ALPHA MẠNH MẼ BỖNG NHIÊN ĐỘT PHÁT HỘI CHỨNG HÓA CÚN


Trạng thái tinh thần của Ôn Dao sau khi phẫu thuật không tệ, Hứa Mạn và Ôn Mộ đều rất vui vẻ.
Ôn Mộ mua vài hộp điểm tâm tinh xảo, tặng cho bác sĩ mổ chính – bác sĩ Trần, trợ lý bác sĩ, cùng với các y tá hộ lý để cảm ơn họ.

Còn có một hộp tặng cho bác sĩ Triệu, người đi cùng với Bùi Thư Thần hôm đó, bác sĩ Triệu đã luôn vì gia đình cậu chạy trước chạy sau, giúp đỡ họ rất nhiều.
"Cảm ơn, vậy tôi không khách sáo nữa." Bác sĩ Triệu nhận lấy hộp quà, cười híp mắt đánh giá Ôn Mộ.
Luôn cảm thấy Tiểu Ôn Mộ nhuyễn vô cùng, cùng với lão xử nam lạnh lùng Bùi Thư Thần kia rất xứng đôi.
Hơn nữa...
"Thật ra người cậu cần cảm ơn nhất là Bùi Thư Thần, tôi giúp gia đình cậu cũng bởi vì hắn đặc biệt đến cầu xin tôi đó." Bác sĩ Triệu chém gió không biết xấu hổ.
Chiếm tiện nghi của Bùi Thư Thần chỉ bằng một câu nói như này thật là sảng khoái quá đê.
"A?" Ôn Mộ ngẩn người, "À, đương nhiên, nhất định rồi."
Cậu không chỉ mua quà cho các y bác sĩ mà cũng đã chuẩn bị sẵn quà cho Bùi tổng rồi.
Bác sĩ Triệu cười cười: "Vậy thì tốt, cậu đã chuẩn bị quà rồi à? Hắn nhất định sẽ cực kỳ yêu thích cực kỳ vui vẻ đó nha."
Kỳ thật anh cũng không phải nói nhảm, nếu không phải vì có mặt mũi của Bùi Thư Thần, anh khẳng định sẽ không để ý gia đình Ôn Mộ như vậy.

Chỉ là Bùi Thư Thần không có cầu xin anh, mà là chính anh chủ động.
Bác sĩ Triệu cảm thấy lần này Bùi Thư Thần chết chắc rồi, dù sao có thể mời được Bùi Thư Thần mắt cao hơn đầu nhân nhượng cúi đầu giải thích với người có địa vị thấp hơn hắn, hơn nữa lại còn là giúp bịa chuyện, thì anh chỉ biết có một mình Ôn Mộ này.
Căn bản không giống như chỉ coi Ôn Mộ là thuốc chữa bệnh mà thôi.
Vì vậy bác sĩ Triệu quyết định trợ lực một cái: "Ôn Mộ, Bùi Thư Thần không nói với cậu phải không, bệnh viện vì nể mặt hắn nên đã giảm chi phí cho cậu, hơn nữa bác sĩ Trần là chuyên gia trong lĩnh vực này, lịch đặt phẫu thuật xếp dày đặc, người bình thường không mời nổi, lần này Bùi tổng xem như là đã nợ anh ta một ân huệ lớn đó."
Ôn Mộ kinh ngạc mở to mắt.
Bùi tổng hắn...
Hỏi sao Ôn Mộ cứ thấy quái lạ, ở loại bệnh viện như Từ Tây làm sao mà tổng chi phí phẫu thuật của Ôn Dao lại chưa tới năm triệu được, cuối cùng khoản tiền mà Bùi Thư Thần đưa cho cậu vẫn còn dư tận mười mấy vạn.

Cậu đoán được là bệnh viện ưu đãi cho gia đình cậu, nhưng không nghĩ đến ngay cả bác sĩ Trần cũng là do Bùi Thư Thần cố ý mời tới.
Bùi tổng thật sự là người tốt! Ôn Mộ cảm kích đến nỗi hoa cả mắt.
...
Trở về phòng bệnh, Ôn Mộ nhận ra có hai vị khách đến.
Một người là một phụ nữ trung niên có mái tóc xoăn ngắn, ăn vận rất sang trọng.

