ALLKURO CHIẾC BÓNG THẤT LẠC



Phía sau truyền đến tiếng bước chân, người tới ngừng ở cách đó không xa.
"Kise-kun, cậu tới......!Ủa, Midorima-kun?!" Thời điểm Kuroko xoay người lại, không thấy người hay hẹn cùng mình, ngược lại là người ngoài ý muốn xuất hiện, Midorima Shintarou.

Chính là cái người luôn luôn phải có vật may mắn bên cạnh, ngẫu nhiên ngạo kiều, tóc màu xanh lục.

"Hừ, cậu và tên ngốc Kise hẹn tập luyện ở đây à?" Nhìn quanh bốn phía, Midorima ghét bỏ nói.
"Đúng vậy, Midorima-kun." Kuroko chỉ có thể gật gật đầu " Xin hỏi Kise-kun đâu? Và vì sao Midorima-kun lại ở đây?"
"Kise có việc không thể tới, hắn nhờ tôi tới thay thế hắn cùng cậu chơi bóng." Midorima vẻ mặt không tình nguyện "Hừ, nếu không phải tên kia chết quấn lấy tôi cầu xin tôi nhất định phải tới, ai sẽ đến luyện tập cùng cậu chứ!"
"Là vậy à.

Làm phiền Midorima-kun nhaa" Kuroko cúi gập người bày tỏ lòng cảm ơn.

Sau khi ngẩng lên Kuroko tò mò nhìn vật may mắn hôm nay trên tay Midorima.
"Thật nguy hiểm đó, Midorima-kun"
"Đó là vật may mắn của tôi."
"Nhưng mà sẽ làm đứt tay đó"
"Đã bị đứt rồi"
"Cái gì?"
Midorima nhìn lòng bàn tay rướm máu, đưa ra kết luận.
"Kuroko, quả nhiên tôi và cậu không hợp nhau."
Vừa rồi khi Kuroko tới gần, hắn khẩn trương nên nắm chặt lưỡi dao nên mới bị cắt trúng.


"Midorima-kun, cậu không cẩn thận gì hết, may là tớ có mang theo băng cá nhân, lại đây tớ xử lý giúp cậu".

Kuroko vừa nói vừa chạy đến băng ghế dài, lục túi.

"Hừ, chỉ là vết thương bé xíu, hơn nữa ai muốn cậu xử lý giúp chớ"
"Midorima-kun nghe lời, mặc kệ vết thương bé đến đâu tớ vẫn là muốn xử lý.

Lại đây, ngoan." Kuroko dùng giọng điệu dỗ trẻ con.
"cậu dùng cái kiểu gọi gì thế hả?" Midorima nhất quyết từ chối.
"Thật không có biện pháp với cậu, nếu Midorima-kun không qua đây tớ đành phải tới chỗ cậu." Kuroko cười lắc đầu, tìm ra một cái cái hộp nhỏ rồi đi về phía Midorima.
"Tôi nói không..." Midorima chưa nói xong, Kuroko đã cầm tay hắn lên.
"Ừm.

Midorima-kun" Kuroko dùng tăm bông chấm thuốc xoa nhẹ xung quanh vết thương, vệ sinh xong cậu cẩn thận dán miếng băng cá nhân màu trắng lên.

Xong xuôi, Kuroko hài lòng thả tay Midorima ra.

"Kuroko, cậu luôn mang mấy cái này bên người sao?" Nhìn động tác thành thạo của Kuroko, hắn nghĩ tới điều gì đó...
"Gần đây chơi bóng tớ thường xuyên bị thương, tớ mang theo để thuận tiện sát trùng.

Midorima-kun cũng biết động tác cùng kỹ thuật của tớ rất kém cỏi, khó tránh khỏi sẽ bị bóng đập trúng hoặc là té ngã gì đó."
Midorima nhìn Kuroko bĩnh tĩnh trả lời, không nói lời nào.
Bên kia, "Có việc" không thể tới Kise...!thật ra là đang trên đường đi thì...
"Kise-sama cho em xin chữ ký"
"Kise sama, chờ bọn emmm"
"ahhhh....!Kiseeee kìa...!anh đừng chạy"
Kise bị đám nữ sinh tràn đầy tình yêu với thần tượng chặn đường, tuy trên mặt giữ nụ cười tiêu chuẩn nhưng trong lòng mắng chửi ngàn lần.

