khả năng. Tôi chẳng những không có cảm giác với em, chỉ riêng nhà họ Ôn, đến cửa em cũng không thể bước vào được."

Đúng vậy, cô biết điều đó chứ.

"Nhưng không phải anh đối xử rất tốt với em sao? Làm sao có thể không có cảm giác đây?"

Dường như Ôn Cảnh Phạm đang cười nhạo cô, giọng nói khinh miệt: "Tôi đối với ai cũng như thế cả, chính em tự mình đa tình thôi."

Cô chưa kịp ra sức vì mình tranh luận đã thấy anh quay lưng bỏ đi, một góc áo khoác bị gió cuốn bay lên.

Cô quay trở về phòng như người mất hồn, mở weibo ra, nhìn thấy dòng trạng thái mới của anh: "Nếu muốn làm bạn với tôi thì bản thân phải biết giữ khoảng cách, đúng là không biết tự lượng sức."

Không biết lượng sức, tự mình đa tình.....

Đây cũng chính là điều mà cô vẫn luôn lo sợ.

Trong lúc cô đang hốt hoảng, trong giấc mơ đột nhiên bừng sáng, tiếng mèo kêu bên tai, cô cảm thấy cánh tay đặt bên người dường như đang bị ánh mặt trời thiêu đốt, đau đến không chịu được.

Cô muốn la lên, nhưng lại không phát ra tiếng, cô một mình đứng giữa đất trời rộng lớn, giữa một vùng đất hoang vắng.

Tùy An Nhiên bừng tỉnh, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy Phạm Hy ngồi trên chăn bông, móng vuốt của nó khoác lên tay cô cào nhẹ.

Nó khống chế sức lực vô cùng tốt nên cô chỉ cảm thấy hơi đau thôi.

Thấy cô thức dậy, Phạm Hy "meo" lên một tiếng, nhảy vài bước xuống giường, chạy đến cạnh cửa ngồi xuống, sau đó nó tiếp tục đưa tay lên cào cánh cửa đang đóng chặt, rồi quay đầu lại nhìn cô.

Thì ra nó đang kêu cô rời giường.

Tùy An Nhiên liếc nhìn thời gian, bầu trời bên ngoài vẫn chưa sáng tỏ, phía đường chân trời chỉ có vài tia sáng yếu ớt. Cô ngồi dậy, khẽ vuốt tóc, lúc này mới cầm điện thoại bò dậy.

Tùy An Nhiên bị Phạm Hy đánh thức để cho nó ăn sáng, cô vừa ăn mì vừa gửi tin nhắn kể lể: "Phạm Hy mỗi ngày đều thức sớm như vậy sao? Hôm qua cũng vậy."

Bên kia, Ôn Cảnh Phạm cũng vừa thức giấc, rất nhanh liền nhắn lại: "Bị Phạm Hy đánh thức sao?"

"Đúng vậy, em vừa cho nó ăn xong, giờ nó lại chạy đi ngắm đàn cá vàng nữa rồi. Đám cá vàng bị nó dọa đến cả bữa sáng cũng chẳng dám ăn, có lẽ chúng nó lo sợ sau khi béo lên sẽ bị Phạm Hy ăn mất."

Ôn Cảnh Phạm khẽ nhướn mày, hỏi: "Phạm Hy dùng cách gì để đánh thức em?"

"Nó cào tay em... Có vấn đề gì sao?"

Ôn Cảnh Phạm im lặng hồi lâu, anh nhắn lại: "Không."

Tùy An Nhiên đưa mắt nhìn Phạm Hy đang ngồi ngay ngắn trên sofa rồi đặt điện thoại xuống, đi vào bếp rửa bát. Đợi cô thu dọn xong chuẩn bị ra cửa mới nhớ đến điện thoại của mình vẫn còn đang đặt trên bàn.

Phạm Hy thấy cô muốn đi ra ngoài, nó tiễn cô đến tận cửa. Lúc cô thay giày, nó yên lặng ngồi gần, ngẩng đầu nhìn cô, trông thấy cô nhìn mình thì liên tục kêu lên "meo meo meo."