Người còn lại nhìn vóc dáng là một người trẻ tuổi, về phần tại sao lại từ vóc người suy đoán, chính là tại vì cậu ta đang đeo khẩu trang.
Hứa Mạn quay đầu nói với Ôn Mộ: "Tiểu Mộ mau tới đây, dì Hạng và anh họ Từ Trác của con đến thăm này."
"Chào dì Hạng, chào anh họ."
Ôn Mộ một bên chào hỏi một bên tìm kiếm trong ký ức của nguyên chủ, dì hạng là chị họ của Hứa Mạn, Từ Trác là con trai bà ta.
Kỳ thực nguyên chủ rất ít khi gặp họ, bởi vì chú Hạng mười năm trước bị công ty điều ra nước ngoài làm việc, chỉ khi Tết đến mới có thể gặp, mà từ khi ông bà ngoại của nguyên chủ qua đời, gia đình dì Hạng cho dù Tết cũng hiếm khi trở về, mấy năm nay Hứa Mạn cũng bận rộn đủ chuyện, hai nhà gần như cắt đứt liên lạc.
Lúc này thế mà lại đến thăm Ôn Dao, Ôn Mộ có chút giật mình, nhưng Hứa Mạn rất nhanh đã giải thích nguyên nhân: "Nhà dì Hạng của con trở về từ Mỹ, sau đó sang thành phố S định cư."
Ôn Mộ gật gật đầu.
Dì Hạng nhìn Ôn Mộ từ trên xuống dưới, nói với Hứa Mạn: "Tiểu Mộ nhà em càng lớn càng đẹp trai." Ánh mắt của bà ta cuối cùng rơi trên vòng tay của Ôn Mộ, "Ai nha, phân hóa thành Omega sao?"
"Ừm." Hứa Mạn nhớ tới chuyện này còn có chút phát sầu, "Mới gần đây thôi."
"Cũng là điều tốt mà," dì Hạng nói, "Sau này tìm một Alpha làm chồng, tốt hơn bao nhiêu so với làm Beta."
Ôn Mộ không lên tiếng, cậu nghe lời này cảm thấy không quá thoải mái.

Hứa Mạn cũng không thèm để ý chuyện này, bà chỉ hy vọng Ôn Mộ khỏe mạnh, nhưng vẫn thuận theo nịnh hót chị họ một chút: "Từ Trác nhà chị cũng rất tuấn tú."
"Chuyện đó là đương nhiên," dì Hạng mặt mũi hớn hở, "Có khi sau này nó kết hôn chị phải giúp nó lựa thật kỹ mới được."
Từ Trác chỉ lên tiếng chào hỏi lúc Ôn Mộ bước vào phòng, sau đó cũng không nói câu nào, Ôn Mộ thấy cậu ta vẫn đeo khẩu trang, không nhịn được hỏi: "Sao anh họ vẫn luôn đeo khẩu trang vậy, không nóng sao?"
Dì Hạng lập tức trả lời, như thể chỉ chờ Ôn Mộ hỏi thôi: "Từ Trác nhà dì gần đây mới lọt vào top 10 toàn quốc cuộc thi tân ca sĩ mà, bây giờ ra ngoài không đội mũ đeo khẩu trang sao được, lỡ bị fan chặn đường thì phải làm sao, mà này, chắc là mọi người cũng xem chương trình đó rồi nhỉ?"

Hứa Mạn còn chưa kịp mở miệng, Ôn Mộ đã thật thà đáp: "Chưa ạ, gần đây nhà con vẫn luôn chăm sóc Dao Dao, không quá để ý mấy thứ này."
"..." Dì Hạng mỉm cười hít sâu một hơi, "Xem ra Tiểu Mộ không giống đồng lứa, không quá để ý đến trào lưu, chương trình này gần đây nổi tiếng như vậy, toàn đứng trên hot search thôi đó, thế mà con lại không biết."
Ôn Mộ ngượng ngùng sờ sờ cổ: "Vâng, là do con kém hiểu biết*.

Anh họ cứ bỏ khẩu trang ra đi, thời gian này sẽ không có y tá tới đâu."
(*Gốc là cô lậu quả văn (陋寡闻了): Học thức, kiến văn thiển bạc, kém cỏi)
Từ Trác nghe vậy, cuối cùng mới thận trọng tháo khẩu thang ra.

????????uуện cop ????ừ ????????ang # ????RÙ????????RUYỆ????﹒????n #
"Không trách khiến nhiều cô gái mê muội nha, đứa nhỏ này lúc bé đã rất đẹp trai, bây giờ so với hồi trước lại càng đẹp hơn." Hứa Mạn cười khen.
Bà biết tính tình của người chị họ này, xưa nay luôn thích so đo với bà, nhưng đều là họ hàng thân thích, Hứa Mạn tính tình mềm mỏng, người cũng tương đối phật hệ nên chưa bao giờ tính toán.
Dì Hạng nghe vậy thì cực kỳ đắc ý, lần này trở về cuối cùng bà ta cũng cảm thấy hãnh diện.

