ÁM HIỆU TÌNH ĐẦU

“Hoàng Bách Nham?”

Trước đây khi Phong Húc chưa gặp scandal, cậu ta là đối thủ của Lộ Tinh Vũ, Dung Hoa và Hoàng Bách Nham từng không ít lần giở trò bôi xấu đối phương, việc Phong Húc xảy ra chuyện là một tin vui chấn động đối với Lộ Tinh Vũ.

Bây giờ lại giao Dư Trì cho Hoàng Bách Nham thì khác gì hai bên sẽ tiếp tục đối chọi gay gắt?

Dung Hoa chau mày: “Giúp Dư Trì chuộc thân thì được, nhưng phải đổi cho cậu ta một công ty chủ quản khác, không thể là Hoàng Bách Nham.”

“Tại sao không thể? Chị Dung đang sợ con đường phát triển của cậu ấy giống Lộ Tinh Vũ, còn Lộ Tinh Vũ sẽ không đuổi kịp Dư Trì phải không?”

Thịnh Li mỉm cười, ngay cả Dung Hoa cũng sợ Dư Trì sẽ nổi tiếng, sợ cậu sẽ chèn ép Lộ Tinh Vũ, thế thì cô yên lòng rồi.

“Trong showbiz này, chỉ những người có tác phẩm mới có thể tiếp tục tiến xa, chỉ cần Lộ Tinh Vũ không đâm đầu vào chỗ chết thì không một ai có thể dồn cậu ta vào ngõ cụt. Dư Trì chẳng qua chỉ là một người mới, hiện tại trong tay không có bất cứ tác phẩm nào, vậy mà chị Dung đã đề phòng cậu ấy đến vậy, điều đó có nghĩa chị đánh giá cao Dư Trì hay không có lòng tin vào bản thân và Lộ Tinh Vũ?”

“Khi trước Hoàng Bách Nham đã liên hệ với em nhưng em không ký với anh ấy, chỉ thuận nước đẩy thuyền nhắc tới Dư Trì.” Thịnh Li nhìn Dung Hoa, gương mặt và giọng điệu trở nên nghiêm túc, “Em gia hạn hợp đồng năm năm với chị, năm năm tới có lẽ là thời kỳ đỉnh cao trong sự nghiệp của em, chị cũng biết em có sức ảnh hưởng hơn Lộ Tinh Vũ và càng ổn định hơn cậu ta. Hơn nữa, chỉ cần hợp đồng của em còn nằm trong tay chị, em không yêu đương hẹn hò nữa, chuyện tình cảm của em sẽ không bị phơi bày, em và Lộ Tinh Vũ có khướt cũng không “cởi trói” được.”

Ngược lại nếu cô không gia hạn hợp đồng, sớm muộn gì Lộ Tinh Vũ cũng sẽ bay màu một nửa nhiệt độ.

Dung Hoa là một người mưu trí sáng suốt, chắc chắn hiểu rõ vụ trao đổi nào sẽ mang lại lợi ích lớn nhất, cho dù Dư Trì có thể nổi đình đám trong ba năm tới, thế cũng đã đủ thời gian cho chị bồi dưỡng ra một người mới.

Qua một lúc, Dung Hoa dụi tắt điếu thuốc rồi ngước mắt nhìn Thịnh Li, nhướng mày cười: “Em hẹn hò với Dư Trì còn chưa đầy hai tháng? Bỏ ra mấy trăm vạn vì cậu ta, số tiền này không nhỏ đâu, có đáng để làm vậy không?”

Thịnh Li đang nổi tiếng, mấy năm nay cô kiếm được không ít tiền, nhưng số tiền mấy trăm vạn thật sự không phải là con số nhỏ. Điện thoại rung lên, cô mở khoá rồi thoáng nhìn màn hình.

Chu Hoàng hậu: [Tại sao không đi được? Mình đặt vé máy bay rồi mà!]

Thịnh Li: [Mình và Dư Trì chia tay rồi.] 

Thịnh Li bỏ điện thoại xuống, mệt mỏi tựa vào sofa, nhếch miệng cười: “Chị Dung ngủ với tiểu thịt tươi xong đều cho các cậu ấy tài nguyên. Em hẹn hò với tiểu thịt tươi, cũng húp sạch cậu ấy rồi, giúp cậu ấy giải quyết nhanh gọn chút rắc rối, đây cũng là việc nên làm mà đúng không?”

