ÂM NƯƠNG


Trong khi ai nấy đều đưa mắt tập trung về phía mình, Vân Xuyên chăm chú nhìn vào con dao đó, trong lòng cười lạnh, giờ thì cô biết toan tính của bà cả và Kiều phủ này là gì rồi.

Bảo sao tỳ nữ của cô làm có chút chuyện mà lâu như thế, khả năng là bây giờ cũng đang nằm bất tỉnh ở một xó nào rồi.

Nhưng có thế nào, cô cũng không ngờ, để hại cô, họ lại hy sinh một mạng người vô tội.
Kiều gia chủ lúc này mặt đã trắng bệch không còn giọt máu, tức đến trợn mắt, liền quay ra chất vấn.
“Triệu phu nhân, chuyện này giải thích như thế nào?”
Vân Xuyên còn chưa kịp lên tiếng, đã có hai đứa nha hoàn khác chen lời.
“Bẩm ông, ban nãy con Lành bưng khay đồ ăn, không may trượt chân làm đổ vào váy Phu nhân, lúc ấy Phu nhân không trách tội, nhưng…nhưng có lẽ trong lòng đã nảy ra ý giết người rồi ạ.”
Thiết Ngôn chẳng biết từ đâu nhảy ra, thấy chủ nhân nhà mình bị nô tỳ nhãi nhép vu khống, liền chỉ tay mà quát.
“Mày ăn nói cho cẩn thận, Phu nhân của Tướng quân phủ không phải để mày thích nói thế nào cũng được.

Mày có nhìn thấy Phu nhân ra tay giết người không mà dám ăn nói bố láo?”
Nô tỳ kia sợ xanh mặt, liền dập đầu xuống, vẫn tiếp tục nói.
“Con…con chỉ là suy đoán, không có ý vu khống Phu nhân.

Tại lúc thấy Phu nhân cầm dao đâm chết con chó của Chu công tử, con cảm thấy quá kinh hãi nên mới…”
Nghe nô tỳ kia nói xong, rất nhiều người cũng gật gù bàn tán.

“Lời con nô tỳ này nói có lý đấy, Phu nhân đâm chết con chó dữ mà không có lấy chút biểu cảm sợ hãi nào.”
Thiết Ngôn lại càng giận dữ trợn trừng mắt.
“Nói láo.

Chó cắn càn đáng phải giết, một con nô tỳ phạm lỗi mà cũng cần đích thân Phu nhân ra tay hay sao? Các người có não mà không biết dùng à?”
“Người của Tướng quân phủ cũng thật là…”
“Phải đấy, hung dữ từ chủ nhân cho tới tôi tớ, đáng sợ quá.”
Thiết Ngôn còn muốn quát tháo, nhưng Vân Xuyên đã đưa tay cản lại, hướng về phía ông Thế mà chậm rãi nói.
“Không nhầm đâu, đó đúng là dao của con.”
Lời nói này của Vân Xuyên như hòn đá ném xuống giếng, lại càng khiến người ta ngầm công nhận cô là thủ phạm giết người.
“Có điều, ban nãy y phục bị bẩn, con đã thay ra, dao cũng dính máu chó đưa cho nô tỳ đi rửa, mãi không thấy nô tỳ quay lại, thì ra là dao đã không cánh mà đâm vào tim nô tỳ kia.”

Ông Thế cau chặt lông mày, ông ta cũng như quan khách ở đây, không thể hiểu thái độ của Vân Xuyên là thế nào.
“Phu nhân nói vậy, tức là có người đem dao của Phu nhân đi giết người, rồi đổ tội cho Phu nhân sao?”
“Cha thật hiểu con, ý của con đúng là như thế.”
Vân Xuyên nói xong, liếc nhìn sang bà cả.

Chỉ thấy bà ta cười mà như không, vẻ rất mong chờ và đắc ý.

Vú Thân vừa rồi biến đi đâu, lúc này lại thấy xuất hiện cùng với một nữ tỳ khác, bà ta cung kính thưa chuyện.
“Bẩm ông bà, tôi tìm thấy con nô tỳ này đang chốn trong bụi chuối, hình như nó đã nhìn thấy gì đó, bộ dạng rất sợ hãi, tôi hỏi mãi mà nó không chịu trả lời.”
Ông Thế nghe vậy thì liền chỉ tay quát lên.
“Mày mau khai hết ra, mày đã thấy những chuyện gì, không thành thật ông cho người đánh gãy chân mày.”
Con nô tỳ liền dập đầu mấy cái, cả người run lẩy bẩy, nó hơi ngẩng đầu lên len lén nhìn về phía Vân Xuyên.
“Bẩm ông, con…lúc nãy con thấy…thấy Phu nhân đi ra chỗ này, sau đó…sau đó Phu nhân gọi con Lành tới, mắng nó té tát vài câu, rồi dùng dao…đâm chết con Lành ạ.