Thời gian vẫn còn sớm, cô dứt khoát ngồi xuống chơi đùa với nó một hồi. Nhìn dáng vẻ nghiêm túc như muốn dặn dò của nó, cô suy đoán nói: "Hôm nay mày vẫn muốn ăn cá đù vàng à?"

Phạm Hy lặng im giây lát rồi lại "meo" lên. Cá đù vàng tất nhiên phải có rồi, nhưng rõ ràng Trẫm muốn kêu ngươi về sớm chút cùng ta ăn cơm.

"Chị đoán đúng rồi sao?" Tùy An Nhiên cười vui vẻ đưa tay xoa đầu Phạm Hy, nhỏ giọng dặn dò: "Mày ngoan ngoãn ở nhà nhé, tối nay sẽ mua món ngon cho mày."

Phạm Hy trừng mắt nhìn cô, tại sao cứ bắt Trẫm phải ngoan ngoãn mà không phải để cho Trẫm tùy ý đùa giỡn?

Tùy An Nhiên thấy nó không lên tiếng, cô nghĩ chắc là nó đã hiểu rõ nên dịu dàng cười: "Vậy chị đi làm đây, đừng có mà đánh chủ ý lên đàn cá vàng, biết chưa?"

Phạm Hy ngoảnh đầu đi không buồn để ý đến cô, không lẽ Trẫm là một con mèo ngu ngốc chỉ biết đến ăn thôi sao?

Sau khi ra cửa, Tùy An Nhiên mới nhớ đến có một tin nhắn từ Ôn Cảnh Phạm mà cô chưa xem, cô bèn nhấn vào, thiếu chút nữa đã bật cười.

"Lúc tôi mang Phạm Hy đến nhà Lục Dập Phương, mỗi lần nó đánh thức cậu ta đều trực tiếp tát vào mặt cho đến khi tỉnh lại mới thôi."

"Vậy... còn anh?"

"Cũng là cào tay."

Cũng là....

Anh thật khéo dùng từ.

Tùy An Nhiên bước ra khỏi thang máy, hít sâu một hơi không khí trong lành, cả người đều tràn đầy năng lương tích cực.

Nhưng loại năng lượng này chỉ duy trì được đến xế chiều, sau đó nó liền tuyên bố cạn kiệt.

Tổng đài nhận được khiếu nại từ một vị khách vip, cô ta khiếu nại gian phòng đó vẫn chưa được quét dọn sạch sẽ, chăn ga trên giường đều có vết bẩn. Trưởng nhóm ngay lập tức đến đó xử lý, nhưng không giải quyết được, bèn gọi điện thoại đến nhờ Tùy An Nhiên.

Cô vội vàng qua đó, cửa phòng mở toang, PA phụ trách vệ sinh cho căn phòng này và trưởng nhóm đều đang ở đây, cô quét mắt khắp phòng, khẽ nhăn mày, đợi đến khi gặp được khách trọ, trong lòng liền sáng tỏ vài phần.

Khách trọ trong gian phòng này là một tiểu hoa đán mới nổi gần đây, Tưởng Ninh Hạ. Cô ấy mỗi lần đến thành phố A đều sẽ vào ở khách sạn Thịnh Viễn, hơn nữa mỗi lần đều có.... khiếu nại.

Vận khí Tùy An Nhiên khá tốt, cô chưa bao giờ nhận được khiếu nại từ cô ta. Nghe nói lần giải quyết khiếu nại của Tưởng Ninh Hạ gần đây nhất của một vị quản lý khác chính là..... Nhân viên quầy rượu đã lén xin chữ ký của cô, và cậu ta đã quấy rầy đến cô ta.

Tùy An Nhiên điều chỉnh lại tâm trạng của mình, bước qua đó: "Xin chào cô Tưởng. Tôi là Tùy An Nhiên - Quản lý tiền sảnh của khách sạn Thịnh Viễn."

"Chào cô." Cô ta gật đầu, mất hứng nói: "Tôi là khách quen của khách sạn các cô, mỗi lần đến đây đều ở lại Thịnh Viễn, nhưng lần nào cũng có chuyện không vui xảy ra."

Tùy An Nhiên thầm nghĩ: Tại sao mọi người đều không có vấn đề gì, chỉ có cô là có. Rõ ràng chính là kẻ thích gây chuyện.

Nhưng trên mặt cô vẫn là nét dịu dàng hiền hòa: "Tôi rất xin lỗi vì đã mang đến phiền phức cho cô."

"Các cô tự nhìn đi, phòng vệ sinh trong phòng, bồn tắm vẫn chưa chà rửa sạch sẽ, cạnh cửa sổ lại có bụi, quá đáng nhất chính là chăn ga ố vàng cũ kỹ.

Tùy An Nhiên im lặng nhìn cô ta, theo như lời cô nói mà kiểm tra từng nơi một. Sau khi đến bên giường, cô lật chăn lên kiểm tra, còn đích thân cúi người xuống ngửi thử.

Sau khi kiểm tra xong xuôi mọi thứ, cô mới giải thích: "Là sơ suất của chúng tôi, nhưng mùi kỳ lạ trên chăn ga đại khái là mùi của nước diệt khuẩn. Khách sạn chúng tôi có yêu cầu rất cao về phương diện này, nếu như cô Tưởng không thích, tôi lập tức sai người đổi lại một bộ mới cho cô. Về phần bồn tắm và cửa sổ, tôi sẽ để PA quét dọn thêm lần nữa, cô xem như vậy đã ổn chưa?"

"Hừ, khách sạn các cô lần nào cũng nói như thế, nhưng lần nào cũng xuất hiện vấn đề. Có phải không muốn kinh doanh nữa không? Khách sạn 5 sao ở thành phố A này không phải chỉ có mình Thịnh Viễn các cô đâu."

Câu nói này của cô ta có chút quá đáng rồi...

Tùy An Nhiên nhướn mày, nụ cười không thay đổi: "Như vậy đi, tôi đổi một gian phòng mới cho cô Tưởng, tất cả đồ dùng sinh hoạt đều đổi thành cái mới, tôi bảo đảm sẽ không để vấn đề như vậy xảy ra nữa."

Tùy An Nhiên vừa dứt lời, điện thoại liền vang lên. Cô khẽ nhíu mày, nhìn Tưởng Ninh Hạ cười xin lỗi: "Xin lỗi cô Tưởng, tôi xin phép đi nhận điện thoại."

Thấy cô ta lạnh lùng gật đầu, Tùy An Nhiên mới nháy mắt ra hiệu cho trưởng nhóm, rồi xoay người đi ra ngoài nhận điện thoại.

Là Ôn Cảnh Phạm gọi đến.

Cô tựa lưng vào tường, nhấn nút bắt máy: "Alo?"

Ôn Cảnh Phạm đang gõ bàn phím, phát ra âm thanh lanh lảnh, nghe được giọng nói của cô thì tạm dừng một lúc mới lên tiếng: "Em có phải đang bận không?"

"Vâng, em đang giải quyết khiếu nại của khách hàng." Giọng nói cô có chút buồn bực.

"Hửm?" Lúc anh lên tiếng lần nữa, trong giọng nói mang theo ý cười: "Khó giải quyết lắm sao?"

"Ừm..." Cô dừng lại một chút, nhìn vào bên trong, lên tiếng: "Cũng không khó lắm, anh tìm em có chuyện gì sao?"

"Ừ, công việc của tôi có thể sẽ hoàn thành sớm hơn dự định một ngày. Ngày mai tôi sẽ trả phòng, khi nào em có thời gian rãnh? Tôi mời em ăn cơm." Anh trả lời tự nhiên, cũng không nhắc đến chuyện nào khác, chỉ nói mời cô ăn cơm.

Tùy An Nhiên không khỏi nhớ lại giấc mơ kỳ lạ sáng nay, khống chế cảm xúc rục rịch trong lòng mình xuống, đồng ý với anh: "Được ạ, hai ngày tới em đều ở nhà nghỉ ngơi. Vậy ngày mai anh sẽ đến đưa Phạm Hy về nhà sao?"

Ôn Cảnh Phạm cân nhắc hồi lâu mới lên tiếng: "Tạm thời vẫn chưa được. Ông nội bảo tôi sáng mai phải về nhà một chuyến. Đúng lúc ngày tới lại là ngày đi thử giọng, sau khi xong tôi sẽ mời em đi dùng cơm. Về phần Phạm Hy, đợi gặp nhau rồi nói sau?"