Chồng của Dung Hoa là cổ đông của Hoa Ngu (*), nhưng hai người sớm đã đường ai nấy đi. Vẻ mặt của chị hết sức điềm tĩnh, đứng dậy nhìn Thịnh Li: “Mấy ngày tới chị ở đây để giải quyết cho xong chuyện, có lẽ những cảnh quay của Dư Trì cũng sắp hoàn thành rồi. Nghỉ ngơi sớm đi, hôm nay trạng thái của em tệ lắm.”

(*) Hoa Ngu là công ty chủ quản của Thịnh Li.

Nửa phút sau, “cạch”, cánh cửa khép lại.

Giây tiếp theo, cả người Thịnh Li xụi lơ, ngã nhoài xuống sofa như động vật bị rút mất xương sống, cô đờ đẫn nằm co quắp người, hai tay ôm chặt đầu gối.

Điện thoại lại rung lên.

Chu Hoàng hậu: [Mới có mấy ngày chứ bao nhiêu, Thịnh Bạch Tuyết, cậu giỡn mặt hả?]

Chu Hoàng hậu: [Chia tay thật rồi sao? Why?]

Chu Hoàng hậu: [Không ngờ cậu là loại con gái cà chớn vậy đó, ngủ với người ta đã đời rồi đá văng người ta, “hàng” của cậu ấy không tốt hả, hay là kỹ thuật quá kém?]

Một lúc sau Thịnh Li mới kiểm tra tin nhắn, mắt cô ửng đỏ, lông mày nhíu chặt, dùng sức gõ mạnh bàn phím: [Ai nói Dư Trì không tốt hả? Cậu ấy dáng đẹp khoai to, không được phép phỉ báng cậu ấy.]

Thịnh Li: [Chia tay thật, chơi chán rồi.]

Thịnh Li: [Cà chớn thì cà chớn.]

Một lúc sau bên kia mới nhắn lại: [Sau này sẽ có em khác ngoan hơn, nín đi đừng khóc.]

Từ nhỏ Thịnh Li đã không thích khóc, thậm chí lúc này đây cô đang rất khó chịu, nhưng vẫn không rơi nỗi giọt nước mắt, lẽ nào cô thật sự là loại con gái cà chớn tợn? Phải chăng tình cảm cô dành cho Dư Trì vẫn chưa đủ? Nếu không thì tại sao chia tay rồi nhưng cô vẫn không khóc nổi?

Mười một giờ khuya, cô nhắn Weixin cho Dư Trì: [Dư Tiểu Trì, đêm mai là Thất Tịch nhưng chị không đi gặp em được, người đại diện của chị mang tới vài kịch bản nên bọn chị phải bàn bạc chuyện chọn kịch bản, chị ấy sẽ ở đây vài ngày.]

Thịnh Li: [Đã chuẩn bị quà Thất Tịch cho chị chưa?]

Thịnh Li: [Ngày mai tìm cơ hội tặng chị à? Nếu quà to quá thì cứ để đấy đi, quay phim xong hẳn đưa cho chị.]

Cô thất thần nhìn màn hình điện thoại, phải làm sao để vượt qua mười ngày tiếp theo đây, vừa lừa gạt vừa dỗ dành ư? Lúc đầu cứ bám dính cậu nói lời ngon ngọt, sau đó thì lừa cậu hết lần này tới lần khác, đã thành công lừa được cậu, nhưng đến tận bây giờ khi sắp phải nói lời chia tay, cô vẫn phải tiếp tục diễn trò.

Thịnh Li suy nghĩ rồi cười vẻ tự giễu, Dư Trì cũng xui xẻo quá, ngay mối tình đầu đã vấp phải thứ con gái xấu xa.

Lúc nãy Dư Trì đang tắm, mười phút sau cậu ra khỏi phòng mới nhìn thấy tin nhắn, tóc cậu vẫn còn ẩm ướt, tiện tay cầm điện thoại trên bàn, vừa đi vào phòng vừa trả lời tin nhắn.

Dư Tiểu Trì: [Còn mười ngày nữa em sẽ quay xong.]

Thịnh Li: [Chị biết, lịch trình quay phim của em được sắp xếp dựa theo lịch trình trước đó của Phong Húc, khi trước cậu ta quay gấp để tranh thủ gia nhập một đoàn phim khác, vì vậy mười ngày tiếp theo cảnh quay của em sẽ rất dày, em cứ quay phim cho tốt đi.]