Tên nào tung tin vớ vẩn là hắn giờ này sẽ đứng ở cổng trường chụp ảnh với fan? Đáng giận.

Nữ sinh nhiều thế này hắn chạy không thoát.

Kurokocchi còn đang đợi hắn đóooo!!! Hừ.

Đừng để hắn bắt được tên đã tung tin vịt, hắn nguyền rủa tên đó mọi chuyện không hài lòng xui xẻo cả ngày! Không, là một tuần! Một tháng!
......
"A"
"Midorima-kun bị cảm hả? Cậu bị hắt hơi này".

Kuroko quan tâm hỏi
"Không phải" Midorima lạnh lùng nói.


" Kuroko, cậu đối xử với ai cũng thế này sao? Đó không phải thói quen tốt."
"Hả?" Kuroko tỏ vẻ không hiểu ý hắn.
"Đối với cậu, chúng ta chỉ mới gặp qua vài lần thôi.

Chúng ta vẫn là "người xa lạ".

Đối với người không thân tại sao cậu còn thể hiện quan tâm như vậy, là trời sinh tự quen thuộc?"
Midorima bình đạm nói, đối với thế hệ kì tích nếu không có giấc mộng đó thì bọn họ căn bản không hề biết đến cái người tên Kuroko Tetsuya.

Midorima luôn nghĩ những thứ trong mộng đều là giả.
Ở góc nhìn Midorima không chú ý, khi nghe được "người xa lạ", thân thể Kuroko hơi run lên.

"Đúng vậy Midorima-kun, chúng ta cũng không quen thuộc......" Kuroko ngẩng đầu, nỗ lực giữ cho khuôn mặt không lộ cảm xúc nào.

"Cho nên khiến cậu tốn thời gian tới đây, thật xin lỗi".
Trong nháy mắt, Midorima cảm thấy hối hận về lời nói của mình.

Không biết vì cái gì, khi nghe giọng nói "bi thương" của thiếu niên, hắn đột nhiên đau lòng.
"Cậu cho rằng chỉ là xin lỗi là được sao?" Midorima đem tầm mắt từ trên người thiếu niên dời đi.
" Vậy cậu muốn tớ làm sao?" Kuroko vẻ mặt đơn thuần, hoàn toàn không lo lắng cho mình sẽ bị lừa gì đó.
"Chơi bóng, ngu ngốc, không chơi bóng tôi tới nơi này làm gì!"
"Được, Midorima-kun" Kuroko lại tràn đầy ý cười.
"Ngu ngốc! Cậu rốt cuộc có thể ném rổ không, ai dạy cậu ném rổ thành cái dạng này? A!" Thế Hệ Kì Tích đệ nhất ném rổ Midorima Shintarou, nhìn động tác ném rổ của tên nhóc này cùng với 200% không trúng rổ, một người theo đuổi sự hoàn mỹ như hắn không nhìn được mắng chửi người.
"Xin lỗi Midorima-kun, làm cậu chê cười." Kuroko cúi đầu, ngữ khí có chút ủy khuất, "Chính là......!Tớ cũng chỉ biết như vậy thôi......"
Nhìn cậu vô tội mở to đôi mắt, Midorima không thể tức giận được nữa, tự mình lấy quả bóng.

"Nhìn cho rõ, đây mới là ném rổ!" Động tác tiêu chuẩn, bóng bay vào rổ chuẩn xác!
"Thật là lợi hại, thật không hổ là Midorima-kun......" Kuroko hai mắt sáng lên, tràn đầy kính nể.
"Cậu làm lại một lần cho tôi xem"
"Được, Midorima-kun" Kuroko lượm bóng lên, bắt trước động tác của Midorima "Là như thế này sao? Midorima-kun?"
"Tay nâng lên một chút......!Không đúng, quá cao......!Không phải......" Gân xanh nổi đầy trên trán Midorima.