Dung mạo bà ta không bằng Hứa Mạn, hôn nhân cũng không bằng Hứa Mạn, nhưng mười năm trôi qua, gia đình Hứa Mạn sa sút, Ôn Mộ ngoại trừ tướng mạo còn lại mọi thứ đều không bằng Từ Trác, bà ta cảm thấy mình đã thắng rồi.
Đại khái đây chính là ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây*.
(*Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây: đây là ngạn ngữ Trung Quốc, nói về con sông Hoàng Hà có chu kỳ 60 năm, cứ 30 năm đổi hướng một lần, nếu bên này là phía Tây, thì sau 30 năm, nó đổi thành hướng Đông.

Ý nói sự đời thay đổi, chưa biết trước được điều gì.

Câu này tương tự như câu "Sông có khúc, người có lúc" ở bên mình.)
Dì Hạng lại nói tới chuyện chi phí phẫu thuật: "Trước đây em vay tiền...!Chị hữu tâm vô lực*, em cũng biết trước đây điều kiện gia đình chị không tốt mà.


Nhưng lần này Từ Trác trở về được thăng chức làm giám đốc điều hành ở Diệp thị, lương một triệu một năm.

Vốn dĩ chị còn định cho em vay để phẫu thuật cho Dao Dao, ai ngờ nhanh như thế đã xong xuôi hết rồi."
(*Hữu tâm vô lực: có tâm nhưng không có đủ khả năng)
Hứa Mạn cười cười: "Không sao đâu chị, em biết chị cũng không dễ dàng gì, hiện tại đã qua rồi, sau này sẽ càng ngày càng tốt lên thôi."
Ôn Mộ thừa kế ký ức của nguyên chủ, thật ra nguyên chủ cực kỳ ghét dì Hạng và anh họ, bởi vì anh họ Từ Trác thành tích tốt, lại còn phân hóa thành Omega hiếm hoi, dì Hạng lần nào về ăn Tết cũng dùng thành tích cùng giới tính của cậu ta để chèn ép nguyên chủ.
Ban đầu Ôn Mộ cũng không cảm thấy có vấn đề gì, nhưng lúc này trong lòng không khỏi hơi âm u, cảm thấy người dì này có chút đạo đức giả.

Cho vay tiền là thuộc về tình cảm không phải nghĩa vụ, nếu chuyện đã qua lâu như vậy rồi, cần gì phải lôi lên nữa làm gì.
Dì Hạng liếc nhìn phòng bệnh, nghi ngờ nói: "Dao Dao phẫu thuật chắc là tốn nhiều tiền lắm nhỉ?"
Vốn dĩ Ôn Dao không có hứng thú với người lớn nói chuyện, cô bé nằm trên giường bệnh xem phim hoạt hình trên máy tính bảng, nghe câu hỏi này đột nhiên nói: "Là chú Bùi bỏ tiền làm phẫu thuật cho con."
"Chú Bùi nào?" Từ Trác lên tiếng trước.
Hứa Mạn giải thích: "Là tổng tài của công ty Ôn Mộ, Tiểu Mộ đã chấm dứt hợp đồng với công ty, đây là tiền bồi thường vi phạm hợp đồng công ty trả cho nó."
Từ Trác cau mày: "Gần đây con cũng có tiếp xúc với hợp đồng kinh tế, nhưng mà chưa từng thấy công ty nào bồi thường phí vi phạm hợp đồng nhiều như vậy."
Hơn nữa cậu ta cũng đã ký hợp đồng với Hoàn Thái rồi, chỉ là bây giờ còn chưa thích hợp để công khai ra ngoài thôi.
Mọi người trong phòng đều nghi ngờ nhìn về phía Ôn Mộ.
Ôn Mộ cuống lên, cậu vất vả lắm mới lừa được Hứa Mạn, không thể cứ như vậy lòi đuôi được, chưa kịp nghĩ ngợi đã bật thốt lên: "Chắc là tại anh kém hiểu biết*đó."
(*Gốc là cô lậu quả văn)
"..." Sắc mặt Từ Trác khó coi, căm tức lườm Ôn Mộ một cái.