Thịnh Li: [Quay xong rồi thì chị có quà tặng em.]

Dư Trì mở máy tính, khoé môi cong nhẹ, cậu cũng có quà muốn tặng cô.

Đêm Thất Tịch, đoàn phim nghỉ ngơi liên hoan, Dung Hoa vẫn ở đây nên quà của Dư Trì tặng Thịnh Li được cậu gửi cho Viên Viên, lúc Thịnh Li cầm quà trên tay, cô do dự một lát, cuối cùng vẫn không mở ra mà cất vào ngăn tủ.

Vẫn còn phải quay phim, Thịnh Li không muốn cảm xúc của mình bị ảnh hưởng.

Mấy ngày sau, Dung Hoa thông báo với Thịnh Li: “Đã giải quyết theo nguyện vọng của em, đợi Dư Trì quay xong Hoàng Bách Nham sẽ liên hệ cậu ta ký hợp đồng.”

Thịnh Li thở hắt một hơi, trút nụ cười nhẹ nhàng: “Cảm ơn chị Dung.”

Dung Hoa thản nhiên đáp: “Cảm ơn chị làm gì, tiền bồi thường là do em bỏ ra.”

***

Cảnh cuối cùng của Dương Lăng Phong là cảnh cậu chết dưới lưỡi kiếm của Vân Lan Sinh.

Bảy giờ tối, đạo diễn Lưu bắt đầu giảng cảnh quay cho bọn họ, Dư Trì yên lặng lắng nghe, một lát sau cậu nói với đạo diễn Lưu: “Đạo diễn, nếu phân cảnh này Dương Lăng Phong tự mình lao vào dưới kiếm của Vân Lan Sinh, như vậy sẽ càng hợp lý hơn không ạ? Hơn nữa hành động này càng phù hợp với tính cách của cậu ấy.”

Đạo diễn Lưu nhướng mày hỏi ngược lại: “Cậu cảm thấy tính cách của cậu ta thế nào?”

Dư Trì bình tĩnh trả lời: “Là người mà khi tỷ tỷ muốn cậu ấy chết, cậu ấy sẽ chết, trước khi chết sẽ trao cho tỷ ấy một nụ cười.”

Tim Thịnh Li run lên, xoay đầu nhìn cậu.

Dư Trì cúi đầu nhìn cô, cong môi hỏi: “Chị nghĩ sao?”

Thịnh Li bối rối và hoảng loạn nắm chặt kịch bản, cô nghiêm túc suy nghĩ, ý kiến của Dư Trì rất có lý, Dương Lăng Phong được xây dựng là một chàng trai có tính chiếm hữu cao, cô nói: “Nếu như vậy, chắc chắn sẽ rất cảm động.”

Chỉ là nếu làm vậy, đất diễn của nhân vật này sẽ nhiều hơn ban đầu.

Cô nhìn thoáng qua Dư Trì, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của cậu, chắc có lẽ đã nghĩ tới vấn đề này, đây là ý kiến do cậu đưa ra, cậu đã chủ động giành lấy cơ hội này.

Đạo diễn Lưu gọi biên kịch tới, hai người đi sang một bên thảo luận về vấn đề ấy.

Nửa tiếng sau, đạo diễn Lưu nói với Dư Trì: “Cứ quay thử một lần theo cách cậu lý giải đi.”

Đây có lẽ là lần ăn ý nhau nhất giữa Thịnh Li và Dư Trì, chẳng ai ngờ cảnh này chỉ quay một lần là qua.

Đạo diễn Lưu hô: “Đạt!”

Thậm chí Thịnh Li và Dư Trì vẫn chưa thoát khỏi cảm xúc của nhân vật, cô vẫn siết chặt thanh kiếm, hai mắt đỏ hoe, nụ cười của Dương Lăng Phong cứ quẩn quanh trong tâm trí cô, rõ ràng nụ cười ấy chỉ như cơn gió thoảng, nhưng càng làm bật lên tâm lý điên cuồng của người mắc bệnh chiếm hữu, hơn nữa còn phảng phất đâu đó sự bi thương day dứt.

Mọi người tập trung lại rồi cùng hô vang: “Chúc mừng em trai Dư Trì quay xong nhé!”