Cuối cùng hắn không thể nhịn được nữa đi tới bên người Kuroko, dùng tay điều chỉnh tư thế của cậu.
Kuroko quá gầy, hèn chi cánh tay không có lực, còn lùn nữa.

Midorima lẩm bẩm.

"Tốt, cậu hiện tại thử xem."
"Cảm ơn Midorima-kun."
Kuroko tung bóng lên không trung...
"Cậu rốt cuộc có thể ném rổ không! " Midorima hoàn toàn tạc mao.

"Midorima-kun thực xin lỗi, thỉnh không cần sinh khí." Kuroko lại khom người chào, "Cái kia......!Kỳ thật tớ có một vấn đề muốn hỏi."
"Nói." Midorima đỡ đỡ mắt kính, vẻ mặt khó chịu.
"Vì cásao tớ phải muốn học ném rổ? Tớ cũng không dùng ném rổ nha"
" Chẳng lẽ cậu và Kise không phải luyện ném rổ à?"
"Không phải đâu, Midorima-kun"
Sau vài giờ đông hồ Kuroko mệt nhọc và Midorima người đầy mồ hôi cùng nhau ngồi nghỉ giữa sân bóng.

Ánh hoàng hôn buông xuống làm nổi bật hai bóng người tựa vào nhau.
"Kuroko, tôi hỏi cậu cái này?" Suy nghĩ thật lâu, Midorima vẫn là quyết định hỏi.

Đây cũng là nguyên nhân hôm nay hắn đi tìm Kuroko.
"Midorima-kun cứ hỏi đi"
"Cậu và Kise lúc luyện tập có sử dụng phương pháp huấn luyện nào đặc biệt không?"
"Không có nha, chúng ta hôm nay cũng giống ngày thường tớ luyện với Kise-kun."
Cho nên khoảng thời gian này Kise đột nhiên tiến bộ rốt cuộc có liên quan đến Kuroko hay không?
"Kuroko, cậu có nằm mơ không?"
"Midorima-kun thật ngốc, ai đi ngủ cũng có lúc nằm mơ mà"
"Không phải, tôi là nói, cậu cùng bọn tôi có quen biết trong giấc mộng, cậu có mơ thấy chúng ta sao?"
"Midorima-kun thật tự luyến, vì cái gì tớ mơ thấy cậu chứ."
"Kuroko, quả nhiên tôi không hợp với cậu.

Hừ!"
"Midorima-kun, sẽ tiếp tục đến đây không?" Kuroko dịu giọng hỏi.
Midorima nhìn vào mắt thiếu niên, trong ánh mắt tràn đầy mong chờ, nhưng lại ra vẻ không để bụng chỉ hỏi thế thôi.

Midorima phì cười, đẩy đẩy mắt kính.
"Chắc mấy ngày nữa Kise không thể tới, cho nên tôi đã đáp ứng cậu ta, tôi sẽ tới".
"Thật vậy chăng?" Kuroko đôi mắt nhiễm một tia sáng rọi, "Cảm ơn Midorima-kun!"
"Hừ, tôi cũng không phải là muốn giúp cậu, nếu không phải Kise tên kia nhất định phải nhờ tôi hỗ trợ, bằng không ai sẽ đến chứ......" Midorima nói xong liền rời đi.
"Ưm, thật sự cảm ơn Midorima-kun!" Kuroko hiểu rõ cười.
"Nhưng mà Kise-kun bận gì thế?" Nhìn theo Midorima rời đi, Kuroko là đầy mặt nghi hoặc.
............
Kise lúc này vẫn bị kẹt ở cổng trường điện cuồng hét lên...
""Là ai nói cho các cậu tôi cuối tuần đều sẽ ở lại chụp ảnh hảaaaaaaa!!!".


Bình luận

Truyện đang đọc