Ngoại trừ dung mạo cùng mảnh huyết bội, Thái tử không có điểm gì giống với người kia. Thái tử không hề biết thưởng cầm, cũng không hề lưu tâm đặc biệt đến y.
Triệu Tử Đoạn quay mặt đi:
- Thần là namnhânlàmsaocó thể cùng Thái tửsinhtình...
Hoàn Nhan Viên Hạo thở nhẹ, chỉ cần y không động tâm, chính là hắn vẫn còn cơ hội.
Triệu Tử Đoạn hờ hững rút ngọc thủ khỏi bàn tay hữu lực của Hoàn Nhan Viên Hạo, vừa đẩy hắn ra vừa ngẫu nhiên trêu đùa:
- Vương gia người...phải chăng đã nhìn trúng thần?
Hoàn Nhan Viên Hạo đột ngột nghe hỏi gấp, không biết phải đáp lời thế nào, đành thật tâm:
- Nếu bản Vương nhìn trúng ngươi, ngươi có đồng ý lưu lại cùng bản Vương đêm nay không?
Trái ngược với Hoàn Nhan Viên Hạo đoán định y sẽ từ chối, Triệu Tử Đoạn chỉ nhạt môi cười, dốc cạn vò rượu:
- Bản thân chỉ là một nhân chí, đương nhiên thần không thể từ chối Nhất đẳng Thân Vương như người!
Từng câu từng chữ tựa hồ kim châm đâm vào lồng ngực Hoàn Nhan Viên Hạo, đau đớn đến tứa máu. Phải chăng, bất cứ ai có quyền thế trong tay, đều có thể khiến y cứ như vậy chấp thuận. Hoàn Nhan Viên Hạo gắt gao siết lấy Triệu Tử Đoạn, một mạch đưa đến An Minh cung.
Điện cũ, người xưa!
Trúc xanh vây hãm cấm cung, gió đêm lồng lộng xào xạc theo ánh trăng. Trên mộc sàng, đàn hương quấn quýt, làn da Triệu Tử Đoạn mơ hồ trong suốt như bần bật nổi giữa huyết lăng rối loạn.
- Điện hạ thật muốn ta...
Hoàn Nhan Viên Hạo khẽ cắn lấy ngón tay gầy mảnh của y, phượng mâu lưu luyến si mê:
- Là thật! Chỉmuốnngươi...
Triệu Tử Đoạn lần tay xuyên qua ngoại bào đối phương, kéo nhẹ thắt lưng bạch ngọc:
- Đám Ngự sử quan thì sao...
- Bản Vương chỉ cầu Tử Đoạn, còn lại tất cả đều chẳng màng!
Ánh nến mờ ảo không soi rõ dung mạo cố nhân, Hoàn Nhan Viên Hạo gấp gáp thoát ngoại phục đối phương, lại thấy thân thể y đột ngột âm lãnh tê cứng, kể cả tim đập cũng rối nhịp, hắn âu yếm hôn lên đôi mắt y:
- Căng thẳng ư?
Triệu Tử Đoạn không đáp, huyền mâu thăm thẳm nhìn vết sẹo nhạt màu kéo dài từ chấn thủy đến tề tử trên làn da nam nhân hoàn mỹ đối diện. Tâm trí y hiện tại tựa hồ một cuộn tơ bị vò nát, không thể gỡ bỏ, không thể vãn hồi. Người cứu y tại liên hoa trì năm đó cuối cùng chẳng phải Đương kim Thái tử mà là Thành Vương! Đúng thật, một mảnh huyết bội chẳng thể nói lên điều gì, ngọc có thể chuyển chủ, nhưng thân thể thì lại không.
Triệu Tử Đoạn tuy bối rối nhưng môi mỏng vẫn kiêu bạc cười, đặt tay lên bờ vai Hoàn Nhan Viên Hạo đang kìm hãm trên thân:
- Có lẽ...ta...với loại chuyện này...không quen...ta...chưa từng...cùngai...
Hoàn Nhan Viên Hạo dịu dàng hôn vết chu sa thẫm màu, ôn nhu trấn an:
- Sẽ tốt! Bản Vương hứa!
Triệu Tử Đoạn hít một hơi sâu, y không biết phải hầu hạ một nam nhân thế nào cho phải, tay chân bỗng chốc trở nên thừa thãi. Cuối cùng, y dựa theo xuân cung đồ, chậm rãi cúi mặt xuống hạ thân đã bắt đầu thức tỉnh của Hoàn Nhan Viên Hạo. Triệu Tử Đoạn nhẹ nhàng liếm từng chút một, sau mới dần dần nuốt trọn cự vật vào miệng.
"Thật lớn!" - Y thầm nghĩ.
Nam căn trong cổ họng y mỗi lúc như càng thêm lớn hơn, Triệu Tử Đoạn phát hoảng, đầu lưỡi mềm mại loạn xạ cuốn lấy. Y không rõ bản thân làm tốt hay không, chỉ thấy Hoàn Nhan Viên Hạo khe khẽ gầm gừ, thanh âm trầm thấp, ánh mắt hắn như bị dục tình phủ mờ.
Cư nhiên là Hoàn Nhan Viên Hạo thoải mái đến không kìm nổi, khuôn miệng kiêu ngạo chỉ quen điệu cười khinh thị kẻ khác của Triệu Tử Đoạn đang cẩn trọng hầu hạ phân thân của hắn. Hoàn Nhan Viên Hạo nhìn biểu tình vừa lạ lẫm vừa chăm chú của Triệu Tử Đoạn, không nhịn được ham muốn chiếm đoạt người này. Hoàn Nhan Viên Hạo thở dốc, siết lấy tóc đối phương, tự mình trừu động, đưa đẩy cự vật càng thêm sâu hơn:
- Dâm đãng!