Dư Trì vẫn đang mặc trang phục diễn nhuốm máu, cậu chống người dậy, Thịnh Li khôi phục lại dáng vẻ bình thường, nhoẻn miệng cười đi tới ôm cậu, “Chúc mừng cậu.”

Khoảnh khắc ấy, cả hai chẳng hề có những cử chỉ thân mật.

Rất nhanh Thịnh Li đã buông cậu ra, ngẩng đầu cười với cậu.

Ban đầu đoàn phim trả cho Dư Trì số tiền catse khá thấp, cậu vừa rẻ vừa dễ dùng mà, đạo diễn Lưu vô cùng hài lòng với Dư Trì, ông cũng rất có lương tâm, mới mười giờ đã cho nghỉ và tổ chức một bữa tiệc liên hoan đơn giản tại phim trường mừng cậu quay xong.

Dư Trì nâng ly rượu, cậu nói: “Cảm ơn sự quan tâm và giúp đỡ của mọi người trong thời gian qua.”

Đạo diễn Lưu khen cậu vài câu, Ngụy Thành lấy một hộp quà từ trong tay trợ lý, tặng cậu rồi cười hiền hoà: “Quà mừng cậu đóng máy, cầm đi, không cần khách sáo đâu. Chúng ta rất có duyên, nếu có cơ hội thì hy vọng sau này có thể hợp tác.”

Dư Trì chần chừ giây lát mới nhận quà, cậu nhìn Ngụy Thành: “Cảm ơn Thành ca.”

“Chị cũng có quà, lát nữa cậu đi với chị sang phòng nghỉ lấy nhé.” Thịnh Li cười rạng rỡ nhìn cậu, cố ý nói, “Trước đây còn cưỡng ép cậu làm trợ lý cho chị, bây giờ nghĩ lại thấy có lỗi quá. Em trai à, sau này nổi tiếng rồi cũng đừng ghim chị.”

Trình Tư Khởi quở trách: “Mọi người chuẩn bị quà mà không rủ tôi gì hết trơn, xem bọn tôi giống một đám không biết điều chưa nè!”

Thịnh Li cười: “Chị không có cảnh diễn chung với Dư Trì, không cần chuẩn bị quà đâu.”

Không chỉ có Ngụy Thành và Thịnh Li, đoàn phim còn có mấy cô bé mang quà tới tặng Dư Trì, còn tranh thủ xin số Weixin của cậu. Trước mặt mọi người Dư Trì không tiện từ chối, cậu lấy điện thoại mở Weixin quét mã QR cho các cô gái ấy.

Sau khi bữa tiệc mừng Dư Trì đóng máy kết thúc, đoàn phim thu dọn và nghỉ ngơi.

Dư Trì đi cùng Thịnh Li về phòng nghỉ, Viên Viên đứng trước cửa, đang phân vân không biết có nên vào hay không.

Thịnh Li xoay đầu nhìn cô nàng: “Vào đi.”

Viên Viên: “Ùa…..”

Vào phòng xong, cô nàng suy nghĩ rồi khép cửa lại, mở quạt điều hoà, tự giác đưa lưng về phía hai người họ thu dọn đồ đạc.

Thịnh Li nhìn cô ấy, nói tiếp: “Viên Viên, mở nhạc, đeo tai nghe vào.”

Viên Viên: “Ùa…..”

Cô ấy lập tức lấy tai nghe Bluetooth ra, đeo vào rồi mở nhạc, rất sợ nghe thấy mấy chuyện cấm trẻ em, ví dụ như….. chia tay- xoạc nhau đại loại như vậy, có không ta? LiLi sẽ không tuỳ tiện và không có chừng mực vậy đâu, ở đây không được đâu nha!

Thịnh Li quay người lại, Dư Trì vẫn đang đứng ở cửa, tay cắm túi quần, ánh mắt rất đạm, không có ý định tiến lại ôm cô, hôn cô. Cô bước tới ôm eo cậu, ngẩng mặt cười ngọt ngào nhìn cậu: “Viên Viên không nghe cũng không thấy gì cả.”

Dư Trì cúi đầu, lông mày nhíu chặt, cậu vẫn đứng yên một chỗ nhìn cô, nặng nề lên tiếng: “Chị, có vẻ như em quay xong chị rất vui.”