Con sợ bị giết như con Lành nên chạy chốn vào sau bụi chuối.”
Có lời khai này của con nô tỳ, mọi người cũng chẳng ngần ngại mà đưa những ánh mắt kinh hãi và khinh thường về phía Vân Xuyên, cứ như cô là một kẻ giết người hàng loạt đáng kinh tởm.
Từ sau đám gia đinh, nữ tỳ của Triệu phủ bấy giờ mới rẽ đám đông chạy ào vào, quần áo lấm bẩn, tóc tai rối bời, cô ta liền quỳ sụp xuống.
“Phu nhân, có kẻ đánh ngất nô tỳ, kéo nô tỳ vào trong bụi cây, y phục của người thì vẫn còn đó, nhưng dao thì đã bị…á…”
Nữ tỳ trông thấy trước mặt mình là cái xác bị đâm chết bằng con dao của Phu nhân thì liền thét lớn ngã ngồi xuống đất.

Thiết Ngôn hất hàm ra hiệu, thuộc hạ liền đi tới lôi cô ta dậy.

Ông Thế nhìn nữ tỳ Triệu phủ, đanh giọng quát.
“Mày nói có người đánh ngất mày, kéo mày vào bụi cây, lời này có đúng sự thật không?”
“Dạ bẩm, con không dám nói láo ạ.

Phu nhân đưa dao cho con mang đi rửa, con đang tìm chỗ để rửa thì bị đánh ngất.”
“Lời của nô tỳ phủ Tướng quân làm sao tin được? Cô ta phải bảo vệ cho chủ nhân của mình là lẽ đương nhiên.”
“Đúng vậy, nô tỳ trung thành là tốt, nhưng bao che cho kẻ phạm tội thì không được.”
Vài người trong đám quan khách lớn giọng nói, lại nhận được sự đồng tình của rất nhiều người khác, bao gồm cả người của phủ họ Kiều.


Đám người ưa hình thức này cũng đều cùng một hạng người, gió chiều nào thì xoay chiều ấy.

Vân Xuyên âm thầm ngao ngán trong lòng.
Vân Xuyên cười nhạt, đợi cho những tiếng xôn xao có phần lắng xuống, cô mới nhàn nhạt nhìn nô tỳ vu khống mình hỏi.
“Cô chắc chắn, khi nãy đã nhìn thấy Bổn Phu nhân ra tay giết người chứ?”
Nô tỳ kia run cầm cập, nó ngập ngừng không dám nói, thì bà cả đã đứng ra, dịu giọng nói.
“Ngươi cứ nói ra đi, là Phu nhân giận dữ lỡ tay giết người, hay là cố ý đâm chết con Lành?”
Cố ý hay vô ý cũng đều là giết người, bà cả nói ra câu nào, câu nấy đều đổ nước bẩn cho Vân Xuyên.
“Dạ bẩm, chính mắt con trông thấy Phu nhân cố tình đâm chết con Lành ạ.”
Vân Xuyên hỏi lại nó lần cuối cùng.
“Dù là mạng của kẻ hầu người hạ nhưng cũng do cha sinh mẹ đẻ, nuôi dưỡng vất vả mà lớn lên, Bổn Phu nhân cho cô cơ hội cuối cùng, cô có dám thề lời mình vừa nói đều là sự thật không?”
Nữ tỳ kia len lén nhìn về phía vú Thân, ánh mắt bà ta chợt sắc lẹm như cảnh cáo.

Nữ tỳ vội vàng khấu đầu thề thốt.
“Con xin thề, lời của con hoàn toàn là sự thật, nếu có nửa lời dối trá thì…thì…con sẽ chết bất đắc kỳ tử.”
Người đời rất coi trọng câu thề, thề độc như vậy, ai chẳng cho rằng Vân Xuyên là hung thủ giết người tàn ác.

Vân Xuyên rút khăn tay ra, đi tới chỗ nữ tỳ đã chết, phủ lên mặt cho cô ta, sau đó mới đứng thẳng dậy nói.
“Con dao của Bổn Phu nhân tuy chẳng quý giá gì, xong cũng là đồ vật phòng thân, lại đã được yểm bùa lên đó.

Kẻ nào cầm vào dao của Bổn Phu nhân đều đã trúng phải ngải trùng độc trên thân dao.

Bổn Phu nhân rất coi trọng mạng người, nhưng đối với những kẻ không biết tốt xấu, dám lấy mạng người khác ra để bày trò, Bổn Phu nhân sẽ không tha.”
Vân Xuyên xoa xoa hai bàn tay vào nhau, mỉm cười nói.
“Nội trong ba ngày, kẻ đã cầm vào dao của Bổn Phu nhân, nhất định sẽ ngứa ngáy toàn thân, mọc lên ngải trùng độc khắp da thịt, sau ba ngày thực sự sẽ chết bất đắc kỳ tử.”
Lời vừa dứt, một tỳ nữ trong số gia nhân đã ấm ức lên tiếng, mặt mũi tái nhợt vẻ kinh hãi.
“Làm…làm sao có chuyện đó được? Con dao đó là do tỳ nữ của Phu nhân cầm vào mang đi rửa, tôi còn thấy cô ta dùng xơ mướp cọ lấy cọ để khắp con dao, nếu phải trúng ngải trùng thì cô ta trúng trước mới phải chứ.”
Tỳ nữ đó nói đến đây, còn muốn chờ đợi sự đồng tình từ mọi người, nhưng ngẫm lại mới biết mình dại dột, liền bịt mồm lại, trừng hai mắt nhìn Vân Xuyên.


“Thế sao? Tỳ nữ của Bổn Phu nhân làm việc gì cũng lọt vào mắt cô thì phải? Hay là, chính cô đã lấy con dao trong tay tỳ nữ của Bổn Phu nhân để giết người?”
Tỳ nữ kia vội vã quỳ xuống, cả người ướt đẫm mồ hôi.
“Không có.

Tôi không giết người.

Phu nhân, không phải nô tỳ đâu, nô tỳ không dám.”
Vân Xuyên thấy cô ta đã rất run sợ, lại càng bức thêm.
“Không dám thì tốt, nhưng nếu đã dám làm rồi thì phải nói ngay ra với ta, vì đêm nay ngải trùng sẽ phát tác, một khi phát tác thì chỉ có xuống Địa phủ, luân hồi kiếp khác thôi.”
Nữ tỳ đang quỳ chân tay còn không vững, muốn ngã lăn ra đất, cố gắng trụ lại, nước mắt đã trào ra, liên tục dập đầu.
“Phu nhân tha tội, là…là vú Thân sai nô tỳ làm, nô tỳ không làm sẽ bị vú Thân đuổi khỏi Kiều phủ, bán vào kỹ viện.

Xin Phu nhân cứu giúp nô tỳ một mạng, nô tỳ không muốn chết vì ngải trùng đâu, hu hu hu.”
Bà cả trợn trừng mắt, nắm tay siết chặt chiếc khăn trắng đã run lên từng hồi.

Mà vú Thân đứng ngay bên cạnh sắc mặt cũng biến đổi, bà ta biết chuyện đã bại lộ, liền mau chóng quỳ xuống, hai hàng nước mắt đã chảy dài xuống khuôn mặt đầy những nếp nhăn.
“Đều là do bà vú già này không tốt, vì quá căm phẫn thay cho đại tiểu thư, nên dại dột làm liều.

Đại tiểu thư của chúng ta xinh đẹp, thiện lương như thế, cũng chỉ vì sinh ra đã bị mệnh cách của Phu nhân chèn ép, quanh năm đau ốm, chẳng dám gặp gỡ ai.

Đến tuổi gả chồng, đáng nhẽ đã yên bề gia thất trong Triệu phủ, thì lại bị người ta hãm hại, ốm thập tử nhất sinh một trận, cuối cùng đành phải gả nhị tiểu thư cho Tướng quân.”
Vú Thân ngừng lại, lấy ống tay áo lau nước mắt.

Nếu như không phải đã quá quen với sự giả dối này của vú Thân từ khi còn nhỏ, thì Vân Xuyên cũng cho rằng bà ta đang nói sự thật.
“Ông trời quá bất công với đại tiểu thư hiền lành nhà chúng ta, đại tiểu thư chẳng mảy may tính toán, chỉ một lòng vun vén cho đứa em gái không cùng mẹ là Phu nhân.

Đại tiểu thư đáng thương thậm chí còn tự mình lên chùa, thành tâm kính Phật, ngày ngày chép kinh thư để giảm bớt tội nghiệp cho người trong nhà.

Tự tay bà vú già này chăm bẵm đại tiểu thư, nhìn cô nương xinh đẹp lớn lên từng ngày, trong lòng ấm ức mà không biết làm sao để giải toả.

Hôm nay, vú Thân này đã phạm tội đại bất kính với Triệu Phu nhân, nhất định không tránh được bị Phu nhân xử tội chết, chi bằng để già này lấy cái chết tạ tội ngay bây giờ.”
Nói dứt lời, vú Thân đã bật dậy, lao đầu vào tảng đá non bộ, máu xối xả chảy ra, bà ta ngã bịch xuống đất như con diều đứt dây.

Bà cả vội vàng chạy tới, gào khóc đau thương.


Vân Xuyên cũng rất kinh ngạc, vú Thân thế mà lại dùng cái chết để hắt liên tiếp nước bẩn lên người cô.

Bà ta thật sự rất trung thành với bà cả, nhưng lòng trung như vậy thì khác gì bất trung đâu, người làm chuyện xấu, trời biết đất biết, sớm muộn gì người khác cũng biết, một khi biết rồi, chỉ càng thêm ghê sợ và coi thường người hát kịch tận tâm là vú Thân mà thôi.

“Vân Xuyên, con đã hài lòng chưa? Hãm hại chị cả của mình, giờ lại thêm vú Thân nữa, con đã hài lòng chưa?”
Hết vú Thân, lại tới lượt bà cả dội thêm cho cô một chậu bùn đen kịt, thật là chủ tớ xứng đôi.

Mà mọi người nghe thế, lại chuyển ngay sang cảm thông và đồng tình với vú Thân.

Bà ta đánh đổi mạng để bày tỏ trung thành với chủ, còn Vân Xuyên từ người bị hại, lại trở thành một đứa hèn mọn, xấu xa và bỉ ổi.

Người ta lại xì xầm bàn tán, đám quan khách người lắc kẻ gật, thậm chí còn nói thì thầm rõ to để cho Vân Xuyên nghe thấy.

Chẳng ai buồn đề cập tới cái chết vô nghĩa của một nô tỳ mệnh bạc.
“Bà vú đúng là đáng thương thật, tất cả cũng chỉ vì lo nghĩ cho chủ nhân của mình, ta mà có nô bộc trung thành như vậy thì tốt quá.”
“Nghe nói đại tiểu thư lên chùa tịnh dưỡng, chủ yếu là để sám hối thay cho vị Phu nhân giả nhân giả nghĩa này thôi.”
“Vị trí Triệu Phu nhân khó ngồi, bốn vị Phu nhân trước đều đã chết, Phu nhân thứ năm lại sống tới bây giờ, nhìn là biết không hề đơn giản rồi.”
“Ai mà ngờ được là do chèn ép, hãm hại chị mình mà có được, đúng là lòng dạ khó lường, Kiều phủ nuôi ong tay áo.”
Thiết Ngôn tức đến sắp bốc hoả, nhưng hắn vẫn thấy Vân Xuyên lặng yên không lên tiếng.

Cô trầm ngâm nhìn xuống tay mình, cảm thấy trong lòng buồn vô hạn.

Cô không buồn vì mình bị đổ oan, bị nói là kẻ lòng lang dạ sói, hãm hại người nhà.

Cô chỉ cảm thấy cuộc đời thật bất công, sự tự vệ của cô lại có thể biến thành lưỡi dao đâm vào người cô không chút lưu tình.

Người bị hại như cô, đột nhiên lại trở thành tiểu nhân.

Hoá ra, tốt xấu của một con người, thậm chí là sinh mệnh của người đó, đôi khi lại được quyết định bởi thành kiến của những người khác.

Vân Xuyên thấy hai hốc mắt của mình hơi cay, cô lặng lẽ trút ra một hơi thở dài.
“Từ bao giờ, lời của một kẻ dám sai tỳ nữ giết người, để đổ tội cho Phu nhân của Bổn tướng lại đáng tin đến như thế.

Phu nhân của Bổn tướng không giết người, lại bị vấy bẩn tới mức độ các người thà rằng đứng về phía kẻ chủ mưu, cũng không thèm bênh vực nàng ấy, là các người không có mắt, hay có mắt mà không biết dùng sao cho đúng?”


Bình luận

Truyện đang đọc