Dì Hạng cũng không vui nhìn cậu.
Ôn Mộ ý thức được mình dùng từ không đúng, cứu vãn nói: "Thật ra là Bùi tổng cảm thấy con đáng thương nên mới cho cái tình thôi."
"Ồ – hóa ra là thế à," ngữ khí dì Hạng ý tứ sâu xa, "Tiểu Mộ à, dì khuyên con một câu, người trẻ tuổi thì nên sống thực tế, đừng luôn nghĩ đến việc một bước lên trời, làm gì có tổng tài nào lại dễ bị trèo lên như vậy đâu? Trước hết con cũng phải có thành tích gì đó đi, nghe nói con tốt nghiệp cấp ba xong nghỉ học, như vậy thì sao mà được, bây giờ làm con dâu hào môn nào có ai không có trình độ học thức?"
Hứa Mạn cùng Ôn Mộ yên lặng một hồi.

Sự kiện "đêm khuya hiến thân" quả nhiên là vang danh toàn quốc.
Hứa Mạn lúc này có chút phát hỏa, nói bà còn được, kỳ thị Ôn Mộ làm cái gì?
Dì Hạng còn đang chăm chỉ không ngừng giảng đạo lý nhân sinh cho Ôn Mộ, thuận tiện lấy con trai mình ra so sánh: "Con xem anh họ của con đây, tại sao vừa ra mắt đã có nhiều người hâm mộ như vậy, có trình độ học vấn cao, nhân tài chuyên ngành hàng không vũ trụ của Viện Công nghệ Massachusetts, vừa có tài năng vừa có học thức mới có thể được người khác yêu thích, nhân sinh mới có ý nghĩa."
"Dì nói đúng ạ," Ánh mắt Ôn Mộ sạch sẽ trong trẻo, ngữ khí chân thành, "Nghiên cứu phi thuyền khám phá vũ trụ có ý nghĩa như vậy, thế làm sao anh họ của con lại muốn xuất đạo ạ?"
Dì Hạng cùng Từ Trác nhất thời bị sặc nói không ra lời.
Lúc này y tá đi vào tiêm cho Ôn Dao, Từ Trác cấp tốc đeo khẩu trang lên.

Dì Hạng bị Ôn Mộ chặn họng phát nghẹn, mặt mũi đen sì, vì vậy đứng dậy nói: "Cũng sắp đến giờ cơm tối rồi, bọn chị đi trước, hôm khác lại đến thăm Dao Dao."
Ôn Dao lặng lẽ lườm một cái, đừng có đến nữa làm gì, thật là phiền người nha, cứ coi thường anh hai suốt vậy.
Hứa Mạn khách sáo nói muốn tiễn bọn họ, dì Hạng nói không cần, Ôn Mộ đứng lên nói: "Dì, con xuống lầu với hai người."
Anh trai tài xế chắc cũng sắp tới rồi, xuống luôn không lại để người ta đợi.
Dì Hạng cùng Từ Trác đi đằng trước, vừa ra khỏi phòng bệnh liền nhìn thấy nam nhân Alpha đứng ngoài cửa.
Alpha cao lớn anh tuấn, sống mũi đeo kính gọng vàng, khí chất băng lãnh cấm dục kia tìm không ra người thứ hai sở hữu.
Sao Bùi tổng lại đến đây...!Ôn Mộ ngơ ngẩn.
Từ Trác liếc mắt một cái liền nhận ra đây là tổng tài Hoàn Thái, cảm thấy vui mừng vì hôm nay mình có trang điểm.

Cậu ta tháo khẩu trang đi lên trước, trái ngược hoàn toàn với hình tượng cao lãnh ban nãy, có chút ngượng ngùng chào hỏi: "Xin chào Bùi tổng, ngài cũng tới đây thăm bệnh sao?"
"Cậu là?" Bùi Thư Thần nhíu mày.
"Tôi tên Từ Trác, là thí sinh lọt vào top 10 của cuộc thi ca sĩ mới, mới vừa ký hợp đồng kinh tế với Hoàn Thái, lần trước sau hậu trường của cuộc thi chúng ta đã gặp qua, ngài còn nhớ không?"
Từ Trác không thèm để ý Ôn Mộ vẫn còn đứng ngay đây, nghĩ bây giờ bắt quàng làm họ nhận người thân với tổng tài mới là chuyện khẩn thiết nhất.
Bùi Thư Thần nhàn nhạt nói: "Không nhớ rõ."
Ánh mắt hắn lạnh lùng lướt qua người Từ Trác, khi nhìn về phía Omega phía sau dì Hạng lại trở nên dịu dàng: "Ôn Mộ, đi thôi."
"Ừm."
Ôn Mộ vội vàng tiến lên, lúc đi tới bên người Bùi Thư Thần liền bị nắm lấy vai, Alpha cúi đầu nhìn cậu, ngữ khí thân thiết: "Mang cậu đi ăn ngon.".


Bình luận

Truyện đang đọc