“Nào có.” Thịnh Li hơi hốt hoảng, nhưng vẫn cố gắng tươi cười, “Cũng không thể nói là không vui, dẫu sao thì em đã diễn vai Dương Lăng Phong này rất ấn tượng, mọi người đều khen ngợi em, em rất giỏi, rất ưu tú, chị không vui được sao?”

Dư Trì ôm cô thủ thỉ: “Chúng ta phải xa nhau rồi.” Thịnh Li đáp nhỏ: “Các cặp đôi trong giới giải trí ở bên nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, đó là chuyện thường như cơm bữa, có những người yêu nhau trong chớp nhoáng rồi chia tay một cách chóng vánh, những chuyện này là bình….” Cô còn chưa dứt lời, Dư Trì đã cúi đầu nhấn chìm cô trong nụ hôn điên đảo, gặm cắn môi cô như đang trút nỗi căm phẫn, còn véo một cái trên eo cô.

“Uiyaa.” Thịnh Li chịu sao nỗi, đành phải đầu hàng. “Ưmmm, nhẹ thôi! Chị chỉ lấy ví dụ, không phải nói đôi ta.”

Dư Trì gặm cắn và cọ sát môi cô, có một sự bất an đang bủa vây lấy cậu, có một khoảnh khắc cậu bỗng cảm thấy mình không nắm giữ được Thịnh Li, hoặc có thể nói rằng, bao lâu nay cậu không hoàn toàn tin tưởng Thịnh Li. Từ nhỏ đến lớn cậu chẳng gần gũi với ai, càng không thích bất kỳ người nào, chỉ có mỗi Thịnh Li, nhưng cậu không đủ vững tin rằng Thịnh Li sẽ mãi mãi ở bên cậu, vĩnh viễn thuộc về cậu.

Thịnh Li nhắm mắt đáp lại nụ hôn của cậu, trước khi kết thúc Dư Trì còn liếm nhẹ môi cô, giọng nói trầm khàn vang lên: “Em có nhiều thời gian hơn chị, chỉ cần chị có thời gian, cuối tuần em có thể đến thăm chị, tháng nào chúng ta cũng có thể gặp nhau.”

Một lúc sau, Thịnh Li mới thở hắt ra một hơi, cô vươn tay nâng mặt cậu, mỉm cười nhắc nhở: “Dư Tiểu Trì, sau này em cũng sẽ thường xuyên đóng phim đó, đừng quên bây giờ mình cũng là một diễn viên.”

“Em còn rất nhiều thời gian, sẽ chưa có công việc mới đâu.” Dư Trì vòng tay qua người cô, để cô dựa vào cửa.

Thịnh Li chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt cậu, một lúc sau cô vỗ nhẹ khuôn mặt cậu, nhoẻn miệng cười nói: “Chị giới thiệu cho em một người đại diện, gương mặt này của em chắc chắn sẽ cực kỳ nổi tiếng. Không cần ở lại giải trí Tinh Tình nữa, chị sẽ chuộc thân cho em.”

Dư Trì im lặng rủ mi trực tiếp xoáy thẳng vào mắt cô.

Chấm dứt hợp đồng và một bản hợp đồng mới do chính tay Dư Trì ký, cậu không còn là đứa trẻ mười bốn tuổi, có những chuyện không qua nổi mắt cậu. Thịnh Li im lặng vài giây rồi nhíu mày bộc bạch: “Chị là bạn gái của em, chị không thích công ty chủ quản đó, cũng không thích người đại diện kia, càng không thích cái bản hợp đồng chó má mà cặp bố dượng và mẹ kế ký cho em, chị muốn em thoát khỏi bọn họ, không chỉ vì em, mà còn vì chị. Chỉ cần chúng ta còn ở bên nhau thì chị không cách nào có thể không chạm mặt bọn bọ….”

“Được.”

“Chị ghét cay ghét đắng….” Thịnh Li đột ngột phanh lại, sững sờ nhìn Dư Trì, “Em vừa nói gì?”

“Em nói em đồng ý.” Dư Trì cúi đầu nhìn cô, ánh mắt chân thành và chuyên chú, giọng nói trĩu nặng, “Chị chuộc thân cho em, vậy em sẽ là của chị, bán cho chị.”

Cậu bán mình cho cô, với sự ràng buộc nhau như vậy, bọn họ sẽ không tách rời nhau được.

Dù sao đi nữa, tất cả mọi thứ của cậu sau này cũng sẽ là của cô.

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc