ÁI PHI THỈNH BỚT GIẬN

Cảnh Thịnh nháo như vậy ngay cả thái hậu sớm đã ngủ cũng bị làm cho kinh động, lúc nãy Thi ma ma vội vàng bận rộn mà nói lại việc Hoàng Thượng gặp chuyện không may.

Thái hậu tưởng đâu thân phận hoàng đế để cho người ta phát hiện, lúc sau mới nghe nói là Hoàng Thượng say rượu té ngã làm đầu bị vỡ.

Thái hậu đầu tiên là nhẹ nhàng thở ra, sau đó lòng lại nhấc tới cổ họng. Việc này, ngày đại hôn thấy máu cũng không phải là chuyện gì may mắn, thái y đến xem hoàng đế, may mà hoàng đế cũng không té bị nghiêm trọng mà là ngủ say.

Còn vết thương trên đầu thái y cũng đã xử lý, chờ một loạt chuyện này xong xuôi cũng đã hơn nửa đêm rồi.

Chuyện động phòng kinh hồn này tại mọi người trong mệt mỏi cũng đi qua.

Hoàng đế bị thương theo lý thuyết hoàng hậu phải bên người chăm sóc, nhưng thái hậu vì hoàng đế có chút bí mật nhỏ không thể lộ ra, nên làm cho Thiều Yên Nhiên đi phòng khác nghỉ tạm, để lại Chiêu Nguyệt cùng Tiểu Lí Tử phụng bồi hoàng đế.

Mới đầu Thiều Yên Nhiên không hiểu nguyên do trong đó, nhưng mà nếu thái hậu cũng nói như vậy nàng cũng chỉ có thể làm theo, Thiều Yên Nhiên cảm thấy ngày sau của mình cũng sẽ không yên ổn mà qua.

Đêm tân hôn đã là như thế về sau sẽ lại nháo ra cái trò cười gì nữa.

Tiểu hoàng đế cảm giác ngủ hết sức không yên, miệng luôn rầm rì. Chiêu Nguyệt cùng Tiểu Lí Tử vẫn canh giữ ở hoàng đế bên cạnh, hoàng đế trước kia cũng không có nói mớ thói quen.

Mãi cho đến mặt trời lên cao Cảnh Thịnh mới từ trong giấc ngủ không an ổn kia tỉnh lại, chỉ cảm thấy đau đầu.

Quen tính lấy tay sờ trán, cái này không sờ còn tốt, sờ vào lập tức đụng phải miệng vết thương."A" tiếng hét tê tâm phế liệt đem hai người vốn đang ngủ gà ngủ gật Chiêu Nguyệt cùng Tiểu Lí Tử giật mình hoảng sợ.

"Hoàng Thượng, Hoàng Thượng, ngài làm sao vậy?" Tiểu Lí Tử sốt ruột hỏi.

"Đau chết trẫm." Cảnh Thịnh rất ủy khuất nói.

"Hoàng Thượng, ngài tối hôm qua té ngã, làm cho đầu bị đập trúng." Chiêu Nguyệt giải thích.

"Trẫm tại sao lại ngã?" Cảnh Thịnh đối với chuyện tối hôm qua một chút cũng không có ấn tượng, có điều trên đầu bị thương nhưng là thật sự tồn tại, cái này nhắc nhở Cảnh Thịnh, tối hôm qua quả thật xảy ra một việc gì đó, hơn nữa rất là mất mặt chính là, còn ở trước mặt tình địch xảy ra.

Chiêu Nguyệt đem chuyện tối hôm qua này toàn bộ thuật lại một lần, Cảnh Thịnh nghe xong lại khóc không ra nước mắt.

"Trẫm thật sự có mất mặt như vậy sao?"

"Kỳ thực Hoàng Thượng chuyện cũng không phải mất mặt nhất, có điều cũng không sao may mà đây là ở trong cung sẽ không ai dảm giễu cợt ngài."