Câu nói cuối cùng của anh mặc dù là dùng để hỏi nhưng phần nhiều là khẳng định.

Cô vừa cùng Phạm Hy chung đụng, nó nghe lời lại hiểu chuyện, còn biết giả vờ đáng yêu... Cô thật sự không muốn nhanh như vậy trả lại cho anh. Nghĩ như vậy, cô lập tức liền đồng ý.

Cô định cúp máy thì nghe tiếng Ôn Cảnh Phạm vang lên: "An Nhiên."

Con tim cô rung lên, đáp lại một tiếng.

Nhưng anh không nói thêm gì nữa, sau một mảnh yên lặng, anh mới lên tiếng: "Không có chuyện gì nữa, em tiếp tục công việc của mình đi."

Tùy An Nhiên khựng lại: "Vâng ạ."

Tùy An Nhiên đứng trước cửa điều chỉnh lại tâm trạng của bản thân, nặn ra một nụ cười, rồi quay trở lại phòng.

Tưởng Ninh Hạ khoanh hai tay trước ngực ngồi trên tay vịn sofa, vẻ mặt thờ ơ nghe trưởng nhóm nói. Trông thấy Tùy An Nhiên quay lại, cô ta mới dời mắt nhìn sang, chính mình lên tiếng trước: "Tối nay tôi còn có công việc, đừng làm chậm trễ lịch trình của tôi, cứ làm theo lời cô nói là được rồi."

Nếu cô ta đã đồng ý, vậy thì mọi chuyện đều dễ giải quyết.

Tùy An Nhiên nhanh chóng đồng ý, đưa cô ta sang phòng khác. Lúc đi theo cô ta kiểm tra quanh phòng thì nghe Tưởng Ninh Hạ giả vờ lơ đãng hỏi: "Tôi nghe nói anh Ôn Cảnh Phạm của SY đang ở đây?"

Tùy An Nhiên bất ngờ bị hỏi chợt khựng lại, thấy Tưởng Ninh Hạ cau mày nhìn sang, liền trả lời: "Xin lỗi cô Tưởng. Những vấn đề liên quan đến khách hàng, tôi không tiện nói cho cô biết. Nhưng ngài Ôn đích thực là khách vip của khách sạn Thịnh Viễn chúng tôi."

Tưởng Ninh Hạ cong môi cười, nét mặt mang theo vài phần khinh miệt: "Không cần căng thẳng, tôi chỉ là thuận miệng hỏi thăm chút thôi."

Thấy Tùy An Nhiên không tiếp lời, cô ta xoay người đi vào phòng vệ sinh, lúc đến cửa thì nhẹ nhàng thốt ra một câu: "Tôi thấy cô cũng khá thuận mắt đấy."

Tùy An Nhiên rối rắm nghĩ, cô có cần cám ơn lời khen ngợi của cô ta không?

******

Đoạn nhạc đệm này, chẳng mấy chốc đã bị Tùy An Nhiên vứt ra sau đầu. Hôm nay cô tan ca đúng giờ, cô vẫn đi đến siêu thị mua cá đù vàng để làm cơm tối cho Phạm Hy.

Tiết trời mùa đông, ngày ngắn đêm dài, xe cô bị ùn tắc trên đường, lúc về đến nhà thì trời đã tối hẳn.

Cô đưa tay mở cửa, còn chưa bước vào trong thì đã lên tiếng gọi tên Phạm Hy.

Vừa gọi được hai tiếng, Phạm Hy đã lặng lẽ ngồi đợi trên sàn nhà gần đó, nghiêng đầu nhìn cô. Trong phòng không có bật đèn nên tối mù tối mịt. Từ góc độ này nhìn sang, đôi mắt màu xanh biếc của nó như đang phát sáng.

Có lẽ Phạm Hy sợ mình dọa đến cô, trong lúc vẻ mặt của cô có chút đờ đẫn, nó đã quay mặt đi, ngẩng đầu nhìn công tắc đèn phía trên tủ giày.

Tâm trạng ngột ngạt vì chuyện của Tưởng Ninh Hạ bỗng nhiên bộc phát, cô chẳng thèm bật đèn lên, cứ như vậy thay giày rồi ngồi xổm xuống, đưa tay xoa bộ lông xù phía sau đầu nó.

"Phạm Hy, mày có thích con mèo cái nào không?" Cô lầm bầm một mình, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve nó: "Nếu như sau này mày gặp được con mèo cái mà mình thích, hãy dũng cảm mang nó về nhà. Tốt nhất đừng nên yêu thầm như chị, bản thân còn chưa kịp có được anh ấy thì đã có cảm giác đánh mất rất nhiều lần rồi..."

Phạm Hy ngẩng đầu nhìn cô, càu nhàu vài tiếng. Ngươi đang nói ai vậy? Trẫm đói bụng rồi, nhân loại ngu ngốc này sao ngươi còn chưa đi nấu cơm cho ta ăn.

"Có nói thì mày cũng nghe không hiểu." Cô tựa lưng vào bức tường phía sau ngồi xuống, trong căn phòng u tối, ngoài năng lượng tiêu cực của cô đang bộc phát thì còn có con mèo của anh đang yên lặng bầu bạn cùng cô.

Bóng tối, chính là nơi tốt nhất để mình bộc lộ tâm tình. Ở đó, bản thân sẽ không nhìn thấy được biểu cảm của chính mình, vì thế cô có thể phá vỡ vỏ bọc của mình, để lộ thứ cảm xúc bất an, ủ rũ, tiêu cực mà không cần phải kiêng dè hay sợ hãi.

Cô đúng là có chút mệt mỏi... Kỳ thực cô không muốn thích anh nữa, nhưng đâu phải cứ thoải mái nói không thích là có thể không thích được.

Ngón tay của Tùy An Nhiên gõ nhẹ lên đôi tai của Phạm Hy, khẽ thở dài.

Phạm Hy dường như cảm nhận được cảm xúc của cô đang dao động, nên nó đành thỏa hiệp cọ đầu vào lòng bàn tay cô. Được rồi, nhìn ngươi đau lòng như vậy, Trẫm đành miễn cưởng bản thân để cho ngươi xoa lỗ tai ta vậy.

Cọ xát cả nửa ngày trời vẫn không thấy cô có phản ứng, nó liền quay đầu lại nhìn cô. Phạm Hy mượn đôi chân đang co lại của cô mà leo lên, móng vuốt khoác lên bả vai cô, nhìn một hồi, nó liền đưa chân phải lên vỗ nhẹ vào mặt cô.

Này, còn không mau đứng dậy nấu cơm cho Trẫm!!!

Tùy An Nhiên không biết được suy nghĩ "chân thật" trong lòng Phạm Hy, cô chỉ cho là nó đang an ủi mình, đưa tay ra ôm lấy nó, cọ cọ lên người nó.

Phạm Hy bị cô cọ một hồi, lúc ngửi được hương thơm trên người cô khác với Ôn Cảnh Phạm, nó vẫn ngoan ngoãn cho cô ôm lấy mình, "hy sinh" thân mình làm một mỹ nam để cô dựa vào.

Đợi đến khi năng lượng tiêu cực của cô bay hết đi, Phạm Hy mới giãy giụa tránh thoát cái ôm của cô. Nhẹ nhàng nện bước đi kiểm tra cơm nước thịnh soạn của nó vào tối nay.

....Hôm nay có tận 5 con cá đù vàng à!

Tùy An Nhiên xách túi cá đi vào bếp, thấy nó ngồi trên bệ bếp, vẻ mặt vui vẻ dán mắt vào mấy con cá đù vàng, cô không khỏi bật cười: "Con mèo tham ăn."

Phạm Hy giơ móng vuốt lên kháng nghị, kêu lên một tiếng.

Tùy An Nhiên nghĩ ngợi một lúc, bèn lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Ôn Cảnh Phạm: "Khi nào Phạm Hy có con cháu, anh tặng em một con nhé?"

Phạm Hy nhìn dáng vẻ mím môi cười đến rạng rỡ của Tùy An Nhiên, nó bỗng cảm thấy rùng mình....

Bình luận

Truyện đang đọc