"Cái gì không sao, trẫm thật sự ở trước mặt Thiều Yên Nhiên làm ra trò cười cho thiên hạ." Cảnh Thịnh thật là đau lòng.

"Đều là tại Tiểu Lí Tử, ngươi sao không ngăn cản trẫm, để trẫm uống nhiều rượu như vậy làm chi, sang năm bổng lộc đều phạt."

Tiểu Lí Tử thật sự bị oan uổng:

"Hoàng Thượng, ta có khuyên qua ngài, là ngài không chịu nghe a."

"Mặc kệ"

"Nga, phải, Thiều Yên Nhiên đâu?"

"Hoàng hậu nương nương hôm qua ở tại thiên điện, thái hậu nói nàng bận một ngày cũng mệt mỏi, để cho đôi ta ở đây chăm sóc ngài. Nhìn canh giờ này Hoàng hậu nương nương hẳn là đã đi qua thái hậu thỉnh an."

"Nga! Vậy tắm rửa thay quần áo cho trẫm, trẫm cũng phải đi qua mẫu hậu thỉnh an." Thiều Yên Nhiên cũng dậy sớm thỉnh an xong rồi, mình cũng không thể thất lễ.

"Nhưng Hoàng Thượng, vết thương của ngài thế nào?" Chiêu Nguyệt chỉ vào trên đầu hoàng đế hỏi.

"Vết thương nhỏ thôi, trẫm là người yếu đuối như vậy sao? Nhanh, Tiểu Lí Tử đừng ở đó ai oán, bằng không kể cả năm sau bổng lộc cũng phạt." Thật là, hai vị này càng lúc càng không có quy củ.

Chiêu Nguyệt cùng Tiểu Lí Tử cùng nhau khuất phục ở Cảnh Thịnh không dám phản kháng.

Chờ tắm rửa xong hoàng đế đem một thân hỏa hồng hỉ bào kia đổi thành bình thường y phục mặc hàng ngày, cùng đi Phượng Minh cung thỉnh an thái hậu.

Trên đầu dùng băng gạc bọc miệng vết thương vẫn chói mắt như vậy, may mà thái y dùng kim sang thuốc trong đó có thành phần giảm đau chỉ cần không chạm vào thì sẽ không đau.

Hôm qua xảy ra quá nhiều chuyện Thiều Yên Nhiên cơ hồ một đêm không ngủ.

Gần nhất mới tới hoàng cung còn rất nhiều nơi không quen, vốn mình còn không quen giường, hơn nữa hoàng đế nháo như vậy Thiều Yên Nhiên lại càng không chút buồn ngủ.

Thiều Yên Nhiên ngồi ở bên cửa sổ, cho đến khi trời hơi sáng nàng gọi cung nữ một phen sơ tẩy xong liền trực tiếp đi thỉnh an thái hậu.

Thái hậu tối hôm qua cũng là bị hoàng đế nháo như vậy cảm thấy không có tinh thần, sáng sớm cũng đã dậy. Chỉ qua chốc lát sau cung nhân báo lại nói là hoàng hậu đến thỉnh an.

Đều nói Thiều Yên Nhiên là một nữ tử tốt có tri thức hiểu lễ nghĩa, quả nhiên không sai.

Thỉnh an xong, thái hậu đã để lại Thiều Yên Nhiên cùng dùng đồ ăn sáng, thái hậu biết Thiều Yên Nhiên mới đến trong cung mọi thứ cũng không quen thuộc, cho nên muốn chờ dùng cơm xong sau đó bảo Thi ma ma dẫn nàng làm quen một chút hoàn cảnh trong cung, dù sao nơi này về sau chính là cả đời nàng phải trụ.

Hoàng cung là một cái lồng to lớn, mặc kệ ngươi có phải hay không nguyện ý bay vào chỉ cần vào rồi thì không thể dễ dàng bay ra, huống chi Thiều Yên Nhiên còn là hoàng hậu.

Thiều Yên Nhiên cùng thái hậu cùng nhau ăn đồ ăn sáng, hai người đối với hôm qua hoàng đế bất ngờ xảy ra chuyện cũng là rất có ăn ý không có nói gì.

Thiều Yên Nhiên nghe phụ thân từng nói, thái hậu không phải người trưởng bối bình thường, dù nàng thế nào thích ngươi thế nào yêu thương ngươi nhưng nàng dù sao cũng là thái hậu, là mẫu thân của hoàng đế.

Hoàng Thượng là con của thái hậu dù hoàng đế nếu có sai lầm cũng không thể ở trước mặt thái hậu nói hoàng đế không đúng.

Thiều Yên Nhiên vốn không phải người lắm miệng, luôn thận trọng từ lời nói đến việc làm đương nhiên cũng sẽ không hỏi nhiều.

Cho nên lúc Cảnh Thịnh xuất hiện ở trước mặt hai người, thái hậu cùng Thiều Yên Nhiên đang tán gẫu một vài đề tài này nọ.

"Nhi thần tham kiến mẫu hậu."

Thấy hoàng đế đến Thiều Yên Nhiên đứng dậy hạ thấp người làm cái lễ.

"Thần thiếp khấu kiến Hoàng Thượng."

"Hoàng hậu miễn lễ." Cảnh Thịnh vươn tay đỡ Thiều Yên Nhiên.

"Hoàng nhi vết thương không có việc gì chứ?"

"Làm cho mẫu hậu lo lắng nhi thần không có việc gì." Cảnh Thịnh cười cười, không chút cảm thấy áy náy, dù sao tối hôm qua động tĩnh cũng không nhỏ.

"Nhi thần còn chưa dùng bữa có thể hay không ở mẫu hậu nơi này......" ý rõ ràng cọ cơm.

"Ai gia cùng hoàng hậu đã dùng qua, không bằng lại bảo người ta làm chút mang lên." Phải để một hoàng đế ăn đồ còn thừa thật không tốt.

"Không cần, nhi thần ăn cũng không nhiều lắm hà tất phải phiền toái như vậy, ăn không hết cũng là lãng phí." Hoàng đế không nói hai lời đã tìm chỗ ngồi xuống.

"Hoàng hậu cũng không cần đứng ngồi xuống đi, coi như trẫm không tồn tại ngươi tiếp tục cùng mẫu hậu tâm sự."

Cảnh Thịnh biết Thiều Yên Nhiên đã nhận ra nàng chính là công tử kia ngày ấy gặp ở chợ, hiện giờ hai người cũng bái đường trở thành phu thê mình dĩ nhiên cũng không cần cố kỵ như vậy, dù sao của nàng mục đích cũng đạt được không phải sao.

Thiều Yên Nhiên lúc này lại cảm thấy dị thường lúng túng.

"Hoàng nhi hôm nay nếu không có việc gì thì cùng hoàng hậu ở trong hoàng cung đi dạo khắp nơi đi, ai gia còn có chút mệt trở về nghỉ trước."

"Ân, nhi thần đã biết."

Thái hậu được Thi ma ma đỡ trở về trong điện, hiện giờ trong chính sảnh này chỉ còn lại có Cảnh Thịnh cùng Thiều Yên Nhiên và một vài cung nhân.

Thiều Yên Nhiên vẫn đem ánh mắt quăng ở ngoài phòng cũng không đi chú ý Cảnh Thịnh nhất cử nhất động.

Cảnh Thịnh vừa ăn cơm vừa dùng khóe mắt nhìn Thiều Yên Nhiên, phát hiện ánh mắt của nàng hoàn toàn đều không đặt trên người mình, không biết vì sao nàng có chút tức giận.

Cố ý nắm một viên điểm tâm ở trong tay, nhéo nhéo sau lại thả trở về. Bên cạnh hầu hạ Tiểu Lí Tử không hiểu hoàng đế đây là muốn làm cái gì.

Trực tiếp đưa cho nàng một khối khăn tay cho hoàng đế lau tay, lại bị Cảnh Thịnh cự tuyệt.

Cảnh Thịnh ăn no đứng dậy.

"Tốt, trẫm đã ăn xong. Như vậy trẫm sẽ cùng hoàng hậu đi dạo trong cung." Nói xong còn rất thân thiết vươn ra tay phải.

Thiều Yên Nhiên thấy Cảnh Thịnh chủ động vươn tay nắm nàng cũng không hay cự tuyệt, kế tiếp một giây một tay đầy dầu ăn đã cầm lấy tay nàng.

Thiều Yên Nhiên có một giây nhíu mày, nàng nhìn Cảnh Thịnh, Cảnh Thịnh trên mặt cũng không khác biểu tình.

Thiều Yên Nhiên không thích đầy dầu ăn, bình thường ăn thức ăn sẽ hết sức nhẹ nhàng, nàng nghĩ muốn rút tay Cảnh Thịnh ra nhưng đến cuối cùng vẫn từ bỏ. Vì người ở trước mặt nàng chính là hoàng đế, là phu quân của nàng.

Cảnh Thịnh cũng chính là muốn trêu chọc Thiều Yên Nhiên một chút, luôn một biểu tình nhạt nhẽo biểu điều này làm Cảnh Thịnh nhìn hết sức khó chịu.

"A, khi nãy trẫm dùng bửa chưa rửa tay, cái này dơ bẩn ái phi, ái phi sẽ không trách trẫm chứ?" Cảnh Thịnh làm ra một bộ dáng bừng tỉnh đại ngộ.

"Không có việc gì, Hoàng Thượng không cần để ý." Biết rõ Cảnh Thịnh đây là diễn trò nhưng Thiều Yên Nhiên vẫn cùng nàng cùng nhau diễn.

Cảnh Thịnh gọi Tiểu Lí Tử cầm khăn tay ướt cấp cho hai người lau tay, Thiều Yên Nhiên vừa muốn tiếp nhận khăn tay lại bị Cảnh Thịnh chặn lại.

"Trẫm thay ái phi lau".

Cũng không để ý Thiều Yên Nhiên có hay không đồng ý trực tiếp nắm lấy tay nàng tinh tế chà lau lên, bên cạnh cung nữ thái giám vây xem cũng cảm thấy hoàng đế đây là thay đổi tính tình, đối với hoàng hậu rõ ràng là yêu thương có thêm.

Có khi nào hôm qua một buổi tối đầu dập phá hỏng tính tình cũng thay đổi?

Thiều Yên Nhiên lần đầu tiên cùng người khác thân mật như vậy, thường ngày mặc dù cùng Tần Diệp cùng nhau cũng là không có. Hai người vẫn đều tuân thủ nghiêm ngặt quy củ, ngoại trừ lần trước khi Tần Diệp xuất chinh có ôm nhau.

Nghĩ đến Tần Diệp Thiều Yên Nhiên ánh mắt ảm đạm xuống.

"Được rồi!" Cảnh Thịnh mỉm cười nhìn Thiều Yên Nhiên, trên trán màu trắng băng gạc kia hết sức chói mắt.

"Thần thiếp tạ ơn Hoàng Thượng."

"Ái phi không cần đa lễ, ái phi là vợ của trẫm, làm phu quân tốt với vợ cũng là nên làm." Vẫn nắm tay Thiều Yên Nhiên nói: "Chúng ta đi thôi."

Tiểu Lí Tử vẫn nhìn một cảnh này, hắn rất muốn dụi dụi mắt, này quả thật Hoàng Thượng sao?

Tiểu Lí Tử lấy tay đẩy nhẹ đụng Chiêu Nguyệt: "Ta không nhìn lầm chứ, Hoàng Thượng là đùa giỡn cái gì a?"

Chiêu Nguyệt cũng là nhìn ngây người

"Ngươi hỏi ta ta hỏi ai đây?"

Giữa tình địch không phải nên giương cung múa kiếm sao? hoàng đế đây là kế sách dụ dỗ sao?

Hoàng cung to lớn nhất thời cũng đi không xong, hoàng đế liền mang Thiều Yên Nhiên đi dạo ngự hoa viên.

Lúc này tháng tư, ngự hoa viên nụ hoa cũng nở.

Cảnh Thịnh nắm tay Thiều Yên Nhiên đi trên mặt từ đầu đến cuối đều mang theo tươi cười.

"Ái phi còn nhớ tình cảnh lần đầu cùng trẫm tương ngộ không?"

"Thần thiếp không biết là Hoàng Thượng mong rằng Hoàng Thượng thứ tội." vừa nói vừa muốn quỳ gối xuống.

Cảnh Thịnh ngăn lại của nàng động tác: "Người không biết không có tội, huống chi ngày ấy trẫm vốn là cải trang vi hành trùng hợp gặp ái phi, ngươi nói đây có phải hay không như ngươi ta nói duyên phận."

Thiều Yên Nhiên chỉ thản nhiên cười, vẫn chưa trả lời. Duyên phận sao? Ta thấy không cần thiết.

Hai người lại ở trong ngự hoa viên ngồi chốc lát, trong lúc đó đều là Cảnh Thịnh tìm chuyện nói, Thiều Yên Nhiên chỉ thản nhiên đáp lời, không khó chịu cũng không vui vẻ, tựa như nàng luôn là người đạm tính tình.

Tiểu Lí Tử chạy vào lương đình: "Hoàng Thượng, Tống thái y nói đã đến giờ đổi thuốc."

Hoàng đế trên đầu vết thương phải thường xuyên đổi thuốc.

"Ân, vậy ngươi đem thuốc cũng mang đến nơi này, sẽ ở nơi này đổi, ái phi cần phải giúp trẫm việc này. Những nô tài này xuống tay không nhẹ không nặng, ái phi thận trọng trẫm muốn ái phi đổi thuốc cho trẫm." giọng điệu như là làm nũng.

"Thần thiếp vẫn chưa đã làm những thứ đó bao giờ sợ làm không tốt bị thương Hoàng Thượng." Thiều Yên Nhiên đối với Cảnh Thịnh có yêu cầu này có chút sợ hãi.

"Sẽ không đâu, cho dù ái phi thật sự làm bị thương trẫm, trẫm cũng sẽ không trách ngươi, huống chi ngươi nhẫn tâm làm bị thương trẫm sao?"

Tiểu Lí Tử nghe xong hoàng đế nói chân cũng sắp mềm nhũng, ta nói Hoàng Thượng, ngài thật sự đủ rồi a, có cần như vậy hay không a.

Cuối cùng Thiều Yên Nhiên ở Cảnh Thịnh mãnh liệt yêu cầu, giúp nàng thay đổi thuốc, quả thật là nữ tử thận trọng, mỗi một bước đều cẩn thận.

Thiều Yên Nhiên rất tốt nhưng nàng tại sao lại thích chính là Tần Diệp, tại sao Tần Diệp lại cũng là thích nàng. . Hãy tìm đọc trang chính ở [ trumtr uyen. c om ]

Ở Cảnh Thịnh trong mười bảy năm này, người nàng duy nhất động tình chính là Tần Diệp lại có thể nào trơ mắt nhìn hắn cùng một nữ tử tốt như vậy lập gia đình, cầm tay cùng nhau làm bạn chứ. Này hoàn toàn không phù hợp với tác phong của hoàng đế a, làm hoàng đế chủ yếu trách nhiệm chính là chia rẽ người ta nhân duyên.

loại chân ái thứ hoàng đế không có được, kết quả là mọi người cũng đừng mơ tưởng có được.

Cảnh Thịnh tuy đối với Thiều Yên Nhiên có một tia áy náy như vậy, nhưng nhìn lại Thiều Yên Nhiên trong nháy mắt kia cũng sẽ theo gió mà biến mất.

Bình luận

Truyện đang đọc